Mặt trời lặn nhanh, màn đêm cũng buông xuống gấp gáp, đi thẳng theo con đường phía Tây nhà nghỉ, đi hơn chục cây số sẽ gặp một con sông.
Rộng lớn và yên tĩnh, dòng sông chảy xuyên qua đêm đông, khoác lên mình ánh đèn lung linh từ bờ bên kia, như vô số hồn ma đang say giấc ngàn thu.
Gió thổi từ thượng nguồn, cuốn xoáy như muốn nuốt chửng mỗi sinh mạng đi qua cây cầu.
Để lại một nỗi sợ hãi lạnh lẽo kéo dài, khuấy động những suy tư vô định.
Vào một đêm lạnh giá như thế này, đứng trên cầu nhìn xuống, người ta sẽ cảm thấy có thứ gì đó muốn hút mình vào.
Cũng không khỏi tự hỏi, dòng sông này bắt nguồn từ đâu, rồi sẽ chảy về đâu.
“Gâu gâu ——”
Tiếng chó sủa đánh thức người trên cầu.
Trần Vụ ngơ ngác nhìn xuống con chó hoang, khàn giọng nói: “Sao mày vẫn còn theo tao?”
Anh nhìn về hướng mình đến, “Một quãng đường dài như vậy, mày cứ theo tao mãi…”
“Nhưng mà không còn nữa.”
Trần Vụ lộn ngược túi áo quần ra, “Tao không còn gì để ăn nữa.”
Con chó hoang vẫy đuôi với Trần Vụ, co chân nằm xuống bên cạnh đôi giày bông của anh, đầu cọ vào ống quần anh.
Như thể đang nói rằng, không sao, anh không còn gì để ăn nữa, tôi vẫn đi theo anh.
Tuy nhiên, vài phút sau, một chiếc xe điện đi qua, trên yên sau có một đứa trẻ cầm xúc xích nướng.
Con chó hoang phấn khích đuổi theo.
Chỉ còn lại một mình Trần Vụ.
Xuân Quế không phải là điểm du lịch, lúc này cũng không phải là dịp lễ, đến đêm khuya, nhà nghỉ nhỏ cơ bản không còn khách.
Bà chủ thường giết thời gian bằng cách xem phim, tối nay bà không có tâm trạng đó, cứ nhìn ra cửa liên tục.
Sao chàng trai trẻ vẫn chưa về, chẳng lẽ gặp phải trộm cắp rồi?
Bà chủ đang sắp xếp sổ đăng ký trên quầy, mất tiền còn hơn mất mạng, chỉ sợ bị người ta đánh thôi.
Nơi này loạn lắm.
Bà chủ đợi đến hơn một giờ sáng, người đó mới quay lại.
Bà đang đếm tiền lẻ trong ngăn kéo, nghe thấy động tĩnh bèn vội vàng đứng dậy đi ra khỏi quầy lễ tân, “Cậu Trần, cậu đi cũng lâu quá nhỉ, đã khuya lắm rồi, cậu…”
Trần Vụ: “Có phải đã làm phiền bác nghỉ ngơi không?”
Bà chủ nhìn đôi mắt anh còn đỏ hơn lúc ra ngoài, nhất thời quên cả trả lời, lại nghe anh hỏi, “Mấy giờ bác đóng cửa?”
Bà đáp, “Mười một giờ đã đóng cửa rồi.”
“Xin lỗi nhé.”
Bà chủ sững sờ một lúc mới lấy lại tinh thần, khách trọ đã lên tầng, bà lẩm bẩm, “Sao lại xin lỗi chứ…”
Chàng trai đó thật là…
Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Chiều hôm sau, khách trọ phòng 304 lại ra ngoài, trở về trước mười một giờ.
Rõ ràng đang bệnh tật đầy mình, sắc mặt kém không thể diễn tả bằng lời, nhưng vẫn nhớ không gây phiền phức cho người khác.
Đến ngày thứ ba, bà chủ bảo chồng trông nhà, còn mình tạm thời làm người theo dõi.
Chẳng cần học theo cách trên tivi mà lén lút, luôn đề phòng tìm chỗ trốn tránh.
Vì người bị theo dõi hoàn toàn không quay đầu nhìn.
Người thanh niên hầu như không nghỉ ngơi, cứ đi mãi, như đang tìm kiếm thứ gì đó, không ngừng tìm kiếm, nhưng lại không biết mình đang tìm gì.
Cũng có thể là không tìm gì cả, chỉ muốn đi dạo. Không có phương hướng, không có mục tiêu, đi đến đâu thì đến.
Bà chủ đi đến sắp gãy cả chân, bà không hiểu nổi, bệnh cảm của người thanh niên chắc vẫn chưa khỏi, người thì hốc hác, vậy tại sao có thể đi lâu như vậy?
Chỉ dựa vào thể lực của con người có thể làm được sao?
Bà chủ gọi một chiếc xe ôm đi theo phía sau, nghĩ không ra.
Bà chủ bất giác đi theo đến bên cầu, nhìn thấy người thanh niên đi lên cầu.
Dường như không phải là lần đầu tiên đến đây.
Bà chủ tìm đến các cửa hàng gần đó hỏi thăm, quả nhiên, vị khách trọ này của bà hàng đêm đều đến đây, đứng trên cầu rất lâu.
Anh có biết mình đã đi mười ba cây số không? Trở về cũng còn một quãng đường như vậy? Đôi giày bông sắp mòn rồi.
Chắc là không biết.
Suốt quãng đường này anh chỉ đi, cứ đi về phía trước.
Cây cầu có lẽ là điểm cuối cùng anh có thể đi, vì vậy anh dừng lại.
Trong mắt bà chủ, mỗi lần người thanh niên ra ngoài đều cho bà cảm giác như sắp nghĩ quẩn, làm điều dại dột trong phút bốc đồng.
Nhưng ngày nào anh cũng trở về.
Chẳng qua vẫn không thấy anh hồi phục sức sống, tia máu trong mắt cũng chưa bao giờ tan biến.
Vào một đêm đông rất bình thường, Trần Vụ lại ra ngoài, lang thang trên đường phố.
“Sư đệ?”
Phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng đầy do dự.
Lần đầu tiên Trần Vụ quay đầu lại trên con đường này.
Dưới ánh đèn đường có một vị hòa thượng toàn thân tỏa ánh hào quang Phật pháp. Y nhìn Trần Vụ, vẻ không chắc chắn trong mắt biến thành niềm vui bất ngờ rộng lượng, mỉm cười gọi, “Sư đệ.”
Sau đó y bước những bước chân vững vàng và kiên định về phía anh, từng bước một xuyên qua dòng người đi đến trước mặt anh.
Anh rơi nước mắt.
Tịnh Dương nâng ống tay áo rộng của áo cà sa lên để lau nước mắt cho anh: “Gặp sư huynh, vui đến ngốc rồi sao?”
“Phải, vui đến ngốc rồi.”
Nước mắt tuôn trào, không thể kìm nén được nữa.
Cơn mưa bão xối xả bấy lâu nay cuối cùng đã rơi đầy trên khuôn mặt anh.
Tất cả như thể đang diễn ra trong cảnh quay chậm.
Hai sư huynh đệ xa cách nhiều năm, gặp lại nhau vào tối nay. Họ ngồi trong một quán mì nhỏ ấm áp đầy ắp hơi thở cuộc sống thường nhật.
Người lớn hơn nhìn ra sự lạnh lẽo trống rỗng từ trong ra ngoài của người trẻ tuổi, cần một chút thức ăn nóng, dễ tiêu hóa.
Người trẻ tuổi cũng thuận theo ý người lớn tuổi.
Tịnh Dương không để ý đến ánh mắt của người khác, y nhìn người ngồi đối diện với vẻ mặt từ bi, giọng nói ôn hòa: “Sư đệ, sao không ăn?”
“Em ăn ngay đây.” Trần Vụ cắn một miếng mì, gò má gầy gò nhợt nhạt khẽ phồng lên.
Tịnh Dương lặng lẽ quan sát anh, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Trần Vụ lướt qua bộ tăng phục của sư huynh, chuỗi hạt đeo trước ngực, rồi đến đôi mắt sáng trong của y, một lúc lâu sau anh lắc đầu.
Tịnh Dương không hỏi tiếp.
Mặc dù y không biết gì về hoàn cảnh gia đình, quá trình trưởng thành và nguyên nhân sư đệ lại ở trong trạng thái này sau khi hoàn tục, nhưng y sẽ không thăm dò thêm.
Vì y có thể nhìn ra, lúc này sư đệ không muốn nói.
“Em có quay lại.”
Tịnh Dương nghe thấy tiếng nói, y thu lại tâm trí ngước mắt lên. Trần Vụ không nhìn thẳng vào y, đôi đũa khuấy trong bát mì, hơi nước phủ mờ mắt kính, “Cửa khóa rồi, mọi người đều không ở trong miếu, không biết đã đi đâu.”
“Lúc đó em quay lại…” Tịnh Dương nói, “Sư phụ đã mất, anh cầm thư giới thiệu của sư phụ đến một ngôi chùa khác.”
Trần Vụ lẩm bẩm: “Sư phụ mất rồi à?”
Mí mắt Tịnh Dương giật mạnh, cuộc hội ngộ này, cảm giác sư đệ mang đến cho y khiến y không thể hiểu được, lúc này đột nhiên trở nên rõ ràng.
Sư đệ đã bước hụt chân, đang rơi xuống.
Sau khi gặp y, xuất hiện hiện tượng dừng lại, không xuống, cũng không lên.
Bây giờ sư đệ lại bắt đầu rơi xuống, tốc độ nhanh hơn.
Tịnh Dương nắm chặt chuỗi tràng hạt, hai mắt nhắm lại, đôi môi mỏng mấp máy, im lặng niệm kinh Phật.
Vị hòa thượng có khí chất mạnh mẽ đặc biệt thu hút sự chú ý, huống chi y đang niệm kinh.
Tiếng ồn ào trong quán mì nhỏ dần dần lắng xuống, mọi người đều sợ làm phiền đến đại sư, phá hỏng vận may của mình.
Còn chàng trai trẻ ngồi đối diện đại sư ăn vài miếng mì rồi đặt đũa xuống, lặng lẽ ngồi trên ghế, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo cà sa của đại sư.
Không biết đang nghĩ gì, cứ nhìn mãi không rời.
“Sư đệ…” Tịnh Dương tháo chuỗi hạt của mình ra, đưa cho Trần Vụ, “Giúp sư huynh đếm xem có bao nhiêu hạt.”
Trần Vụ sững người: “Không phải là 108 hạt sao?”
Tịnh Dương thầm nghĩ, sư đệ vẫn còn khả năng tư duy, y cười nói: “Dạo trước bị đứt rồi xâu lại, có thể bị mất vài hạt.”
“Vậy em đếm thử xem.” Trần Vụ cúi đầu, ngón tay gảy một hạt, miệng niệm một số, càng đếm số càng lớn, gảy hạt càng thuần thục tự nhiên.
Tịnh Dương chưa đợi anh đếm xong đã lên tiếng: “Lần này anh đến Xuân Quế là do có người nhờ vả, đã gặp Tiểu Yến.”
Thấy sư đệ ngừng động tác lần tràng hạt, cũng ngước mắt lên, lộ ra đôi mắt đầy tia máu, sự chú ý dường như bị thu hút, sẵn sàng tham gia vào chủ đề hồi tưởng quá khứ, y bỏ thêm chút tâm sức nói tiếp, cố gắng để sư đệ nắm bắt được điều gì đó để vực dậy, đừng rơi thêm nữa.
Nhưng không ngờ sư đệ của y lại không cùng tần số với y.
Đó là ai?
Theo lời sư huynh tiết lộ, hẳn là bạn của mình thời còn ở miếu nhỏ.
Hoàn toàn…
Không nhớ ra.
Tại sao mình lại không nhớ?
Quên rồi, chứng tỏ không quan trọng, có cũng được không có cũng chẳng sao. Nếu không, cùng sống trong miếu nhỏ, sao mình lại không quên sư phụ và sư huynh? Những trải nghiệm với họ, mình đều nhớ rất rõ ràng.
Nhưng mà,
Mặc dù không quan trọng, cũng không đến nỗi không có chút ấn tượng nào.
Bộ não tê liệt của Trần Vụ phát ra âm thanh lạch cạch, đang dần dần khôi phục hoạt động.
“Sư đệ, sao em mãi không nhúc nhích gì thế, kinh ngạc quá à, không ngờ Tiểu Yến cũng ở Xuân Quế?”
Tịnh Dương cầm cốc nước lên uống một ngụm, trong khoảng thời gian ở miếu nhỏ, bài tập mỗi ngày y đều rất nặng nề, sư phụ rất nghiêm khắc với y.
Còn sư đệ thì khác.
Sư đệ không có bài tập, ngay cả việc ngồi thiền cơ bản cũng có thể không làm. Nếu không bị sư phụ gọi đi nhổ cỏ, cuốc đất, trồng rau, trồng cây thì cũng là dẫn Tiểu Yến đi chơi.
Rất nhiều chuyện của họ, y đều không tham gia, rất ít những kỷ niệm có thể hồi tưởng cùng sư đệ.
“Nói ra thì, em và Tiểu Yến cũng mười một năm không gặp rồi, mười một năm, chỉ trong nháy mắt.”
“Phía bên kia núi Hương Ngạc có một trường dạy nghề, cậu ấy đang học ở đó, em đến là có thể gặp cậu ấy, nhưng em có gặp cũng không nhận ra đâu, đứa trẻ đó thay đổi nhiều lắm.”
Tịnh Dương giơ tay ra hiệu: “Anh nhớ lúc rời miếu nhỏ cậu ấy còn bé tí, chỉ cao đến vai em, bây giờ cậu ấy còn cao hơn anh một đoạn.”
“Lúc các em còn ở miếu nhỏ, tình cảm thật sự rất tốt, em trèo cây, cậu ấy ở dưới đỡ em, em đi hái rau dại, cậu ấy kéo theo cái giỏ còn to hơn cả người mình đi theo em… Lớn hơn một chút thì cậu ấy nghịch ngợm, cứ chạy vào núi, ngày nào em cũng phải đi tìm cậu ấy nhiều lần.”
Tịnh Dương nhớ gì nói nấy, Trần Vụ lắng nghe, không hỏi, không bổ sung.
Như đang tự mình hồi tưởng.
“Tuy các em đều đã lớn, nhưng chung quy đã cùng nhau trải qua rất nhiều ngày tháng vô tư vô lo…” Tịnh Dương nói, “Những năm qua chắc em cũng nhớ cậu ấy lắm, có muốn gặp một lần không? Sư huynh dẫn em đi.”
Trần Vụ không nói gì.
Tịnh Dương dịu dàng nói: “Không muốn đi cũng không sao, duyên tụ duyên tán đều là ý trời.”
Trần Vụ lại bắt đầu đếm tràng hạt.
Tịnh Dương có một cảm giác khó tả, cảm thấy sư đệ đếm xong 108 hạt này sẽ có sự thay đổi, vì vậy y kiên nhẫn chờ đợi.
Mì nguội lạnh, Trần Vụ đếm xong chuỗi hạt, trả lại: “Sư huynh, em muốn nhờ anh giúp một việc.”
“Được, em nói đi, sư huynh giúp em.”
Lúc trả phòng 304, bà chủ không giấu nổi sự quan tâm: “Cậu Trần, cậu chuẩn bị về nhà rồi sao?”
Trần Vụ đặt chìa khóa lên quầy: “Không, đi gặp một người bạn.”
“Gặp bạn à, gặp bạn thì tốt.” Bà chủ lật sổ đăng ký, đột nhiên hỏi, “Cánh tay trái của cậu phải đi bệnh viện khám chứ hả?”
Trần Vụ hơi sững sờ, sau đó bỏ tay trái đang buông thõng vào túi: “Sẽ khỏi thôi.”
“Tốt nhất vẫn nên chụp X-quang, đừng tiết kiệm tiền bạc trong việc này.” Bà chủ cầm bút bi viết viết tính tính, “Cậu ở tổng cộng hai mươi ba ngày, không thiếu tiền phòng, tôi sẽ trả lại tiền đặt cọc cho cậu.”
Trần Vụ nhận lại tiền đặt cọc, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Không phải vì tiền đặt cọc, mà là vì điều khác.
Điều khác là gì?
Đại khái bà chủ biết, bà ngồi lại vào ghế xem phim.
Quầng thâm mắt của chàng trai trẻ vẫn nặng, tia máu trong mắt cũng không giảm đi mấy, nhưng đôi giày bông rách trên chân đã được thay, đang đi một đôi mới.
Chỉ có một thay đổi nhỏ, nhưng dáng vẻ thể hiện lại hoàn toàn khác trước, như thể đã tìm được phương hướng, tìm thấy mục tiêu.
Đổi một con đường khác để đi, vừa mới bắt đầu.
Hồ chứa nước vẫn như ngày nào, chỗ này chỗ kia đều có người câu cá, gió mang theo mùi tanh của cá.
Trước cửa căn nhà nhỏ, một thiếu niên đang lau rửa xe máy, miệng ngậm điếu thuốc đã lâu không hút, tàn thuốc dài ra một chút. Hắn hất cằm lên, tàn thuốc rơi xuống, tan theo gió.
Trần Vụ xách túi du lịch xuất hiện trước mặt hắn.
Thiếu niên nheo mắt, đánh giá anh từ dưới lên trên, từ đôi giày bông mới đến cặp kính gọng đen, cười như không cười chuẩn xác gọi tên anh: “Trần Vụ.”
Trần Vụ đặt túi du lịch xuống, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với thiếu niên, ngửi thấy mùi thuốc lá cay nồng từ người hắn.
Anh nói, là tôi, xin chào, tôi là Trần Vụ.
Lại nói, bạn học Yến, đã lâu không gặp.
Tôi muốn lấp đầy những phần còn thiếu sót của tuổi trẻ.
Vì vậy tôi đã đến đây.