Tự Mình Đa Tình

Chương 9: Tiểu khả ái toàn lực lên sàn - 2




Yến Như Vân ở lại vài ngày sau đó rời Mê Vụ Sơn xuống núi rèn luyện, trong khi đó, Tề Tiêu lấy lý do bế quan mà cả ngày đóng cửa, kỳ thật mỗi ngày đều trốn trong viện, chìm trong bi thương mà sống qua ngày.

Có một đêm, đệ tử tuần tra đi ngang qua Vân Tiêu Phong, bỗng nhiên nghe thấy trong Vân Tiêu Phong phát ra tiếng vang, giống như có người đang đập phá thứ gì. Thủ đồ Yến Như Vân của Vân Tiêu Phong không ở trong núi, phong chủ lại đang bế quan, tại sao đêm khuya truyền ra âm thanh quái lạ này? Đến tột cùng là hạng đạo chích nào đối với bản lĩnh của mình quá mức tự tin, hay là khinh thường thực lực của tiểu đội tuần tra bọn họ?

Một đội nhân mã lặng lẽ tiến vào Vân Tiêu Phong, dấu đi hơi thở, khẽ khàng bước chân, đem tiểu viện bao vây, vòng vây càng thu càng chặt, tên đệ tử dẫn đầu giơ tay lên ra hiệu, hơn hai mươi tên đệ tử tuần tra đồng loạt rút kiếm, thân kiếm phản xạ ánh trăng, lãnh quang lấp lóe, người đi đầu tên là Lư Châu Nguyệt, một chân hắn đá văng cửa viện, hét lớn một tiếng: “Trong viện là người nào! Đêm khuya dám tới Vân Tiêu Phong gây sự! Hạn cho ngươi trong vòng ba hơi thở lập tức lăn ra đây! Nếu không đừng trách đội tuần tra chúng ta không khách khí!”

Tiếng đập phá trong viện ngừng một chút, rất mau lại khôi phục, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, bùm bùm, ấm sành chậu thiết quăng ngã rơi rớt đầy đất, tan tác thành vụn nhỏ.

Buồn cười! Lư Châu Nguyệt không thể nhịn, phá cửa mà vào, một đám đệ tử đuổi theo sát phía sau, đột nhiên đụng phải một cái lưng mà dừng lại, từ phía sau sôi nổi vươn đầu hỏi: “Sao lại ngừng?”

Lư Châu Nguyệt khó khăn lắm mới dừng lại, ngăn đám người ở phía sau đang không rõ nguyên do mà xông lên, bị đâm đến lảo đảo một chút.

Chỉ thấy trong tiểu viện có một người mặc áo bào trắng tiên nhân đang đứng, tóc dài nửa vấn nửa xõa, rũ ở sau đầu, ánh trăng dừng trên người hắn, đầu ngón tay và khuôn mặt lộ dưới ánh trăng trắng đến sắp trong suốt, lãnh đạm mà đi qua đây, ngữ khí không tốt: “Phá hủy vài thứ, không được sao?”

Lư Châu Nguyệt cả kinh, vội vàng thu hồi kiếm, bồi tội nói: “Đệ tử không biết Tề Tiên Tôn đã xuất quan! Mong Tề Tiên Tôn thứ tội!”

Tề Tiêu không có tâm trạng đi nói chuyện, vừa muốn đem người đuổi đi, đệ tử ở phía sau không tiến vào được sinh ra nóng nảy, cả giận nói: “Phía trước làm cái gì đó! Tránh ra, cho ta giết đi vào!”

Phía sau một đẩy, phía trước đổ một đống lớn, quăng ngã ngũ thể đầu địa.

Tề Tiêu: “……” Nhóm người này tới để tấu hài sao? Đây là đệ tử của phong nào? Lại là Vấn Kiếm Phong đi? Đệ tử Vấn Kiếm Phong có không ít, tất cả đều là một đám kiếm si, đâu giống như Vân Tiêu Phong của hắn, chỉ thu một tên đệ tử……

Ờ, đúng, hắn cũng không có tư cách nói ai khác.

Tâm tình Tề Tiêu nhanh chóng hạ xuống, lúc này cũng không muốn giả làm thế ngoại cao nhân, cũng mặc kệ đám lỗ mãng trước mặt, tiện tay giơ lên ghế đá trong viện ném về phía phòng nhỏ trước mặt, ầm ầm ầm một tiếng, bệ bếp đổ.

Đệ tử tuần tra Vấn Kiếm Phong chưa từng gặp qua Tiên Tôn tức giận như vậy, Lư Châu Nguyệt quỳ rạp trên mặt đất không dám động đậy, mắt thấy một cái lá cải bay tới trước mặt mình, hắn mới vừa giơ tay định lấy xuống, liền thấy một chân Tề Tiên Tôn lại đạp thêm cái ghế đá khác qua, lại là oanh một tiếng, bệ bếp mới vừa sập bị đập đến dập nát, tay hắn cứng ngắc tại chỗ, yên lặng đem phiến lá cải kia hướng về phía mắt mình đậy lên —— nguyện Tề Tiên Tôn lúc chuẩn bị động thủ giết người, có thể niệm tình hắn “bị lá che mắt” mà bỏ qua cho hắn, rốt cuộc 《 Bách Vấn 》của hắn còn chưa có luyện thành, không muốn tuổi xuân chết sớm.

Sau đó tiểu đội tuần tra Vấn Kiếm Phong tận mắt nhìn thấy Tề Tiên Tôn ngày thường lãnh đạm cao cao tại thượng rút ra bội kiếm, một trận cuồng phách mà chém lung tung, đem phòng bếp chém cho dập nát, lại phóng xuất ra linh khí cuồng bạo, đem toàn bộ phòng bếp san thành bình địa, ngay cả lá cây bay trong không trung cũng không thể chạy thoát vận rủi bị hóa thành bùn.

Đám người Lư Châu Nguyệt sống sót sau tai nạn, trốn mà như lăn trở về Vấn Kiếm Phong, cách ngày phong chủ Đỗ Kiếm Trì của Vấn Kiếm Phong tìm tới cửa, kéo Tề Tiêu đi tham gia đại điển thu đồ đệ của Mê Vụ Sơn.

Chưởng môn Liễu Trang của Mê Vụ Sơn ngồi ghế thủ tọa, trái phải hai bên phân biệt ngồi các vị Phong chủ, Tề Tiêu và Đỗ Kiếm Trì tới trễ, thuận thế ngồi ở vị trí cạnh cửa.

Một đám lại một đám đệ tử có tư chất thượng giai tiến vào đại điện, bị các vị Phong chủ chọn tới chọn đi, Tề Tiêu thấy cảnh này chợt nhớ tới các bác gái ở thế giới bên ngoài lúc đi siêu thị mua trái cây, đem một loạt đệ tử kéo đến trước mặt, từ trong đó chọn ra một hai người.

Có đệ tử nhìn thấy Tề Tiêu ngồi ở phía ngoài, nhỏ giọng mà phấn khởi hỏi: “Người ngồi ở cửa kia, chính là Tề Tiên Tôn?”

“Khẳng định không sai, cùng người trên tranh cuộn mà Đan Thanh Phong bán ra giống nhau như đúc!”

Tề Tiêu: “……”

“Tề Tiên Tôn tại sao lại tới? Ngài ấy không phải đã mười mấy năm không có thu đệ tử rồi sao?”

“Ồ? Còn có chuyện như vậy?”

“Ngươi vậy mà không biết, vị đệ tử dưới tòa kia của Tiên Tôn chính là nhân tài kiệt xuất thế hệ mới hiện giờ của Tu Chân giới—— Yến Như Vân!”

“Nếu như được Tề Tiên Tôn coi trọng, nói không chừng chính là Yến Như Vân tiếp theo!”

Tề Tiêu đem tất cả những lời này nghe vào tai, trong lòng nói: Ai cũng không thể trở thành Yến Như Vân tiếp theo, Yến Như Vân có được danh vọng như hiện giờ là dựa vào chính mình, không phải nhờ vào Tề Tiêu hắn hoặc bất luận người nào khác.

Hắn thiếu hứng thú mà thu hồi tầm mắt, dư quang thoáng nhìn góc bên trong ở đại điện, một thiếu niên thân hình khô gầy, quần áo cũ nát cúi đầu đứng đó, thiếu niên này toàn bộ quá trình đều không tham dự bất kỳ cuộc nói chuyện nào, một mình một người đứng ở trong góc, nhút nhát uất ức lại sợ hãi, cùng một đám đệ tử tinh thần phấn chấn ngây thơ kia hoàn toàn tương phản.

Tầm mắt Tề Tiêu không tự chủ được bị thiếu niên này hấp dẫn, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì quen thuộc ——

Từ khi nào, hắn ở trong đám người cũng sắm vai nhân vật giống như vậy, thật cẩn thận khép nép, ép dạ cầu toàn để tồn tại, bởi vì tầm thường vô vị, bởi vì không có kinh tài tuyệt diễm, tất cả cẩn thận chỉ đổi lấy càng bị người ta ngó lơ hoặc là giẫm đạp.

Trong một thoáng nhìn thấy thiếu niên kia, giống như từ trên người hắn thấy được bóng dáng của chính mình.

Khi hắn bởi vì tính hướng của mình mà trằn trọc hằng đêm không thể ngủ ngon, khi hắn chịu đủ ánh mắt dè bĩu mà không dám ngẩng đầu, khi hắn vì làm cha mẹ vừa lòng mà không ngừng bức ép mình phải chịu ủy khuất, khi hắn vì muốn đạt được sự tán thành của người chung quanh mà không ngừng lấy lòng…… Vô số thời khắc khiến hắn thống khổ, nếu như có một người tới nói cho hắn biết, hắn không xấu, hắn rất tốt, hắn không cần phải như thế, thì hắn có còn hay không tự phong bế chính mình, có hay không cần phải thông qua một người không tồn tại trong thế giới hiện thực để mong được an ủi?

Đám người xôn xao ——

“Tề Tiên Tôn đang nhìn ai?”

“Không phải là thằng nhóc dơ bẩn kia đi……”

“A…… Làm sao có thể?”

Thanh âm như sóng cuộn truyền tới góc tường, thiếu niên kia hốt hoảng mà ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn thoáng qua về phía Tề Tiêu nơi này, ngay sau đó lập tức cúi đầu, trong nháy mắt kia, Tề Tiêu nhìn thấy trong mắt hắn có ánh sáng lấp lánh, như một con thú non bị giật mình.

Trong lòng Tề Tiêu vang lên một âm thanh: Không có người tới cứu ta, sao ta không thể…… cứu lấy người khác?

Có lẽ hắn tới thế giới này còn có ý nghĩa khác, đó chính là đứng trước một người có vô số khát vọng lại không có người nhìn thấy, cứu vớt một người giống y như hắn, giống như…… cứu chính hắn.

Tề Tiêu đứng dậy, đi ngang qua toàn bộ đại điện, đứng ở trước mặt thiếu niên kia.

Chung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, ngay cả bốn mươi tám vị phong chủ ngồi trên ghế cũng nhìn chằm chằm về nơi này, giọng hắn ấm áp hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Thiếu niên kia chưa bao giờ gặp qua trận nào như vậy, cả người run rẩy, nói không ra lời.

Tề Tiêu nói: “Đừng sợ.” Vừa nói vừa đặt tay ở trên đầu của hắn, nhẹ nhàng vỗ hai cái, “Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?”

Thiếu niên cảm nhận được lòng bàn tay hắn tản mát ra khí ấm áp, hốc mắt đỏ bừng, nhấp nhấp môi, lắp bắp nói: “Đệ tử tên, đệ tử tên là Bách Lý Liên Giang.”

Tay Tề Tiêu đặt trên đỉnh đầu hắn chợt cứng lại, không dám tin vào lỗ tai chính mình, hỏi lại một lần nữa: “Ngươi tên gì?”

Một giọt nước mắt lách tách rơi xuống, Bách Lý Liên Giang thổi ra bong bóng nước mũi, bị Tề Tiêu dọa sắp khóc, một bên run rẩy lặp lại lần nữa:

“Đệ tử, đệ tử tên Bách Lý, Bách Lý Liên Giang.”

Tề Tiêu thật giống như trót cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống.