Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 174: Tom, người đã tuyệt vọng




Dịch: Hoàng Hi Bình

Trên con đường dài, thẳng tắp.

Một chiếc McLaren GT có tốc độ cực nhanh, khi nó gầm thét phóng đi, nó tạo ra một cơn lốc.

Ở bên trong xe, Đỗ Duy bèn gọi cho Alexis.

Vốn dĩ hắn nghĩ sẽ ở lại thành phố Massas 1 ngày rưỡi, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thay đổi nhiều như vậy, chỉ sau 8 tiếng là hắn có thể rời đi.

Vì vậy, Đỗ Duy lúng túng phát hiện, dường như mình không còn nơi nào để đi.

Nếu quay trở lại New York, sẽ có vấn đề với việc cố tình tạo ra chứng cớ ngoại phạm, bởi vì Alexis đã đến thành phố nơi bố mẹ cô ấy đang ở.

Cả 2 không thể cùng nhau trở lại New York.

Hắn chỉ đơn giản gọi cho Alexis để thông báo về sự an toàn của mình và nói về việc gặp phụ huynh.

Nhưng Alexis dường như đã ngủ quên, gọi mãi không được.

Đỗ Duy suy nghĩ một chút, bèn cúp máy, chuẩn bị tìm một đoạn đường tương đối hẻo lánh, dừng lại ngủ qua đêm.

Nhưng vừa cúp máy, smartphone của hắn lại reo vang.

Người liên lạc không phải là Alexis, mà là Cảnh sát Tom...

"Muộn như vậy, tại sao Tom lại gọi cho mình?"

Đỗ Duy thấy khó hiểu, bèn bấm nút trả lời.

Ngay sau đó, giọng nói kinh hoàng của Tom vang lên: "Damn it! Anh Đỗ Duy, anh đang ở đâu? Tôi cần anh giúp!"

Đỗ Duy ngẩn người một lúc, trầm giọng nói: "Gặp phải ác linh sao?"

Giọng điệu của Tom run lên: "Tôi không biết thứ quỷ kia có phải là ác linh hay không, nhưng tôi đã nhìn thấy cô ấy. Lúc đó tôi… tôi đang làm tình với một em xinh tươi, mọng nước! Chưa bắt đầu đã bị ả ta doạ cho teo chim!"

Đỗ Duy cau mày nói: "Em gái xinh tươi?"

Tom gục xuống và nói: "Đó là cô hàng xóm xinh đẹp mà tôi luôn muốn xxx. Tôi đã nói với anh rồi mà. Anh không quên chứ?"

Đỗ Duy đáp: "Tôi vẫn nhớ."

Đầu dây bên kia, Tom càng suy sụp: "Vậy bây giờ anh đang ở đâu? Bạn thân của tôi, giờ tôi rất cần anh!"

Đỗ Duy suy nghĩ một chút, đành phải nói mơ hồ: "Hiện tại tôi không ở New York, ừm... tôi cùng bạn gái đi gặp ba mẹ của cổ. Nhưng vì anh đã gặp chuyện, với tư cách là bạn, tôi sẽ về ngay."

Tom cảm kích nói: "Cảm ơn Đỗ Duy, từ nay về sau anh sẽ là người em tốt nhất của tôi!"

Vừa nói, anh ta dường như nghĩ ra điều gì đó, sau đó kinh ngạc nói: "Khoan đã, hình như hôm qua anh nói với tôi là anh có bạn gái giàu có, hôm nay đã đi gặp bamẹ sao? Anh làm bụng người ta to ra sao?"

Sắc mặt của Đỗ Duy tối sầm lại: "Tôi hy vọng anh vẫn có thể nói lời này, khi ác linh tái xuất."

Tom cũng nhận ra sai lầm của mình nên vội xin lỗi: "Xin lỗi, tôi sợ đến mức nói năng linh tinh. Tôi luôn cảm thấy mình sẽ phát điên nếu không nói gì.”

Đỗ Duy hiểu rất rõ về Tom, nói nhỏ: "Theo lệ thường, ác linh sẽ không lập tức tấn công người sống, cho nên anh không cần sợ hãi như vậy, sợ hãi chính là chất dinh dưỡng để vỗ béo cho ác linh."

Tom sửng sốt: "Ý anh là, chỉ cần tôi giữ bình tĩnh, tôi sẽ ổn?"

Đỗ Duy phủ nhận: "Không đơn giản như vậy. Giữ bình tĩnh chỉ là có thể sống lâu hơn một chút. Vậy nên, anh lập tức đến nhà thờ tìm cha Tony, và bảo rằng do tôi giới thiệu, ông ấy sẽ giúp anh."

Tom thở phào nhẹ nhõm, và nói ngay: "Được rồi, tôi sẽ đến nhà thờ ngay. Khi nào anh sẽ về?"

Đỗ Duy tính toán thời gian: "Trước nửa đêm."

Nói xong, hắn cúp điện thoại, quay người vội lái về phía New York.

Trên thế giới này, Tom là một trong số ít người có quan hệ không tệ, đồng thời đã trợ giúp hắn không ít chuyện.

Mà giờ Đỗ Duy cũng đủ khả năng giải quyết một vài sự kiện ác linh.

...

Ở một nơi khác.

Tom vội vã ra khỏi khu đèn đỏ, trên người mặc quần áo nhưng thân dưới chỉ có một chiếc quần đùi.

Khi đến chỗ đậu xe, vội kéo cửa, Tom khởi động xe và lao nhanh về phía nhà thờ ở quận Bắc Brook.

Vượt cả đèn đỏ...

Rất may là lúc này trên phố không có nhiều xe cộ, nên hành vi của Tom không gây nhiều ảnh hưởng.

Tuy nhiên, mới đi được nửa chặng đường.

Tom vô tình liếc nhìn chiếc gương chiếu hậu, nhưng hình ảnh trong đó gần như khiến anh chết khiếp.

Trên màn hình, ở ghế lái phụ xuất hiện một người phụ nữ mặc váy dài, dáng người cực chuẩn.

Đầu người phụ nữ rũ xuống, trên cổ treo một sợi dây.

Chính Tom cũng chưa bao giờ quên được cô hàng xóm xinh đẹp ngày nào vẫn dõi theo anh từ cửa sổ.

"F*CK!"

Khuôn mặt của Tom trở nên vô cùng xấu xí, nhưng khi quay đầu lại nhìn ghế lái phụ thì lại không thấy gì.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Tom chết lặng, dù biết trên đời này có ác linh, từng cùng “người bạn tốt” Đỗ Duy giải quyết nhiều vụ ác linh, nhưng đây là lần đầu tiên anh thật sự gặp phải ác linh.

Đột ngột……

Tom quay đầu lại liếc nhìn gương chiếu hậu, ác linh vẫn đang ngồi ở đó, đầu rũ xuống nghiêng về phía anh ta.

Nhưng khi nhìn sang, ở ghế lái phụ lại không có ai.

Những người bình thường không có Quỷ Nhãn, là những người bất lực nhất khi đối mặt với ác linh.

Ngay lập tức, Tom không dám nhìn về ghế lái phụ nữa, người nhễ nhại mồ hôi, cả quần đùi cũng ướt...

Chết tiệt!

Tốc độ của chiếc xe lập tức nhanh hơn, và nó gần như đã đạt đến giới hạn của chiếc xe này.

Tom nhìn về phía trước, nhưng mắt trái của anh vẫn đang nhìn vào gương.

Sau đó, một điều gì đó khiến anh ta sợ hãi hơn, đã xảy ra.

Trong tấm gương chiếu hậu, đầu của ác linh đã được lật lại, cả khuôn mặt đều nhìn về phía mình, dường như cảm thấy mình đang nhìn nó, bèn đưa đầu tới đùi của mình.

Chỉ cần cúi đầu là có thể gặp ác linh.

Nhưng trừ qua gương chiếu hậu, Tom không thể nhìn thấy ác linh.

Nó kỳ lạ đến cùng cực.

Tom nuốt nước bọt một cách khó khăn. Anh ấy đã lái xe gần mười năm, nhưng chưa bao giờ chuyên tâm lái như lúc này.

Anh ta tự nhủ trong lòng: "Cứ bình tĩnh đừng sợ."

Nhưng càng nghĩ, Tom càng hoảng sợ, anh phát hiện mình không thể kìm được nỗi sợ.

Hơn nữa, cái đầu của ác linh ở trên đùi của anh ta, đang nâng lên, như đang muốn hôn mình.

Tom khống chế mình không nhìn vào gương, anh ta thậm chí còn hất cằm lên với ác linh vô hình.

Cái nhìn này rất buồn cười.

Nhưng phải nói rằng sau khi Tom hất cằm, anh đã có thể chỉ tập trung vào cảnh tượng trước mắt, không còn nhìn thấy hình ảnh kinh dị trong gương chiếu hậu nữa.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Tom chợt nhận ra rằng mình không còn sợ hãi nữa, ngoại trừ một cơn đau ở cổ, mọi thứ khác đều ổn.

Tuy nhiên, nếu có thể nhìn thấy hình ảnh trong gương chiếu hậu, anh ta sẽ không có ý tưởng này.

Bởi vì trong gương chiếu hậu, một sợi dây đã quấn quanh cổ của anh ta, và nó đang có xu hướng kéo lên trên.

Ngược lại, cái gọi là hất cằm của anh ấy, trông giống như ảnh hưởng của việc bị kéo lên bởi một sợi dây quanh cổ của mình.

...