Editor: Á bì
Sau khi thức dậy rửa mặt chải đầu xong, Nguyễn Trác Hàng dẫn Tiêu Thỏ tới một quán ăn sáng ngay bên cạnh để ăn bún, đối với bún ở chỗ này chỉ có thể đưa ra hai từ: khó ăn.
Chủ tiệm là một bà lão, người rất tốt bụng, bởi vì lúc tới đó đã hơn chín giờ, cho nên trong tiệm có chút vắng, thật ra thì cũng chỉ có hai người bọn họ.
Bà lão tốt bụng đang cố nói gì đó với bọn họ, đáng tiếc ngay cả một chữ bọn họ cũng không hiểu, khi bọn họ nói tiếng phổ thông với bà lão, bà cũng chẳng hiểu, nên bọn họ chỉ đành phải cười trừ. Sau khi ngồi xuống hai người đều có cảm xúc muốn chạy ra khỏi nơi này.
Tiêu Thỏ vui vẻ cười nói, "Bà lão ấy nói cái gì mà ngay cả một chữ em cũng chẳng hiểu."
Nguyễn Trác Hàng nhếch môi cười, "Anh cũng vậy! Tiếng địa phương nơi này rất khó hiểu, khẩu âm cũng rất khó phân biệt."
"Hơn nữa quán bún này cũng rất khó ăn."
"Đồng ý."
Hai người nhìn nhau cười, tâm ý tương thông cùng nói, "Chúng ta sẽ không bao giờ tới đây ăn nữa."
Bọn họ đi ngược đường lại để đi về, bởi vì sát bên cạnh khách sạn của bọn họ có quán bar nổi tiếng nhất nhì Cổ Thành, Nguyễn Trác Hàng nhìn quán bar đó rồi nói với Tiêu Thỏ, "Em có biết đây là gì không?"
Tiêu Thỏ nhìn thoáng qua rồi quay lại nhìn Nguyễn Trác Hàng đầy vẻ khinh thường, "Bộ anh coi em là con ngốc đấy à? Chỗ này không phải là nhà hàng sao?"
Nguyễn Trác Hàng cười đầy thần bí, "Em xem ngoài cổng của nó trang trí rất nhiều bình rượu đó."
Tiêu Thỏ vẫn không hiểu anh muốn nói cái gì, trang trí với không trang trí thì liên quan gì chứ? Có gì mà ngạc nhiên quá vậy.
Nguyễn Trác Hàng bất đắc dĩ gõ đầu Tiêu Thỏ, "Nơi này là phố quán bar, nên trên đường này có tới mấy cái quán bar lận."
Tiêu Thỏ kinh ngạc nói, "Đây không phải là nhà hàng sao?" Rõ ràng có người vào đó ăn cơm mà.
Nguyễn Trác Hàng nói, "Ban ngày là quán ăn nhưng ban đêm là quán rượu."
Tiêu Thỏ nở nụ cười, "Ông chủ của bọn họ thật thông minh, rất biết cách kiếm tiền, rất tiện nữa."
Đến Phượng Hoàng Cổ Thành, người ta thường đi mua trang sức về, nhưng Tiêu Thỏ thì chẳng có hứng thú nào với mấy thứ trang sức đó, ngược lại mấy cái đồ thủ công này nọ mới có thể hấp dẫn ánh mắt của cô.
Lúc này hai người đang ở trong một cửa hàng nhỏ, Tiêu Thỏ vẫn đoan đoan chính chính ngồi chẳng nhúc nhích.
Ông chủ mỉm cười nói với Tiêu Thỏ, "Không cần phải khẩn trương, có thể tùy ý một chút, không sao đâu."
Tiêu Thỏ nói, "Cháu sợ cháu nhúc nhích một chút thì chú sẽ vẽ không tốt."
Đối với những lời nói đó ông chủ cũng không nói gì chỉ cười, tiếp tục vẽ, còn Nguyễn Trác Hàng thì xoa bóp mặt Tiêu Thỏ nói, "Phải tin vào họa sĩ chứ."
Tiêu Thỏ vuốt ve tay của Nguyễn Trác Hàng, tiếp tục ngồi yên cười.
Khi đến phiên Nguyễn Trác Hàng, anh có vẻ tùy ý hơn, hình của Tiêu Thỏ cũng đã được vẽ rất đẹp, nhìn trên cái áo t-shirt thật to có hình vẽ của cô, cô vui tới mức muốn hỏng, nói với Nguyễn Trác Hàng, "Cái này rất có cảm giác tình nhân, dù cho em không ở bên cạnh anh, thì cũng chẳng có ai dám đánh chủ ý lên người anh, chỉ cần nhìn quần áo của anh là biết anh đã có bạn gái rồi."
"Là vậy à, là vậy à, nhưng với anh em vẫn là người con gái xinh đẹp nhất."
"Coi như anh thức thời đấy." Tiêu Thỏ cười duyên bĩu môi.
Sau khi vẽ xong, hai người soi gương so sánh hình ở trên áo, rồi đều âm thầm mỉm cười.
Ông chủ thấy bộ dáng hai người rất vừa lòng, lại nhân cơ hội đó khuyên bọn họ vẽ thêm một bộ nữa, giới thiệu cho bọn họ loại Q, theo ý của Tiêu Thỏ thì cô rất vui, nên đồng ý vẽ thêm bộ nữa, lần này ông chủ cũng không muốn hai người ngồi ở trước mặt, cũng không cần phải mặt đối mặt rồi mới vẽ.
Chờ sau khi vẽ xong, Tiêu Thỏ nhìn phiên bản Q của Nguyễn Trác Hàng mà ôm bụng cười, "Anh thật sự quá đáng yêu."
"Đúng vậy! Đáng tiếc toàn bộ người trên thế giới này cũng chỉ có mình em yêu anh, cho nên em ngàn vạn lần không được bỏ mặc anh đó."
Mặt Tiêu Thỏ đỏ lên, cố tình dùng mũi hừ một tiếng, để che giấu đi sự ngượng ngùng của cô.
Nguyễn Trác Hàng vuốt mặt của Tiêu Thỏ, cười đầy cưng chiều, có thể nhìn thấy cô cười, được ôm cô, thật là tốt.
Tiêu Thỏ cảm thấy rất hài lòng, cầm bốn cái áo ra ngoài, lúc đi trên đường cũng muốn mở túi ra ngắm một cái, giống như sợ quần áo sẽ biến mất vậy.
Nguyễn Trác Hàng kéo Tiêu Thỏ đến bờ sông, vừa vặn có một người đi qua gọi người đó tới chụp ảnh dùm.
Tiêu Thỏ nhìn thấy mấy bộ quần áo của người dân tộc thiểu số, cảm thấy rất thú vị, hét lên, "Chúng ta mặc quần áo này chụp hình có được không?"
Trước đó hai người cũng có ngắm qua mấy tấm ảnh người ta mặc đồ này chụp lại, dưới sự chỉ đạo của thợ chụp ảnh, cô cũng tạo ra dáng vẻ của một cô gái trẻ người dân tộc thiểu số ra hình ra dáng lắm.
Cái gì gọi là tư thái của ca sĩ dân gian, cái gì gọi là bộ dáng mang gùi, dù sao Tiêu Thỏ vẫn cảm thấy rất thú vị.
Tiêu Thỏ chụp rất nhiều hình tự sướng, rồi lại cùng Nguyễn Trác Hàng chụp hình tình nhân nữa, sau đó Tiêu Thỏ thấy ở bên cạnh có long bào, liền la hét muốn Nguyễn Trác Hàng mặc nó cho cô xem, hai người một người thì long bào còn một người thì áo phi tần, rồi đứng trước mấy chụp hình tạo dáng tiếp theo.
Sau khi hoàn thành xong bộ ảnh, hai người liền đi tới chọn rồi rửa ảnh ra.
Cầm những tấm ảnh được chọn, Tiêu Thỏ cảm thán, "Thật là đẹp nha." Những tấm ảnh này tiêu tốn hết hai trăm đồng, ảnh thì năm đồng một tấm, còn đồ thì ba đồng một bộ, khó trách ở xung quanh có rất nhiều người chỉ mượn đồ nhưng họ sẽ dùng máy ảnh của họ để chụp, thì ra là vì nguyên nhân này.
Bởi vì lúc mới bắt đầu, Tiêu Thỏ vẫn chưa hiểu rõ, còn tưởng ba đồng một bộ đồ, nhưng chuyện ảnh chụp thì không cần tiền.
Trái lại Nguyễn Trác Hàng cũng không cảm thấy sao, nếu tự bản thân chụp thì anh cũng không có nhiều tấm ảnh được chụp chung với Tiêu Thỏ như vậy, lại càng không có ai chỉ bảo Tiêu Thỏ tạo những cái dáng kia, thật ra như vậy cũng rất đẹp mà.
"Muốn tới Đà Giang dạo không?" Một người phụ nữ bản xứ tiến lên hỏi.
Tiêu Thỏ nháy mắt không hiểu nhìn Nguyễn Trác Hàng, đối với những thứ này Nguyễn Trác Hàng đã sớm tra tư liệu rồi, sau khi hỏi giá cả xong thì liền đi theo người phụ nữ đó lên thuyền, cũng giống như là hướng dẫn viên du lịch vậy đó, cô ấy giải thích tất cả mọi thắc mắc, còn giới thiệu với bọn họ thuyền này đi xuống nữa sẽ tới địa phương nào, có cái gì đáng xem.
Trên thuyền cũng không chỉ có hai người bọn họ, không phải thuyền lớn nhưng bên trong cũng đã ngồi bảy tám người, hơn nữa trên sông này cũng không chỉ có một con thuyền, huống hồ tất cả đều đang tiến tới một điểm, làm cho người ta tự nhiên nghĩ đến chuyện thi đấu thuyền rồng.
Tiêu Thỏ thấy ở trước mặt có hai chiếc thuyền, người trên thuyền cũng rất đông, không biết là do ai mở đầu, một trận hắt nước bắt đầu.
Tiêu Thỏ còn chưa hết ngạc nhiên, thuyền bọn họ cũng không "may mắn" thoát khỏi trận chiến này.
Nguyễn Trác Hàng cầm lấy một cái gáo nước ở bên chân đưa cho Tiêu Thỏ, "Nhanh hắt nước bọn họ đi."
Tiêu Thỏ sứng sốt một lát rồi cầm lấy cái túi to cô đang giữ đưa cho Nguyễn Trác Hàng rồi dặn, "Đừng có để quần áo của em và hình bị ướt."
Cũng không tới vài giây, Tiêu Thỏ cũng bị dội cho một thân ướt sũng.
Nguyễn Trác Hàng cười ấp úng, Tiêu Thỏ bắt đầu phản kích người ta.