Edit: Hoạt Đồng
Buổi chiều tầm năm giờ, Nguyễn Trác Hàng gửi một tin nhắn cho Tiêu Thỏ.
“Heo con lười, đã dậy chưa?”
Không lâu sau Tiêu Thỏ liền hồi âm: Nhìn ngoài cửa.
Tiêu Thỏ vừa lúc đi đến cửa lớp thì nhận được tin nhắn này. Cô hất hất cằm, khiêu khích nhìn anh.
Nguyễn Trác Hàng mỉm cười dùng khẩu hình nói khẽ, “Có mệt không?”
Anh lại giết cô trong vòng một giây!
Mặt Tiêu Thỏ đỏ ửng, chẳng nói chẳng rằng liền chạy đi.
Ở văn phòng sờ Đông sờ Tây một hồi, chẳng mấy chốc đã qua nửa giờ, Tiêu Thỏ lại chạy đến trước cổng trường, phát hiện ba người kia đều đã đến, mà xe của Sài gia cũng đã đỗ ở đó rồi. Tiêu Thỏ chẳng nói câu nào liền trực tiếp chui vào trong xe.
Trên xe, cô oán giận nhìn Nguyễn Trác Hàng ngồi phía bên tay trái, trách anh không biết đường gọi điện thoại thúc giục cô một câu. Nguyễn Trác Hàng vô tội nói với cô, bọn họ thực ra cũng mới đến thôi.
Sài Thiếu Kiệt ngồi bên phải Tiêu Thỏ lại trừng mắt phê phán hai người, trách bọn họ không nên nói chuyện.
Tiêu Thỏ không nói gì. Đây không phải là xe nhà cậu ta sao? Cậu ta việc gì phải ngồi chen chúc với bọn họ ở ghế sau chứ, cứ trực tiếp ngồi lên ghế trước bên cạnh tài xế không phải là được rồi sao?
Hơn nữa vừa rồi vì chuyện chỗ ngồi, mà suýt chút nữa xảy ra đại chiến rồi! Cuối cùng Kỷ Phù lại phải chủ động ngồi lên ghế trước, mà Tiêu Thỏ sợ hai người họ sẽ đánh nhau nên quyết định ngồi ở giữa, trận chiến này mới coi như hạ màn. Có điều đối với việc sắp xếp chỗ ngồi thế này, Nguyên Trác Hàng hình như không quá hài lòng.
Lúc đến Sài gia, Tiêu Thỏ không ngờ ba mẹ cô cũng sẽ ở đây. Cô mặt mày nghi hoặc gọi ba mẹ, hỏi bọn họ sao lại ở đây rồi.
Ba mẹ dịu dàng cười cười, khen ngợi cô, nói rằng bọn họ không ngờ Tiêu Thỏ cô hiện giờ lại có bản lĩnh như vậy.
Lúc đầu Bác Sài nhìn thấy Nguyễn Trác Hàng và Kỷ Phù thì có chút sửng sốt, sau lại hỏi: “Đây cũng là học sinh của con sao?”
Tiêu Thỏ giới thiệu bọn họ một lượt, bác Sài liền soi xét, đánh giá Nguyễn Trác Hàng, nói: “Thì ra cháu chính mà Nguyễn Trác Hàng! Hiệu trưởng có đề cập với ta về cháu mấy lần, thiên tài trong thiên tài, môn nào môn nấy đều đạt điểm tuyệt đối!”
“Vậy sao? Giỏi như vậy cơ à?” Ba Tiêu kinh ngạc hỏi.
Đối phương là ba Tiêu, Nguyễn Trác Hàng tự nhiên cũng vô cùng lễ phép và cung kính chào hỏi: “Cháu chào bác Tiêu”
Tiêu Thỏ nhíu mày, “Lần nào cậu ấy cũng đạt điểm tuyệt đối ấy ạ?”
Mẹ Tiêu nói: “Con không phải là giáo viên của cậu ấy à? Con không biết sao?” Câu hỏi này của mẹ Tiêu, cũng là không quá tin tưởng lại có người tài giỏi đến như vậy. Dù sao thì ai mà chẳng đi học, môn nào cũng đạt điểm tuyệt đối, cho dù có là thần cũng khó mà làm được.
Tiêu Thỏ rất muốn lắc đầu nói cô căn bản cũng chẳng biết gì. Từ ngày làm giáo viên, tuy rằng thời gian không dài, mới ngắn ngủi vài hôm, nhưng cũng qua mấy lần kiểm tra. Cũng chẳng có cách, đã là lớp mười hai, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, ngày qua ngày, không phải là ôn tập thì cũng là thi cử.
Nhưng mà mấy lần Nguyễn Trác Hàng đều quay đi quay lại ở số điểm năm mươi chín, không hơn không kém.
Có điều bây giờ nghĩ lại, sao lần nào cũng đều chuẩn xác như vậy chứ.
Tiêu Thỏ chầm chậm nhích đến bên người Nguyễn Trác Hàng, thấp giọng: “Anh thế mà lại nói dối em! Anh chết chắc rồi”
“Lát nữa anh sẽ giải thích mà!”
“Thỏ con đang nói gì đấy?” Mẹ Tiêu hỏi.
“Không có gì, mẹ. Nhưng sao hôm nay ba mẹ đều ở đây cả thế ạ?”
“Còn không phải là bác Sài hẹn ba mẹ đến đây à”
Sau khi nghe mẹ Tiêu nói một hồi Tiêu Thỏ cũng đã hiểu ra. Sau này mỗi ngày cô đều phải ăn cơm tối ở Sài gia, vì cô đã bị mẹ bán đứt rồi. Mà cơm ăn miễn phí thì phải trả một cái giá là mỗi tối đều phải giúp Sài Thiếu Kiệt ôn bài. Đến chín giờ mới được xe nhà Sài gia hộ tống về nhà.
Bởi vì vấn đề thời gian, nên ăn cơm trước học hành sau.
Trên bàn cơm, ban đầu đổng sự Sài không nghĩ đến sẽ có thêm hai người, lúc này đến rồi, tự nhiên là sát giờ cơm mới bổ sung bát đũa. Tuy rằng khán giả không nhiều, nhưng kịch thì vẫn phải tiếp tục diễn. Đổng sự Sài làm như vậy, không chỉ vì ông tướng nhà mình cầu cứu, mà cũng bởi vì bản thân ông cũng khá thích cô nhóc Tiêu Thỏ này. Lại thêm việc gần gũi với Tiêu gia, đối với sự nghiệp nhà họ cũng thêm phần giúp đỡ. Việc thân càng thêm thân, ông sẽ không để bụng.
Trên bàn cơm, sau khi đổng sự Sài và ba Tiêu rượu quá mấy tuần, đổng sự Sài chính thức vào chủ đề chính.
Đổng sự Sài nói: “Tiêu Thỏ năm nay cũng hai mươi tuổi rồi nhỉ?”
Mẹ Tiêu cảm thán: “Vâng, chớp mắt Thỏ con nhà chúng tôi đã lớn khôn, đã trở thành một thiếu nữ, có thể yêu đương, kết hôn rồi.”
Nghe thấy mọi người nói chuyện, ánh mắt Tiêu Thỏ tự nhiên chĩa về phía Nguyễn Trác Hàng. Thấy anh cũng đang nhìn mình, cô ngọt ngào cười một cái, cảm thấy mặt tự dưng nóng lên
Đổng sự Sài nói: “Đúng vậy, thằng bé Thiếu Kiệt nhà chúng tôi giờ cũng mười tám tuổi rồi.”
“Phải, đều trưởng thành cả rồi. Nhớ ban đầu…” Ba Tiêu kể về lúc lần đầu gặp Sài Thiếu Kiệt. Đợi sau khi ba Tiêu hồi tưởng lại xong, đổng sự Sài liền cảm thán: “Thiếu Kiệt nhà chúng tôi thật không có phúc, nếu như bằng hoặc lớn hơn Thỏ con hai tuổi thì tốt quá, vậy thì chúng ta có thể thân càng thêm thân rồi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người quanh bàn, trừ Sài Thiếu Kiệt, trong lòng đều bất ngờ.
Tim Nguyễn Trác Hàng lại càng đập dồn dập mãnh liệt, đổng sự Sài rõ ràng là muốn ra mặt giúp Sài Thiếu Kiệt, giúp cậu ta cướp Tiêu Thỏ.
Đổng Sự Sài lại nói tiếp: “Thực ra cô nhóc Thỏ con này lớn hơn hai tuổi cũng chẳng có vấn đề gì, bọn trẻ chung sống hòa hợp là tốt rồi, hai người nói có phải không?”
Ba Tiêu nói: “Trái lại, chúng tôi cũng không phải là những ông bà già cổ hủ, tự nhiên cũng không để ý đến vấn đề tuổi tác.” Mẹ Tiêu lập tức tiếp lời: “Nhưng chúng tôi vẫn hy vọng nó có thể tìm được một thằng bé lớn tuổi hơn nó, ít nhất cũng phải từ ba đến sáu tuổi, chuyện gì cũng có thể dẫn đường mở lối cho nó. Như vậy, tương lai con bé có thể ít phải đi đường vòng, mà cũng có thể hạnh phúc hơn chút ít.”
“Cũng phải, cũng phải.” Đổng sự Sài phụ họa. Nếu Thỏ con là con gái của ông, ông cũng sẽ nghĩ như vậy.
Sài Thiếu Kiệt đột nhiên nói: “Bác trai, bác gái, không thể nói như vậy được. Tuổi tác lớn không có nghĩa là tư tưởng thành thục, có phải không ạ?”
Sài Thiếu Kiệt vừa dứt lời, ba mẹ Tiêu cũng lập tức hiểu ý. Họ nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Sài Thiếu Kiệt, hóa ra thằng nhóc này đã chấm phải Thỏ con nhà mình và muốn ba nó giúp đỡ đây mà.
Có điều đối với lời nói của cậu ấy, bọn họ ngược lại cũng không phủ nhận. Cứ lấy Tiêu Thỏ nhà họ ra làm ví dụ kìa, vì được bảo vệ quá mức nghiêm ngặt, căn bản chẳng giống một thiếu nữ hai mươi tuổi gì cả, ngược lại cứ giống như một đứa trẻ.
Ba Tiêu cũng thẳng tính, có lời liền nói, ông hỏi: “Lão Sài, bữa cơm này chắc hẳn không đơn giản như vậy phải không?”
Đổng sự Sài cười ha ha: “Anh không phải là đã nhận ra rồi sao?”
Ba Tiêu cười thoải mái: “Lũ nhỏ vẫn còn trẻ, chuyện của chúng nó chúng ta xen vào cũng không tiện, anh nói phải không?”
Đổng sự Sài nói: “Lúc đầu tôi cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng Thiếu Kiệt nhà chúng tôi lại nói nó đã ngắm chuẩn khuê nữ nhà anh rồi. Vậy anh nói coi, tôi còn cách nào khác sao. Thằng nhãi này còn độc ác nói với tôi, cả đời này không phải khuê nữ nhà anh thì không lấy vợ. Anh nói, thân làm cha, nghe thấy lời này, còn có thể không nghĩ cách giúp nó đi cửa sau sao?”
Ba mẹ Tiêu sửng sốt, bọn họ cho rằng con gái nhà mình là thiên hạ đệ nhất khả ái, không ai địch được. Điều này không phải giả, nhưng tuổi tác vẫn còn quá nhỏ đi. Chúng nó mới quen biết được vài ngày, mà cũng là sau khi Thỏ con làm giáo viên mới quen biết đi! Sao có thể đến nông nỗi phi khanh bất thú*!
*Phi khanh bất thú: Không phải nàng thì ta không lấy vợ.
Mẹ Tiêu nhỏ giọng hỏi khuê nữ nhà mình: “Con có thích Sài Thiếu Kiệt không?
Tiêu Thỏ không thèm nghĩ ngợi đã lắc đầu rất quyết đoán, “Không ạ, con đã có người thích rồi.”
Mẹ Tiêu nhíu mày, tuy biết con gái bà đã đến tuổi yêu đương, nhưng bà không biết, nó đã có người thích rồi.
Tiêu Thỏ chỉ vào Nguyễn Trác Hàng, nói: “Mẹ, con thích cậu ấy.”
Nguyễn Trác Hàng vốn đang lo lắng Tiêu Thỏ sẽ bị khuất phục dưới uy nghiêm của cha mẹ, không ngờ đến cô lại đơn thuần, trực tiếp nói ra như vậy. Cho nên nói, có đôi lúc người thẳng thắn chút lại cực kỳ đáng yêu mà.
Nguyễn Trác Hàng bị điểm danh vội vàng đứng dậy, khom lưng cúi đầu tự giới thiệu một lần nữa: “Ba Tiêu, mẹ Tiêu, con là Nguyễn Trác Hàng!” Xưng hô thay đổi chóng mặt, khiến mọi người quanh bàn đều nghẹn lời một lúc.
“Mẹ, cậu ấy là bạn trai của con đấy! Có phải tướng mạo rất đẹp trai không? Cậu ấy đối với con rất tốt, cái gì cũng nghe con cả đó!”
Tiêu Thỏ nhăn nhăn cái mũi đáng yêu, cằm vểnh vểnh lên, trông có vẻ vô cùng đắc ý.
Ba mẹ Tiêu ngược lại cũng tốt, bọn họ cho rằng Nguyễn Trác Hàng là một người tuấn tú lịch sự, lại thêm việc biết được sự học của cậu ta lúc trước, một người môn nào môn nấy đều đạt điểm tuyệt đối, tự nhiên chính là thiên tài, hơn nữa, đối xử với con gái nhà họ cũng tốt. Thực ra, hai người họ đối với cô con gái nhà mình cũng chẳng có kỳ vọng gì quá lớn, không cần nó vượt trội hơn người, mà chỉ cần nó vui vui vẻ vẻ, sống hạnh phúc cả một đời là tốt rồi.
Nhưng mà thái độ này của hai đứa, lại khiến ba mẹ Tiêu khó xử. Hôm nay đổng sự Sài rõ ràng là muốn làm mối cho con trai mình, sự việc đến nước này, bọn họ cũng không biết ứng phó ra sao nữa.
Đổng sự Sài thực sự không biết tầng quan hệ này, ánh mắt dò xét về phía con trai, thấy nó không nói gì, cũng biết là sự thật rồi. Ông chỉ có thể miễn cưỡng nói: “ Bây giờ mới chỉ là giai đoạn quen biết, còn chưa đến bước hiểu nhau tường tận. Lão Tiêu à! Hai người cũng muốn cho con gái được lấy chồng tốt, sống hạnh phúc chứ! Như vậy đi! Cũng cho con trai tôi một cơ hội, mọi người đều cạnh tranh công bằng, con gái hai người vẫn mỗi ngày đều đến dạy con trai tôi học, thấy sao?”
“Được được được, chúng tôi không có ý kiến. Nhưng mà cuối cùng vẫn phải xem ý tứ của Thỏ con nhà tôi.” Ba Tiêu cũng chỉ có thể nói như vậy. Dù sao thì nhìn bộ dạng con gái họ hiện tại là có thể nhìn ra được sự say mê với Nguyễn Trác Hàng rồi.
Chuyện này ồn ào đến bây giờ, dường như đã quyết định như vậy, Tiêu Thỏ có chút mơ mơ hồ hồ. Ngay cả người có đầu óc thông minh như Nguyễn Trác Hàng cũng không ngờ đến, anh lại được gặp cha mẹ vợ một cách dễ dàng như vậy.
Có điều nghĩ đến việc phát triển đến bước đường này, anh không khỏi ném vào mặt Sài Thiếu Kiệt hai chữ: Đê tiện.
Sau bữa cơm, đổng sự Sài lấy thân phận của ông tạo một bức tường ngăn cách, nói với Nguyễn Trác Hàng và Kỷ Phù: “Thành tích học tập của hai cháu ta cũng đã biết, đều vô cùng xuất sắc, nên không cần phải học thêm đâu. Ăn xong cơm thì về nhà sớm chút đi, tránh để phụ huynh lo lắng!”
Nhân vật có thân phận lên tiếng, bọn họ còn có thể nói gì sao? Ngay cả Nguyễn Trác Hàng trong lòng vô cùng không đồng ý, biết ông ta đang lên kế hoạch cho con trai nên mới nói những lời này, nhưng anh lại không thể hé răng, bởi mặc kệ cho dù anh có nói gì thì kết quả cũng sẽ không thay đổi, cuối cùng lại chỉ làm khó Tiêu Thỏ, để lại ấn tượng không tốt trước mặt ba mẹ Tiêu.
Cuối cùng, Nguyễn Trác Hàng được xe nhà Sài gia đưa về nhà. Trên đường, ba Tiêu, mẹ Tiêu cùng anh nói rất nhiều chuyện, phần lớn đều là những chuyện thú vị của Tiêu Thỏ lúc còn nhỏ, những chuyện nhỏ nhặt về những sai lầm ngớ ngẩn cô phạm phải. Bởi vì bản thân anh thích cô, nên nghe rồi lại cảm thấy vô cùng đáng yêu và thú vị.
Lúc sắp về đến nhà, ba Tiêu và mẹ Tiêu mới hỏi một số chuyện về anh, đương nhiên cũng không tránh khỏi những câu hỏi về tâm ý. Lúc này, Nguyễn Trác Hàng liền nắm bắt cơ hội để biểu thị tâm ý của anh.
“Có thời gian thì đến nhà ăn bữa cơm với Thỏ con nhé.”
Câu này là mẹ Tiêu nói vào lúc Nguyễn Trác Hàng xuống xe. Anh kích động không thôi. Bên kia Sài Thiết Kiệt dựa hơi phụ mẫu, còn bên này, mẹ Tiêu rõ ràng cũng đã cho anh một cơ hội. Anh đương nhiên là vui vẻ gật đầu, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải biểu hiện thật tốt trước mặt ba mẹ Tiêu, để bọn họ yên tâm trao con gái cho anh.
*HĐ: Chương sau sẽ là một bước ngoặt mới. Bạn Kiệt nham hiểm ra tay rồi :((