Tự Mình Đa Tình

Chương 47: Khi cặn bã bắt đầu bị ngược - 5




Mỗi khi Tề Tiêu hỏi một vấn đề liền tiến lên một bước, Yến Như Vân lại lui một bước về phía sau, chân đụng vào ghế dựa, đầu gối uốn cong, té ngồi trên ghế.

“Sư tôn thật sự muốn biết sao?” Yến Như Vân lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, ngửa đầu nhìn Tề Tiêu.

Tề Tiêu không nhúc nhích, không nói một lời, xuất ra thái độ kiên định của mình.

Rốt cuộc muốn tránh cũng không thể tránh, Yến Như Vân than một tiếng, nói: “Ba năm trước đây, đồ nhi tỉnh lại trên đảo Già Lam, vốn định đi tìm tung tích của sư tôn và sư đệ, nhưng bởi vì có thương tích trong người, chỉ đành ở tạm trên đảo để chữa thương.”

Tề Tiêu nói xen vào: “Ngươi có thấy được chữ ta lưu lại không?”

Yến Như Vân hơi giật mình: “Chữ gì?”

“Ta nhắc ngươi nếu tỉnh thì mau dùng đan dược tốt nhất có thể giúp người chết đi sống lại có sẵn trong túi trữ vật của mình, ngươi không thấy sao?” Tề Tiêu cực lực tránh đi hai chữ “Hồi Thiên”, vội hỏi.

Đáy mắt Yến Như Vân hiện lên một tia nghi ngờ: “…… Hồi Thiên?”

Tề Tiêu cho là hắn nhắc tới chữ mà mình để lại, trái tim vừa nhấc lên liền buông xuống, thúc giục: “Sau đó thì sao?”

Yến Như Vân không biết đang suy nghĩ tới cái gì, đôi mày hơi nhíu lại, có chút thất thần, bị một câu thúc giục của Tề Tiêu thân thể cứng đờ nháy mắt phục hồi lại tinh thần, tiếp tục nói: “Vùng biển chung quanh đảo Già Lam gọi là biển Vô Thường, dưới biển Vô Thường có một cái sào huyệt của ma tu tên là Vô Thường Cung, ta bị bọn họ bắt xuống cung điện dưới đáy biển——”

“Vậy vết thương trên vai ngươi?”

“Đúng là do cung chủ Vô Thường Cung gây ra.” Yến Như Vân cười khổ: “Sư tôn hỏi ta ba năm nay đi nơi nào, ba năm nay, ta từ đầu đến cuối đều bị cầm tù dưới đáy biển Vô Thường, ma khí trên người cũng vì vậy mà bị lây dính.”

Biển Vô Thường…… Vô Thường Cung…… Đáy biển……

Trong chớp mắt, Tề Tiêu nhớ tới giai đoạn cuối sách Yến Như Vân từng múa 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 bổ ra biển cả, tiêu diệt một cái Ma tông, trong sách không có miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, nghĩ chắc nơi này chính là Vô Thường Cung!

Chuyện của ba năm trước đây ở trong đầu Tề Tiêu lần lượt xâu thành một chuỗi —— Yến Như Vân ngay sau khi bọn họ đi rồi thì tỉnh lại, tuy đã ăn Hồi Thiên nhưng bởi vì thương thế quá nặng khó có thể phát huy, bị ma tu bắt giam giữ, Yến Như Vân tìm được cơ hội luyện thành 《 Phệ Tiên Ấn 》 chạy ra khỏi biển Vô Thường, ma khí trong thân thể hắn vì vậy mới nồng đậm, không cần phải nói nhiều, ma tu ở Vô Thường Cung đã thành oan hồn dưới kiếm của hắn.

“Vậy ba năm nay ngươi……”

“Chỉ bị đóng ba năm, ngoại trừ vết thương trên vai, cũng không có gì đáng ngại.”

Khi Tề Tiêu đoán ra Vô Thường Cung chính là Ma tông mà Yến Như Vân chém biển tiêu diệt, trong lòng rùng mình, bởi vì trong nguyên tác ma tu của Vô Thường Cung thích nhất là đi khắp nơi bắt cóc tu sĩ còn sống để rút “Tiên cốt” dùng cho luyện khí, những ai rơi vào tay bọn họ đều sống không bằng chết, cho dù hiện tại Yến Như Vân đã bình an trở về, còn nói vẫn chưa chịu tội gì, trong lòng hắn vẫn cảm giác khó chịu, muốn tiến lên một bước để trấn an Yến Như Vân, nhớ tới chuyện hoang đường mới vừa rồi, một bước phóng ra lại xấu hổ mà thu hồi về, rũ mắt hổ thẹn nói: “Là ta không tốt.”

Ngày đó khi Bách Lý Liên Giang cầm đao tự sát, Yến Như Vân đã bất tỉnh nhân sự, Tề Tiêu đang muốn giải thích, chỉ thấy Yến Như Vân cười thoải mái nói: “Chuyện không liên quan đến sư tôn, nếu đổi lại ta là sư tôn, ta cũng sẽ cứu sư đệ trước.”

Lời ra đến khóe miệng bị chặn đứng, Tề Tiêu nhất thời tâm loạn, rất tự nhiên mà nương theo lời của Yến Như Vân nói đi xuống: “Ngày ấy ta mang Liên Giang tới tiên tông gần nhất, bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi nên hôn mê ba ngày ba đêm, sau đó đi tìm ngươi, ngươi đã không còn.”

“Sư tôn…… Từng đi tìm ta?” Ánh mắt Yến Như Vân lóe lên vẻ kinh ngạc.

Song Tề Tiêu vẫn tự trách mình vô cùng, chỉ hận mình không làm tròn trách nhiệm của một sư tôn, vẫn nắm chặt ống tay áo, nói: “Ngươi là đồ đệ của ta, sao ta có thể bỏ mặt ngươi một mình ở trên cô đảo.”

Đồng tử Yến Như Vân chấn động, trong nháy mắt máu xông tới đỉnh đầu, một trận cảm giác hoa mắt ù tai đánh tới, hắn cắn đầu lưỡi, tay càng nắm càng chặt, đè xuống ma khí đang thừa cơ dâng lên, bất tri bất giác trên lưng đã thấm đẫm mồ hôi, trên mặt lại lộ nụ cười tựa như rất vừa lòng thỏa ý: “Có những lời này của sư tôn, đã đủ rồi.”

Tề Tiêu tự biết mình mắc nợ Yến Như Vân rất nhiều, thái độ không tự giác mà mềm xuống, buộc mình xem như chuyện của ba năm trước đây đã trôi qua, chuyên tâm ứng phó với chuyện ở ngay trước mắt —— Yến Như Vân đang cực lực giấu diếm hắn chuyện mình luyện 《 Phệ Tiên Ấn 》, mà hắn làm “Tề Tiêu”, vốn không nên biết Hồi Thiên, 《 Huyễn Bộ 》, 《 Phệ Tiên Ấn 》 và Vô Thường Cung.

《 Phệ Tiên Ấn 》 hút ma khí sau khi qua luyện hóa thì có thể biến hóa để cho mình sử dụng, nhưng một người không biết tí gì về chuyện này thì chỉ nên nhắc nhở hắn nhanh chóng loại trừ ma khí, bởi vậy…… Hắn cũng nên phối hợp với Yến Như Vân, giả bộ ngốc.

Tề Tiêu do dự nửa ngày đang định tìm chút lý do thoái thác rời đi để Yến Như Vân tự mình giải quyết ma khí tồn trữ trong người, chỉ thấy Yến Như Vân đứng dậy giành trước một bước nói: “Đa tạ sư tôn đã bôi thuốc cho ta, ma khí đọng lại trong cơ thể ta chỉ cần bế quan mấy ngày là có thể loại bỏ tất cả, không cần phải làm phiền đến sư tôn.”

Tề Tiêu lập tức thuận theo sườn núi mà xuống lừa, ra vẻ trầm ngâm, nói: “A, ngươi đã nói như vậy, ta sẽ không nhúng tay vào, nếu như có gì sơ xuất, nhất định không được giấu diếm.”

“Xin sư tôn yên tâm.” Yến Như Vân chắp tay thi lễ, biểu lộ rõ ý muốn tiễn khách: “Đêm đã khuya, sư tôn sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

Vẫn còn rất nhiều chuyện chưa kịp hỏi kỹ càng tỉ mỉ, trước mắt chắc là Yến Như Vân nóng lòng muốn luyện hóa ma khí, Tề Tiêu không thể ở lâu, bèn nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.” Nói rồi bước nhanh ra khỏi cửa.

Hắn gật đầu ra hiệu với Yến Như Vân đang đứng ở cửa, ngự kiếm bay lên, rời tiểu viện hướng về phía viện của mình.

Gió đêm phất phơ, thổi quét qua đôi môi sưng tấy của hắn, chuyện mới vừa rồi cả hắn và Yến Như Vân không hẹn mà cùng xem nhẹ liền trở lại trong đầu, trên mặt tức khắc một mảnh nóng bỏng.

Tề Tiêu không biết ngay sau khi hắn rời khỏi tiểu viện của Yến Như Vân, một cái kết giới cách ly liền bao phủ bên ngoài phòng ốc, ngăn cản tất cả âm thanh và khí tức, theo sau đó thần hồn của người ở trong phòng chấn động mạnh, thân thể loạng choạng muốn té ngã, một bàn tay tái nhợt kịp thời dằn xuống một bàn tay khác đặt ở trên bàn đang cố mở ra, thân ảnh màu đen nặng nề ngã ngửa trên mặt đất.

Vừa mới trải qua hai chuyện lớn, Tề Tiêu đáp xuống viện của mình mà trong lòng nhẹ nhàng không ít, tự nhủ về sau nhất định phải đối xử với Yến Như Vân tốt hơn nữa để đền bù những thiếu thốn trong ba năm kia, đẩy ra cửa phòng, dư quang thoáng thấy giữa tàng cây chợt có hoàng ảnh lóe lên, tay đẩy cửa nhất thời dừng lại.

Hắn xoay người bước từng bước đến dưới tàng cây, tinh tế xem xét tỉ mỉ liền thấy một con hạc giấy màu vàng kẹt giữa nhánh cây, dưới chân hơi dùng chút lực, bay lên phất một cái sau đó đáp trên mặt đất, trong tay có thêm một con hạc giấy, trên hạc giấy truyền đến linh tức quen thuộc, đúng là đến từ Đỗ Kiếm Trì!

Kỳ quái, không phải Đỗ Kiếm Trì mới truyền thư về sao?

Hừ, xem ra là hắn trỗi dậy lương tâm, biết mình đưa phong thư trước kia từ ngữ quá mức ngắn gọn, lại đưa thêm một phong tới đây.

Tề Tiêu không nghi ngờ gì, cầm hạc giấy trở lại trong thư phòng, đốt chút ánh nến, mới ngồi xuống trước bàn, chậm rãi mở Độ Âm Phù ra, mở được một nửa, chợt thấy dưới cánh phải của hạc giấy có một vết bẩn màu nâu nhạt, hai tay bỗng nhiên dừng lại, sửng sờ trong một cái chớp mắt, chậm rãi đưa Độ Âm Phù tới gần mũi, một mùi tanh cực nhạt truyền đến.

Là…… Máu?!

Trái tim Tề Tiêu trong nháy mắt như rơi vào giữa ngàn quân, rơi vào vực sâu không đáy, hắn tràn ngập nghi ngờ nhanh chóng mở hạc giấy ra hoàn toàn, giọng của Đỗ Kiếm Trì từ đó truyền ra.

Trăng treo đầu cành, bóng đêm dần sâu, một góc tiểu viện trên Vân Tiêu Phong lóe lên ánh nến trong thư phòng, một tờ Độ Âm Phù mở ra trên bàn, ngón tay Tề Tiêu đè lại một góc Độ Âm Phù, cảm giác lạnh lẽo theo đầu ngón tay truyền khắp toàn thân hắn.

Hắn ngây người trong thời gian nửa chén trà nhỏ, lại nghe nội dung trong Độ Âm Phù một lần nữa, đột nhiên đứng dậy, kéo theo quyển cuộn đặt chồng chất ở trên bàn đổ xuống đất, lòng như lửa đốt lao nhanh ra ngoài, kiếm quang sáng như tuyết xẹt qua đêm dài, chạy về hướng Vấn Kiếm Phong.