Tư Mỹ Nhân

Chương 56




Nơi sát bên tường thành Đông Nam Dĩnh Đô, đều là chỗ ở của người nghèo. Trong đêm, đại đa số người chỉ dùng cành thông nổi đuốc, khói quá hắc, bóng đêm lại sâu, chỉ còn rải rác mấy đốm sáng.

Bên cạnh một mảnh sân không đáng chú ý, cú vọ trên ngọn cây kêu một chuỗi quỷ quái, dưới ánh trăng mông lung, mắt như quỷ lửa.

Người trong phòng nghe được tiếng đẩy cửa, sinh lòng cảnh giác, sờ đến cạnh cửa.

“Là tôi.” Giáp Côn thấp giọng nói, đi đến.

Trong phòng đốt đèn, hắn vỗ vỗ bụi đất trên thân do leo tường, nhìn bọn họ, cười hì hì, “Khẩn trương thế làm gì, bên ngoài cũng không phải không có ai trông coi.”

“Sao rồi?” Thư Vọng đưa một bát nước cho hắn, hỏi.

Giáp Côn uống một hơi cạn sạch, lau miệng, gật gật đầu, “Thuyền sắp đến, trong đêm mai là có thể rời đi.”

Mọi người thở phào một hơi.

“Ngươi gặp Tử Doãn rồi?” Thư nhíu nhíu mày, “Ngươi nói gì với lão?”

“Sao lại nói với lão.” Giáp Côn xùy một tiếng, ” tiểu nhân như vậy, đừng thấy lão hỗ trợ lúc cần, bán chúng ta lúc nào cũng không biết.”

“Lão sẽ không đâu.” Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến từ phía sau, đám người nhìn lại, thấy là Mang.

Áo quần gã sạch sẽ, không còn cách ăn mặc bộc lệ, dưới ánh đèn, vết sẹo bên cạnh trán vô cùng dễ thấy.

“Sao cậu biết.” Thư nhìn nói, ” bây giờ đuổi bắt thích khách khắp nơi, Tử Doãn nói không chừng mang chúng ta ra để tự vệ.”

“Vậy chính lão cũng xong luôn.” Mang thản nhiên nói, “Vật chứng lui tới đều trên tay ta, lão biết rõ.” Dứt lời, gã nhìn về phía Giáp Côn, “Ngươi đi gặp Tử Doãn, lão có lời nào không?”

Giáp Côn nói: “Lão nói Sở vương giờ không ở Dĩnh Đô, bảo chúng ta chóng thoát thân.”

Mang và mọi người nhìn nhau, khẽ gật.

Thư nom lại không cao hứng lắm.

Bọn họ từ Thư tới đây, một nhóm mấy người, đều là người ưu tú nhất Quần Thư. Nếu bàn về vũ dũng, Mang và Thư Vọng tương xứng.

Hôm đó hành thích, họ lẩn vào hoàng cung, lúc đầu có vài chỗ an bài, hoặc chặn giết trong vườn ngự uyển, hoặc đầu độc khi dùng bữa lúc, hoặc vào phòng hành thích, theo tình trạng mà quyết định. Cuối cùng, chỉ có Mang phụ trách vào phòng hành thích là thời cơ vừa hay, không ngờ, lại thất thủ. Thư Vọng nhìn Mang một cái, trong lòng vẫn có chút oán trách. Cơ hội tốt như vậy, nếu là Thư Vọng, tất có thể đắc thủ, sau đó, thừa cơ làm loạn nước Sở, khôi phục Quần Thư… Nhưng hôm nay, bọn họ không làm được gì, ngược lại chết một người. Nhưng mọi người đều rất ủng hộ Mang, chuyện bại, không có ai chỉ trích, bây giờ, cũng chỉ có thể không công mà lui.

“Tôi thấy Tử Doãn này cũng là người bụng giấu tâm kế, ” Giáp Côn nói, ” hai ngày trước lão đem búa đá của Mang đi, tôi cho là lão sẽ hủy đi, không ngờ, lão lại đem búa đá kia bỏ lại vương cung, tìm người khác gánh tội thay.”

Mọi người kinh ngạc.

“Gánh tội thay? Gánh tội thay như thế nào?”

“Hình như là bỏ ở cung thất nào đó.” Giáp Côn dọn túi quần áo của mình, không quan tâm, “Nói là hôm đó Mang vừa hay đi ngang qua, đầu tường còn có vài dấu vết…”

Nói còn chưa dứt lời, Mang bỗng nhiên đi đến trước mặt hắn.

“Cung thất?” gã nhíu mày nhìn hắn, “Cung thất nào? Người gánh tội thay là ai?”

Giáp Côn kinh ngạc nhìn gã, “Cung thất nào không nhớ rõ, chỉ biết người gánh tội thay là nữ tử.”

“Nữ tử?”

“Hình như… tên Mạch gì đó.”

Tim Mang trùng xuống, nhìn hắn, ánh mắt phát lạnh.

** ***

Chuyện Thiên Mạch, nhờ Ngũ Cử trình báo ti bại, màn đêm buông xuống, ti bại đã tìm được Vị Giả.

Quan hệ giữa cô và Sở vương, tất cả mọi người biết, tính tình Sở vương, mọi người lại càng biết. Bàn bạc xong, ti bại và Vị Giả đều cho rằng tạm thôi, chờ Sở vương trở về bàn lại.

Mục phu nhân há không biết suy nghĩ trong lòng những người này. Bà vốn muốn ra tay lưu loát chút, làm rõ việc này, không ngờ bỗng xuất hiện một Ngũ Cử, xáo trộn hết thảy bố cục, đâm lao phải theo lao.

Ý Ti bại và Vị Giả, là tạm thời thả Thiên Mạch về cung Cao Dương.

Nhưng Mục phu nhân không đồng ý.

“Ti bại ngày xưa có nghi phạm, xử trí chưa xong, cũng thả về chỗ ở à?” bà giống như cười mà không phải cười, “Cung Cao Dương là nơi cao quý, bây giờ lại phải thu giữ nghi phạm?”

Ti bại và Vị Giả hết cách, đành phải tạm thời giam giữ Thiên Mạch trong công thự.

Mặc dù rốt cục thắng được một bước, nhưng Mục phu nhân cũng không tính bỏ qua.

Nữ tử kia, khiến bà cảm thấy tâm thần bất định.

Lúc trước Sở vương làm việc không kiêng nể, khi thì tùy hứng, lại tâm tư trầm ổn, nhưng ẩn núp ba năm mà phất mình, khiến người làm mẹ như bà được trấn an không thôi. Nhưng từ khi nó có cô ta, bèn thay đổi, ngay cả Mục phu nhân cũng có thể phát hiện. Gần đây nó hỉ nộ, đều có quan hệ với nữ tử này. Nó vì lấy lòng cô ta, cái gì cũng nguyện làm, không chỉ để cô ta vào công thự, còn thả công lệ Đồng Sơn, vì cô ta bỏ đại thần, ở bên ngoài một tháng. Đứa con trai này của bà, ngay cả nhà ngoại Thái quốc nhà bà cũng chướng mắt, bây giờ lại muốn cưới một công thiếp xuất thân nghèo hèn như vậy làm phu nhân, thậm chí vì cô ta, không tiếc cùng mẫu thân mình trở mặt.

Nếu còn như vậy… bà nhớ câu chuyện nhiều năm trước kia, lại nghĩ tới sắc mặt kiên quyết hôm đó của Sở vương, tim nặng như đá.

Khi bà tự mình đến Tiêu cung, lục ra được kia búa đá, lại nghe thị tỳ kể lại, càng chắc chắn không nghi ngờ cho rằng cô gái kia có tội.

Không ngờ, cô gái kia đối mặt với bà, không chỉ có không kinh hoàng khóc lóc giống phụ nhân bình thường, còn dựa vào lí lẽ biện luận, không sợ hãi chút nào. Cô ta nói, cho dù có vật chứng cùng nhân chứng đây, cũng không thể chứng thực cô ta quả thật thông đồng với địch.

Mục phu nhân mặc dù tức giận, nhưng lại không thể không thừa nhận, lời ấy là đúng. Thêm Vị Giả lá mặt lá trái, bà dù có nóng vội, cũng không thể lập tức định tội.

Ngày hôm sau, Tử Doãn nghe nói Thiên Mạch còn chưa bị định tội, âm thầm giật mình.

Ông ta tự mình vào cung đi gặp Mục phu nhân, thấy bà thần sắc vẻ không vui, trong lòng cũng đoán được mấy phần. Trên mặt ông ta lộ ra vẻ lo sợ, phục bái thi lễ với Mục phu nhân.

“Tội của thần. Trách thần miệng lưỡi sinh sự, khiến phu nhân phí sức.” ông taáy náy nói.

Mục phu nhân khoát khoát tay: “Không liên quan đến chú, là lão phụ nóng vội.”

Tử Doãn nhìn thấy sắc mặt bà, cẩn thận nói, “Thần ở nhà suy tư liên tục, việc này, vẫn là chờ đại vương trở về lại bàn, phu nhân mặc dù thương yêu đại vương, cũng chớ quan tâm quá mức mới phải.”

“Chờ nó trở về?” Mục phu nhân sắc mặt trầm xuống, cười lạnh, “Chờ nó trở về, lão phụ càng quan tâm hơn.”

Bà không trì hoãn thêm, lập tức gọi ti bại và Vị Giả đến.

Vị Giả bước vào cung Diên Niên, từ xa nhìn thấy bóng dáng Tử Doãn, không khỏi nhíu nhíu mày.

Chuyện này khiến hắn nhức đầu không dứt, hai bên khó xử. Hơi xử trí không hay, đắc tội chính là Sở vương. Hắn luôn buồn bực, Mục phu nhân ở lâu trong thâm cung, nào có được tin tức, lại biết Tiêu trong cung có đồ của thích khách. Hôm qua sau khi hắn trở về, thầm tra hỏi, đều không có thu hoạch, lại nghe nói trước sau việc này, Tử Doãn liên tục xuất nhập ở cung Diên Niên.

Tử Doãn này, Vị Giả biết là đồ xảo trá, kì thực là tiểu nhân. Ông ta gần đây chuyện xấu quấn thân, nơi dựa dẫm chỉ có hai người, một là Mục phu nhân, một là lệnh doãn Đấu Bàn. Vị Giả cũng biết Mục phu nhân ghét Lâm thị, nếu Tử Doãn vì lấy niềm vui mà làm ra chuyện xấu xa như vậy, Vị Giả tuyệt không thấy bất ngờ.

Vị Giả nghĩ đến đây, trong lòng hừ một tiếng, trèo lên bậc.

Không ngoài sở liệu, Mục phu nhân triệu hai người đến, quả nhiên là nhắc lại chuyện định tội Lâm thị.

“Phu nhân, ” ti bại nói, ” Lâm thị cho dù khả nghi, nhưng bây giờ còn chưa thể kết luận, việc này trọng đại, không thể vọng đoán.”

Mục phu nhân nói: “Gì mà vọng đoán, nhân chứng vật chứng đều có.”

“Nhân chứng vật chứng tuy có, không thể vững tin.”

“Ồ?” Mục phu nhân nhìn xem hắn, chậm rãi nói, “Hai vật chứng đều là lão phụ thu hoạch, ti bại nói vậy, là nói lão phụ không thể tin?”

Ti bại trong lòng kêu khổ, vội quỳ bái, “Thần không dám!”

Mục phu nhân trầm mặt đứng dậy, nói, “Cô ta mê hoặc quân vương, ý đồ mưu sát, tội không thể tha! Các ngươi nghi mà không quyết, việc này sẽ do lão phụ làm!” Dứt lời, bảo cung chính lên điện, “Mang chúng giáp sĩ cung Diên Niên, theo lão phụ đi giết kẻ gian ác!”

Ti bại và Vị Giả sợ hãi hoảng sợ, đang muốn đứng dậy, cũng đã bị vệ sĩ sau lưng chỉ kiếm sắc.

Ngoài điện, tự nhân Lục bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng chạy đi.

** ***

Thiên Mạch bị giam trong một gian phòng, không bị sao.

Có lẽ là kiêng nể Sở vương, ti bại không làm gì cô, cũng không nhốt cô vào nhà tù nhỏ hẹp ẩm ướt. Căn nhà này mặc dù đơn sơ, nhưng so với lao ngục, lại là thoải mái dễ chịu hơn nhiều.

Căn nhà này vách tường rắn chắc, kín kẽ, cửa sổ cũng không có. Cô từ khe cửa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bóng sĩ tốt, tựa hồ rất nhiều người đang trấn giữ.

Cô vẫn là phạm nhân.

Thiên Mạch ngồi trở lại giường, chống đầu trên đầu gối.

Kỳ thật, cô cũng không vô tội. Cô thả Mang, yểm hộ thích khách đào tẩu, cô không thể nói đó là bằng hữu của cô, giúp bạn là vô tội.

Cô sợ chết, dù mạnh miệng, cũng quyết không thể nhả ra.

Cô không khỏi nghĩ, nếu như ti bại và công doãn quả thật tìm được càng nhiều chứng cứ, cho rằng tội danh cô vô cùng xác thực, cô sẽ như thế nào?

Còn nữa, nếu như Sở vương biết, y sẽ tin tưởng cô, cô chỉ là không đành lòng để bằng hữu gặp rủi ro, kỳ thật trong lòng cô vẫn yêu y ư?

… Nếu như được làm lại một lần nữa, mi sẽ làm thế nào?

Thiên Mạch đầu óc hỗn loạn, mình đã học qua tất cả tri thức, đạo lý và cả phán đoán cảm tính cũng không thể cho ra đáp án rõ ràng.

Nhưng thời khắc khó qua thế này, cô lại càng không thể kìm chế nỗi nhớ về Sở vương. Cô nhớ hết thảy của y.

Y nổi giận với cô, hoặc cười với cô.

Y hôn trán cô, hai gò má và môi.

Cô rất muốn lại nghe y nói một lần “Đừng sợ” …

Giờ, kết quả tốt nhất, chính là cô có thể thuận lợi đợi y trở về, để y quyết định hết thảy.

Cô cảm thấy, y sẽ tin tưởng cô. Nhưng cô cũng bi ai phát hiện, thật sự y nắm hết thảy của mình, cả tính mệnh này. Cô ý thức được vị trí y trong lòng mình, lấy dũng khí tiếp nhận y, nhưng đồng thời, cũng cho buộc dây thừng vào mình, bên kia buộc lấy y, muốn tránh thoát muốn đổi ý, đều đã không kịp.

Đang im lặng nghĩ, bỗng nhiên, Thiên Mạch nghe phía bên ngoài vang vài tiếng bước chân vội vã, không bao lâu, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, ánh sáng chói mắt, chỉ có thể nhận ra hình dáng Ngũ Cử.

“Theo ta!” Ngũ Cử bắt được tay cô, đi ra ngoài.

Thiên Mạch cơ hồ theo không kịp bước chân của hắn, hỏi, “Đi đâu?”

Lời vừa ra miệng, phía trước đã bị mấy người ngăn lại.

“Tả đồ, ” lại nhân cầm đầu khuôn mặt khó xử, hành lễ nói, “Cô ta chính là nghi phạm, ti bại có lệnh, không được đi ra cửa phòng.”

Ngũ Cử lại mang một miếng kim phù ra, lại nhân nhìn thấy, chỉ thấy phía trên khắc lấy tên tục Sở vương, không khỏi giật mình.

“Truyền vương mệnh.” Ngũ Cử nói, ” cầm kim bài này, như thấy đại vương, cung cấm không ngăn cản!”

Lại nhân biết công dụng miếng kim bài này, lại là do dự, “Nhưng…”

“Các ngươi hẳn là dám kháng vương mệnh!” Ngũ Cử quát.

Lại nhân bị hù một cái: “Tiểu nhân không dám!” Dứt lời, vội vàng bảo mọi người thối lui.

Ngũ Cử không nói thêm lời, kéo Thiên Mạch ra cửa. Một chiếc xe ngựa đậu ở đó, hắn để Thiên Mạch ngồi lên vị trí thừa nhân*, mình lại tự làm ngự giả.

*Người ngồi xe

“Đi!” Ngũ Cử giơ roi, hai con ngựa kéo khinh xa, lao vụt trong cung đạo.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thiên Mạch tâm thần bất định hỏi.

“Mục phu nhân muốn giết cô.” Ngũ Cử nói thật nhỏ, thần sắc tỉnh táo, thanh âm lại bất ổn, “Ngồi xuống, đừng khiến người sinh nghi.”

Thiên Mạch trong lòng đại chấn, vội vàng ngồi đoan chính. Phía trước, mấy cung nhân đi tới, cô quay đầu, giả bộ như vén tóc, dùng tay áo che khuất mặt.

Bên ngoài gió êm sóng lặng, Ngũ Cử là tả đồ, từ công thự ra ngoài, không ai ngăn cản, thuận lợi ra cửa cung.

“Làm sao bây giờ?” Thiên Mạch chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đều sắp thấm ướt quần áo, ngó ngó đằng sau, bất an hỏi Ngũ Cử.

“Ra khỏi thành.” Ngũ Cử thanh âm trầm ổn, “Đi tìm đại vương.”

Thiên Mạch tâm thần bất định, đang định nói, bỗng nhiên, nghe được sau lưng có tiếng huyên náo truyền đến. Nhìn lại, lại có giáp sĩ lái xe vọt ra từ cửa cung.

“Ngồi vững vàng!” Ngũ Cử biến sắc, lập tức lái xe chạy về con đường ít người, miệng hét to tránh ra, người đi đường cả kinh vội vàng tránh né!

Một cửa thành ở cách đó không xa, Ngũ Cử giơ cao kim phù tiết trong tay, cao giọng nói, “Tả đồ Ngũ Cử! Phụng lệnh đại vương ra khỏi thành bắt giặc! Nhanh chóng tránh ra!”

Binh lính thủ cửa thành biết hắn, lại thấy phù tiết, mặc dù không rõ ràng cho lắm, vẫn là vội vàng đáp.

Xe ngựa lao vụt qua trên cầu sông hộ thành, cách đó không xa, nước sông hộ thành nối thẳng đại giang, chân trời sấm rền cuồn cuộn, gió xoáy sóng lên, hình như có một trận mưa to đang đến.

Ngũ Cử hét to giơ roi thúc giục, hai ngựa chạy nhanh chóng, nhưng khi Thiên Mạch nhìn lại, những giáp sĩ kia đã đuổi tới, vẫn cắn không thả.

Trong lòng lạnh đi.

Thiên Mạch biết, ngựa không giống ô tô, nó chạy có nhanh, cũng là nhất thời, cực tốc chạy thế này, không lâu nữa, sẽ dần dần mất sức chậm lại, chỉ sợ không bao lâu là sẽ bị truy binh đuổi kịp.

“Thả tôi xuống!” cô vội vàng nói với Ngũ Cử, ” họ đuổi theo chính là tôi, tôi sẽ trốn vào rừng!”

“Không thể!” Ngũ Cử nói, ” vào sơn lâm chính là chờ chết!”

“Bây giờ cũng là chờ chết!” Thiên Mạch lớn tiếng nói, “Tôi không thể liên lụy anh nữa!”

Ngũ Cử bỗng nhiên quay đầu, Thiên Mạch kinh ngạc một hồi. Ngày thường Ngũ Cử tao nhã trầm ổn, bây giờ thần sắc hoàn toàn giống như một người khác, đằng đằng sát khí, mí mắt sắp rách cả ra.

“Cô sẽ không liên lụy đến ta.” Hắn quay đầu lại, “Ta có kim phù tiết đại vương ban cho, bọn họ không dám làm gì!”

Nhưng anh còn đang chạy trốn. Thiên Mạch nói trong lòng, nhìn qua những truy binh đang đến gần, dần dần tuyệt vọng.

Phía trước là một cây cầu, Ngũ Cử muốn giục ngựa mau mau chạy tới, ngựa kéo xe dần dần chậm lại.

Ngũ Cử lo lắng trong lòng, vội vàng thúc, đột nhiên, kiếm trên lưng bị rút ra “xoẹt”, sau đó, lưỡi kiếm dán lên cổ hắn.

“Đừng chạy nữa, ” Thiên Mạch nói thật nhỏ, “Anh không chạy nổi họ.”

Ngũ Cử cứng đờ, nhưng không kéo dây cương. Mưa rơi trên mặt, trên cổ, lưỡi dao dán sát thịt, không nhường chút nào.

“Cô điên rồi!” Hắn quát, “Cô muốn làm gì!”

Thiên Mạch không trả lời, trầm mặc một lúc, “Ngũ đại phu, anh luôn giúp tôi, tôi nợ anh rất nhiều, lại không biết trả thế nào. Lúc trước liên lụy anh, xin lỗi, từ nay về sau, tôi không thể như vậy nữa.”

“Ta nói rồi! Cô chưa từng liên lụy đến ta!”

Thiên Mạch lại cười khổ, nhìn xe ngựa chạy trên cầu gỗ, mưa gió không chút nào ngăn cản đánh vào người, giữa một mảnh thiên địa mênh mông.

“Ngũ đại phu, ” cô nói khẽ, “Anh có lẽ không biết, lúc còn rất nhỏ tôi đã nghe qua tên của anh.”

Ngũ Cử kinh ngạc.

Thiên Mạch lại không nói tiếp, môi cô dán bên tai hắn, dường như mang theo chút nghẹn ngào, “Nếu anh gặp lại chàng, phiền anh bảo chàng biết, tôi … Rất yêu chàng…”

Dứt lời, kiếm kia bỗng nhiên buông ra.

Ngũ Cử thót tim một trận, đột nhiên quay đầu, lại chỉ thấy bóng cô rớt xuống cầu, như mang cả cơn mưa gió này, sau đó, bị sóng gầm nuốt hết, biến mất không thấy gì nữa.

Tiếng sấm nhấp nhô chân trời, trên sông, hình như có người đang khàn giọng gầm rú, như sóng lớn gào thét.