Tư Mỹ Nhân

Chương 17




Sở quốc vừa mới trải qua nạn đói, Sở vương chinh phạt, lương thảo là căng thẳng nhất.

Vì cổ vũ sĩ khí, lần này xuất chinh, y không có mang đầu bếp từ hoàng cung, suốt đường, mỗi bữa ăn đều ăn cùng quân sĩ. Sau khi đến La, y còn từng tự mình đến lều cỏ thăm quân sĩ bị bệnh. Hành động này rất hữu hiệu, ý chí chiến đấu của trên dưới quân Sở tăng vọt, mà không lâu sau đó, lại truyền tới tin chiến thắng người Mi và trăm tộc Bộc.

Sở vương đại hỉ, lập tức triệu tập mọi người thương nghị, ngày kia nhổ trại, tiến công nước Dung.

Nhưng khi màn đêm buông xuống, Sở vương bỗng nhiên sốt cao không ngừng, Tiểu Thần Phù phục thị luống cuống tay chân, vội vàng cho người đi tìm Thiên Mạch.

Thiên Mạch đi vào trong phòng Sở vương, chỉ thấy y nằm trên giường, trên người đắp đệm chăn thật dày. Tự nhân dùng khăn ướt đặt lên trán y, Thiên Mạch đi vào nhìn kỹ, hai mắt y nhắm nghiền, hơi thở dồn dập, hình như rất khó chịu, sờ trán y, rất phỏng tay.

Bỗng nhiên, Sở vương mở mắt ra, ánh mắt đỏ gạch, khiến Thiên Mạch giật mình.

“Quả nhân không có bệnh…” y nói thật nhỏ, giọng lại giống như nói mớ.

Thiên Mạch bất đắc dĩ, “Đại vương có bệnh không, do tôi quyết định.” Dứt lời, cô chuyển qua Tiểu Thần Phù, “Đại vương phát bệnh bao lâu rồi?”

“Ngay sau bữa tối.” Tiểu Thần Phù đáp, “Mới đầu, đại vương nói hơi lạnh, lệnh tiểu nhân mang quần áo tới. Nhưng không lâu sau, bèn choáng đầu, tôi qua xem, đã sốt không thôi.”

Thiên Mạch trầm ngâm, từ dưới chắn lấy tay Sở vương ra, dò xét mạch của y, lại lật qua lật lại da mắt y, xem bựa lưỡi. Chí ít từ triệu chứng bên ngoài, quả là bệnh sốt rét.

Sớm có người báo việc này cho Tư Mã Đấu Tiêu và mấy vị cận thần biết, bọn họ chạy tới, thấy Sở vương như vậy, cũng lo lắng.

“Lời Tư Mã không sai.” Người bên ngoài bắt đầu nghị luận ầm ĩ, “Phải làm sao mới ổn đây?”

“Ngày mai sẽ đánh Dung, đại vương mà chữa bệnh thì…”

“Đây đều là chúng bay thất trách!” Đấu Tiêu khiển trách bọn tiểu thần Phù, “Lúc đại vương tuần tra khu bị dịch, ta đã nói chướng dịch khó dò, đại vương tôn quý vạn phần, há có thể tuỳ tiện nguy hiểm! Giờ chiến sự đương gấp, đại vương nếu có bề gì, chinh phạt làm sai? Nước Sở sẽ thế nào?! Bọn bay đều không thể tha thứ dễ dàng!”

Giọng hắn to dọa người, bọn tiểu thần Phù đều không dám thở mạnh.

“Việc này không có liên quan gì tới họ.” Lúc này, một giong nói truyền đến, “Bệnh này ẩn núp mấy ngày mới phát, bây giờ đại vương phát bệnh, có khi là lúc ở Đồng Sơn đã nhiễm.”

Đấu Tiêu kinh ngạc, mới thấy người nói chính là một cô gái. Cô ngồi bên cạnh giường Sở vương, vừa nhét tay y vào chăn, vừa đứng lên.

Cô nghiêm mặt nhìn Đấu Tiêu: “Đại vương giờ đương mang bệnh, vẫn xin các vị thấp giọng.”

Đấu Tiêu không ngờ lại có người dám chống đối mình, không khỏi giận lên, lạnh lùng nói, “Đây là con nô lệ ti tiện từ đâu tới!”

Khí thế của hắn mạnh mẽ, Thiên Mạch có mấy phần rụt rè, cũng không nhượng bộ. Trong lòng cô cũng có lửa, vốn nghĩ ngày mai là có thể nhắc chuyện rời đi với Sở vương, không ngờ y lại đột nhiên ngã bệnh, mà lúc cô phải cứu chữa, đám người này hết lần này tới lần khác tới quấy rối.

“Quả nhân không sao.” Lúc này, giọng Sở vương bỗng nhiên truyền đến.

Mọi người đều kinh ngạc, nhìn lại, đã thấy y chống người ngồi dậy từ trên giường.

Thiên Mạch cũng kinh ngạc, nhìn thấy tự nhân Cừ nháy mắt, do dự một lúc, vội vàng đỡ lấy y.

Bọn Đấu Tiêu liền vội vàng hành lễ.

“Quả nhân không sao.” Sở vương nói chậm hơn một chút so với bình thường, nhưng cũng không suy yếu. Sắc mặt y có hơi xanh xao, nhưng nhuệ khí hai mắt càng nặng, “Các ngươi đừng nhiều lời, vẫn theo kế sách nghị định lúc trước, ngày mai nhổ trại lên đường, đánh Dung.”

Mọi người nghe Sở vương nói như vậy, nháo nhào đồng ý.

Sở vương phất phất tay, mọi người cũng không dám ở thêm, cáo lui mà đi.

Đấu Tiêu còn muốn nói thêm gì đó, tiểu thần Phù tiến đi lên, ngữ khí cung kính, “Tư Mã, đại vương mình nhiễm chướng dịch, còn phải chữa bệnh, Tư Mã vẫn nên…” Hắn nói đến hai chữ chướng dịch hơi nặng, Đấu Tiêu thần sắc khẽ biến, nhìn Sở vương một lúc, đoạn, quay người mà đi.

Trong phòng rốt cục an tĩnh lại, Thiên Mạch đỡ Sở vương nằm xuống lần nữa.

Y vừa rồi rõ ràng là ráng chống đỡ, sau khi nằm xuống, lập tức lại biến thành dáng vẻ mệt mỏi lúc trước, Thiên Mạch sờ sờ trán y, vẫn phỏng tay.

Bên lều cỏ còn nước thuốc, tự nhân đi lấy một ít đến, Thiên Mạch để tiểu thần Phù nâng đầu y lên chút, cầm chén để bên miệng y.

“Đại vương, dùng thuốc.” tiểu thần Phù ở cạnh hòa giọng nói.

Sở vương mở mắt ra, ánh mắt lại rơi trên mặt Thiên Mạch.

“Cô mới nói… bệnh này của quả nhân, là nhiễm lúc ở Đồng Sơn?” y nói thật nhỏ.

Thiên Mạch kinh ngạc, không ngờ y sẽ hỏi chuyện này, “Đúng vậy.”

“Sao cô biết?”

Thiên Mạch cứng lưỡi. Lúc ở trường học cô tham gia câu lạc bộ dã ngoại, từng làm mấy chuyên đề huấn luyện vệ sinh dã ngoại, bệnh sốt rét là bệnh phổ biến, kiến thức căn bản cô vẫn hiểu chút ít. Khi đó, giáo viên huấn luyện nói nhiễm bệnh sốt rét phải lập tức đưa đi bác sĩ, nhưng ở nơi này, rốt cuộc vẫn chỉ có thể cầu trợ phương thuốc của bà nội.

Những lời này cô không có cách nào giải thích rõ ràng với Sở vương, đành phải nói, “Bệnh này chính là vậy, người truyền tôi phương thuốc nói với tôi như thế.”

Sở vương nhìn cô, không nói tiếp, đoạn, cầm lấy bát uống thuốc.

“Đắng…” Mới uống hai hớp, Sở vương nhíu mày, quay đầu ra.

Thiên Mạch bất đắc dĩ, đành phải đổi ít nước, tiếp tục bón.

Đợi khi Sở vương rốt cục dùng xong thuốc nằm xuống, chính Thiên Mạch đổ một thân mồ hôi. Tự nhân Cừ lấy áo đến, đổi bộ quần áo mồ hôi ướt đẫm của Sở vương, lại một lần nữa đắp chăn lên. Đợi khi xử lý xong, Thiên Mạch trở về, đặt một cái khăn thấm nước lạnh lên trán y.

Sở vương tựa hồ cảm thấy dễ chịu, thần sắc trên mặt bình tĩnh đôi chút, một lát sau, ngủ thật say.

Thiên Mạch ngồi xuống một bên, nhìn y, người cũng mỏi mệt.

Thời giờ đã rất muộn, tiểu thần Phù đi tới, nói, “Công thiếp Mạch, cô tối nay…”

“Tôi sẽ trông ở đây.” Thiên Mạch thản nhiên nói.

Sắc mặt tiểu thần Phù buông lỏng đôi chút, liếc cô một cái, quay đầu phân công tòng nhân gác đêm.

** ***

Một đêm Sở vương vô cùng khó chịu, người khi thì lạnh đến run lên, khi thì nóng đến như bị lửa thiêu, yết hầu như bị bóp lấy.

Nhưng mỗi khi y thấy khó chịu vô cùng, cũng sẽ xảy ra chuyện càng khó chịu hơn. Có vài lần, y mơ hồ bị người ta đỡ ngẩng đầu, đón lấy, miệng bị rót chén thuốc đắng chát. Sở vương trước nay ghét uống thuốc, y muốn chút mật, nhưng nói không ra. Đột nhiên, mũi y bị bóp, chén thuốc từng ngụm từng ngụm chảy vào…

Sở vương nổi nóng trong lòng, trong một chút tỉnh táo cuối cùng chửi mắng, chờ khi quả nhân tỉnh lại rồi kéo đi ngũ xa phanh thây hết lượt…

Nhưng dần dần, y cảm thấy tảng đá nặng nề trên người kia vậy mà lại đang giảm bớt, giống như khi ngâm nước, lúc bất lực, được một đôi tay đưa đến, kéo ra khỏi mặt nước.

Trên trán lành lạnh, dường như có ai đó đang lau nhè nhẹ.

Y từ từ nhắm hai mắt, cảm thấy giống như nằm trong mây, thần chí an bình…

Sau giấc ngủ dài dằng dặc, y bị một trận tiếng chim líu ríu đánh thức.

Mở mắt ra, ngoài cửa sổ có ánh sáng nhàn nhạt, chiếu vào màn che, trong trẻo mà nhu hòa.

Người Sở vương còn hơi nặng, giật giật, một cái khăn ẩm man mát từ trượt xuống từ trên trán, đón lấy, y phát hiện bên cạnh giường có người.

Thiên Mạch nằm trên bàn, không nhúc nhích, ngủ say sưa. Bên cạnh, có một cái chậu gỗ, bên trong đựng nước.

Sở vương kinh ngạc. Nhớ tới đủ loại chuyện đêm qua, lúc mình khó chịu, chính là cô một mực ở bên chăm sóc ư?

Cô ngủ rất gần, Sở vương nghiêng mặt, có thể thấy được lông mi dài cô buông xuống, làn da nhẵn nhụi có hơi sáng.

Y muốn gọi cô tỉnh lại, nhưng há miệng, lại ngậm lại.

Trong phòng rất yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở mỏng manh.

Sở vương nhìn một lát, thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại. Trên người mỏi mệt, tuyệt không muốn động đậy, thầm nghĩ, bao lâu rồi mình không giống vậy, lẳng lặng nằm cũng sẽ cảm thấy rất hưởng thụ?

Nhưng thời khắc như vậy không kéo dài bao lâu, tiểu thần Phù đi tới, phát hiện Sở vương đã tỉnh, vừa mừng vừa sợ, liền vội vàng tiến lên, “Đại vương…”

Sở vương đưa tay bảo hắn im lặng, nhưng đã không kịp, Thiên Mạch nghe thấy động tĩnh, cũng tỉnh lại.

Nhìn thấy Sở vương, cô vội vàng ngồi xuống, dụi dụi mắt.

“Tôi…” cô sợ tiểu thần Phù trách cô tắc trách, đang muốn giải thích, yết hầu lại nghẹn lại, nói không ra lời.

“Mang nước tới.” Lúc này, Sở vương mở miệng nói, ánh mắt liếc một mảnh dấu đỏ trên gò má cô, “Quả nhân khát.”

** ***

Sở vương bình yên vô sự, mặc trong dự liệu của Thiên Mạch, nhưng thấy y chuyển biến tốt đẹp, vẫn cảm thấy tim được thả về.

Sau khi tự nhân thay quần áo cho Sở vương, Thiên Mạch đi qua, một tay đặt trên trán y, một tay khác xem trán mình. Bàn tay kia mềm mại, có chút lạnh, đoạn, cô buông ra, lại cầm lấy tay Sở vương, thăm mạch y.

“Đại vương còn cảm thấy chỗ nào khó chịu không?” Thiên Mạch hỏi.

Sở vương nhìn cô, đoạn, nói, “Khắp người đều khó chịu.”

Thiên Mạch sửng sốt một chút, “Khắp người?”

“Choáng đầu, người thoát lực.”

Thiên Mạch hiểu, nói, “Bệnh mới dậy, choáng đầu thoát lực là bình thường, đại vương nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt lên.”

Sở vương “Ừ” một tiếng, đợi khi tự nhân cài thắt lưng cho mình xong, hỏi tiểu thần Phù, “Là giờ nào, không phải nói hôm nay nhổ trại ư?”

Tiểu thần Phù vội nói: “Gần trưa ạ, nãy đại vương còn ngủ, chúng thần sợ phiền đại vương an nghỉ…”

Nói còn chưa dứt, mặt Sở vương trầm xuống, “Đêm qua quả nhân đã nói, sáng nay nhổ trại, các ngươi không nghe thấy? Tư mã đâu? Gọi hắn đến đây!”

Tiểu thần Phù vâng dạ liên tục, vội vàng lui ra.

Sau đó, Đấu Tiêu đi vào, thấy Sở vương đứng đó, vội vàng hành lễ.

Sở vương sắc mặt không vui, trách cứ hắn chậm chạp.

Đấu Tiêu giải thích: “Đại vương thân thể khó chịu, chúng thần thương nghị, tạm hoãn lại.”

“Quả nhân chưa chết!” Sở vương nói, “Chuyện nhổ trại đã bàn xong, sao lại sửa! Chinh phạt chậm trễ, là tội của quả nhân! Truyền lệnh, lập tức lên đường, không được kéo dài thêm!”

Đấu Tiêu đành phải lại làm lễ, lui ra truyền lệnh.

“Đại vương chóng khỏi vậy? Không phải nói nhiễm chướng dịch ư?” Đấu Thương thấy Đấu Tiêu về, bước lên trước hỏi.

Đấu Tiêu nhìn sang xa giá của Sở vương, sắc mặt thắc mắc, không trả lời, lại hỏi, “Người biết trị chướng dịch của đại vương kia, là công thiếp nào?”

“Công thiếp Mạch.” Đấu Thương đạo, “Nghe nói vốn là công thiếp ở Đồng Sơn.”

Đấu Tiêu như có điều suy nghĩ, “Ừ” một tiếng, phân công mệnh lệnh Sở vương xuống tả hữu, lên thẳng xe.

** ***

Tiếng trống trận truyền khắp tứ phương.

Chuyện Sở vương nhiễm dịch, sáng sớm liền truyền ra, trên dưới đều chấn kinh, sau khi lo lắng cho y, cũng nghị luận ầm ĩ trận chinh phạt này có thể tiếp tục hay không. Không ngờ, Sở vương một thân nhung trang xuất hiện trước mặt mọi người, lệnh nhổ trại xuất phát. Trên mặt y vẫn mang theo thần sắc hơi bệnh, lại không có chút yếu nhược nào, Người Sở được cổ vũ vô cùng, hoan hô, lập tức nhổ trại.

Khắp nơi đều là người hối hả, các tùy tùng của Sở vương cũng đi tới đi lui, thu dọn đồ đạc, đặt lên xe. Hành lý của Thiên Mạch không nhiều, dọn xong, nhìn qua mọi người, lại do dự không thôi.

Cô nghe nói lần này xuất phát, chính là đi đánh Dung. Nước Dung cách nơi này không xa, nói cách khác, không lâu sau, có khả năng sẽ đao binh gặp nhau. Đến chiến trường không ở trong kế hoạch của Thiên Mạch, Sở vương bệnh đã không sao, cô hẳn không cần đi cùng nhỉ? Cô vốn nghĩ, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, hôm nay sẽ nhắc với Sở vương…

“Công thiếp Mạch!” giọng Tự nhân Cừ truyền đến, hắn ngoắc tay với cô, “Cô đứng đấy làm gì? Đại vương sắp lên xe, mau đi chuẩn bị!”

Thiên Mạch đáp một tiếng, đành phải đi qua.

Sở vương mặc dù đã chuyển biến tốt đẹp, dù sao bệnh nặng một trận, thân thể vẫn hư yếu. Lần này lên đường, y không còn đi vương xa uy phong lẫm lẫm, mà đổi thành xe che bốn mặt, có thể ngồi và nằm. Bọn tự nhân trải đệm dày trong xe, để Sở vương nghỉ ngơi, lại để thuốc đã nấu xong vào bình đồng, chuẩn bị dùng trên đường.

Mọi sự sẵn sàng, Sở vương đi vào, nhìn bố trí trong xe, bĩu miệng một cái nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

Nói thật, cơn bệnh này khiến y cảm thấy mười phần hụt hơi. Y tự mình xuất chinh, chính vì lập uy, đoàn kết lòng người. Y hi vọng trong mắt mọi người, mình là một quốc quân quyết đoán, đánh đâu thắng đó. Nhưng người tính cuối cùng không bằng trời tính, y suýt thì bỏ mạng ở nơi này.

“Đại vương, mời lên xe.” Ngự sĩ hành lễ nói với y.

Sở vương ngồi lên, nhìn xung quanh, thấy trong cái khay đặt góc xe, có một cái khăn ướt. Ký ức đêm qua lại hiện lên, ánh mắt giật giật.

Hình như cũng không hoàn toàn là chuyện xấu… Trong lòng có một giọng nói.

“Công thiếp Mạch…” Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng chào hỏi của người khác, Sở vương lập tức quay đầu.

Thiên Mạch đi tới, nhìn qua Sở vương.

“Đại vương, tôi có một chuyện.” cô nói, trong mắt có chút thấp thỏm.

Sở vương kinh ngạc, thần sắc ôn hòa hiếm thấy, “Chuyện gì?”

“Lúc trước đại vương hứa với tôi, tôi chữa khỏi chướng dịch, sẽ đưa tôi và mười sáu người kia về Thư.” Cô mím mím môi, cố gắng để mình nhìn có sức thuyết phục hơn, “Bây giờ, tôi đã chữa khỏi chướng dịch, vẫn xin đại vương thực hiện lời hứa.”

Ánh mắt Sở vương ngưng lại.

“Cô muốn đi?” Thanh âm y không rõ hỉ nộ.

Thiên Mạch gật gật đầu.

“Quả nhân không cho.”

Thiên Mạch bắt đầu lo lắng: “Vì sao?”

“Quả nhân còn chưa khỏi hẳn.”

Thiên Mạch vội phân bua: “Đại vương bệnh đã không sao nữa, chỉ cần uống thuốc đúng hạn, sẽ khỏi hẳn.”

Sở vương không nhanh không chậm: “Cô từng nói, chướng dịch nhiễm nửa tháng trở lên mới phát bệnh. Trong quân Sở, cũng có thể có người nhiễm dịch mà chưa phát bệnh, cô đi, đến lúc đó ai trị bệnh?”

“Việc này không sao.” Thiên Mạch nói, “Cách trị dịch tôi đã dạy cho toàn bộ quân sĩ, dù lại có người phát bệnh, cũng có thể trị liệu.”

Sở vương nhìn cô, ý vị thâm trường.

“Ồ? Cô khi đó nhận lời, sẽ đích thân chữa dịch bệnh, bây giờ, muốn giao cho người khác? Công thiếp Mạch, cô nói cô đã thực hiện lời hứa, chính là thực hiện lời hứa như vậy ư?”

Thiên Mạch há hốc mồm, yên lặng.

Sở vương cũng không để ý cô, quay đầu đi, lạnh lùng nói, “Tiểu thần Phù, không phải còn một cỗ xe ư? Để công thiếp Mạch ngồi, đi theo sau xe quả nhân!”

Thiên Mạch còn muốn nói gì đó, Sở vương cũng đã phân phó ngự sĩ tiến lên. Tiếng giơ roi vừa vang, bánh xe ép qua, Thiên Mạch vội vàng tránh sang bên. Cô nhìn qua xe ngựa của Sở vương, sốt ruột lại ảo não, tức bực giậm chân, “Tôi muốn về nhà!”

Sở vương lại giống như không nghe thấy, xe ngựa và đội ngũ cuốn theo bụi bặm, nghênh ngang rời đi.