4
Thiên hạ ai nói ta không tốt, ta đều nhận.
Chỉ có Tiêu Hồi, thì không thể.
Hắn có tư cách gì để hận ta, ghét ta, khinh ta?
Tiêu Hồi thấy ta lạnh mặt, lại hoảng loạn nói lời mềm mỏng: "Ta biết, khi nàng giúp Trường công chúa nắm quyền điều động phủ Tây Bắc, cũng đã nhân cơ hội giúp đỡ quân lương cho Tiêu gia..."
Hoá ra hắn biết, biết mà vẫn công khai từ hôn?
Vậy hắn có biết, nếu không có ta, năm vạn binh lính của Tiêu gia sẽ bị tiêu diệt, Tiêu gia sẽ bị diệt môn?
Đến lúc đó, hắn chỉ có thể lê lết ăn xin về kinh thành.
Ta nhẹ nhàng hỏi: "Nếu ta nói, tất cả những gì ta làm đều vì hai nhà chúng ta, chàng có tin không?"
"Nếu ta không làm Hà gia suy tàn, thì Tân gia sẽ vạn kiếp bất phục; nếu ta không điều động nhân lực ở phủ, thì Tiêu gia sẽ diệt môn..."
Nghe vậy, Tiêu Hồi lộ ra chút bối rối, sau đó bật cười giễu cợt: "Tân Minh Châu, nàng cần gì phải bịa đặt những lời dối trá này?"
Dối trá?
Đó đều là nỗi đau thấu xương của chúng ta ở kiếp trước.
Trước đại sảnh gió lạnh căm căm.
Đôi mắt Tiêu Hồi dần trở nên bàng hoàng và hoảng loạn, phản chiếu hình ảnh ta đầy nước mắt.
Hắn hai tay nắm chặt đai lưng thêu vàng, lúng túng nói: "Tân Minh Châu, nàng đừng khóc. Nàng đừng khóc. Ta sẽ không từ hôn nữa."
"Thanh Trúc có ơn với ta, ta phải cho nàng một chỗ dựa. Ta không từ hôn, ta chỉ cưới nàng làm bình thê, được chứ?"
Bình thê?
Ta bật cười khúc khích.
Đến lúc này, tâm trí ta đã trở nên vô cùng minh mẫn.
Con người được tạo nên từ những trải nghiệm trong quá khứ.
Mà Tiêu Hồi của kiếp này đang nhận ơn của ta, nên chưa từng trải qua nỗi khổ của đời người.
Hắn không phải Tiêu Lang của ta.
Cũng không xứng là Tiêu Lang của ta.
Tiêu Lang của ta dù đau khổ đến đâu cũng muốn cứu ta khỏi bể khổ.
Hứa hẹn kiếp sau yêu ta, bảo vệ ta, tin tưởng ta.
Hắn đã chết từ kiếp trước.
Ta thẳng thừng lau đi nước mắt, khinh miệt chế giễu: “Chàng cũng xứng sao?"
Hắn ngơ ngác một chút.
Ta đứng dậy rời đi.
Chỉ nhẹ nhàng bỏ lại một câu: "Nếu Tiêu tướng quân đồng ý điều kiện của ta, thì ta trả Hà Thanh Trúc lại cho chàng. Còn về ơn cứu giúp của Tân gia đối với Tiêu gia, ngày sau chàng hãy trả."
Gió lạnh từ hành lang ùa vào.
Tim ta như rơi vào biển băng, thân thể như bị gió lạnh cuốn lấy.
Đột nhiên cả người được ôm chặt, hơi ấm lan tỏa khắp người.
Mẫu thân thân hình đẫy đà ôm lấy ta, giọng mạnh mẽ: "Minh Châu! lần sau tiểu tử Tiêu gia tới, con phải gọi người đánh hắn đi!"
Ta dựa vào lòng mẫu thân, vừa khóc vừa cười, run rẩy một hồi lâu.
Kiếp này, ta còn có cha mẹ, có vinh quang của phủ Thái Phó, có niềm tự hào là nữ nhi Thái Phó, có sự bảo hộ của Trường công chúa.
Ta vẫn phải sống thật tốt.
5
Tiêu Hồi dâng lên phần lớn quyền kiểm soát quân sự, cầu xin hoàng thượng miễn tội cho Hà Thanh Trúc.
Thiếu tướng quân vì mỹ nhân mà bỏ hết tất cả, trở thành câu chuyện đẹp ở Thượng Kinh.
Khi ta nghe được, chỉ nhẹ nhàng cười.
Vừa trong dự liệu, vừa như tro tàn.
Tiêu Hồi vốn là như vậy.
Kiếp trước hắn cũng vì trái lệnh hoàng đế mà thành thân với ta.
Chỉ là kiếp này ta không phải người đã cứu hắn.
Xe ngựa dừng lại ở phủ Trường công chúa, thân thể ta còn chưa khỏi hẳn đã phải đến làm việc.
Trong phủ, Trường công chúa Lý Vọng Thư đang ngồi trên bàn uống rượu.
Nàng có dáng vẻ thanh thoát, búi tóc lên chỉ cài một cây trâm bát bảo, vừa quý phái vừa anh khí.
Nàng hờ hững liếc mắt, trêu chọc: "Chậc chậc, nhìn xem, cằm của muội nhọn thế như thế cơ à."
"Muội là nữ quan của bổn cung, vì tên tướng quân ngốc đó mà sốt đến suýt không về được."
Ta cúi đầu cười.
Trước mặt nàng, ta luôn ngoan ngoãn trầm lặng, thông minh kín đáo.
Lý Vọng Thư quen với sự trầm lặng của ta, vô tình nói: "Nếu muội thích võ tướng, chẳng phải Cố Khắc dưới trướng bổn cung rất phù hợp sao?"
Ta cung kính đón lấy chén rượu nàng đưa.
Mặt ta thản nhiên, nhưng trong lòng đang tính toán kỹ lưỡng.
Mỗi lời nói của Lý Vọng Thư đều có ý nghĩa sâu xa.
Ai ai cũng cho rằng Trường công chúa dễ gần, chỉ có ta mới biết nàng đáng sợ đến mức nào.
Nàng nhẹ nhàng gõ ngón tay trỏ lên trán, lại khen ngợi: "Nhưng muội thực sự có ích, có thể khiến Tiêu gia ngoan ngoãn giao nửa quyền kiểm soát quân sự."
Đó là điều kiện để Hà Thanh Trúc được thả về.
Kiếp trước Tiêu gia bị diệt môn, nàng mới có được quyền kiểm soát quân sự Tây Bắc.
Mà kiếp này, do Tiêu Hồi còn trẻ người non dạ, ta đã giúp Lý Vọng Thư giành được nửa quyền kiểm soát quân sự Tây Bắc.
Ta mỉm cười tâng bốc: "Nam nhân làm sao so với chủ nhân của ta được?"
Nàng cười lớn vỗ tay: "Tốt! Tốt! Đây mới là nữ quan của bổn cung! Đây mới là người có thể cùng ta làm việc lớn!"
Ta cúi đầu cười nhẹ.
Lý Vọng Thư sau này lên ngôi, chính là chỗ dựa lớn nhất của Tân gia.
6
Ta ở trong thư phòng của phủ công chúa đèn dầu hiu hắt, hoàn thành những công việc tồn đọng mấy ngày qua.
Việc thu chi ở phủ công chúa là những khoản tiền lớn, chưa kể đến số lượng điền trang và binh lính.
Xem kỹ lại, lúc nào cũng tốn thời gian và tinh thần.
Khi ta bước ra khỏi phủ công chúa, trăng đã lặn sau mái nhà.
Trước xe ngựa, một nam nhân mặc áo xám đứng chờ ta.
Khuôn mặt hắn màu lúa mì như được chạm khắc, lông mày kiếm bay xéo, mũi cao mắt sâu, đầy khí chất cứng rắn.
Chính là Cố Khắc mà Lý Vọng Thư nhắc đến.
Hắn xuất thân hàn vi, trong hai năm qua đã leo lên chức Đại tướng quân ở Điền Nam nhờ vào sự cố gắng hết mình và chiến đấu quyết liệt.
Xem kìa, lời của Lý Vọng Thư quả là có ngụ ý, nàng thật sự muốn tác hợp ta với hắn.
Cố Khắc bước tới, áo choàng phấp phới.
Cả người tắm trong ánh trăng sáng như ban ngày.
Đôi mắt ưng sắc bén, sâu thẳm, ẩn chứa một tia dịu dàng khó thấy, dừng lại trên người ta.
Hắn cung kính nói: "Tân tiểu thư, gần đây phủ Thái Phó dường như không yên ổn."
Ta liếc hắn một cái, lạnh lùng dựa vào cánh tay của hắn mà lên xe ngựa.
Làm võ tướng, nói chuyện thật là không quanh co.
Thực sự, từ sau khi Tiêu Hồi công khai từ hôn ta trước đại điện, trong triều đình, những tấu chương buộc tội phụ thân ta nhiều như tuyết rơi.
Đặc biệt là Hà Học Sĩ, không nghĩ đến tình cũ, đối đầu với phụ thân ta, có phần giống Hà gia ở kiếp trước.
Nhưng ta không lo lắng.
Kiếp này, Tân gia có sự bảo hộ của Lý Vọng Thư.
Về sau, mỗi lần đến phủ Trường công chúa, đều do Cố Khắc đón đưa ta.
Trường công chúa thỉnh thoảng nhắc: "Sao không cân nhắc Cố tướng quân? Hắn từng làm mã phu cho Tân gia, từ lâu đã có ý với muội."
Ta biết, đây không phải lời nói suông, mà là lời cảnh tỉnh.
Cuối đông, xuân còn nhạt.
Lại trở về ngôi miếu đổ nát ngoài kinh thành hai năm trước, gió lạnh thổi bốn bề.
Một nửa quân quyền của Tiêu Hồi đã giao vào tay Lý Vọng Thư.
Đêm nay, ta phải giao trả Hà Thanh Trúc cho Tiêu Hồi.
Nhưng mẫu thân ta lâm bệnh, dù có uống thuốc cũng không cứu được, mãi không tỉnh lại.
Gia nhân nói, Hà Thanh Trúc bị giam ở hậu viện đã cố gắng trốn thoát và gặp mẫu thân ta.
Nàng ta điên cuồng nói ta đã làm điều ác gì đó, còn nói Tân gia sẽ suy tàn, Hà Học Sĩ đã khiến phụ thân ta bị đình chỉ.
Mẫu thân ta lo lắng quá độ, ngất xỉu và không thể tỉnh lại.
Hà Thanh Trúc không nên chọc giận ta.
Trong ngôi miếu đổ nát.
Nàng ta ngã ngồi trên đất, kinh hoàng nhìn thị vệ mang chén thuốc nồng nặc mùi lên.
Ta nhếch môi cười nhẹ: "Ta đã hủy dung nhan ngươi một lần, cũng có thể hủy lần thứ hai."
Ta chưa bao giờ nói sẽ trả lại cho Tiêu Hồi một thanh mai trúc mã vẫn xinh đẹp như trước.
Kiếp này ta đã làm độc phụ, phải trong ngoài như một làm đến cùng.
7
Tượng ở trong miếu theo gió đêm lạnh buốt đổ ầm xuống.
Hà Thanh Trúc vừa khóc vừa cười nhìn ta, nước mắt tuôn trào: "Nhìn xem, thần tiên cũng biết ngươi là độc phụ rắn rết rồi, Tân Minh Châu, dừng tay đi."
Ta nhẹ nhàng vén một góc khăn che mặt, ánh mắt nhìn vào nàng ta.
Nàng ta vẫn dịu dàng nói ra lời lẽ thâm hiểm: "Tân Minh Châu, ngươi sinh ra cao quý, vì sao vô cớ giết ca ca ta? Hủy dung mạo ta? Hại Hà gia?"
Hừ, vô cớ sao?
Nếu ta cho các ngươi cơ hội sống, liệu có như kiếp trước, khiến Tân gia ta vạn kiếp bất phục.
Kiếp trước Hà Nam có thể làm phò mã, vì có người phát hiện hắn và Trường công chúa tư thông tại yến tiệc.
"Ồ? Ca ca ngươi thật sự vô tội? Hạ thuốc ép buộc Trường công chúa là tội tru di cả tộc."
Mặt Hà Thanh Trúc lộ rõ sự hoảng loạn khi bị vạch trần, tiếp lời: "Vậy tại sao ngươi hủy dung nhan ta, hại ta không thể vào cung? Năm đó ngươi rõ ràng đã định hôn với Tiêu Lang."
Ta cười nàng: "Ngươi không phải nguyện vì Tiêu Lang mà sinh tử sao? Sao lại lưu luyến phú quý trong cung?"
Kiếp trước là Hà quý phi móc mắt ta, hạ độc làm ta không nói được, khiến ta bị phân thây mà chết.
Nàng ta nói dưới suối vàng, muốn Tiêu Hồi và ta gặp nhau mà không nhận ra nhau.
Kiếp trước cũng là ca ca nàng ta, Hà Nam, đã giết phụ thân ta.
Hắn lột sạch y phục của phụ thân ta, rồi đưa ông đi diễu phố, hủy hoại tất cả niềm kiêu hãnh của ông, khiến ông tự sát.
Cha ta, người thông minh, kiên cường và đầy tự hào, ngay cả thi thể cũng không thể an táng.
Kiếp này, làm sao ta có thể để Hà gia có quý phi, có phò mã?
Hai năm trước, ta đã cứu Trường công chúa khi nàng bị hạ thuốc, giết Hà Nam; rồi sai người hủy dung Hà Thanh Trúc.
Không muốn tốn thêm lời, chỉ cần một ánh mắt của ta, thị vệ liền hiểu ý đổ hết thuốc độc lên mặt nàng ta.
Chỉ nghe "xì xì" một tiếng.
Da mặt nàng ta ngay lập tức bị đốt cháy, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây máu thịt đã lẫn lộn, bốc mùi hôi thối.
Tiếng thét thê lương vang vọng khắp núi.
Vết thương trước có thể lành.
Nhưng vết cháy đốt hết da mặt này liệu có cứu được không?
"Ngừng tay!" Một tiếng nói vang lên từ trong miếu.
Ánh trăng tràn qua khung cửa sổ vỡ nát.
Chiếu sáng cả ngôi miếu, còn có bóng của Tiêu Hồi.
Ánh trăng và cảnh trước mắt làm ta nhớ đến kiếp trước.
Trong khoảnh khắc, ta nhìn thấy Tiêu Hồi trong bộ giáp đen, tay đặt trên thanh đại hắc đao, nhìn ta ngượng ngùng.
Thật đáng tiếc.
Người đến đội mũ bạc sáng lấp lánh, đôi mắt kiêu hãnh rực rỡ.
Ta suýt quên.
Hắn không phải Tiêu Lang của ta.
8
Khi lưỡi thanh hắc đao quen thuộc, sắc bén như băng chĩa vào ta.
Ta không nhịn được bật cười khúc khích.
Kiếp trước ta đã chơi đùa với thanh đao này nhiều lần, không ngờ kiếp này nó muốn lấy mạng ta.
Nếu không phải Cố Khắc xuất hiện, e rằng ta đã bị Tiêu Hồi đích thân chém ngàn nhát.
Dù sao, Hà Thanh Trúc, người từng xinh đẹp nổi tiếng Thượng Kinh, giờ đã trở thành quỷ dữ.
Đôi mắt Tiêu Hồi lạnh lẽo, nghiến răng nói: "Tân Minh Châu, tại sao nàng cố chấp không tỉnh ngộ, cứ phải làm điều sai trái?"
Ta che tay áo cười nhạo:
"Chàng chẳng phải cũng đang đứng sau miếu xem ta làm điều ác đấy sao?”
"Ít nhất cái chết của Hà Nam không phải oan ức.
"Nếu thanh mai trúc mã của chàng không thể vào cung, liệu nàng ta có thật sự đi Tây Bắc cứu chàng không?"
Hắn như bị trúng tim đen, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn trầm giọng nói: "Nhưng, nhưng nàng không nên, không nên làm hại gương mặt nàng ấy..."
Hà Thanh Trúc đau đớn kêu la, Tiêu Hồi trừng mắt nhìn ta, vội vàng tiến tới đỡ nàng ta.
Tiêu Hồi của kiếp này, yêu ghét đều rõ ràng.
Cố Khắc kéo ta nhanh chóng rời đi.
Xe ngựa lao nhanh.
Trong xe, Cố Khắc ngồi ngay ngắn một bên, không nói một lời.
Ta nhớ lại ánh mắt Tiêu Hồi trừng ta và quan tâm Hà Thanh Trúc, không kìm được mà hỏi: "Cố Khắc, cả Hà gia đều do ta hại, ta có thật sự độc ác không? Thực ra, họ chưa từng làm gì xấu với ta."
Một lúc lâu, ta mệt mỏi nhắm mắt, thở dài: "Nhưng ta không hổ thẹn với lòng."
Dù người ngoài nói ta ác độc vô lý, ta cũng không hối hận.
Kiếp này Hà gia không làm điều ác, không phải vì họ lương thiện.
Mà là do ta ra tay trước, diệt trừ tận gốc.
Chỉ nghe Cố Khắc khẽ ngâm: "Những gì tiểu thư muốn làm, chính là có lý do. Cố mỗ tin tiểu thư."
Ta hỏi: "Trường công chúa phái ngươi đến, là sợ ta không tha mạng cho Hà Thanh Trúc, khiến quyền quân sự mới giao khó ổn định?"
Cố Khắc với khuôn mặt lạnh lùng nhẹ nhàng gật đầu.
Ta cười khổ nhìn ngón tay nhuốm máu, hỏi: "Ta luôn thắc mắc, Hà Thanh Trúc sao có thể một mình đi về phía Tây Bắc?"
Hắn nhẹ nhàng nhìn ta, như ta đã nghĩ, giọng như tiếng thép vang lên: "Hà Thanh Trúc được người của Trường công chúa hộ tống đi về phía Tây, dung nhan cũng được Trường công chúa chữa trị."
Đúng như ta đoán.
Ta không ngạc nhiên khi Lý Vọng Thư lợi dụng Hà Thanh Trúc để chia rẽ ta và Tiêu Hồi, khiến Tân gia và Tiêu gia không thể liên hôn, mỗi người đều phục vụ cho nàng.
Ta chỉ cảm thấy có chút thê lương.
Ta luôn nghĩ, cùng là nữ nhi, ta vì nàng mà mưu tính, giúp nàng lến đến đỉnh cao, thì nàng sẽ hiểu và cảm kích ta.
"Ta luôn nghĩ Lý Vọng Thư là chỗ dựa của ta, nhưng ta sai rồi, ta chỉ là một con dao trong tay nàng."
"Tiểu thư đừng buồn."
Cố Khắc cúi người lại gần, như con hổ lén lút ngửi mùi, lúng túng quỳ nửa gối gần tà váy ta.
Xe ngựa nhẹ nhàng rung lắc trên đường núi.
Màn che lay động, ánh trăng lạnh lẽo phủ đầy người hắn.
Cố Khắc ngước nhìn ta, đôi mắt lấp lánh ánh sáng vụn vỡ.
Ta nhìn thấy, sự kiềm chế nhẫn nhịn với tâm trạng khó nói.
Lý Vọng Thư nói, Cố Khắc từng làm mã phu cho Tân gia, từ lâu đã có ý với ta.
Như để chứng minh lời này.
Kiếp này, trong mắt hắn không giấu được tình yêu và lòng tin tưởng, lộ ra rõ ràng.
Chỉ trong một khoảnh khắc, ta liền mỉm cười đưa tay phủi bụi trên vai hắn.
Ánh mắt hắn bừng sáng, ngỡ ngàng nhìn ta.
Thay vì mong chờ sự ban ơn của Trường công chúa, ta thà làm người cầm dao.
Cây dao này, Cố Khắc là thích hợp nhất.
Ta dịu dàng hỏi: "Cố Khắc, ngươi có nguyện ý thành thân với ta không?"