Đỗ Duy đã ở trong lớp học được vài phút.
Thông tin hắn xác nhận được cho tới nay là hắc thủ sau màn quả thực có thể tác động đến ác linh trong ngôi trường này.
Và mục đích của tồn tại này đúng như Đỗ Duy đã đoán.
Nó đã thiết lập một kịch bản và muốn Đỗ Duy làm một số việc theo kế hoạch của nó, để đạt được mục đích của nó.
Mục đích này là gì còn chưa biết.
Điều có thể biết là dường như muốn Đỗ Duy rời đi, cho nên trong cuốn nhật ký đó, hai chữ "làm sao rời đi" liên tục xuất hiện.
Đỗ Duy bây giờ là một diễn viên không đáng tin cậy, hắn làm theo kịch bản, nhưng luôn làm rối kịch bản.
Vì vậy, một “đạo diễn” nhất định phải chứng thực Đỗ Duy mới đạt được mục đích của nó.
Giống như cặp tình nhân, người được yêu thương hơn sẽ ngang ngược.
Đỗ Duy bây giờ là như thế này.
Vì vậy, sau khi rời khỏi lớp học, hắn nghênh ngang dạp quanh hành lang.
……
Két két……
Tiếng đẩy cửa vang lên.
Đỗ Duy nghiêng người lò đầu vào một lớp học, nhìn cô giáo đang dạy "học sinh": "Xin lỗi, em có thấy học sinh Joanna của anh không? Em ấy cúp học, anh đang tìm em ấy."
Cô giáo là một phụ nữ da trắng trạc ba mươi tuổi, thân hình đầy đặn, bực bội nói: "Thày Đỗ Duy, anh thật quá thô lỗ. Em đang dạy học sinh. Mời anh ra ngoài."
Đỗ Duy mỉm cười, lôi khẩu súng kíp ra và nói: "Xin hãy trả lời câu hỏi của anh."
Hắn cảm thấy mình như một kẻ tội phạm cuồng loạn.
Mặt cô giáo bỗng đen lại, đầy ác ý.
Các học sinh cũng ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn ác ý.
Xem ra bọn họ không hoan nghênh Đỗ Duy, nên thái độ rất không tốt.
Đỗ Duy làm như không nhìn thấy: "Này, anh chỉ là muốn tìm học sinh của mình. Không cần làm ầm ĩ."
Ngay khi hắn vừa nói xong, mọi thứ đều bình tĩnh trở lại.
Thái độ của cô giáo cũng khác hẳn lúc trước, nhiệt tình nói: "Thày Đỗ Duy, anh đang tìm Joanna à? Chắc cô ấy lại chạy đến hồ nhân tạo rồi. Thường ngày em ấy hay ở đó với cô bạn thân Sarah."
Đỗ Duy gật đầu: "Cám ơn em hợp tác."
Nói xong xoay người rời đi.
Trong lớp, cô giáo với nụ cười trên môi vẫn nhiệt tình tiếp tục giảng bài cho học sinh.
Biểu cảm của những học sinh đó cũng là mỉm cười.
Khung cảnh thầy và trò thật ấm áp.
……
Sau khi Đỗ Duy có được thông tin mình muốn, hắn không cân nhắc xem nó có đúng hay không, vì chẳng có ý nghĩa gì.
Dù sao thì điều đó cũng đã được an bài.
Joanna không có ở đó cũng chẳng sao, hắn vẫn sẽ tiếp tục gây rối.
Nếu Joanna ở đó, cứ tiếp tục kích thích cô ta, và thiết lập một số thông tin hữu ích.
Nói tóm lại, dùng mọi thủ đoạn, đều nhằm vạch trần sơ hở của tồn tại đứng sau.
Càng lộ ra nhiều sơ hở, thứ đồ mà nó muốn giấu càng không giấu được.
Mà nó có liên quan đến cánh cửa, nên thứ mà nó không muốn Đỗ Duy phát hiện ra có lẽ là cánh cửa.
Điều quan trọng nhất là, dẫu biết rằng ngôi trường đầy rẫy ác linh, Đỗ Duy cũng không quan tâm.
Quy tắc là gì?
Quy tắc là kịch bản.
Đỗ Duy đang làm gì?
Tuân theo các quy tắc và phá vỡ kịch bản.
Mười phút sau, Đỗ Duy đến hồ nhân tạo của trường này.
Diện tích của hồ này không hề nhỏ, nước hồ trong xanh, nhìn không thấy đáy.
Joanna đang đứng ở bờ hồ, lặng lẽ nhìn vào mặt hồ, không biết đang nghĩ gì.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi bước lên phía trước nói: "Xem ra, nước hồ trong xanh là bởi vì đáy hồ rất sâu, trong nước có rất nhiều dưỡng khí, sinh trưởng rất nhiều thuỷ thảo. Nếu rơi xuống hồ thì dù là vận động viên bơi lội, rất có thể vẫn sẽ chết ở bên trong."
"Joanna, em và Sarah là bạn rất thân đúng không?"
Nghe điều này, Joanna sửng sốt, quay đầu đỏ mắt nhìn Đỗ Duy: "Thưa thày, xin thày đừng hỏi em nữa được không? Chuyện này có ý nghĩa gì với thày?"
Đỗ Duy cười nói: "Ý nghĩa tự nó là một nghịch lý. Nó có ý nghĩa với thày, chưa chắc đã có ý nghĩa với em, thế nên thày không muốn trả lời câu hỏi này. Thày chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa em và Sarah."
Nói xong, hắn dừng lại giây lát, sau đó hỏi tiếp: "Bạn ấy chết rồi, đúng không?"
Joanna lắc đầu: "Em chỉ biết bạn ấy đã mất tích."
Đỗ Duy hỏi: "Bạn ấy mất tích vào ngày nào?"
Joanna nghiến răng nói: "Em sẽ không nói cho thày biết."
Đỗ Duy gật đầu nói: "Tối hôm qua em đã ngồi bên hồ nhân tạo đúng không?"
Joanna nói với vẻ khó hiểu: "Hôm qua sao? Hôm qua em không đến hồ nhân tạo. Thầy nhìn nhầm à?"
Đỗ Duy nghiêm túc nói: "Thày không hề nhìn nhầm. Thày thực sự nhìn thấy một cô gái ở bên bờ hồ nhân tạo, nhưng vì khoảng cách quá xa nên thày không nhìn rõ cô ấy là ai. thày chỉ biết cô ấy đang đứng ngay ở vị trí hiện tại của em."
"Cái gì?"
Joanna thốt lên, mặt cô ấy thay đổi rõ rệt, lùi lại vì quá lo lắng.
Ngược lại ngã xuống đất.
Trong lòng Đỗ Duy không chút dao động.
Hôm qua, hắn vẫn còn ở New York, không thể xuất hiện ở nơi ma quái này.
Nhưng điều này không ngăn việc hắn nói dối, nữ giáo viên trước đó đã tiết lộ một số thông tin.
Chính là- Joanna và cô bạn thân thường đến hồ nhân tạo.
Vì vậy, việc thêu dệt nên một câu chuyện kinh dị hạng ba đáng sợ rất đơn giản.
"Joanna, thày cũng muốn nói mình đã nhìn nhầm, nhưng em biết không? Thày đã xem tất cả video giám sát vào ngày hôm qua, nhưng trong thời gian đó không có ai đến hồ nhân tạo cả."
"Nhưng thày thật sự đã nhìn thấy một nữ sinh."
"Vì vậy, thày buộc phải nói, thày có thể đã nhìn thấy cô bạn của em, quỷ hồn của Sarah."
Đỗ Duy nói dối với giọng điệu lạnh lùng.
Trong quá trình này, hắn nhìn thấy sắc mặt của Joanna và trở nên rất sợ hãi, cơ thể run rẩy.
Vì vậy, hắn tăng mức độ: "Em nghĩ Sarah chỉ mất tích, nhưng bạn ấy đã mất tích bao lâu? Em thực sự nghĩ rằng bạn ấy chưa chết sao?"
Đôi mắt của Joanna đầy sợ hãi: "Bạn ấy mới mất tích có một ngày."
Đỗ Duy chế nhạo: "Một người đã muốn chết, cũng không cần tới một phút đồng hồ."
"Thày biết, trong lòng của em hẳn là rất chống đối, không muốn nói ra sự thật."
"Nhưng nếu thày nói với em rằng một ngày trước, Sarah đã nhờ thày tư vấn tâm lý?"
"Em có biết bạn ấy đã nói gì không? Bạn ấy nói muốn tự tử."
Tất cả ngôn từ đều lập lờ nước đôi.
Đỗ Duy không chỉ nói dối, còn nghĩ cách sao cho thật hoàn hảo.
Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, từ đầu đến cuối, Joanna ngoại trừ càng lúc càng sợ hãi, thì không có biểu hiện gì khác lạ.
Cô ta rất giống một con người...
Nhưng trên thực tế, cô ta đã chết...
Lúc này, Joanna ôm đầu đau đớn, nghiến răng nói: "Đừng nói nữa, em sẽ nói hết cho thày biết, Sarah, bạn ấy đã nhảy xuống hồ..."
Đỗ Duy lạnh lùng hỏi: "Tại sao?"
Joanna thốt lên: "Bởi vì bạn ấy không muốn tham gia chương trình học đó nữa, những video từ mười năm trước thật khủng khiếp. Những kẻ trong video dường như có thể nhìn thấy chúng em."
"Em muốn chuyển trường, trường này thật kinh khủng..."
Đỗ Duy trầm mặc chốc lát: "Chương trình học gì? Đoạn băng mười năm trước đâu?"
Joanna trong tiềm thức nói: "Chương trình học chính là xem băng ghi hình, học các lễ nghi trong đó, và thực hiện 3 ngày một lần, v.v... Thưa thầy, thầy không biết sao?"
Khi cô ta nói điều này, Joanna đột nhiên bộc lộ ác ý mạnh mẽ.
Trong phút chốc, cô ta đã xuất hiện trước mặt Đỗ Duy, sắc mặt tái xanh đến đáng sợ.
Giọng nói cũng hoàn toàn thay đổi, cô ta gầm lên: "Thưa thầy, sao thầy lại không biết?"
Ngay sau đó, nòng súng kíp chĩa ngay não của cô ta.
Phằng...
Khói súng bốc lên...