Từ Một Tin ‘Tìm Bạn Trăm Năm’ Trở Thành ‘Vợ’ Người

Chương 94: Pn




PN 2 (5)|

Vẻ mặt của bốn người thoáng cái trở nên kỳ diệu.

Lăng Á híp mắt lườm hắn: “Cậu nói gì chúng tôi nghe không hiểu. Cậu nói cậu không phải lừa đảo? Mang bằng chứng ra đây?”

“Tôi không lừa đảo! Lừa đảo là chó con!” Thiếu niên sốt ruột, chỉ vào Quan Chước: “Anh! Anh thuở nhỏ lận đận, cha mẹ đều chết, có một anh trai, một em gái, đúng không!”

Quan Chước giần giật da mặt, không lên tiếng.

Lăng Á thì tiếp tục lạnh mặt: “Điều này cậu đoán sai rồi, ba anh ta còn sống.”

Quan Chước: “Đó không phải ba tôi.”

Lăng Á: “Có phải hay không không phải do anh quyết định.”

“Người cha kia của anh ta đã hết duyên với anh ta thì không tính. Không phải chỉ có nhân duyên mới dùng tơ đỏ để buộc đâu, tất cả duyên phận trên đời này đều dùng dây để buộc. Dây mà đứt thì duyên phận cũng mất, không có duyên phận thì cũng không thể là cha con được.”

Cậu thiếu niên thở phì phì nói.

“Cậu biết tính thật sao?” Tần Cáp tiến lên, kéo lấy Lăng Á. “Vậy cậu có thể tính giúp hai chúng tôi không. Chúng tôi có sợi dây nhân duyên không? Có thể đứt hay không?”

Mặt Lăng Á thoắt cái đỏ bừng, cau mày thấp giọng quát một câu, “Đừng rộn”, nhưng cũng không giãy khỏi tay Tần Cáp, mặc hắn lôi kéo.

“Bảo tôi tính thì tôi tính, vậy không phải tôi sẽ mất mặt lắm sao? Mới vừa rồi anh còn bảo tôi là lừa đảo đấy.” Thiếu niên oan ức bĩu môi. “Còn nữa, anh bảo tôi tính nhân duyên, là muốn tôi tính cho anh và cái xác này hay là với người bên trong cái xác?”

Mộc Tử Duy dè dặt mở lời: “Cậu thực sự nhìn ra được tôi và y… thay đổi?”

Thiếu niên: “Hồn phách trao đổi mà, liếc mắt nhìn là biết. Nhưng mà kiểu của các anh tôi lần đầu mới thấy đấy, nếu không vì thế thì tôi cũng không đuổi theo các anh đâu.”

Mộc Tử Duy sốt ruột nói: “Có cách nào để đổi lại không?”

“Đổi lại… Cũng không phải là không được…” Thiếu niên trầm ngâm.

Lúc này Lăng Á lên tiếng: “Thực ra, so với việc có đổi lại được hay không, tôi tò mò về việc nguyên nhân hơn. Tôi và cậu ta không hề có chút quan hệ mật thiếu nào, thứ hai là lúc đó cũng không ở cùng một nơi.”

Thiếu niên: “Cái đó à, nguyên nhân ngọn ngành thì nói lâu lắm. Đơn giản thì chính là do hồn phách của hai người rời khỏi cơ thể rồi hai người chạy tới sai nơi.”

“Ngẫu nhiên sao?” Lăng Á nhướn mày.

“Cũng không phải.” Thiếu niên khổ não, cố gắng nghĩ ra từ ngữ để miêu tả. “Nói thế nào đây nhỉ? Thì chính là tâm anh nghĩ gì thì hồn anh sẽ đi theo đó. Các anh sở dĩ đổi hồn cho nhau, đương nhiên là bởi vì các anh muốn đổi.

Lăng Á: “Tôi không có khả năng nghĩ tới việc này.”

“Đấy là chuyện riêng của các anh, làm sao tôi biết được.” Thiếu niên bĩu môi. “Có điều cũng có khả năng không phải do anh muốn. Linh hồn chuyển đổi cũng có thể là do suy nghĩ của người khác, nhưng hai người thay đổi cho nhau thì ít nhất là phải có một người muốn đổi.”

Mộc Tử Duy: “Cách đổi lại thế nào?”

“Hai người đổi đi thế nào thì cứ đổi lại như thế.”

Tần Cáp không tin: “Vậy cũng tùy tiện quá đi, không phải cậu đang lừa đảo đấy chứ?”

“Đã! Bảo! Tôi! Không! Phải! Lừa! Đảo!” Thiếu niên nói lớn từng chữ một. “Loại chuyện này tôi cũng không rành lắm, sư huynh của tôi hiểu hơn. Nhưng mà anh ấy đi du lịch rồi.”

Mộc Tử Duy: “Anh ấy đi du lịch ở đâu?”

Thiếu niên ủ rũ: “Tôi cũng không rõ, anh ấy bảo là đi tìm món vịt quay ngon nhất thiên hạ, tìm được thì sẽ để cho tôi một cái chân vịt.”

Mọi người lại hỏi vài câu, nhưng cũng không hỏi được gì nên lại thôi. Cuối cùng, do thiếu niên ra sức chào bán, mọi người đã mua mấy lá bùa bình an và một vài thứ linh tinh.

Trên đường xuống núi gặp Quan Tiểu Cẩn và Hiểu Huyên, hai cô bé lau tau hỏi bọn họ trên núi có gặp được… cái gì hay ho không.

Tần Cáp có lòng kể cho hai cô nghe về tiểu đạo sĩ kỳ lạ kia, Mộc Tử Duy thì im lặng từ đầu tới cuối, không hề nói câu nào.

Sau khi trở về, dường như Lăng Á đã kết luận nguyên nhân chuyện này là do Mộc Tử Duy nên ngày nào cũng tới gây phiền nhiễu.

Lăng Á: “Không phải cậu thì là do tôi chắc? Đạo sĩ đã nói một trong hai người muốn đổi nên mới đổi thành như vậy. Chuyện là do cậu gây ra, cậu phải nghĩ cách giải quyết.”

Mộc Tử Duy cúi đầu im lặng.

“Cậu đừng im ím rồi cho qua, người có suy nghĩ đó là cậu, nói không chừng cậu không muốn đổi lại.” Lăng Á lừ lừ nhìn cậu. “Cậu đừng tưởng có cơ thể của tôi thì Tần Cáp sẽ thích cậu, Tần Cáp là của tôi, loại chuyện này cậu đừng hòng mơ tưởng.”

“Lăng Á! Cậu đang nói gì vậy!” Tần Cáp sợ suýt thì nhảy dựng lên, quả thực muốn kéo Lăng Á mau chóng đi.

Quan Chước còn dứt khoát hơn hắn, đi thẳng tới, khiêng Lăng Á lên vai, y hệt như lần trước, đi ra cửa trong tiếng chửi rủa của Lăng Á, trả người cho Tần Cáp rồi xoay người đóng cửa lại.

Anh đi vào phòng khách, nhìn thấy Mộc Tử Duy đang ngồi xổm trên sô pha, không khỏi bước chậm lại, im lặng tới gần.

“Em không muốn chiếm cơ thể của anh ta, cũng không có ý gì với anh Tần.” Mộc Tử Duy vùi đầu vào trong khuỷu tay, uể oải nói.

Mặc dù cảm thấy nửa câu đầu là lạ, nhưng Quan Chước vẫn nói: “Anh biết.”

“Em cũng muốn đổi về, em cũng đã từng thử… chính là kiểu, ra sức nghĩ, nghĩ “đổi lại đi”. Đạo sĩ kia nói cứ dựa vào ý nghĩ là có thể làm được, nhưng đều vô ích cả.”

Quan Chước: “Không sao cả, chúng ta có thể từ từ mà.”

“Quan Chước.”

“Ừ.”

“Nếu em mãi mãi không thể đổi lại được thì làm sao đây? Anh có còn cần em không?” Mộc Tử Duy nói xong cũng thấy hối hận, khẩn trương chờ Quan Chước đáp lại.

Sau đó, cậu nghe Quan Chước nói với cậu rằng: “Tử Duy, anh nghĩ chúng ta cần phải có một cuộc nói chuyện nghiêm túc.”

Mộc Tử Duy ngẩng đầu nhìn anh, sau đó thấy anh chuyển từ đứng thành quỳ, từ nhìn lên trở thành nhìn xuống.

Quan Chước nói: “Xin lỗi.”

Mộc Tử Duy thoáng cái đã luống cuống, cậu hỏi Quan Chước có cần cậu nữa không, Quan Chước nói xin lỗi…

“Anh không biết cách ăn nói, cũng không biết cách diễn đạt suy nghĩ của mình, làm em lo lắng sợ hãi, xin lỗi.”

Mộc Tử Duy không biết vì sao mà mắt cậu bắt đầu cay cay: “Không phải như thế, em cũng không biết cách ăn nói mà.”

“Cho tới nay, người chủ động gợi chuyện vẫn luôn là em, người phát hiện ra vấn đề giữa chúng ta đầu tiên cũng là em, cố gắng giải quyết cũng là em. Cám ơn em đã làm nhiều như vậy.”

“Phải… không?” Mộc Tử Duy lắp bắp. “Em nào có… nào có giỏi giang như anh nói.”

“Em giỏi hơn cả điều mà anh nói.” Quan Chước nói năng rất nhẹ nhàng. “Nhưng lần này, hãy để anh nói có được không.”

Mộc Tử Duy lần đầu thấy Quan Chước như vậy, thế là cậu ngơ ngác gật đầu.

“Ban đầu anh thích em, là bởi vì em hiểu chuyện, em đáng yêu. Sau đó thì càng ngày càng thích em, điểm nào của em anh cũng thích. Anh thích lùn lùn, nho nhỏ, có thể ôm vào lòng, rất dễ thương. Nhưng mà, bởi vì anh thích em nên mới thích em lùn, chứ không phải bởi vì em lùn nên mới thích em, hiểu chưa?”

Mộc Tử Duy nghe mà thấy choáng váng, nhưng vẫn không hiểu được.

“Anh chưa từng coi em là con gái, cũng sẽ không nghĩ vậy. Anh thích em, nên mới muốn đối xử tốt với em, muốn bảo vệ cho em, chứ không phải là nghĩ em không có năng lực. Bình thường không bận tâm đến cảm nhận của em, đó là lỗi của anh, xin lỗi.”

“Có nhiều lúc, hành động của anh đều theo bản năng, cho nên anh cũng không thể đảm bảo sau này sẽ không như thế. Nhưng nếu sau này anh làm gì khiến em không thoải mái thì hãy nói cho anh biết, anh sẽ sửa. Có được không?”

Mộc Tử Duy đỏ mắt nhìn anh: “Em chỉ muốn hỏi một câu, vì sao anh lại mua… ừm, giày cao gót cho em?”

Quan Chước im lặng một lúc, rồi nói: “Anh có xem truyện tranh và tiểu thuyết gần đây em đọc… xin lỗi, anh không cố ý muốn lục lịch sử trình duyệt của em đâu.” Anh chỉ định xem bình thường Mộc Tử Duy xem những gì để biết cậu thích gì, dễ chọn quà cho cậu.

Lúc này Mộc Tử Duy mới nhớ ra, gần đây mấy bộ tiểu thuyết và truyện tranh mà Quan Tiểu Cẩn đề cử cho cậu, đều nói về những sở thích ăn mặc kỳ lạ, trong đó có một bộ còn giới thiệu tỉ mỉ các loại giày cao gót dành cho đàn ông, lúc đó cậu còn bị sợ hãi vì cách miêu tả tường tận của tác giả nữa.

Mộc Tử Duy ngây ngẩn, miệng há hốc, thì ra mấy ngày nay cậu khó chịu như vậy đều là do cậu tự gây ra!

“Em có tin anh không?” Quan Chước thấy Mộc Tử Duy ngây người liền cau mày. “Em hỏi nếu em không đổi lại được thì làm sao, thực ra, nếu không đổi được lại cũng không sao hết, anh thích em, nên bất kể em biến thành cái gì cũng không sao hết.”

Mộc Tử Duy vẫn cứ đờ đẫn.

Quan Chước: “Anh có thể chứng minh cho em thấy.”

Mộc Tử Duy: “???” Sau đó cậu liền thấy mặt Quan Chước ngày một gần lại.

Sắp hôn rồi!

Sắp hôn rồi!

Hai mắt của Mộc Tử Duy tối đen, không biết gì hết nữa.

Hết PN 2 (5)

Lời tác giả:

Rốt cuộc đổi về rồi

Đổi về là có thể xxx

Ngốc manh thụ đổi sang thuộc tính phúc hắc ngạo kiều thụ không hợp với quy tắc, cuối cùng tôi cũng viết xong rồi, cảm động chảy lệ nóng (? д?)

><><><