Tự Mình Đa Tình

Chương 49: Khi cặn bã bắt đầu bị ngược - 7




Bả vai Tề Tiêu truyền đến xúc cảm ẩm ướt, tâm thần chấn động, hắn thật muốn nói: Ta không có ý định đuổi ngươi đi, càng không có không thích ngươi.

Những ngày qua xác thực có cảm giác thái độ của Yến Như Vân có chút mập mờ, nhưng hắn không còn dám tin tưởng nữa, chỉ sợ lại là một hồi ảo mộng, chỉ có một mình hắn lạc lối ở trong đó, cho nên hắn cố ý bỏ qua, không ngừng nhắc nhở chính mình Yến Như Vân là thiên chi kiêu tử, bên người sẽ không bao giờ có vị trí thuộc về hắn, có thể có tình nghĩa sư đồ với người như vậy nhiều thêm mấy năm đã may mắn lắm rồi, còn những thứ khác, thật sự không dám ước mơ……

Nhưng lời nói vừa rồi của Yến Như Vân là có ý gì?

“Oanh” một tiếng, tĩnh thất đã sụp đổ, một khối đá lớn bị đánh bay nện thật mạnh trên mặt đất, tiếng nổ lớn vang lên xen lẫn với tiếng cây cối bị bẻ gãy, bụi mù khiến đất bằng như dậy sóng, cuồn cuộn bốc lên.

Tề Tiêu bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy Đỗ Kiếm Trì quỳ một gối trên mặt đất, dùng kiếm chống đỡ, mà phía sau lưng hắn, một đám đệ tử ngã trên mặt đất, tuy linh tức vẫn bình ổn, lại giống như không có tri giác, ở trong tiếng động ầm vang như vậy mà vẫn còn ngủ say!

“Ngươi đối với bọn họ ——”

Tề Tiêu còn chưa hỏi hết câu, chợt thấy Đỗ Kiếm Trì chống kiếm gượng đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Yến! Như! Vân! Ta muốn mạng của ngươi!” Dứt lời hai tay giơ kiếm lên trảm một đường, một đạo kiếm quang bổ ngang tới!

Tề Tiêu gần như dựa vào bản năng mà kéo Yến Như Vân lui về phía sau, rút kiếm ra đón đỡ, hai đạo kiếm quang ở không xa trước mặt hắn liền giao nhau, kiếm khí va chạm bạo liệt văng ra bốn phía, tức khắc đất sụp đá nứt, cây rừng gãy đổ.

Ánh mắt Đỗ Kiếm Trì lẫm liệt, giận dữ nói: “Tề Tiêu, hắn cầm tù chưởng môn Mê Vụ Sơn, phong chủ và các đệ tử, ngay cả sư đệ của mình cũng không buông tha, ngươi lại còn che chở cho hắn!”

Ngày ấy Đỗ Kiếm Trì mang theo đoàn người Bách Lý Liên Giang ở sơn môn nói lời tạm biệt với Tề Tiêu, mới vừa đến chân núi, bỗng cảm thấy không còn chút sức lực nào, linh khí toàn thân giống bị rút sạch, muốn gọi gọi không ra, muốn động động không được, mười tên đệ tử từng tên một ngã xuống sau lưng hắn, tuy hắn cố chèo chống trong giây lát, vẫn bị mất sức đổ xuống, trước khi mất đi ý thức, hắn thấp thoáng thấy một vạt áo đen.

Sau đó hắn phát hiện mình tỉnh lại trong tĩnh thất vốn dĩ nên thuộc về Yến Như Vân, lại nghe được Yến Như Vân và Tề Tiêu nói chuyện phía bên ngoài, lúc ấy hắn vẫn chưa hoài nghi một người nào trong bọn họ, chỉ cho rằng là phong chủ của phong nào đó phản bội sơn môn, cho tới khi lần thứ hai tỉnh lại sau cơn hôn mê, nhìn thấy Yến Như Vân nhàn nhã đứng trong tĩnh thất.

Yến Như Vân chắp tay từ trên cao nhìn xuống, thấy hắn tỉnh lại, cười nói: “Rốt cuộc Đỗ phong chủ đã tỉnh, sư tôn ta trong thời gian giao hẹn vẫn chưa nhận được thư của Đỗ phong chủ, mấy ngày nay lo lắng khó ngủ, làm phiền Đỗ phong chủ viết một phong thư, để sư tôn ta được an tâm.” Dừng một chút tựa như nhớ ra cái gì đó, hờ hững nói tiếp: “Đúng rồi, ta trả lại tám phần linh lực cho Đỗ phong chủ, cũng không thể quá mức yếu ớt, nhất định phải nói cho sư tôn nghe rõ ràng.” Nói rồi ném ra một tờ Độ Âm Phù: “Đỗ phong chủ, xin mời.”

Đỗ Kiếm Trì vốn định cá chết lưới rách với Yến Như Vân, nhưng mà Yến Như Vân đã lấy tính mạng của mười tên đệ tử cùng với các đệ tử trên Vấn Kiếm Phong ra uy hiếp, hắn chỉ đành ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, âm thầm tích trữ một chút linh lực, đợi đến lúc kết giới buông lỏng, đưa tờ Độ Âm Phù thứ hai ra ngoài.

Vừa rồi hắn ở trong tĩnh thất nghe được Liễu Trang cũng bị cầm tù, lập tức nổi giận khó mà kiềm chế, hận không thể mang tên phản đồ Yến Như Vân ra bầm thây vạn đoạn, cho dù Tề Tiêu có che chắn trước người hắn, cũng quyết không tha!

Tề Tiêu hai mặt đều khó xử, hắn muốn cứu Đỗ Kiếm Trì và Bách Lý Liên Giang, nhưng cũng không thể nhìn Yến Như Vân chết dưới kiếm của Đỗ Kiếm Trì.

Đứng lên nói: “……Tất cả những chuyện này đều do ta gây ra, là ta không biết dạy đồ đệ, nếu như huynh có oán có hận, cứ trút hết lên người ta đi.” Không có hắn, Yến Như Vân vĩnh viễn vẫn là chính đạo thiên tài trời quang trăng sáng đứng trên đỉnh núi khiến người người ngưỡng mộ.

“Sư tôn!” Yến Như Vân hô một tiếng, lập tức vì khí lực không đủ mà thở gấp gáp vài hơi.

Linh lực của Đỗ Kiếm Trì còn chưa khôi phục hoàn toàn, bổ ra một kiếm xong phải rất cố gắng mới đứng vững, rút kiếm chỉ về hướng Tề Tiêu, hung tợn nói: “Người nào làm người đó chịu, chuyện không liên quan tới ngươi, hắn đã nhập ma, ta chỉ cần mạng của hắn! Ngươi mau tránh ra!”

Tề Tiêu nhanh chóng cân nhắc một phen, nếu bọn họ còn ở Mê Vụ Sơn, ngoại trừ hắn, sợ là toàn bộ người trên Mê Vụ Sơn đều sẽ không bỏ qua cho Yến Như Vân. Yến Như Vân đã bị thương, nhân lúc linh lực bọn người Đỗ Kiếm Trì còn chưa khôi phục, hắn còn có thể bảo vệ cho Yến Như Vân, nếu tiếp tục ở lại nơi này, Yến Như Vân chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Tề Tiêu khẽ cắn môi, trong lòng quyết định, nhanh chóng đánh ra một cái kết giới, nhốt Đỗ Kiếm Trì vào trong đó.

Đỗ Kiếm Trì trăm triệu lần không nghĩ tới Tề Tiêu vậy mà cương quyết đứng về phía Yến Như Vân, kết giới này nếu như gặp lúc hắn mạnh nhất đã dễ dàng phá tan, hiện giờ đành lực bất tòng tâm, sau mấy lần đột phá không thành, oán hận vô cùng mà mắng: “Tề Tiêu! Ngươi là đồ mê muội! Ngươi lại dám đi giúp một kẻ nhập ma! Hắn đã phản bội sơn môn, ngươi cũng muốn phản bội sơn môn sao!”

Tề Tiêu xoay người nâng Yến Như Vân đứng lên, Yến Như Vân phạm phải lỗi lầm như vậy, hắn cũng biết lần này mình đi là có ý nghĩa gì, bởi vậy không nhìn Đỗ Kiếm Trì, run giọng nói: “Đỗ huynh, lúc ta không ở trên núi xin giúp ta chiếu cố Liên Giang, việc của hôm nay đều bởi vì ta mà ra, ngày sau…… Ta nhất định sẽ về sơn môn chịu đòn nhận tội!”

“Ngươi! Ngươi hồ đồ!” Đỗ Kiếm Trì ở bên trong kết giới tức giận đến ngã ngửa.

Tề Tiêu đang muốn mang Yến Như Vân ngự kiếm bay lên, bỗng nhiên một đạo thanh sắc lưu quang dừng trên Vấn Kiếm Phong, vẻ mặt Liễu Trang tràn đầy nghiêm túc, chặn đứng đường đi của hắn, nói: “Ta biết ngươi yêu thương đồ đệ đến sốt ruột, nhưng hắn…… Vẫn nên lưu lại đi.”