Tự Mộng

Chương 13: Mông cong




Bạch Khải Hạp dùng hạ thân cạ nhẹ qua miệng huyệt của Cố Tử Ninh, liên tục hôn khắp cơ thể của cậu, tay phải cố ý ở trên người cậu du tẩu. Hắn đột nhiên lại yêu cái biểu tình đã nghiện còn ngại của cậu, hắn tò mò muốn thử xem trình độ nhẫn nhịn của em trai mình tới đâu.

Đối với Cố Tử Ninh đang bị nhận trừng phạt thống khổ, tự nhiên Bạch Khải Hạp lại mạnh tay bấm đầu v* sưng cứng của cậu thật mạnh khiến âm thanh mị mị tràn ra, mềm mại nhu tình khiến lòng Bạch Khải Hạp xao động. Nhờ có cái bấm kia của hắn, một chút thần trí của cậu được khôi phục, ham muốn lại trào lên.

Cuối cùng, cậu rốt cục cũng mở miệng:” Ca, ca, cầu anh, em muốn… đại nhục bổng… ah… đi vào…” Nhìn em trai dưới thân mình khuôn mặt đỏ ửng, nghe giọng cậu cầu khẩn, hắn cũng cảm nhận được hạ thân cứng hơn mấy phần.

Nếu Tử Ninh đã lên tiếng, hắn lại còn để bản thân khổ nhịn nữa hay sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn liền đẩy eo ra phía trước, từ từ đưa vật kia vào sâu bên trong cơ thể của Cố Tử Ninh. Cậu có cảm giác bên trong mình dần dần được lấp đầy, xúc cảm từ nội bích khiến cậu muốn rơi lệ.

Cảm giác này, thật quá tuyệt vời.

Bạch Khải Hạp ban đầu cũng không có ý định một mực khi dễ cậu cho nên nếu cậu mở miệng, hắn cũng sẽ thỏa mãn cho cậu. Dẫu sao mấy chuyện này ở trên giường cậu cũng chỉ có thể được giáo dục trong phim lướt qua, thực hành thực tiễn quả là có chút rắc rối. Huống chi cậu vẫn là một đồng nam thanh khiết, chuyện xem phim đó lại càng ít thế nên việc nói mấy lời dâm đãng này đều là tự nội tâm ép buộc. Nếu tệ, có lẽ sẽ gây phản tác dụng.

Cứ từ từ vậy, cậu cần được dạy dỗ thật tốt mới được…

Vừa nghĩ hắn vừa tăng nhanh tần số động vào tiểu huyệt của Cố Tử Ninh, bởi vì ở trong nước cho nên cảm giác tiến vào cũng rất dễ chịu. Hai người ở dưới nước giao hợp, cơ thể khít khao không có khe hở, Bạch Khải Hạp cảm giác mình được mút thật chặt, phảng phất tư vị thiên đường. Nước nhuận hoạt khiến cho hai người hưởng thụ được khoái cảm sâu hơn, hai cánh môi của Cố Tử Ninh cũng vì kích động mà run rẩy. Trong miệng cậu không ngừng tràn ra âm thanh rên rỉ, đôi lúc cổ họng còn vô ý phát ra tiếng nuốt nước miếng, muốn bao nhiêu mê người có bấy nhiêu mê người.

”Tử Ninh, Tử Ninh…”

”Nói đi, nói em muốn anh.” Bạch Khải Hạp đỡ một chân của Cố Tứ Ninh rồi không ngừng đâm vào huyệt của cậu, tìm được điểm nhô lên nhỏ xíu trong cậu. Hắn to lớn ở thân thể Cố Tử Ninh càn quấy, tựa hồ như muốn phá hỏng nội bích của cậu.

Rốt cuộc, hắn đổi ý, liên tục đỉnh vào cái điểm kia. Cơ thể Cố Tử Ninh vì khoái cảm mà kịch liệt giẫy dụa, thanh âm cao vút.

”A…Đừng…. Đừng mà… A a a a… Đừng đỉnh…”

”Đừng đỉnh?… Tiểu tao hóa… Anh thấy nơi này của em có niêm dịch đang chảy ra… Ẩm ướt… Dinh dính… Em nói anh nghe thử… Đó là cái gì, ân?” Bạch Khải Hạp đột nhiên dừng lại để cho cậu cảm thụ nhiệt độ của chính mình, nhưng điều cốt lõi là không để cho cậu thoải mái. Ác ý của hắn lại nổi lên, hắn muốn nhìn một chút phản ứng của Tử Ninh, xem thử có thú vị giống như những Omega được điều giáo ở khu nghiên cứu không.

”A, cái gì…” Cố Tử Ninh còn ngơ ngẩn không biết thế nào, ngay lập tức liên hiểu ý của Bạch Khải Hạp, khuôn mặt nhỏ bé càng đỏ ửng. Tại sao cậu phải trả lời vấn đề xấu hổ này…

”Nói!” Bạch Khải Hạp thị uy khuấy động vài cái rồi dừng lại. Cố Tử Ninh chỉ cảm thấy sau huyệt khoải cảm chỉ đến một lúc, sau đó từ miệng huyệt đến cúc tâm đều là ngứa.

Người kia tại sao lại bất động, thật khó chịu, tại sao không thể ở bên trong động động mấy cái…

”Anh, anh động một chút a…”

Cố Tử Ninh gấp đến nỗi sắp khóc lên, ngay cả trong thanh âm cũng mang theo nức nở. Tại sao người này lại thích hành hạ người ta như vậy, thật là xấu a!

”Em còn chưa nói cho anh…Thứ dính dính ẩm ướt kia là cái gì…Em nói, anh liền động…”

A?! Tại sao tại sao tại sao…

”Cầu anh…Cầu anh…” Cố Tử Ninh bây giờ bị dục vọng hành hạ đến mức khóc thành tiếng, hai chân quấn quanh eo người đó còn bị tàn nhẫn tách ra, cậu chỉ muốn an ủi thôi mà.

Phía sau còn không ngừng rỉ nước, cự vật kia vẫn còn lấp đầy trong huyệt, tại sao lại lãng phí không động? Tại sao người đó lại không thể nhúc nhích, hm, a…

”Cầu anh cũng vô ích, nói!” Giọng Bạch Khải Hạp đột nhiên cứng rắn, đưa tay phát vào mông cậu mấy cái. Cậu chỉ cảm thấy trên mông truyền tới cảm giác siêu đau, không khỏi có chút trố mắt.

Người này mới vừa…đánh cậu?

Thanh âm của tiếng dịch lúc giao hợp lại vang trong đầu cậu, mãi cũng không tán, cậu cảm giác mỗi tấc da thịt bị người kia lướt qua cũng sắp nóng đến mức muốn bùng nổ. Giọng nói của người kia thật gợi cảm, nụ hôn mê hoặc, vòm ngực ấm nóng. Nhưng mà… Cậu tại sao không thể nhấc nổi mi mắt, coi như cậu mở được mí mắt cũng không thể nào thấy được hình dáng thực của người trước mặt? Chẳng lẽ, mộng cũng chỉ là mộng, chỉ có thể cảm chứ không thể thấy?…

Nghĩ tới chuyện đó, Cố Tử Ninh mặt mũi trắng bệch, nước mắt thút thít rơi xuống.

Hắn nháy mắt luống cuống, Tử Ninh, bị hắn ép đến phát khóc? Nhưng mới vừa chuẩn bị ôm cậu trấn an, cậu đột nhiên ngẩng đầu, vừa khóc vừa nói.

”Đó là tràng dịch của em, d*m thủy, em muốn bị anh fuck, anh đừng đi, đừng đi… Hức…”

Nghe cậu nói như thế, hắn lại bối rối vô cùng. Tử Ninh? Em nói cầu hắn fuck?

”Ngốc, anh không đi.” Vừa nói Bạch Khải Hạp liền luật động mạnh mẽ trong cơ thể cậu, không thương hoa tiếc ngọc, tựa hồ phải đem Cố Tử Ninh đâm xuyên mới được.

Thật ra hắn không nghĩ tới chuyện Cố Tử Ninh lại quan tâm hắn như vậy, vì hắn mà tự tôn bản thân cũng vứt đi. Có lẽ hắn hơi vội rồi, dục tốc bất đại. Nhưng em hắn trong mộng lại quan tâm hắn như vậy, ước gì ngoài thực tế em cũng như vậy…

Cố Tử Ninh đã cự tuyệt Nghiêm Diệp vì cậu đối với chuyện tình cảm vẫn là u mê. Nếu như đổi lại lúc ấy hắn bày tỏ cùng cậu, thì Tử Ninh sẽ như thế nào? Có giống như cậu đối với Nghiêm Diệp không…một tiếng cự tuyệt?

Kết cục này khiến Bạch Khải Hạp sa sầm, hắn rất sợ hoàn cảnh như thế, sợ cuối cùng chỉ mình mình thương tâm.

Nhưng mà, Bạch Khải Hạp bỗng suy nghĩ lại. Tử Ninh chưa cần biết, trước hết có được thân thể của cậu, tỏ tình đợi đến lúc tính chinh cậu thức tỉnh nói vẫn tốt hơn. Hắn muốn cho cậu…cả đời cũng không thể quên được.

Nghĩ vậy, Bạch Khải Hạp liền tăng nhanh thao lộng, khóe miệng câu khởi một nụ cười.