Tư Mỹ Nhân

Chương 6




Editor: Tây An

“Bà nội con đi đâu rồi?”

“Sao lâu vậy vẫn không trở lại?”

Ánh nắng từ rèm cửa sổ chiếu đến, chiếu vào nhụy hoa thủy tiên vàng nhạt cùng cánh hoa trắng noãn. Thiên Mạch vừa dùng bút sáp màu vẽ hoa thủy tiên, vừa cúng đầu hỏi.

“Hả?” ông nội đang xem tư liệu nghiên cứu ngẩng đầu lên, nâng kính mắt, mỉm cười, “Bà nội đi lên trời rồi.”

“Lên trời?” Thiên Mạch buông bút vẽ xuống, úp sấp trên mặt bàn của ông nội: “Đi máy bay sao ạ?”

“Không phải đâu. Là Phi Long cùng Loan Điểu tới đón bà đi.”

Thiên Mạch nghĩ ngợm: “Bà đi một mình sao ạ?”

Ông nội gật gật đầu: “Một mình.”

Thiên Mạch cảm thấy bà hơi đáng thương: “Vậy… Trên trời có ai ở cùng bà không ạ?”

Ông nội cười lên, tựa hồ nghĩ đến gì đó, lấy ra một tập tranh từ trong sách đống, lật vài tờ, cho cô nhìn.

Thiên Mạch tò mò nhìn lại.

Chỉ thấy đó là một bức vẽ phức tạp, trên đó có rất nhiều đường cong, động vật, còn có con người nhỏ bé kỳ kỳ quái quái.

Ông dùng một ngón tay chỉ lên hình cho cô nhìn: “Trên trời có rất nhiều thứ, bà con ngồi trên xe phi long và Loan Điểu, được gặp mặt trời và Thần Thái Dương, hồ ly chín đuôi này, cóc này, thỏ ngọc này.”

“Vị này là Tây Vương Mẫu, bà ấy rất hiếu khách, sẽ dẫn theo Bạch Hổ, Chu Tước, Man Liêm* và Thanh Long nghênh đón bà con; còn cả tiên nhân, trên thân có lông vũ xinh đẹp, đằng sau là mặt trăng, thần Thái Âm và mây.”

*Nguyên văn là [蛮廉].

Thiên Mạch cái hiểu cái không, nhưng nhìn những động vật cùng tiên nhân hư vô mờ mịt kia, có chút nhập thần: “Ông cũng biết bọn họ sao?”

“Biết chứ.”

“Nếu như ông lên trời, cũng sẽ gặp được họ sao ạ?”

“Sẽ gặp.” Ông khép lại tập tranh, sờ sờ đầu cô, “Chúng ta đều sẽ gặp họ.”



Thiên Mạch cảm thấy ý thức mình chìm nổi, giống như bay trên mây.

Trước mắt có một chùm sáng, lại giống nước sông bị máu và nước bùn nhuộm đến đục ngầu kia, từ đầu đến cuối cô không cách nào trồi lên mặt nước. Chỉ có đốm sáng kia, càng lúc càng lớn, giữa đó có một hình bóng đang lắc lư, tựa hồ là cá sấu nhìn thấy trong sông; nhưng khi dần dần rõ ràng, lại tựa hồ là con người…

Người?

Cô nghĩ, rốt cục mình cũng giống người trong bức tranh, đi gặp ông bà rồi sao?

Thân thể dần dần có trọng lượng, cô cảm thấy trên mặt hơi ngứa, giống… Giống như lúc ngủ trong túp lều, dưới bè tre bò ra mấy con côn trùng không biết tên!

Thiên Mạch giật nảy, hoảng hốt tỉnh lại.

Ánh sáng chướng mắt, cô không khỏi nheo mắt lại, đưa tay che mắt. Một hồi lâu, mắt mới thích ứng được, cô nhìn về chung quanh.

Bất ngờ sao, đây không phải nhà tranh… Cũng không phải ngôi nhà nàng cô nhớ đến ruột gan đứt từng khúc kia. Phía trên là xà nhà thô to bằng gỗ cổ xưa, mà càng cao lên, là lá chấp* xếp dày đặc.

*Nguyên văn là [橼]

Chuyện xảy ra lúc trước, giống đất cát hở ra sau thuỷ triều, nổi lên rõ ràng. Chạy trốn, còn cả cá sấu…

Cô vội vàng nhìn lại mình, chỉ thấy vẫn mặc bộ quần áo lúc chạy trốn, nhưng trên người không có cảm giác đau, động đậy tự nhiên, không có bị thương. Dưới người cô là một cái giường, cách mặt đất chẳng qua hai cái nắm đấm tay, trải đệm dày mà mềm mại.

Lại nhìn kỹ một chút, trong phòng ngoại trừ cô, không còn ai khác.

Cô chỉ nhớ mình bị cá sấu tập kích trong sông, sau đó, được người khác cứu.

Đột nhiên, cằm của cô bị nắm lấy, nâng lên.

Ánh mặt trời mãnh liệt, mắt cô cơ hồ mở không được. Phía trên, người kia cao cao, nhìn không rõ khuôn mặt.

Y dùng tiếng Sở hỏi, cô là ai.

Thiên Mạch thở phì phò, chỉ có thể trả lời tên của mình, Lâm Thiên Mạch.

Ánh mặt trời chướng mắt như cũ, người kia cúi đầu nhìn cô, trên ngón tay vẫn ướt. Mặt mày của y rõ ràng, hai con ngươi như được mực đậm điểm thành, lại khiến người khác cảm thấy mơ hồ bị áp bách.

Nói lại lần nữa.  Y nói như vậy.

Yết hầu Thiên Mạch ho đến khó chịu, nhưng vẫn nói lại lần nữa, Lâm Thiên Mạch.

Không bao lâu, y buông tay, Thiên Mạch một lần rũ người xuống.

Có vài thanh âm huyên náo truyền đến, tựa hồ là truy binh… Thiên Mạch cuộn mình trên boong thuyền, không nhúc nhích, không mong những người này sẽ bỏ qua mình. Mình vốn không thuộc về thế giới này, nếu như cứ giống như đối phó với những nô lệ bỏ trốn khác dễ dàng giết chết cô đi, vậy cũng chẳng sao.

Cô rất mệt rất mệt rồi.

Bất luận đây là mộng hay là thực, cô đều chịu đủ, hi vọng cứ kết thúc như vậy đi…

Thiên Mạch ngơ ngác run lên một hồi, ngồi xuống. Nhưng khi cô ngủ lại, không chú ý đến bên chân có đặt một cái chậu nhỏ, “ầm” một tiếng, chậu gốm ngã lật xuống từ trên giường, nước đổ ra.

Thiên Mạch trợn tròn mắt.

Bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân, sau đó, cửa bị đẩy ra.

Sắc trời sáng hơn trong phòng rất nhiều, Thiên Mạch không khỏi lại nheo mắt lại lần nữa.

Đó là bà cụ hôm qua đưa cô rửa mặt. Bà ta nhìn chậu gốm trên đất, tựa hồ rất bất mãn, nhỏ giọng nói, dọn mặt đất sạch sẽ.

Sau đó, Thiên Mạch được ăn một bữa cơm ngon nhất từ khi cô tới đây.

Người đàn bà mang đồ ăn đến cho cô, là cơm nấu nát nhừ và một cái đầu cá hấp. Đầu lưỡi nếm được vị gạo và vị thịt đã lâu mới gặp, cô được yêu mà sợ.

Sau khi bữa ăn được dọn đi, người đàn bà liền đóng lại cửa. Thiên Mạch ngồi trên giường, suy tư một vấn đề.

Cô là chạy trốn bị bắt lại.

Một nô lệ chạy trốn, hẳn là không có kết cục tốt nhỉ?

Thế nhưng mà, những người kia, tựa hồ cũng không làm gì cô. Đại khái cô ngất đi, nhưng bây giờ tỉnh lại, mọi chuyện đều rất ổn.

Thiên Mạch nhìn qua nóc nhà đen nhánh, đầu suy nghĩ hóng hớt các kiểu. Kẻ cứu mình, hoặc nói là bắt lấy mình kia, là ai?

Bọn họ giữ lại mình, để cô ăn sung mặc sướng, là vì sao?

Có lẽ… Bọn họ không phải là biết cô không phải người của thế giới này? Sở quốc nổi tiếng vu thuật, nếu như bắt được yêu quái, có lẽ sẽ mang ra tế trời, hỏa thiêu, chém ngang lưng, chém đầu các thứ…

Thiên Mạch nghĩ vậy, một trận rùng mình, cảm thấy cô sớm muộn sẽ bị năng lực tưởng tượng của mình bức đến phát điên.

** ***

Đội tàu của Sở vương săn được trên trăm con cá sấu, tận hứng mà về. Ban đêm, trong công thự đèn đuốc sáng trưng, Sở vương thiết yến, cùng thần tử săn cá sấu và tân khách ăn mừng.

Công Tôn Hồi biết nơi đây chính là Đồng Sơn trọng địa của người Sở, trong lòng hiếu kì, lại không chắc chắn Sở vương chiêu đãi hắn ở đây là cố ý hay là vô tâm, không dám hỏi nhiều.

Công doãn dâng lên rượu quýt mới ngâm, mọi người nhấm nháp, đều tán thưởng. Công doãn tâm hoa nở rộ. Lúc sáng sớm, công doãn nghe nói công thiếp Mạch kia chạy trốn, nổi trận lôi đình, lập tức sai người đuổi theo. Nhưng không ngờ tới, cô ta lại rơi vào tay Sở vương. Mà Sở vương biết cô ta là nô lệ chạy trốn, cũng không có trừng phạt, lại đưa cô ta về an trí tại trong công thự, để người khác hầu hạ.

Vậy có thể tính là trăm sông đổ về một biển? Công doãn cười đến không ngậm miệng được.

“Đại vương sao lại chiêu đãi người Trịnh ở Đồng Sơn.” Tô Tòng buổi chiều mới đến từ Dĩnh Đô, thấy mấy người Trịnh kia, bĩu môi, “Mấy tên cẩu thả.”

Ngũ Cử cười cười. Sở Tấn bất hòa, Trịnh quốc kẹp ở giữa, khi thì thân Tấn, khi thì thân Sở, mập mờ không rõ, thường chọc Sở quốc nổi giận.

“Dù sao đại vương không muốn động binh.” Ngũ Cử đưa một chén rượu cho ông, “Để người Trịnh nhìn thấy Đồng Sơn, dọa tí cũng tốt.”

Giơ tay, Công Tôn Hồi trình thư của Trịnh bá đến Sở vương. Sở vương nhìn một hồi, viết đế là cung kính đẹp đẽ, đều là mấy lời hình thức.

“Quốc quân vô cùng kính đại vương, muốn dùng công nữ để kết thông gia, để hai nước vĩnh hòa.” Công Tôn Hồi mỉm cười nói.

“Ồ?” Sở vương nhìn hắn, cười một tiếng, lại không nhiều lời. Lúc này, người hầu trình lên thịt cá sấu mới nấu, y bỗng nhiên nhớ tới cô gái bắt được dưới sông ban ngày, hỏi Tiểu Thần Phù, “Công thiếp kia đâu?”

Ngũ Cử cách đó không xa nghe thấy, tay cầm ly hơi dừng.

Tiểu Thần Phù vội nói: “Bẩm đại vương, công thiếp Mạch còn ở trong nhà.” Đoạn, chớp mắ, nói, “Đại vương, cần gọi đến hầu không?”

Sở vương hớp một ngụm rượu, nhớ tới lúc y nâng lên cằm cô lên, gương mặt trắng nõn kia. Có lẽ là ho nặng quá, mắt của cô đựng đầy thủy quang, yếu ớt mà mơ màng.

Tiểu Thần Phù thấy Sở vương không nói, dò hỏi: “Đại vương?”

“Không cần.” Sở vương lại nói, “đi đi.”

Tiểu Thần Phù kinh ngạc, đành phải hành lễ lui xuống.

Công Tôn Hồi đứng ở một bên, thấy Sở vương luôn cùng người khác nói mấy chuyện râu ria, biết không thú vị, hàn huyên hai câu, ngượng ngùng ngồi lại ghế.

Về lại ghế, đại phu Trịnh quốc Nhạc Nhĩ hỏi hắn, “Sao rồi?”

Công Tôn về cười khổ lắc đầu.

Nhạc Nhĩ nhíu mày, nhìn về phía Sở vương đang chuyện trò vui vẻ cùng người khác, mắng, “Ngang ngược, lại vô lễ như vậy!”

“Thấp giọng thôi!” Công Tôn Hồi nguýt hắn một cái, thở dài, “Năm đó Thành vương bắt hai vị công nữ của Văn công, Văn công vẫn giữ im lặng, bây giờ từ chối hôn sự thì có sao? Đất nhà người ta, bớt tranh cãi đi.”

Nhạc Nhĩ hừ một tiếng.

** ***

Tự nhân Cừ nghe bà cụ đến báo, vội vàng đi vào trong phòng, nhìn thấy Thiên Mạch tỉnh lại, thở dài một hơi.

Khi cô ngủ say, gã từng phụng mệnh điều tra. Cô gái này đích thật là bắt được từ Đông Nam, có mấy người nói gã hay, cô gái này lúc trước ở trên thuyền, từng ở nhà tranh trong tộc bọn họ qua hai ngày, nhưng không ai biết từ đâu mà đến.

Tự nhân Cừ vô cùng kinh ngạc, đất Sở phía Nam, nhiều tộc Bách Việt, cách mấy ngọn núi lớn là tiếng nói khác biệt. Nhưng cô không nói tiếng giống Thư và Dương Việt, lại nói được ít tiếng Sở, còn biết chữ. Tự nhân Cừ nhíu nhíu mày, người biết chữ, đều không phải loại tầm thường, cô gái này đến tột cùng là ai.

“Mạch?” gã đi đến trước mặt cô, hỏi một tiếng.

Thiên Mạch đề phòng mà nhìn cái người thần sắc hiền lành này, một lát, gật gật đầu.

Tự nhân Cừ mỉm cười, nói, “Công thiếp Mạch, cô đến từ phương nào?”

Lại là vấn đề này.

Thiên Mạch đành phải vô vị nói: “Phương nam.”

“Chỗ nào ở phương nam?”

“Phương nam.”

Tự nhân Cừ im lặng, thấy cô gái này nói không được mấy lời, đành phải hỏi lại, “Có họ không?”

Lời này, Thiên Mạch nghe rõ. Họ ở thời đại này, cũng không phải ai ai cũng có, đồng thời muốn biết lai lịch và gia thế một người, chỉ cần hỏi họ, là có thể biết.

Thiên Mạch xấu hổ, nơi cô sinh ra và trưởng thành, nếu ở thời cổ, cũng là đất Sở. Nhưng thành phố ấy ở đây coi như tồn tại, danh tự cũng không đúng; dù danh tự có đúng, cô cũng không có khả năng tìm được hộ tịch. Nhưng cô cũng không nghĩ ra cách khác, đành đáp, “Lâm.”

“Lâm?” Tự nhân Cừ càng kinh ngạc. Thiên hạ không có họ Lâm, chỉ có Lâm thị. Theo tự nhân Cừ biết, thiên hạ có hai chi Lâm thị, một chi xuất từ thương nhân Tỷ Can, một chi xuất từ Chu Bình vương tử.

“Cô từ Trung Nguyên mà đến?” gã vội hỏi tiếp.

Thiên Mạch nháy mắt mấy cái, không rõ ràng cho lắm.

Tự nhân Cừ cảm thấy mình rốt cuộc rõ rồi. Khó trách cô gái này không nói tiếng các tộc Đông Nam, tiếng Sở cũng không rành, ra là xuất thân Trung Nguyên. Chỉ là nói sai phương hướng, lại nói bắc thành nam.

Tiếng Sở cô quá kém, càng nhiều lời không thể nói. Tự nhân Cừ đã có được đáp án, cũng không hỏi nữa, ngữ khí trở nên tôn trọng mấy phần, “Tử lại an giấc, nếu có điều cần, cứ phân phó tôi tớ.”

Thiên Mạch cảm thấy người này rất hiền lành, thấy gã muốn đi, vội nói, “Tạm chờ chút đã.”

Tự nhân Cừ nhìn cô.

“Tôi, ” cô muốn tìm từ, nhỏ giọng nói, “Sẽ chết ư?”

Tự nhân Cừ kinh ngạc, cười cười, “Đại vương chính là người khoan dung, tử cớ gì nói ra lời ấy.”

“Đại vương?” Thiên Mạch sửng sốt.

“Tử không biết ư? Hôm nay tử rơi xuống nước, chính là đại vương tự mình cứu.” Dứt lời, tự nhân Cừ hơi gật đầu một cái, bước nhỏ thối lui.

Thiên Mạch kinh ngạc đứng tại chỗ, trong đầu lặp lại lời gã.

“… Chữ này đọc thế nào?” cô dùng nhánh cây viết trên mặt đất, tò mò hỏi Mang.

“Vương.” Mang nhìn thoáng qua, đáp.

Thiên Mạch nói lại tổ hợp hai chữ mà tự nhân Cừ nói kia, sau, chỉ cảm thấy đầu “ong” một tiếng.

Nhưng không chờ cô tiêu hóa xong, bên ngoài lại có hai vú già tới, trong tay bưng hộp trang  sức và quần áo, vừa đến liền chải đầu, thay đổi quần áo cho Thiên Mạch.

Thiên Mạch không rõ cho lắm.

Bà cụ đến nhìn thấy mấy bà, cũng không hiểu.

“Đây là sao?” cô hỏi.

“Tiểu Thần Phù phân phó, công thiếp Mạch phải thay quần áo đi phụng dưỡng đại vương.” Một người trong đó đáp.