Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 101: Ngoại truyện chung (5) - Em chơi ăn gian à




Yến Vi Sí không sai người đến dọn dẹp miếu nhỏ trước, vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn và Trần Vụ tự mở khóa vào trong, mùi ẩm mốc đã tích tụ nhiều năm xộc vào mũi.

“Cạch, cạch.”

Cửa sổ gỗ cũ kỹ lâu ngày không sửa chữa đang chào đón họ, chào mừng họ trở về.

“A Sí, chúng ta thật sự phải qua đêm ở đây sao?” Trần Vụ đứng trong điện Phật cũ kỹ bốn bề lộng gió, ngập ngừng nói, “Hay là thôi đi, đến xem chút là được rồi, chúng ta có thể về muộn, không cần ngủ lại đâu, em thấy sao?”

Yến Vi Sí dùng ngón tay móc vào dây rút mũ Lôi Phong của Trần Vụ, kéo anh lại gần, hôn mạnh lên chóp mũi đỏ ửng vì lạnh của anh: “Đừng làm lung lay ý chí của em.”

“…” Trần Vụ kéo kéo găng tay, “Chúng ta sẽ…” Anh đổi hai chữ “chết cóng” thành, “Bị cảm đấy.”

“Sợ gì, có túi ngủ tự phát nhiệt, còn có bạn trai cường tráng của anh nữa.” Yến Vi Sí hào hứng kéo Trần Vụ đi qua điện Phật, giẫm lên lớp bụi dày, bước qua ngưỡng cửa đổ nát, tiến vào thiền viện phủ đầy tuyết trắng.

“Anh sợ em bị lạnh rồi ảnh hưởng đến công việc, em cũng biết thể trạng của em không bằng anh, ui da, em đừng véo anh, bằng nhau bằng nhau mà. A Sí, em đi chậm một chút.” Trần Vụ bị hắn kéo vào trong tuyết, bông tuyết bay lên mắt kính, gần như không nhìn rõ nữa.

Yến Vi Sí đẩy cánh cửa nhỏ của một phòng thiền: “Chính là chỗ này.”

Trần Vụ nhìn quanh, lần theo ký ức quen thuộc để tìm kiếm: “Đây là chỗ em ở sao?”

“Ừ.”

“Chúng ta ở chung một sân à?” Trần Vụ chỉ chỉ vào phòng thiền đang mở cửa, rồi chỉ vào phòng đối diện, đó là phòng của anh, anh nhớ rõ. Trong ký ức của anh, căn phòng này của Yến Vi Sí vốn trống rỗng, không có chút cảm giác tồn tại nào.

Yến Vi Sí tháo chiếc ba lô lớn màu xanh đen trên lưng xuống, một tay xách nặng trĩu, tay kia vẫn nắm lấy Trần Vụ: “Không chỉ vậy, chúng ta còn thường xuyên ngủ chung một giường.”

Trần Vụ sửng sốt: “Tại sao?”

“Em nhát gan, nửa đêm hay tự hù dọa mình.” Yến Vi Sí tìm khăn giấy lau kính cho anh, trên mặt thoáng hiện một chút không tự nhiên, “Sợ ma.”

Trần Vụ: “… Vậy sao.”

Anh tò mò hỏi, “Vậy mẹ em sống ở đâu?”

“Một sân riêng. Chỗ ở của Tịnh Dương ở bên trái sư phụ anh, mẹ em ở bên phải.” Yến Vi Sí không tìm được chỗ đặt ba lô, “Mịa, nhiều bụi quá.”

Ngay sau đó hắn đột nhiên nhìn Trần Vụ, “Ban nãy có phải là anh mới trợn trắng mắt không?”

Trần Vụ nghiêm túc lắc đầu: “Không có.”

Yến Vi Sí lạnh lùng hừ lạnh: “Em thấy hết rồi.”

“Đã thấy còn hỏi làm gì, đương nhiên anh cạn lời rồi, lâu lắm không có ai ở, chắc chắn rất nhiều bụi, chúng ta không thể lau hết được, trời lại lạnh thế này, giếng nước cũng đóng băng rồi, nước cũng không có…”

Thấy bạn trai nhìn chằm chằm, Trần Vụ ngậm miệng.

Yến Vi Sí bày ra vẻ mặt nghiêm nghị không hài lòng, nhưng trong mắt lại chứa đựng nụ cười thâm tình: “Tiếp tục đi, anh cứ tiếp tục phàn nàn đi, trong lòng anh bạn trai anh đúng là thằng ngốc.”

“Không có, em không phải.” Trần Vụ hôn lên má hắn một cái.

Yến Vi Sí nghiêng đầu, đưa má bên kia ra, nghiêm túc nói: “Làm phiền anh công bằng chút, đừng thiên vị.”

Trần Vụ bĩu môi, đây là kiểu công bằng gì chứ.

Giếng nước quả thật không thể lấy nước, Yến Vi Sí tìm được một ít củi khô trong đống đồ lặt vặt ở bếp, đun nước lên.

Từng xô tuyết tan thành nước nóng.

Trần Vụ chỉ dọn dẹp căn phòng thiền mà anh và Yến Vi Sí sẽ ở lại đêm nay, những nơi khác lần này không bận tâm được, chỉ có thể để lần sau đến dọn tiếp.

Anh khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, hơ tay trước chậu lửa, bạn trai đang giũ túi ngủ.

Cứ như đang sinh tồn ngoài hoang dã vậy.

“Cái tủ bên tay trái của anh…” Yến Vi Sí chất túi ngủ lên giường, ống quần tây nhét vào trong đôi bốt quân đội, toát lên khí chất nam tính, “Lúc chúng ta chơi trốn tìm, em thích trốn trong đó nhất.”

Trần Vụ nhìn cánh cửa tủ, được ghép từ mấy tấm ván gỗ, không đều, có ánh sáng lọt qua, có mấy lỗ không lớn không nhỏ, anh nói: “Anh có thể tìm thấy em không?”

“Không tìm thấy.” Yến Vi Sí trả lời.

Trần Vụ hiểu ý gật đầu: “Vậy là anh nhường em.”

“Nhường cái gì mà nhường, em khóa cửa từ bên trong, anh không vào được.” Yến Vi Sí mặt không đỏ tim không loạn kể lại hành vi mặt dày thời thơ ấu.

Trần Vụ há hốc mồm kinh ngạc: “Em chơi ăn gian à?”

“Ai bảo anh không mắng em, mà còn khen em nữa.” Yến Vi Sí liếc nhìn anh.

Trần Vụ không thể tin được há to miệng: “Anh khen em cái gì?”

Yến Vi Sí ho khan: “Khen em thông minh.”

Trần Vụ nuốt nước bọt: “Đầu óc anh có vấn đề rồi.”

“Nói gì vậy, chuyện nhỏ thôi, ai mà chẳng có lúc thần kinh.” Yến Vi Sí mở khóa áo khoác giữ nhiệt, xắn tay áo lên châm thuốc, song giữa chừng hắn đổi ý, kéo quần tây ngồi xổm bên chậu lửa, ngậm điếu thuốc dí sát vào ngọn lửa.

Trần Vụ vội vàng níu lấy cổ áo sau của Yến Vi Sí, ngăn cản hắn: “Trong phòng có gió, nếu lửa bùng lên, lông mày và lông mi của em sẽ bay mất ngay đấy.”

Yến Vi Sí không quan tâm: “Mất thì mất.”

“Vậy sẽ không đẹp trai nữa.”

Nghe vậy, Yến Vi Sí bất đắc dĩ kép điếu thuốc ra.

OK.

Phải đẹp trai.

Yến Vi Sí lấy chiếc mũ Lôi Phong trên đầu người yêu xuống, vuốt lại mái tóc đen mềm mượt bị ép dẹp của anh, kéo anh nằm vào lòng mình, nghiến răng hung dữ: “Em già rồi không đẹp trai nữa, có phải là anh sẽ để mắt đến người khác không?”

“Chỉ cần em không để mắt lung tung, anh cũng sẽ không để ý người khác. Đợi em già rồi, anh ấy à…” Trần Vụ nằm trên đùi Yến Vi Sí, mím môi cười nhẹ.

Không nói tiếp.

Đợi đến khi Yến Vi Sí già rồi, Trần Vụ không biết mình còn ở đây hay không.

Lời này anh không dám nói, nói ra Yến Vi Sí sẽ nổi giận ngay lập tức.

Yến Vi Sí cúi đầu nhìn anh một lúc, nghiêm túc nói: “Góc độ này nhìn bạn trai anh có phải là xấu vô cùng không?”

Trần Vụ đáp: “Không xấu mà.”

“Em hiểu, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.” Yến Vi Sí tỏ vẻ đồng tình, “Giống như anh cong mông tìm tất trong tủ quần áo, mặc quần lót kiểu Syria, em cũng thấy anh siêu đáng yêu.”

Trần Vụ: “…”

Nói bậy, loại quần lót đó đã hết từ lâu, đều bỏ lại ở Xuân Quế cả rồi.

Anh nhớ đến điều gì đó, lẩm bẩm: “Sư huynh từng kể anh trèo cây, em ở dưới đỡ anh, còn có anh đi hái rau dại, em kéo theo cái giỏ còn to hơn cả người mình đi theo anh.”

Yến Vi Sí nhướng mày: “Vậy là anh biết được một chút, sao chưa từng nghe anh nhắc đến?”

Ánh mắt Trần Vụ hơi lảng tránh.

Yến Vi Sí nhìn thấu suy nghĩ của anh, “chậc” một tiếng: “Sợ nhắc đến, khơi dậy hứng thú của em, mở rộng chủ đề rồi không tiếp lời được nên lộ tẩy chứ gì?”

“Bình giữ nhiệt đâu, anh đi lấy bình giữ nhiệt.” Trần Vụ toan đứng dậy, một bàn tay kéo anh trở lại bồ đoàn.

“Leo cây là để hái táo tàu.” Yến Vi Sí đi lấy bình giữ nhiệt, “Em không cao hơn anh nên anh luôn sai bảo em. Em không dám hó hé tiếng nào, em là chân sai vặt của anh.”

Nói cứ như thật vậy.

Yến Vi Sí lôi hết đồ đạc trong ba lô ra, lộn xộn chất đầy chiếc bàn lung lay.

Trong số đồ ăn, thức uống và vật dụng có một khẩu súng săn.

Trần Vụ bước tới cầm lên, xác định là súng thật chứ không phải đồ chơi, anh tròn mắt: “A Sí, em mang súng làm gì?”

Yến Vi Sí đáp một cách đương nhiên: “Buổi tối ngộ nhỡ có sói hoang, em phải bảo vệ anh chứ?”

Trần Vụ không nói nên lời, ngồi lại trước bếp lửa, thật giỏi tưởng tượng.

Trong và ngoài phòng thiền đều lạnh, gió tuyết thổi vù vù, nhưng giữa hai người trẻ tuổi lại tràn ngập hơi ấm mùa xuân. Tất nhiên, chậu lửa cũng góp phần không nhỏ.

Yến Vi Sí nhét bật lửa vào tay Trần Vụ, cúi người ngậm điếu thuốc, ngẩng cằm lên một chút.

Trần Vụ gối đầu lên chân Yến Vi Sí, ngón tay cái ấn vào bật lửa, chà xát để châm lửa. Anh đưa ngọn lửa cam đỏ nhảy múa cho Yến Vi Sí: “Khoai lang anh mang đến đâu rồi?”

Yến Vi Sí vuốt ve khuôn mặt ấm áp của Trần Vụ, lười biếng nhả khói: “Đồ đạc không phải đều ở trên bàn sao, tự đi tìm đi.”

Trần Vụ ngồi dậy khỏi chân hắn, chậm rãi lấy chân đang kê dưới mông ra.

“Em chịu thua anh rồi.” Yến Vi Sí đến bên bàn, lục tìm trong đống đồ một củ khoai lang thon dài, không nhẹ không nặng ném vào lòng Trần Vụ, sau đó ngồi lại, kéo đầu anh lên đùi mình, thả lỏng cơ bắp để anh gối đầu, “Cẩn thận đấy, đừng để bị bỏng.”

Trần Vụ đặt khoai lang vào chậu lửa, đôi mắt sau cặp kính cong cong, “Nướng chín là có thể ăn rồi.”

Yến Vi Sí nhìn người yêu, lòng tràn đầy xúc động, kéo anh xuống hôn say đắm, ngập đầy quyến luyến chân thành.

Tối qua tâm trạng dâng trào, hôm nay làm việc vội vàng, vượt cả quãng đường xa chạy đến đây ôn lại những ngày tháng cũ, không tiếc sử dụng cả trực thăng.

Ngốc không, ngốc thật. Đáng không, đáng.

Trời vẫn chưa tối hẳn, khoai lang cũng chưa nướng chín, Yến Vi Sí dẫn Trần Vụ đi khắp các ngóc ngách của ngôi miếu nhỏ, tìm kiếm những kỷ niệm thuộc về họ.

Thực tế khác với phim thần tượng, Trần Vụ không vén lên được bức màn ký ức bị phong kín nào. Yến Vi Sí đưa cho anh cái gì, anh sẽ lấp vào chỗ trống đó, bản thân không thể chủ động lật ra những mảnh vụn ký ức.

Có lẽ cuộc đời này sẽ mãi như vậy.

Trăng có lúc tròn lúc khuyết, khó mà viên mãn. Một chút tiếc nuối cũng là một kiểu lãng mạn.

“A Sí, cả em và anh đều vui vẻ sao?” Trần Vụ kéo khóa áo giữ ấm của Yến Vi Sí lên, vừa tiếp nhận những kỷ niệm được lấp đầy vừa hỏi, “Không có lúc nào căng thẳng, buồn bã, tức giận, không hòa hợp? Trẻ con cũng sẽ cãi nhau mâu thuẫn mà.”

Yến Vi Sí im lặng một lúc: “Làm bỏng anh có tính không?”

Hai tay Trần Vụ được bao bọc bởi sự ấm áp thô ráp, Yến Vi Sí xoa nhẹ hai đầu ngón tay của anh.

“Một mùa hè nọ, anh đốt lá ngải cứu ở khoảng đất trống phía sau miếu, khói rất lớn, em đứng bên cạnh cầm gậy nghịch lửa. Anh bảo em tránh ra xa, em không chịu, anh định đi gọi mẹ, em sốt ruột nhảy lên lưng anh cầu xin anh đừng gọi, rồi chúng ta cùng nhau chơi…” Yến Vi Sí kể lại nguyên nhân của hai vết sẹo này, “Nếu anh lấy chuyện này để tính sổ với em, chúng ta có thể cãi nhau ba ngày ba đêm, em vẫn luôn chờ đợi.”

Trần Vụ ngây người: “Em muốn anh cãi nhau với em à?”

Yến Vi Sí chiếu đèn pin có ánh sáng rất mạnh, nhún vai: “Hồi đó em chưa thích anh, chỉ muốn trêu anh, thấy anh tức giận em rất vui.”

Xung quanh im ắng trở lại. Trần Vụ nhìn pho tượng Phật loang lổ cách đó không xa, hình ảnh anh quỳ trước Phật mà ngủ gật, bị sư phụ vặn tai hiện lên, anh cất giọng nghi hoặc: “Không thích một người, sẽ muốn trêu chọc sao?”

Yến Vi Sí bị hỏi đến mức đầu óc trống rỗng.

Hóa ra hắn đã thích Trần Vụ từ rất sớm rồi sao?

Ừ.

Hắn đã thích từ rất sớm rồi.