Tử Mệ

Chương 17




Đềán trọng thiết tam tỉnh rất nhanh được thông qua, Trương đại nhân cũng thuận lợi nhậm chức trung thư. Quan chế thay đổi tất nhiên quan viên cũng thay đổi, mà hướng đi cũ của nhóm di lão lại là 1 tay thâu tóm thiên hạ, như vậy mới cấp cho chúng ta một tia cơ hội. Ta không biết hiện nay trong triều có bao nhiêu quan lại xuất thân từ Nhạn Bắc ta, bọn họ yên lặng làm triều thần Tử Viên, chưa từng lưu lại dấu vết gì, thật sự không thể không làm cho người ta líu lưỡi.

Nhất định sẽ nhanh thôi, hết thảy nơi này sẽ bị ta thay thế, rất nhanh, ta có thể thoát ra khỏi nơi này.

Nghĩ đến đây, ta liền không an phận đứng lên, bắt đầu gấp gáp, ta muốn đi ra ngoài, lập tức.

“Đừng để bọn họđi theo ta!” Ta hướng hắn oán giận,“Ngươi sẽ không để ta đi ra ngoài 1 mình sao?”

“Không thể.” Hắn đáp.

“Vì cái gì?” Ta truy vấn,“Ta cũng không phải tiểu hài tử!”

“Ngươi chính là tiểu hài tử,” Sự bình tĩnh của hắn thật sự làm cho người ta sinh khí,“Không đúng, ngươi so với đứa nhỏ càng làm cho người ta lo lắng hơn.”

Ta không nói lại được hắn, đành phải mang 1 đám thị vệ theo đuôi, cực kỳ phô trương, chuyện gì cũng không làm được.

Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể bảo Trương Sĩ Ngạn chờ tại 1 khách ***, nghĩ biện pháp bỏđám thị vệ ngoài cửa, thừa cơ theo mật đạo trốn đi.

Nếu hết thảy có thể giống dựđoán thì tốt rồi, chỉ tiếc, dù sao cũng là lần đầu tiên đến nơi xa lạ này, mật đạo cũng không phải là thứ dễ dàng đi qua, trước mắt xuất hiện 2 con đường khiến ta bối rối.

Ta đã nói, ta cuối cùng vẫn luôn quyết định sai, lần này cũng không ngoại lệ. Đến cả 2 con đường cũng có thể chọn sai.

Dọc theo con đường đã lựa chọn, ta tới một sương phòng hậu thất, bình phong trước mặt tạm thời đem ta che đậy, xuyên qua tơ vải mỏng manh, mơ mơ hồ hồ thấy bóng dáng của 3 người. Không phải ta muốn dừng lại nghe lén, chỉ là chuyện bọn hắn nói thật sự làm cho người ta kinh hãi. Mơ hồ nghe bọn hắn nói đến “Nam Việt”,“Đi nước ngoài”,“Ám sát” Nhiều nữa, đại khái muốn thừa dịp Hoàng Thượng sang Nam Việt mà phát động chính biến.

Quả nhiên không nên chạy loạn khắp nơi, thấy được cái không nên thấy, vẫn nên chạy là thượng sách.

Nhưng chỉ sợ trời không giúp ta, không biết từ khi nào phía sau xuất hiện một cái bình hoa, ngay lúc đó bị ta sơý làm vỡ.

“Người nào?” Bọn họ cảnh giác đứng dậy, theo tiếng động màđến.

Không hề do dự, ta dọc theo một mật đạo khác chạy thật nhanh. Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ nhất định sẽđuổi theo ngay tức khắc, xem ra nơi đây không nên ở lâu, nhanh chóng rời đi mới là thượng sách.

Ta chạy tới đại môn mật thất, làm như không có việc gìđi ra khỏi sương phòng, ai ngờ cửa phòng bên cạnh bật mở, hai người từđó bước ra, là 2 kẻ bàn âm mưu lúc nãy.

Xem ra là xuất môn bất lợi, chỉ mong bọn họ không nghi ngờ. Ta làm bộ như không thấy, bình tinhc đi qua trước mặt 2 người, nhưng chỉ phí công.

“Công tử tựa hồđã nghe thấy điều không nên nghe.”

Bàn tay phía sau chạm vào vai ta, ta chần chừ, chậm rãi xoay người:“Hai vịđang nói ta?”

Hai người không lên tiếng, chỉ nhìn ta từđầu đến chân, ánh mắt thâm thúy.

“Tại hạ không quen 2 vị,” Ta nói,“Chỉ sợ là hai vịđã nhận sai người.” Nói xong, đẩy bàn tay trên vai xuống định rời đi.

“Khoan đã!” Lại một lần nữa bị người nọ bắt được cánh tay, ta bị bắt lại, chớp nhoáng hiện lên bên hông là một cái lệnh bài.

“Là người trong cung!” Hai người nhất thời nhíu mày, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ hung ác.

Nguy rồi, xem ra lần này mặc kệ ta có nghe được gì hay không, đều khó thoát khỏi kết cục bị giết người diệt khẩu. Thật nực cười, đám thị vệ luôn bám theo như hình với bóng lúc cần lại biến mất không tung tích, xem như lần này tự làm tự chịu đi.

Cứ như vậy ta bắt đầu tưởng tượng xem bọn họ sẽ dùng cách nào để giết ta, chỉ mong không phải là thủ pháp quá mức hung tàn.

“Thả y ra.” Phía sau truyền đến 1 thanh âm, tựa hồ có chút quen thuộc.

“Đại nhân……” Hai người do dự nói.

“Là người một nhà.”

Người một nhà? Đùa sao? Ta tò mò quay đầu lại, quả nhiên, phán đoán không sai.

“Các ngươi đi trước đi,” Hắn tiếp tục nói,“Nơi này giao cho ta xử lý.”

Hai người nhìn nhau, bái lui rời đi.

Ta bị hắn mời vào phòng trong, rốt cục cũng được thở phào nhẹ nhõm.

“Trần đại tướng quân lại cứu ta một lần nữa,” Ta cười nói,“Chính là, ngươi với ta từ khi nào thành người một nhà?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Hắn tiến lên đối diện ta,“Ngươi khẩn cấp tới gặp ta như vậy, không phải là vì muốn cùng ta trở thành người một nhà sao?”

“Đại nhân sao có thể tự tin như vậy?” Ta hỏi lại,“Tử Phượng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩđến chuyện đó.”

“Yến Tử Phượng, ngươi ở trong triều làm chuyện mờám, ta đều biết nhưng luôn giả vờ câm điếc,” Hắn nói,“Ngươi có bao nhiêu thực lực, trong lòng ta tự nhiên hiểu rõ.”

“Đúng,” Ta đáp,“Ngươi ta đều biết rõđối phương, cho nên mặc dù ta nghe được bí mật trọng đại thế này, đại nhân cũng sẽ không giết ta.”

“Cùng ta hợp tác đi,” Hắn nhìn thẳng vào ta, ánh mắt kiên định,“Hợp lực lại, với sức hai ta thì chống lại hắn không phải là chuyện khó.”

Khó tin hắn lại thẳng thắn đến vậy, ta bày ra khuôn mặt trong ý cười:“Ta không cần.”

Hắn có chút kinh ngạc:“Vì sao?”

“Đại nhân có dã tâm lớn như vậy, Tử Phượng không dám chạm vào.”

“Một khi đã như vậy, lúc trước cần gì phải gây chúý với ta?”

“Á?” Ta vẻ mặt oán trách,“Đại nhân sao lại nói như ta là kẻ xấu dụ dỗ người vậy?”

“Ngươi khi đó tiếp cận ta, không phải là vì muốn cùng ta hợp tác sao?” Hắn hỏi.

“ Đúng, nhưng là khi đó ta chưa biết thân phận của tướng quân, nếu sớm biết, Tử Phượng nhất định không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Ta đáp, nhìn hắn,“Đại nhân đến tột cùng là vì sao phải đối phó hắn? Thứ ngươi mơước còn gì khác ngoài ngai vàng?”

Hắn cũng không phủ nhận:“Thứđó vốn là của ta.”

“Có lẽ vậy đi,” Ta đáp,“Nhưng cứ như vậy, ngươi ta lại trở thành đối thủ, bởi vì chúng ta cùng muốn 1 thứ.”

“Nếu là như thế này, điện hạ có thể nhân cơ hội tố giác ta, trừ bỏ 1 đối thủ khó lường.”

“Không,” Ta lắc đầu, cười mỉa,“Như vậy sẽ không vui, đại nhân, ta vẫn mong các ngươi tiến hành đại sự, đến lúc đó 2 bên đánh nhau túi bụi, ta có thể thừa dịp nhảy vào, [trai cò tranh nhau, ngưông đắc lợi], chẳng phải là rất tốt sao?”

“Ngươi nếu thực sự tính như vậy, chắc chắn sẽ không nói cho ta biết.”

“Cũng không nhất định như thế,” Ta mỉm cười nói,“Tử Phượng tính tình cổ quái, đại nhân chẳng lẽ không biết hay sao?”

“Cổ quái?” Hắn đến gần ta, xăm soi khuôn mặt ta,“Ta chẳng nhìn ra chút cổ quái nào, ngươi vẫn hệt như trước đây thôi.”

Trước kia? Hay là hắn thật sự còn nhớ rõ ta?

“Ta trước đây như thế nào sao đại nhân có thể biết?”

Không thể cho hắn biết, không thểđể cho hắn phát hiện thiếu niên năm đó nay lại thành một kẻ dơ bẩn thế này, duy nhất đối với hắn, không thể làm hỏng hình bóng xưa kia được.

“Đúng vậy, ngươi không biết ta,” Trên mặt hắn là nét thần sắc khó nói thành lời,“Ta bất quá là 1 người xa lạ, quá khứ như thế, hiện tại cũng vậy.”

Không biết? Ta sao lại không biết gì về ngươi? Cảđời này ta cũng không thể nào không nhớ, chẳng qua ta không muốn thừa nhận thôi.

“Đúng vậy, ta không biết ngươi,” Ta trả lời, muốn chuyển đề tài khác,“Ta không biết đại nhân vì sao phải gấp gáp thế này, có phải hay không bởi vì kết cục của Thừa tướng cùng thái tử khiến ngươi lo lắng cho tình cảnh của mình? Có lẽ nguwoif kế tiếp bị trừ bỏ lại là tướng quân đấy.”

“Tạm thời cũng coi đó như là một nguyên nhân, nhưng cũng không phải toàn bộ,” Hắn đáp,“Mặc dù không có chuyện này, quyết định của ta cũng sẽ không thay đổi.”

“Ngươi xem, chấp niệm của đại nhân đối với hoàng quyền thâm sâu như thế, cho nên ta mới nói, ngươi và ta chỉ có thể trở thành đối thủ.”

“Cho dù là đối thủ, cũng sẽ có cùng địch nhân.”

Ta không biết vì sao phải lần nữa cự tuyệt hắn, không phải lường gạt cũng không phải ham vui, chỉ là ta thật sự không muốn liên lụy hắn.

“Đại nhân nếu cốý muốn cùng ta liên thủ, cũng không phải không có khả năng,” Ta đáp,“Chỉ cần ngươi chấp nhận làm 1 mãnh tướng ở Nhạn Bắc ta, sau khi mọi sự thành công, quyền vị tôn danh, vinh hoa phú quý tất nhiên không thể tả xiết.”

Hắn nhìn ta, vẻ mặt có chút khinh thường:“Tất cả những thứđó sao sánh nổi ngôi vịđế vương?”

“Theo ta nghĩ thì thực sự cũng không kém hơn là mấy,” Ta cúi đầu mà cười,“Chỉ thật không ngờ dục tâm quyền lực của đại nhân lại lớn đến nhường này. Mọi người đều như thế, nếu không biết thân thế của mình, đại nhân chắc cũng sẽ không hy vọng xa vời đến vậy.”

“Không,” Hắn không do dự mà phủ nhận,“Kể cả nếu không đeo trên lưng vận mệnh lớn như thế, ta cũng vẫn muốn ngồi trên ngai vàng.”

Vẻ mặt hắn trở nên cương quyết, khiến ta có chút ngoài ý muốn:“Quả nhiên dục vọng của con người không cóđiểm dừng. Đại nhân cùng ta bất đồng, mặc dù không có hoàng quyền trong tay, ngươi cũng vẫn làđại tướng quân vạn người kính trọng, vì sao lại chấp nhất chiếm lấy ngôi vịđế vương?”

Hắn xuất thần nhìn ta, nâng tay vuốt ve khuôn mặt ta:“Bởi vì, chỉ có vương giả ta mới có thể chạm tới ngươi.”

Ta ngạc nhiên, kẻ làm ta khó hiểu lại nhiều thêm 1 người.

“Chạm đến ta?” Ta nghiêng mặt né tránh bàn tay hắn,“Cóđược ta để làm gì? Ta không có pháp thuật, sao có thể tạo ra nhiều bảo bối cho ngươi?”

“Ngươi chính là vưu vật quý giá nhất.” Hắn nâng mặt ta lên, ngắm nhìn cẩn thận.

“Nguyên lai, ta bất quá chỉ là 1 đồ vật.”

“Ngươi biết rõý ta không phải vậy, cần gì phải hạ thấp chính mình?” Hắn từng bước tới gần, ép sát ta vào tường.

“Ý của đại nhân, ta sao lại không minh bạch?” Sức nặng thân thể dồn xuống khiến ta chao đảo,“Bất quá xin khuyên đại nhân không nên động vào ta, nếu để cho Hoàng Thượng phát hiện, ta cũng sẽ không thay ngươi che dấu đâu.”

“Vậy cúđể hắn phát hiện,” Ngữ khí hắn không chút sợ sệt,“Ngươi cho rằng hắn có năng lực làm khó dễđược ta?”

Ta không biết, dù sao giờ phút này chỉ có thể tưởng tẫn biện pháp cùng hắn chu toàn.

“Đừng giãy dụa vôích, ngươi trốn không thoát đâu.”

Nói cũng phải, kẻ trước mặt là đại tướng quân của một quốc gia hùng mạnh, ta sao có thể làđối thủ của hắn?

“Giãy dụa? Sao lại như vậy?” Ta cười nói,“Loại sự tình này đối ta mà nói bất quá xảy ra như cơm bữa, làm sao còn câu nệ nhiều hay ít hơn 1 người? Ta nói như vậy cũng là vìđại nhân mà suy nghĩ, nếu ngươi vẫn muốn, vậy muốn làm gì thì làm.”

“Vậy sao?” Hắn nói, thân thể dính sát vào người ta,“Xem ra, ngươi cũng đã muốn thoát khỏi hắn, có phải hay không?”

“Như vậy ảnh hưởng tới đại nhân sao?” Ta hỏi.

“Yến Tử Phượng,” Hắn nhìn thẳng vào mắt ta,“Ngươi yêu hắn không?”

Hắn càng ngày càng kỳ quái, nhưng thế này lại khiến ta thực hứng thú.

“Đúng, ta yêu hắn,” Ta nhìn người trước mặt, nở nụ cười quyến rũ,“Không chỉ như thế, ta còn muốn cùng hắn liên thủ trừ bỏ ngươi, cho nên đại nhân nên sớm giết ta đi, khỏi lưu lại hậu hoạn.”

“Ngươi nghĩ ta không dám làm gì ngươi?” Hắn vừa nói vừa cúi xuống gần hơn, hơi thở nóng rực phảng phất bên tai.

“Không dám,” Tư thái này không khỏi khiến ta chán ghét,“Ta nói rồi, tùy đại nhân thôi.”

Hắn vươn tay ôm ta vào lòng, nhất thời làm cho ta không thể phản kháng.

“Xem ra ta đã nói sai rồi, ngươi thật khác xa bản thân ngươi trong quá khứ.”

Lại là quá khứ, vì sao ngươi luôn nhắc tới quá khứ của ta? Yến Tử Phượng của ngày xưa đã chết, giờ phút này ở trước mặt ngươi chỉ là một cái xác không hồn.

“Ta nói rồi, hơn mười năm trước ta đã nói, ta sẽ dẫn ngươi rời đi.” Thanh âm hắn bỗng nhiên trở nên nhu hòa,“Ngươi căn bản không biết, bắt đầu từ khi đó, ta vẫn luôn dõi theo ngươi.”

Những lời này lại một lần nữa làm cho ta hoảng hốt, ngươi đã từng nói sẽ mang ta rời đi, cho nên hiện tại muốn thực hiện lời hứa sao?

“Chắc ngươi không biết, quân đội Tử Viên vẫn đóng quân quanh hoàng thành Nhạn Bắc, khi đó, từ thành lâu ngoài cung, ta mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi.” Lời hắn mềm mại đến nỗi khiến người ta không thể nào kháng cự, giống như chú ngữ gắt gao đem ta trói buộc,“Bọn họ nói đó là tẩm cung thái tử, cho nên ta nghĩ, thiếu niên mỗi ngày ta nhìn ngắm cũng giống như ta, bị mất đi thân phận cao quý, ngược lại trên lưng lại phải gánh vác vận mệnh lớn lao. Cho dù cách thật xa, ta cũng vẫn nhìn được biểu tình trên khuôn mặt ngươi, luôn luôn trốn tránh, lại nhưđang chờđợi 1 người nào đó……”

Thành lâu, thiếu niên, trong đầu chợt hiện ra 1 bóng dáng mơ hồ. Đúng, ta nhớ rõ, khi đóở 1 tường thành phía xa có một thiếu niên cứđứng đó thật lâu, thấy không rõ bộ dáng của hắn, chỉ cảm thấy hắn tựa như một tòa điêu khắc, vĩnh viễn lẳng lặng đứng ở nơi nào, cho tới bây giờ cũng không từng dời đi tầm mắt. Rồi đến ngày nào đó, đến khi gặp được hắn, ta cũng có thể nhìn thấy hắn từ nơi này. Nguyên lai là hắn sao, nguyên lai chúng ta đã sớm bỏ qua nhau.

“Khi đó ngươi khát vọng thoát đi, nhưng cũng không tuyệt vọng, bởi vì, ngươi còn thực thiện lương.”

“Thiện lương?” Ta cùng chìm vào trong suy nghĩ của hắn,“Ta cũng không nhớ rõ bản thân mình khi đó thuộc loại nào.”

“Vậy nhớ lại xem,” Hắn bắt lấy vai ta, ngưng thần nhìn ta,“Ngươi có nhớ, vào một ngày, có 1 con chim bồ câu đưa thư bị thương từ trên trời rơi xuống, may mắn được ngươi dốc lòng chăm sóc mà quay trở về?”

Ta trầm mặc, ngầm xác nhận trong trí nhớ.

“Ngươi nhất định không biết, chim kia kì thực là bồ câu đưa tin trong quân đội, là do ta nuôi dưỡng,” Hắn tiếp tục nhớ lại,“Một ngày kia, nóở trên đường vôý bị thương, vừa lúc lạc tới tẩm cung của ngươi. Ta nhìn thấy ngươi cứu nó, vì nó băng bó miệng vết thương, mãi cho đến khi nó khỏi hẳn, rồi lại có một ngày ngươi đem nó phóng sinh, mang theo một bức thư của chính ngươi. Từđó về sau mỗi một ngày chúng ta lại truyền thư cho nhau, tuy rằng ngươi không biết ta là ai, tuy rằng mỗi lần đều chỉ có vài câu ngắn ngủi, nhưng ở bất tri bất giác trong chúng ta lại lưu giữ hình bóng đối phương. Có một ngày ngươi viết, hy vọng không ai có thểđem ngươi mang đi, khi đó ta mới hiểu được, thì ra ngươi mỗi ngày đang chờđợi một người. Ngày hôm sau ta hồi âm, ta nói, ta sẽ dẫn ngươi rời đi. Nhưng lại không nhận được lời đáp lại của ngươi, quân đội Tử Viên rút khỏi Nhạn Bắc, từđó về sau ta không còn gặp lại ngươi, cũng không thể tái kiến chim bồ câu đưa thư kia nữa.”

Phải không? Nguyên lai chính là ngày đó, ta đương nhiên nhớ rõ, ta như thế nào lại không nhớ rõđược? Đó là ngày ta tự tay giết chết mẫu thân, cũng là ngày hết thảy bất hạnh bắt đầu.

“Ngươi đương nhiên không có khả năng nhìn thấy nó,” Ta nói,“Bởi vì nóđã chết, bị ta giết chết.”

Hắn trầm mặc nhìn ta, im lặng như truy vấn.

“Ta cũng không biết vì cái gì,” Thời điểm câu này cất lên, không hiểu vì sao có chút hoảng thần,“Đại khái là ta trời sinh thích sát nghiệt, chỉ cần nhìn thấy cơ thể nó bị tàn phá vùng vẫy trong máu tươi, ta liền cảm thấy cao hứng.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn ôm ta, trong thanh âm tràn đầy thân thiết,“Ngày đóđến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Cái gì cũng không có, ta nói rồi, chỉ là bản tính ta như thế mà thôi.”

Ta chỉ nhớ rõ, bàn tay ta dính đầy máu của mẫu thân, khi trở lại tẩm cung, nó liền đậu ở chỗ này, nóđang đợi ta, ta biết. Nhưng là, vì cái gì cảm thấy vẫn không đủ? Mặc dù cả người đãướt sũng máu của nàng, lại vẫn cảm thấy không đủ. Có lẽ chỉ cần giết 1 người thôi, sự khát máu sẽ vĩnh viễn không dừng lại được. Ta rút chủy thủ trong tay áo, đâm vào thân thể nó, tựa như khi ấy sát hại nàng, giống nhưđúc. Xem kìa, giết một người cùng giết 1 con chim bồ câu có cái gì khác nhau đâu?

Ngươi cho là ngày đóđã xảy ra chuyện bất hạnh sao? Có lẽ là vậy, nhưng cũng gần như là 1 sự khởi đầu.

Tha thứ cho ta vì chưa từng nhìn thấy mảnh giấy viết thư kia, không thể nhìn thấy hồi âm của ngươi, đây chẳng lẽ là số phận? Chúng ta đã từng sai thất nhiều thứđến vậy sao.

Tay hắn dao động trên người ta, mềm nhẹ, ấm áp, hệt nhưđôi môi hắn chôn sâu trong ta.

“Trần Duệ,” Ta bắt lấy tay hắn, đặt lên ***g ngực,“Mang ta ra ngoại ô, ta không muốn ở trong này nữa. Tựa như lần trước vậy, chỉ có 2 chúng ta thôi.”

Lại một lần nữa tựa trong lòng hắn, thuận gió màđi, sương mù nồng đậm giăng khắp ở núi rừng. Hồ nước trước mặt trong suốt thế kia, hết thảy đều hệt như cảnh sắc năm nào.

Hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai ta, phía sau là thân thểấm áp của hắn, ta bắt đầu thích như vậy, thích hắn mạnh mẽđỡ lấy ta từ phía sau, thích hắn ở bên tai ta thì thầm, thích hắn ôn nhu hôn môi, nhưng không hơn, không thể nhiều hơn nữa.

“Tử Phượng……” Hắn thấp giọng gọi tên ta, bàn tay ấm áp lướt qua trước ngực, chậm rãi đi xuống.

“Không,” Ta lại một lần nữa chế trụ tay hắn,“Đừng tiếp tục, Trần Duệ, dừng ởđây, đừng……”

Hắn trầm mặc, độc tác bàn tay dừng lại.

Ta xoay người, tựa vào vai hắn:“Ngay cả ngươi cũng là như vậy sao? Chỉ là muốn cơ thể của ta?”

“Ta muốn tất cả của ngươi,” Hắn siết bờ vai ta,“Thân thể ngươi, cả trái tim ngươi nữa.”

“Không thể, không thể……” Ta ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt hắn,“Ngươi không giống, ngươi không giống với bọn họ…… Ngươi làđặc biệt, duy chỉ với ngươi, ta không thể dâng lên thân thể. Trần Duệ, ta có thể trao trái tim cho ngươi, chỉ mình ngươi, nhưng xin ngươi đừng lại gần thân thể này thêm chút nào nữa, nóđã dơ bẩn vô cùng, không thể rộng mở chào đón ngươi……”

“Tử Phượng,” Hắn cúi đầu, lau đi nước mắt trên mặt ta,“Ta đáp ứng ngươi, nếu ngươi không muốn, ta tuyệt đối không chạm vào ngươi.”

Đó là lời nói êm tai nhất ta từng nghe, một người sẽ vẫn giữ lấy một người khác, dù không chạm tới thân thểđã nhúng chàm của y. Nếu hắn thật sự có thể làm được, ta nghĩ ta sẽ yêu thương hắn, nhất định.

“Trần Duệ,” Ta rút cánh tay ra, ôm lấy khuôn mặt hắn,“Hôn ta đi.”

Hắn si mê nhìn ta, đôi môi đặt nơi khóe miệng như gần như xa, hơi thở phả trên khuôn mặt khiến ta tê dại.

Thân thể bị trói buộc chặt chẽ, nụ hôn nồng nhiệt sắp làm ta hít thở không thông.

Nụ hôn này là thật, là đem hết toàn lực, không hề có chút nào dối trá. Chẳng lẽ, hắn thật sự yêu ta? Phải tin tưởng hắn sao? Đến tột cùng ta có nên tin tưởng hắn?

Nhưng ta là kẻ không tin tưởng chính bản thân mình, sao lại có khả năng đi tin tưởng người khác? Sự thật chính là như vậy, mặc kệ lời ngươi nói là thật hay là giả, mặc kệ ngươi có yêu ta thật lòng đến đâu, ta cũng không thể tin ngươi. Nếu ngươi thật sự yêu ta, vậy chỉ có thể nói ta xin lỗi, bởi vì ta nhất định sẽđem ngươi hủy diệt, chỉ cần ngươi thật sự yêu ta.

Vì cái gì hắn một chút cũng không hỏi cả ngày hôm nay ta đi những đâu? Bọn thị vệđã sớm trở về, nhưng cũng không biết nên làm sao mới phải, chẳng lẽ hắn không lo lắng? Hay là hắn nghĩ không cần phải hỏi?

Thời điểm trở lại trong cung, hắn đang ngâm mình trong ao, hai mắt khép hờ lộ ra vài tia mỏi mệt. Nhìn bộ dáng tựa vào bờ, giống như mộng phi mộng, giống như tỉnh phi tỉnh.

Sương mù tràn ngập, khiến lòng người có chút mê say.

Ta chậm rãi bước đến, cúi người nhìn chăm chú vào hắn. Trước kia chưa từng phát hiện ra, Hoàng Thượng của ta nguyên lai cũng là 1 mỹ nhân, đường nét tinh xảo như vậy, khiến ta có chút không đành lòng đụng chạm. Ý niệm này hiện lên trong đầu khiến ta bật cười, nhưng đôi môi vẫn kìm không được mà tìm đến hắn.

Hắn mở mắt ra, ánh mắt mê ly, thần sắc có chút hoảng hốt.

“Tử Phượng, trên người ngươi có hương vị của kẻ khác.”

“Nga?” Ta đối hắn mỉm cười,“Là hương vị gì?”

“Hương vị nam nhân,” Hắn đáp,“Bị chạm vào sao?”

Ta nhìn hắn, cười to:“Đúng, từđầu đến chân, từ trong đến ngoài, mỗi một tấc da thịt, mỗi một cọng lông tóc, toàn bộđều bị chạm qua.”

Hắn không nói gì, vẫn như cũ dùng ánh mắt ấy nhìn chằm chằm vào ta, sau hồi lâu bất động thanh sắc là hai tay mãnh liệt khống chế, ta không hề phòng bị, nhất thời mất đi trọng tâm, ngã vào trong ao. Thân thể bị chế trụ gắt gao, chới với trong làn nước, hắn khuynh lực hôn môi ta thật sâu, lao thẳng đến ta ép vào đáy nước. Dòng nước ấm áp tràn vào mũi vào miệng khiến cho ta không thể hô hấp. Ta bắt đầu giãy dụa, nhưng càng là dùng sức hắn lại càng mạnh mẽ chế trụ ta, đến cuối cùng ngay cả khí lực phản kháng cũng không còn, ý thức cơ hồ sắp bị hút hết, nhưng dường như hắn không cóýđịnh dừng lại, giống như muốn đưa ta vào chỗ chết. Không, tuyệt đối không phải làđùa giỡn, chỉ thế này một chút nữa thôi ta sẽ chết, nhất định sẽ chết!

Ngay lúc này, hắn lại nhấc ta lên khỏi mặt nước, giữ chặt bả vai ta:“Lời vừa rồi, ngươi có dám lặp lại lần nữa?”

Ta há miệng thở phì phò, sớm đã không còn khí lực nói chuyện, cơ thể nghẹ trong nước hồi lâu khiến ta hít thở không thông, ngực bởi vì kịch liệt ho khan màđau đớn từng hồi.

“Tử Phượng,” Hắn ôm lấy ta, nhìn vẻ mặt thống khổ của ta lại sinh ra một chút đau lòng,“Trẫm không cho phép bất luận kẻ nào động đến ngươi, ngươi là người của trẫm, trừ bỏ trẫm ra, ai cũng không có thể chạm vào ngươi, biết không?”

Con người một khi có dục vọng thì thật đáng sợ, đối mặt với sự mạnh mẽ của hắn, ta không có biện pháp nào, vừa mới trải qua 1 trận thừa sống thiếu chết, làm sao còn có dư sức lực đối đáp hắn chu toàn?

“Hoàng Thượng,” Ta vô lực tựa vào người hắn, nếu không như thế chỉ sợ sẽ mau chóng ngất đi,“Ngươi sinh khí sao?”

Hắn không trả lời, chỉ khe khẽ thở dài.

“Tử Phượng bất quá là chỉđùa một chút,” Ta gian nan mỉm cười, thân thể bởi vì vừa rồi giãy dụa mà vẫn run run,“Trừ bỏ Hoàng Thượng ra, còn có ai dám chạm vào ta đâu? Trừ phi hắn không muốn sống.”

Mặt ta chôn trong ngực hắn, nếu có thể, ta muốn nghe được âm thanh trái tim kia đập trong ***g ngực:“Nếu có người dám chạm vào ta, ta nhất định sẽ giết hắn…… Sau đó, tự giết chính mình.”

Không nghĩ bản thân có thể nói ra lời nói êm tai ngần này, ngay cả chính ta cũng bị mình làm cho cảm động muốn khóc. Xem ra đã quá mức nhập tâm rồi, lời kia vừa dứt, tim lại ẩn ẩn nhói đau, thậm chí còn có thể rơi nước mắt mà phối hợp cho vở diễn, thật giống như…… thật giống như ta thật sự yêu đối phương.

“Tử Phượng……” Thanh âm hắn có chút trầm trọng, dường như có chút hoài nghi, cũng có lẽ làđang thỏa hiệp.

Hai hàng nước mắt theo gò má rơi xuống, áo khoác ướt sũng nước bị vạch ra, hắn kề sát trên người, đem cơ thểấm áp bao bọc lấy ta. Ta không thể kháng cự nữa, đôi môi hắn, hơi thở hắn, hết thảy đều khiến ta mê muội, chỉ có hắn mới làm được, chỉ có hắn mới có thể khống chế cơ thể ta, còn có, dục vọng của ta nữa.

“Hoàng Thượng…… Ngô……” Ta siết chặt tấm lưng rộng ấy, hai chân lõa lồ bị hắn nâng lên cao, nghênh đón hắn xâm nhập cơ thể,“Đừng……Đừng ở…… nơi này…… Sẽ bẩn…… bẩn …… nước……”

“Bẩn?” Hắn nâng mặt ta lên, động tác dưới thân không hề thả lỏng,“Nơi đó của ngươi sao có thể nào bẩn được? Trẫm thích còn chẳng hết, tuyệt đối không thấy bẩn chút nào……”

“A……” Thân thể bị xâm nhập thật sâu, lúc này đây cùng dĩ vãng bất đồng, cứ như vậy tiến vào khiến ta sắp vượt qua cực hạn,“Đừng…… Hoàng Thượng……Đừng……Đau……Đau quá!”

Hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt ta:“Mỗi ngày đều bị trẫm ôm, còn có thể cảm thấy đau không?”

“Nhưng là……Ách…… Nhưng là……” Ta cố nén đau đớn dưới thân, thanh âm mỏng manh run run không thôi,“Lúc này đây……Đặc biệt……Đặc biệt ……”

“Đặc biệt thô bạo sao?” Hắn nghiêng mặt, cắn vành tai ta, hơi thở khe khẽấm nồng,“Đây là trừng phạt, Tử Phượng, bởi vì ngươi không nghe lời…… Về sau, không được nói như thế với trẫm nữa, biết chưa?”

“Ngô……” Ta đau đến nỗi không thể nói chuyện, Hoàng Thượng chính là người luôn tùy hứng như thế, hắn “Không cho”, hắn nói “Không thể”, không ai dám vi phạm.

“Tử Phượng, giao tất cả của ngươi cho ta đi,” Hắn thấp giọng nói, thân thể lại lần nữa xâm nhập,“Thân thể ngươi, trái tim ngươi, toàn bộđều giao cho 1 mình ta, không thể phân cho người khác, tuyệt đối không!”

“A……” Làn nước ấm áp cùng nhiệt độ cơ thể hắn đồng loạt tiến vào, thân thể ta dường như bốc cháy.

“Nhìn ta, Tử Phượng,” Hắn nâng mặt ta, ánh mắt sáng quắc,“Từ giờ trởđi, chỉ có thể nhìn 1 mình trẫm, thân thể của ngươi chỉ có thể vì trẫm mà mở ra, không được nghĩ về người khác, không được nhìn bất cứ ai, chuyên tâm cảm thụ ta…… Cảm thụ cơ thể của ta, cảm thụ tâm ý của ta…… Toàn bộ, toàn bộđều……”

“Ngô……” Ta không biết thân thểđến tột cùng bị xâm nhập sâu đến độ nào, chỉ biết là hạ thân đã hoàn toàn vô lực,“Hoàng Thượng! Hoàng…… Thượng!”

“Tử Phượng,” Hắn lại một lần nữa nói nhỏ,“Lần này trẫm sẽ vào trong hoàn toàn, ngươi đã chuẩn bịđể ngênh đón chưa?”

Ta không dám trả lời, trực giác dấy lên một trận sợ hãi.

“Chuẩn bịđón nhận hết thảy từ ta đi,” Hắn dồn toàn lực xâm nhập cơ thể ta, sức mạnh đáng sợấy cơ hồ làm ta mất đi ý thức,“Dùng thân thể của ngươi đem ta cắn nuốt, hòa vào làm một……”

“A……” Ta muốn ngất đi, nhưng không biết đến tột cùng là thứ gì giúp ta có thể tiếp tục thanh tỉnh mà lắng nghe thanh âm của hắn.

“Có thể cảm nhận được sao, Tử Phượng?”

Ta vô lực trả lời, ngay cả tiếng rên rỉ cũng bị nghẹn bên trong

“Nói, Tử Phượng, nói ngươi chỉ cần 1 mình trẫm, nói ngươi chỉđối với trẫm mới……”

“Hoàng Thượng……” Ta dùng sức ôm lấy hắn, hôn lên trán hắn,“Tử Phượng…… Chỉ cần ngươi…… Một mình ngươi…… Ai cũng…… Không cần…… Ách…… Chỉ cần…… Ngươi……”

“Tử Phượng……”

“Ta chỉ yêu…… Hoàng Thượng…… một mình ngươi, chỉ nghĩđến…… ngươi,…… Hoàng Thượng…… Tin ta…… Tin ta……”

“Trẫm tin, trẫm tin ngươi! Tử Phượng…… Tử Phượng!” Hắn nâng mặt ta lên, nhìn ta sắp lâm vào hôn mê, hối hận không thôi,“Thật sự…… Rất đau sao?”

Ta ngã vào lòng hắn, nhẹ nhàng lắc đầu:“Hoàng Thượng, không sao…”

“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……” Hắn ôm chặt lấy ta, một lần lại một lần nữa lặp lại.

Ta vuốt ve khuôn mặt hắn, thâm tình nhìn lên:“Hoàng Thượng, thật sự…… Không sao cả, bởi vì ta…… Thích…… Thích Hoàng Thượng…… Cho nên……”

“Tử Phượng……” Hắn thì thào nói nhỏ,“Cứ như vậy thích ta thôi, chỉ thích ta……”

“Ân……” Ta đối hắn gật đầu, tới gần đôi môi hắn,“Hoàng Thượng, ta…… Còn muốn…… Còn muốn nữa……”

Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt ôn tồn:“Không sợ sao?”

“Không sợ……”

“Tử Phượng, trẫm nói rồi, vô luận ngươi muốn cái gì trẫm đều cho ngươi, nếu là ngươi muốn, cho dù là toàn bộ thiên hạ trẫm cũng không tiếc rẻ, chỉ cần ngươi trao trái tim này cho ta, chỉ cần ngươi…… mãi yêu ta…… như vậy……”

Hơi nước bốc lên cao ngút tận tời xanh, thân thể gắt gao dây dưa làm bọt nước văng tung tóe, hương thơm nhàn nhạt không ngừng dâng lên khiến ta mơ màng, hắn lại một lần nữa dễ dàng khơi dậy khát vọng của ta, đến tột cùng là vì cái gì? Có phải hay không, dục niệm của chúng ta đối với nhau đã chỉ còn là nhục dục? Ta không biết, cũng không muốn tự hỏi, chỉ mong ta sẽ không thật sự yêu thương hắn, nếu là thật, người bị hủy diệt sẽ là ta.

Mạn thụ hoa đào lay trong gió, tựa như từng cơn sóng đào hoa thanh lệ.

Xe ngựa dừng lại trước vườn ngự uyển, phi vũ ngoài lề thổi bay tấm màn che cửa sổ.

“Tư Mã, ngươi cũng muốn đi rồi sao?”

“Công chúa……” Đại phu xuống xe, đứng lặng dưới tán cây đào, ánh mắt trong vắt nhìn người trong vườn.

“Đã bao lâu rồi nhỉ?” Công chúa nhìn cảnh tríđến xuất thần,“Trước kia chúng ta thường tới nơi này.”

Hắn đối với nàng, cười đến điềm đạm:“Bởi vì, Hoài Viễn ởđây.”

“Ngươi cùng hắn theo ân sư tiến cung, cùng thầy lại cùng tuổi, không ai hiểu hắn nhiều hơn ngươi, cho nên, chuyện hắn biết, ngươi nhất định cũng biết,” Nàng quay lại nhìn hắn, vẻ mặt ảm đạm,“Ngay từđầu ngươi đã biết, có phải hay không?”

“Phải,” Hắn trả lời,“Ta đã biết.”

“Vì cái gì không nói?” Nàng hỏi,“Là vì hắn không cho ngươi nói sao?”

“Hắn không yêu cầu ta như vậy, có lẽ do hiểu nhau mà chúng ta đều lựa chọn trầm mặc.” Hắn lạnh nhạt đáp,“Vô luận là ta, là Hoài Viễn, hay là thái tửđiện hạ, chúng ta đều không hy vọng ngươi phải chịu tội.”

“Vì cái gì? Vì cái gì bao dung ta như vậy?” Nàng truy vấn, trong thanh âm lộ ra chút bi ai,“Tội ta phạm phải là sát nghiệt! Là không thể tha thứ!”

“Không ai là không thể tha thứ,” Hắn bình tĩnh trả lời như thế,“Ta nghĩ, người bị ngươi làm tổn thương nhất hẳn cũng sẽ lựa chọn tha thứ ngươi.”

“Đúng vậy, y thiện lương như vậy, nhất định sẽ không trách tội ta,” Nàng đáp, tươi cười thảm đạm,“Bởi vì y tha thứ cho ta, nên Hoài Viễn cũng lựa chọn tha thứ. Mặc dù biết chân tướng, y cũng sẽ bảo vệ ta, không muốn ta bị trừng phạt, đó là tâm ý của y, cho nên Hoài Viễn sẽ tuyệt không vi phạm, cho dù phải trả giá bằng sinh mệnh cũng không chối từ. Ngay từđầu, hắn cũng chỉ vâng theo ý tứ của y, rõ ràng có thể tố giác ta, rõ ràng có thể cùng hoàng huynh chống đỡ mọi chuyện, hắn lại vì y mà bảo trì trầm mặc. Cho tới nay đều là như vậy, hắn sở dĩ làm hết thảy đều là vì y……”

“Còn truy cứu chuyện này làm gì nữa?” Khuôn mặt đối phương không chút gợn sóng,“Vâng theo ý tứ của y, đó là chính là ý nguyện của hắn, chuyện này đối với tình cảm của ngươi không hề mâu thuẫn, muốn bảo vệ tâm tình ngươi cũng không phải giả dối, giống như ta vậy.”

“Tư Mã……”

“Những gì hắn nói với ngươi, không phải tất cảđều là nói dối, ngươi thương hắn như vậy, cho dù hắn vô tình đến đâu cũng không thể không động lòng. Hắn nhất định thật sự thích ngươi, cho nên, không cần tiếc nuối hay muốn chịu tội, tất cảđã qua rồi, đối với người chết hay người còn sống đều là lựa chọn tốt nhất.”

“Ngươi vẫn là…… Một chút cũng không thay đổi,” Nàng nói,“Ngươi là người duy nhất không thay đổi.”

Hắn cúi đầu, cũng không nói chuyện.

“Trước kia, các hoàng huynh đều ở trong này tập đọc thi thư, Hoài Viễn là thưđồng, ta liền thường đi theo ngươi tìm đến hắn. Khi đó, tất cả mọi người chưa từng từng có phòng bị, không có ngờ vực vô căn cứ, không cóđấu tranh giành quyền lực. Có ai lại từng nghĩđến, hết thảy lại trở thành như ngày hôm nay? Ta đã nhìn bọn họ từng bước từng bước rời đi, đến bây giờ, ngươi cũng muốn đi……”

“Công chúa……”

“Ngươi trước kia không gọi ta như vậy,” Nàng chặn lời hắn,“Ngươi thường gọi tên ta.”

“Đó là khi còn trẻ không hiểu chuyện.”

“Tư Mã, ngươi không giống bọn họ,” Nàng tiếp tục nói,“Rất nhiều việc ta chỉ nói với mình ngươi, vô luận là ai, vô luận là kẻ thân cận như thế nào, ta cũng không nói cho bọn họ. Bởi vì có một số việc, chỉ có ngươi biết.”

Hắn có chút thẫn thờ, chỉ chuyên tâm nghe nàng nói.

“Ngươi còn nhớ không?” Nàng cười,“Nguyệt sự (hị hị, là kinh nguyệt ý) lần đầu tiên, ta sợ tới mức khóc lớn, cung nữ, ngự y, vô luận ai khuyên ta cũng đều không được. Khi đó ngươi cùng Thái y đang đi vào tẩm cung của ta, trong tay ngoài cuốn kinh thưđọc dở còn có một nhánh hoa đào. Ta bởi vì nguyệt sự, trở nên sợ hãi màu đỏ, ngươi nói cho ta biết đó là ta sắp trở thành 1 thiếu nữ, giống như hoa đào nở rộ, dựng dục thục quả. Nghe ngươi nói như vậy, ta lại không hề sợ hãi, chính là 1 chuyện vốn riêng tư như vậy vẫn là có thể nói với ngươi. Ta còn nhớ rõ tên của chương sách dở dang đó là “Đào yêu”, chỉ tiếc, nó cũng mang ý nghĩa về sự trưởng thành của ta, từđó về sau, sẽ không có thể cùng nam tử thân cận, cho nên ngươi không còn đến thăm qua.”

“Không ngờ công chúa còn nhớ rõ chuyện xưa đến vậy,” Hắn nói,“Đều là chuyện năm xưa rồi……”

“Tư Mã……” Nàng nhìn hắn, muốn nói lại thôi,“Là muốn…… về Lạc Dương sao?”

“Ân, cũng là quê nhà của Hoài Viễn.”

Còn muốn nói gìđó, lại không thể nói nên lời.

Hương hoa nhàn nhạt theo làn gióấm áp quấn quanh, thổi bay mái tóc công chúa.

Hắn nâng tay, bẻ 1 nhánh hoa đào, cài lên mái tóc nàng:“Quả nhiên, vẫn là hoa đào hợp với ngươi nhất. Bất quá, tựa hồ ngươi thích linh lan hơn.”

Nàng ngẩng đầu, nhìn kia nét mặt quen thuộc kia, chỉ cảm thấy năm tháng lạnh lùng trôi.

“Bảo trọng…… Thiền nhi.”

Thân ảnh hắn theo xe ngựa dần mất hút trên con đường phía xa.

Công chúa quay người lại, một đường chạy tới tẩm cung.

Nàng đã nghĩ đến sẽ không trở lại nơi này nữa, nàng cơ hồđã muốn đem hết thảy nơi này quên đi, nhưng có một góc nàng sẽ không quên, ở hoàng thất có 1 nơi, là thư các trong tẩm cung của nàng, đó là nơi nàng trốn tránh thế tục.

“Công chúa, công chúa…… Người muốn tìm cái gì? Để nô tài……” Phía sau hạ nhân sợ hãi gắt gao đi theo, nàng lại không thèm nhìn, đi thẳng về hướng thư các

Kinh Thi, nàng vẫn nghĩđến, trừ bỏ sách thuốc, người kia sẽ không động tới cuốn văn thư nào, thật không ngờ ngày nào đó lại phát hiện trong tay hắn là 1 cuốn thi thư.

Những cuốn sách trước mặt đã phủ 1 tầng bụi mỏng manh, tay nàng theo gáy sách lướt qua, rút ra 1 bộ Kinh Thi.

“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa……”

Ngày nào đó trong tay hắn là 1 nhánh hoa đào, còn hoàn hảo đặt nó trong trang sách này.

Nàng hẳn làđã sớm phát hiện tâm ý hắn, chính là nàng luôn luôn trốn tránh mà thôi.

“Công chúa……” Hầu cận nhìn nàng xuất thần, có chút vô thố.

“Đi thôi……” Nàng nói.

“Đi?” Hầu cận nghi hoặc truy vấn,“Công chúa…… Muốn đi đâu?”

Nàng khép lại cuốn văn thư, cất vào trong ngực, lẳng lặng đáp:

“Lạc Dương……”