Tự Mộng

Chương 34: Tại sao Nghiêm Diệp ngất xỉu?




Ngày hôm qua làm chuyện kia bị Nghiêm Diệp phát hiện cho nên hôm nay thấy y đứng bên cạnh, Cố Tử Ninh vẫn thấy vô cùng lúng túng. Nghiêm Diệp đứng thẳng, mắt cũng nhìn thẳng, không hề để ý xung quanh. Mới vừa tập hợp đội hình, cậu muốn chào hỏi với y một tiếng liền bị y hừ một cái rồi đi ra chỗ khác đứng ngay ngắn.

Tâm tình cậu thật ra cũng có chút vi diệu nha… Sao dáng đi bộ của y hơi giống giống mình vậy ta, không hề nhanh nhẹn một chút nào, nhìn kĩ mặt y còn có chút… Căng cứng á?

Chồng y…

”Này, điểm danh kìa!”

”Hả? Hả?” Cố Tử Ninh bị bạn học phía sau chọt chọt mấy cái, mặt vẫn ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu ngẩng đầu lên vừa vặn bắt gặp được ánh mắt của Bạch Khải Hạp đang cười như không cười mà nhìn mình, da đầu ngay lập tức có điểm tê dại.

”Một!” Cậu vội hô lên nhưng khóe miệng của Bạch Khải Hạp lại nâng lên ý cười, nụ cười này có chút gì đó không ổn à nha.

”Hạng mục huấn luyện hôm nay của chúng ta là gập bụng, hít đất và thiền. Chắc chắn mọi người đã được phát lịch từ đầu tuần rồi, bây giờ khởi động cơ thể làm nóng người một chút rồi bắt đầu tập.”

Mặt Bạch Khải Hạp như khúc gỗ nghiêm nghị, ánh mắt hắn đảo một vòng lạnh khiến mấy người yếu tim có chút lảo đảo. Đột nhiên ánh mắt ấy chĩa thẳng vào Cố Tử Ninh, cậu thấy ngực mình có chút lạnh lạnh nha. Anh Hai đáng sợ quá đi!

Bạch Khải Hạp tâm tình không tốt bởi vì Nghiêm Diệp đứng quá gần với Cố Tử Ninh. Thật ra trong lòng hắn hiểu sẽ không có chuyện gì, Nghiêm Diệp đã có tên hải tặc chiếm dục kia căn bản không thể tạo uy hiếp được với mình. Nhưng nghĩ đến cái hôn ngày hôm đó của y, trong lòng Bạch Khải Hạp có chút khó chịu.

Không lâu sau mọi người đều đã làm nóng cơ thể xong, hắn liền phân bọn họ thành mấy đoàn nhỏ, sau đó bọn họ bắt đầu tập dưới sự giám sát của hắn. Cũng vì cậu ở hàng đầu tiên lại còn là số một nên mới bị tóm lên tập đầu.

Cố Tử Ninh nằm trên mặt cỏ mịn, hai mũi chân kẹp vào máy đỡ, đồng hồ tính giờ bắt đầu vang lên, cậu cũng bắt đầu gập. Cậu gập bao nhiêu cái thì Bạch Khải Hạp nhìn bấy nhiêu lần. Nhìn từng điểm biến hóa nhỏ xíu trên mặt cậu, nhìn cái hông căng đầy của cậu, nhìn mồ hôi đang rịn ra trên mặt. Khả ái quá là khả ái a!

Bên cạnh Nghiêm Diệp cũng làm cực kì ưu nhã, nhưng thấy mi tâm y nhíu lại thành hình chữ xuyên (川) liền thấy sảng khoái. Á à, tối qua chắc là bị dày vò tàn nhẫn chứ gì…

Thật ra bây giờ Cố Tử Ninh với Nghiêm Diệp chính là đồng bệnh tương lân, mới mấy chục cái đầu tiên mà eo cậu có cảm giác như bị chặt ra làm đôi, mồ hôi lạnh càng lúc càng đổ dồn dập, quần lót tuy có mặc nhưng không khỏi ma sát mạnh với quân phục cứng nhắc rất rát. Chất liệu làm quân trang phải càng cứng càng tốt, vừa ngồi vừa nằm thật sự đau lắm…

Bỗng nhiên có một tia sét đánh giữa trời quang!

Tiểu huyệt cậu không ngờ lại rỉ nước! Cơn ngứa như muốn tàn phá hậu huyệt, thế này có chết không cơ chứ?

Bạch Khải Hạp cũng phát hiện em trai hắn có chút khác thường, vì vậy liền nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cậu, cậu đang cố gắng làm nhưng hai mắt thẫn thờ.

”Số 759, cơ thể cậu có vấn đề gì sao?”

”Tôi… Ưm…” Cố Tử Ninh thấy Bạch Khải Hạp từ đầu bên kia lại qua đây có chút hốt hoảng, động tác gấp gáp càng khiến cho nơi yếu ớt kia bị ma sát mạnh hơn, khẽ kêu lên một tiếng. Mặc dù cậu đã cố gắng che giấu âm thanh của mình nhưng vẫn tràn ra một tiếng xấu hổ kia, hơn nữa Bạch Khải Hạp tai rất thính đó! Nhìn khuôn mặt hồng hồng có pha lẫn sợ sệt của em trai mình, tâm tình không chỉ tốt hơn một chút mà là mười chút mới đúng.

”759, cơ thể cậu có vấn đề gì sao?” Bạch Khải Hạp giả vờ quan tâm nhích đến gần cậu, không chỉ vậy còn đưa tay sờ trán nữa. Được anh Hai bất ngờ đụng chạm, cậu suýt nữa không kìm chế được té sấp lưng xuống đất. Tay của anh trai cậu như có dòng điện, nháy mắt cả người đều run lên.

”Bịch!” Một tiếng động vang lên.

Cậu kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, không gập bụng nữa.

Cố Tử Ninh mới vừa nhìn thấy cái gì thế này…. Nghiêm Diệp ngất xỉu?! Lớp trưởng vóc người trăm phần trăm khỏe đẹp ngất xỉu?

Rất nhanh đã có người mang cán tới xốc y đi, mà Cố Tử Ninh cũng bởi vì quá sững sờ nên không phát hiện người bên cạnh càng lúc càng nhích gần tới cậu.

”A… Anh!”

”Nhắm mắt.”

”…”

Cố Tử Ninh được Bạch Khải Hạp ôm ngang lên, bị bắt buộc phải nhắm mắt, trong đầu liền loạn cào cào? Sau đó cậu nghe được lời mặt dày của anh trai nói với Phó huấn luyện viên.

”Tân sinh viên này ngất xỉu, tôi mang cậu ta tới phòng y tế.”

”A… Nhưng…”

”Không nhưng nhị gì cả.” Thật ra vị Phó huấn luyện viên có chút khó hiểu, rõ ràng là mới vừa rồi 192 ngã xuống trước, tại sao người này lại chỉ khăng khăng muốn ôm vị trắng trắng thơm thơm này đi?

Một luồng oán khí của các tân sinh viên nữ từ sân phía bên kia bắn tới, còn có đội săn tin tức bát quái của trường dùng ánh mắt hiếu kỳ chụp ảnh tất cả sự kiện. Nhưng bọn họ quên mất rằng vị sĩ quan huấn luyện này của họ chính là mặt gỗ, à không, mặt kim cương nên không có chút biểu hiện gì tiếp tục dứt khoát bước đi. Từ đầu đến cuối Cố Tử Ninh vẫn nằm yên, đầu tựa vào lồng ngực, nơi trái tim đập vững chãi của người nọ. Anh Hai… Đây là quan tâm cậu sao?

Nháy mắt, cậu cứ như sa vào một bể mật.

Nhưng khi Bạch Khải Hạp đặt cậu xuống giường y tế trắng tinh, tiện tay khóa luôn cửa vào, hắn lại nói một câu mà cậu chưa từng nghĩ tới.

”759, Cố Tử Ninh. Hôm nay bài huấn luyện cậu làm không đạt thế nên tôi vô cùng không hài lòng. Lúc này mang cậu tới đây xem như là huấn luyện lại một lần nữa.”

Cố Tử Ninh hoảng hốt nhìn xung quanh, hình như chỉ có một mình cậu, không hề còn bạn học nào nữa.

Huấn, huấn luyện một mình?

Trong lòng lập tức rung một hồi chuông cảnh báo, anh Hai muốn cậu làm gì nữa đây?

”Tới, tôi giúp cậu giữ chân, bắt đầu gập!”