Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 175: Rắc rối do Vidar để lại




Dịch: Hoàng Hi Bình

***

Khi Tom đến nhà thờ.

Cha Tony đã nhận được cuộc gọi của Đỗ Duy, và đang đợi ở cửa.

Lúc này trông ông có vẻ lo lắng, vừa thấy Tom bước xuống xe. Ông đã vội vàng chạy lại đón, trên tay vẫn cầm thánh giá, và chai nước thánh.

"Xin chào, sĩ quan Tom, Cha đã nghe câu chuyện từ Đỗ Duy. Anh đứng yên, không được nhúc nhích."

"Ừm... được, được!"

Tom không hiểu tại sao, nhưng anh đã chọn nghe theo lời của Cha Tony,và đứng yên ở trước cổng nhà thờ.

Cha Tony thở phào nhẹ nhõm, tay cầm thánh giá, miệng đọc kinh, đi quanh Tom một vòng.

Là một nhân viên hậu cần. Thật ra khi đối mặt với ác linh, Cha Tony cũng không hơn người thường là bao. Thứ duy nhất có thể coi là ưu thế, chính là mấy thứ như nước thánh, thứ mà ông ta sẽ không bao giờ thiếu.

Mặc dù nước thánh không có mấy tác dụng khi đối phó với một số ác linh khủng khiếp, nhưng những ác linh thông thường sẽ bị ảnh hưởng bởi nước thánh ở một mức độ nào đó.

Do đó, khi Cha Tony đổ nước thánh lên người Tom, Tom cảm thấy toàn thân được thả long, cái cổ đang cứng và đau cũng trở nên dễ chịu hơn.

"Ồ, thứ này thật tuyệt..."

Là một người bị ác linh nhắm vào, cảm nhận của Tom với nước thánh càng thêm rõ rệt.

Lúc này, anh ta cảm thấy an toàn hơn nhiều, nhìn thấy ánh mắt của Cha Tony, cảm kích nói: "Cha, hiện tại con cảm thấy tốt rồi. Con đã an toàn chưa ạ?"

Cha Tony lắc đầu nói: "Cha cũng không biết. Dù sao Cha cũng không có khả năng nhìn thấy ác linh như Đỗ Duy, cứ theo Cha vào nhà thờ trước, đợi đến khi Đỗ Duy trở lại."

Tom nói: "Ok."

Nói xong cả hai bước vào nhà thờ.

...

Lần này, Cha Tony không đưa Tom vào phòng tiếp khách.

2 người họ đang ở trong giáo đường, đốt nhiều ngọn nến, và đặt những chiếc cốc đựng đầy nước thánh, ở xung quanh Tom.

Những nơi như nhà thờ thực sự rất linh thiêng, một số ác linh sẽ không xuất hiện ở đây mà không có lý do.

Nhưng nếu một người đã là mục tiêu của ác linh, thì dù có đi đâu cũng vô dụng.

Đi ra ngoài cũng bám theo, lúc đi nhà thờ cũng sẽ bám, dù đi tắm biển cũng có thể gặp nó ở dưới nước.

"Cha Tony, cha có thể đến gần con hơn không? Cha như vậy khiến con khó có cảm giác an toàn!"

Tom ngồi bệt xuống đất, rầu rĩ nhìn vị linh mục đang đứng đối diện, nhỏ giọng cầu nguyện. Nhưng trên người khoác một tấm vải trắng không biết lấy từ đâu ra, trên tay cầm một ngọn nến.

Khi Cha Tony nghe thấy những gì Tom nói, ông nghiêng đầu lại qua chỗ khác, để lau kính của mình, và nói: "Đừng lo lắng, Cha đang cầu Chúa cho con."

Tom nghi ngờ nhìn anh: "Vậy thì tại sao Cha không đứng gần con, để cầu nguyện?"

Cha Tony xấu hổ nói: "Bởi vì mục tiêu của ác linh là con, nếu Cha tiếp xúc với con quá nhiều, Cha cũng có thể trở thành mục tiêu."

Mặt của Tom tối sầm lại: "Trông Cha không giống một linh mục nghiêm túc."

Cha Tony cười khúc khích: "Con cũng đâu giống một cảnh sát nghiêm túc."

Vừa nói ông vừa chỉ vào chiếc quần đùi mà Tom đang mặc.

Hmm... nó đã ướt nhẹt...

Tom đỏ mặt, và bầu không khí trở nên khó xử.

Anh nhanh chóng giải thích: "Đây là do con đổ quá nhiều mồ hôi khi chống lại những ác linh. Tôi chắc chắn không sợ tiểu ra quần... Cha Tony, Cha đừng hiểu sai, được không?"

Cha Tony chú ý tới cụm từ chống lại/>, ông vội nói: "Cha xin lỗi, Tom, Cha không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng con là một người rất can đảm."

Tom thở dài: "Trước đây con chỉ là một cảnh sát bình thường, nhưng sau khi gặp được người anh em tốt của mình là Đỗ Duy, cuộc sống của tôi đã thay đổi chóng mặt. Trong tháng này, tôi đã đến khu đèn đỏ 2 lần. Cha có thể tưởng tượng được cuộc sống mấy ngày qua của con, khổ sở đến mức nào không?"

Cha Tony thật sự không thể tưởng tượng được, vì vậy ông gật đầu để thể hiện rằng mình vẫn đang lắng nghe.

Thấy vậy, Tom tiếp tục nói: “Cuộc sống khổ sở cũng chưa là gì, nhưng tối nay khi đến khu đèn đỏ thư giãn, con lại nhìn thấy người hàng xóm đã chết của mình.”

Cha Tony nghi ngờ hỏi: "Vậy ác linh kia là hàng xóm của con sao? Trước kia có liên hệ gì không?"

Tom nói với một giọng phức tạp: "Lúc cô ấy còn sống, chúng con chưa từng có liên hệ gì, nhưng sau khi cô ấy chết, đã có liên hệ, bởi vì tôi đã tìm thấy xác của cô ấy."

Cha Tony suy nghĩ một chút rồi nói: "Nghe có vẻ như có gì đó không ổn, tỷ lệ để một người chết bình thường trở thành ác linh là rất nhỏ. Hơn nữa lúc cô ta còn sống cũng chưa từng có tiếp xúc gì, cho dù cô ta trở thành ác linh, khả năng con trở thành mục tiêu, cũng không lớn.”

Tom cũng khó hiểu, nói: "Nhưng đây là sự thật."

Cha Tony cau mày nói: "Xin đừng căng thẳng, Cha không phải bảo con nói dối, nhưng điều này thực sự không hợp lý. Con có thể nói cho Cha biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì không?"

Tom liếm môi, châm một điếu thuốc cho mình, và cố gắng nhớ lại.

"Con nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô hàng xóm, dáng người của cô ấy rất đẹp, con lập tức quên mất những em xinh tươi ở phố đèn đỏ."

"Những ngày sau đó, mỗi khi đi làm về, con luôn có thể thấy cô ấy nhìn mình từ cửa sổ. Con đã nghĩ đó là tình yêu..."

"Sau đó, con phát hiện ra cô ấy đã tự sát bên cửa sổ."

"Đương nhiên, khi phát hiện ra, cô ấy đã chết được 3 ngày."

"Con nhớ khi mình tông cửa lao vào, cơ thể của cô ấy rơi xuống đất, và sợi dây treo cổ đã bị đứt."

Nghe thế, Cha Tony suy nghĩ một hồi rồi nói: "Con không thấy có gì bất thường sao?"

Tom đột nhiên xoay xoay cái cổ, như thể không thoải mái: "Không, đây là một vụ tự sát bình thường."

Cha Tony nghiêm túc nói: "Không, nếu là một vụ tự sát bình thường, khả năng ác linh xuất hiện thật đáng thương, nếu không thế giới đã sụp đổ từ lâu rồi. Hẳn là có chuyện gì đó con không để ý."

Tom khàn giọng nói: "Vậy thì Cha nghĩ chuyện gì đang xảy ra?"

Cha Tony bị hỏi ngược, cảm thấy ngay cả Đỗ Duy cũng không phân tích ra được, nên lúng túng nói: “Cha chỉ dựa vào hiểu biết của mình về ác linh để đưa ra kết luận. Cha không thể biết chuyện gì đã xảy ra. "

Tuy nhiên, ngay sau khi vừa nói xong, ông ấy đột nhiên thấy khuôn mặt của Tom trở nên hơi đỏ bừng, và đầu anh ấy ngả ra sau một cách mất kiểm soát.

"Trung sĩ Tom?"

"Chúa ơi... tình hình thế nào rồi!"

Cha Tony bàng hoàng nhìn Tom hoảng sợ hai tay ôm cổ mình, dường như có một sợi dây vô hình quấn quanh cổ anh.

Hơn nữa, cả cơ thể của anh ta đang bay lên trên với một tốc độ kỳ lạ.

Tom trợn mắt, mặt đỏ bừng, há hốc mồm nhưng không nói được tiếng nào, chỉ biết vùng vẫy điên cuồng.

Mặc dù Cha Tony không phải là một Người Đuổi Quỷ, nhưng ông ấy biết điều phải làm vào lúc này.

Ông ngay lập tức che cơ thể Tom bằng tấm vải trắng.

Trong chốc lát.

Tấm vải trắng tạo ra một cảnh tượng quỷ dị: một người đang treo cổ tự vẫn, và đường viền của sợi dây hiện ra rõ ràng.

Cha Tony ngay lập tức tạt nước thánh vào Tom, đang được che bằng tấm vải trắng.

Tiếng xì xì...

Như thể đó là một phản ứng hoá học, tạo thành axit sunfuric, khói trắng bốc ra trực tiếp từ tấm vải trắng, tạo thành một vết dây cháy.

Một phần của dấu vết là một sợi dây thẳng đứng và một đầu là một vòng dây.

Và ở giữa vòng tròn, một ngôi sao sáu cánh xuất hiện.

Tom, người đang lơ lửng trên không, cũng rơi xuống đất cái rầm, sau khi làm đổ những cốc nước thánh đó, hầu hết cơ thể anh ấy đã ướt sũng nước thánh.

"F*ck! Ở đây không an toàn chút nào... người anh em thân thiết của tôi, mau trở về đi!!!"