Tỉnh lại từ trong miền kýức, còn có chút thất thần, lúc này mới nhận thấy nơi gặp gỡ lần này là trà lâu ngoài thành. Bất chợt nhận ra, trời đông giá rét đã qua đi, núi rừng khôi phục lại sức sống mãnh liệt, trời cao là một mảnh xanh biêng biếc. Ta thích thú tựa vào bên cửa sổ, nghiêng tai lắng nghe tiếng chim ca trong núi, hương thơm của trà tỏa ra bốn phía, từng đợt từng đợt phiêu tới chóp mũi, không khỏi làm lòng người ngơ ngẩn say mê.
“Chuyện lần trước nhờ ngươi điều tra sao rồi?” Ta tùy ý quay đầu, hướng người đối diện hỏi.
“Vâng,” Hắn cung kính trả lời,“Đã hoàn toàn rõ ràng.”
“Nga?” Ta tò mò nhìn nhìn hắn, nói,“Trương đại nhân quả nhiên là thần thông quảng đại. Trần Duệ là con nuôi của tiền nhiệm Lại Bộ Thị Lang Trần Lận, xét về thân thế của hắn, cho đến giờ cũng cóít người biết. Từng không ít kẻ cóýđồđiều tra, nhưng ngại việc thị lang đại nhân cốý giấu diếm cùng sự bảo hộ nghiêm mật mà chùn bước.”
“Ta tất nhiên cũng không có thu hoạch, do một số người tránh làm bề trên tức giận mà khăng khăng giữ bí mật.” Hắn đáp.
“Phải không?” Ta hỏi, cảm thấy tò mò,“Đến tột cùng là thân phận trọng đại cỡ nào, lại khiến người ta không dám đắc tội?”
“Lại nói tiếp,” Hắn vẻ mặt trịnh trọng đáp,“Chỉ sợ Trần Duệ mới là thái tử chân chính của Tử Viên quốc.”
Ta cảnh giác ngẩng đầu, nhìn thẳng hướng hắn, cưỡng chế sự kinh ngạc trong lòng:“Đại nhân, ởđây đàm luận việc này, liệu có thích hợp không?”
Hắn thản nhiên cười:“Điện hạ yên tâm, tại hạđã an bài thỏa đáng tất cả, không có bất cứ kẽ hở nào.”
Ta gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục.
“Mẹđẻ Trần Duệ là Thích thị Ngọc phi – một ái phi được tiên hoàng sủng ái, lúc đó Hình thị hoàng hậu bởi vì lâu không được vua chúý nên sinh lòng ghen ghét. Sau hai người cùng mang long thai, khi đó tiên hoàng chưa có con nối dòng, mà ngày sinh nở của Ngọc phi cũng tới gần, nếu như sinh hạ long tử, tất nhiên làđứa bé sẽ là thái tử. Hoàng hậu e sợ, liền mua chuộc người đỡđẻ, đem long tử Ngọc phi sinh hạđêm đó tráo thành nữ nhi. Mà người này lúc trước chịu ân huệ của Ngọc phi, nên không đem long tử giết hại, lúc ở gần cốý trộm gia bảo gia truyền nhà Ngọc phi là miếng ngọc tím hình trăng khuyết bán cho tiểu nhi Cảnh Thượng để ngày sau nhận ra tín vật, sau để tránh bị diệt khẩu mà suốt đêm chạy ra hoàng cung, đem nam tử cho một quan lại bên ngoài, cũng chính là Lại Bộ Thị Lang Trần Lận. Ngọc tím là vật cao quý, vương tôn công tử bình thường không có khả năng cóđược, mà lại nghe ngày đó trong cung có hậu phi sinh sản, Trần Lận cũng sẽđoán được vài phần ngọn nguồn, liền nhận nuôi hài tử, bắt đầu tính toán chủý của bản thân.” Hắn nói xong, hơi tạm dừng, giương mắt chờđợi phản ứng của ta.
“Nói tiếp.” Ta nói, nhíu mày suy nghĩ.
“Không lâu sau, hoàng hậu cũng sinh hạ một nam anh, cũng chính là thái tửÂn Tử Nho. Chính cái gọi là mẫu dĩ tử quý (nôm na là mẹ phất lên nhờ con), tiên đế mừng long tử, đối hoàng hậu sủng hạnh hơn vài phần. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, mấy tháng sau tiên hoàng lại ân sủng một phi tần khác – cũng chính là Tấn thị Nghiên phi, mẫu thân của đương kim Thánh Thượng bây giờ. Nhị hoàng tử tất nhiên được tiên hoàng sủng ái, mà Ngọc phi sau này cũng sinh ra tam hoàng tử, lấy lại ân sủng. Hoàng hậu sợđịa vị thái tử khó giữ, liền bày mưu hãm hại nhà Tấn thị, Thích thị cùng họ hàng bởi vậy cũng bị liên lụy. Tội mưu phản không phải là nhỏ, tiên đế tuy biết việc này cùng hai vị hậu phi không quan hệ, nhưng vìđể giết một người răn trăm người, vẫn hạ lệnh ban tội chết cho cả 2. Khi đó nhị hoàng tử vừa mới mười một tuổi, mà tam hoàng tử còn không được 9 tuổi. Tiên đế thấy họ còn nhỏ, liền đem hai người giao cho hoàng hậu nuôi nấng. Ba năm trước đây tranh quyền đoạt vị, thái tử cùng với mẫu thân Hình thị trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích. Khi đó Trần Duệđã lên tới chức đại tướng quân, muốn trả thù người hãm hại mẹđẻ mình, tự nhiên cũng dồn hết sức lực. Cuối cùng thái tử bị phế, còn lại các hoàng tử tiếp tục tính kế chiếm ngôi vua. Hình thị thấy con bị thương đến nỗi tàn phế, biết đại cuộc đã mất, phiến muộn mà chết. Trần Duệ bởi vậy mà có công, được Hoàng Thượng tín nhiệm, gần đây rút về kinh, chỉ huy ba quân.”
Ta cúi đầu trầm tư một lát, hỏi:“Nói như vậy, Trần Duệđã biết thân phận của mình?”
“E là như thế,” Hắn trả lời,“Trần Lận lưu lại hắn, vì tin rằng một ngày kia hắn sẽđoạt được ngai vàng, thống lĩnh thiên hạ.”
Thì ra là thế, như vậy hết thảy đã thông suốt. Tiên đế năm đó cũng là dựa vào việc giết cha sát huynh mới có thể lên ngôi hoàng đế, sau lại lại đem nhà Thích thị phán tội mưu phản mà giết hết, cho nên hắn mới nói phụ thân sát hại mẫu thân hắn cùng người nhà. Còn mảnh ngọc tím hình trăng khuyết là di vật của mẹđẻ nên hắn luôn mang trên người, khi đó hắn thoạt nhìn cũng tầm 11 tuổi, nói như vậy, thiếu niên kia quả thực chính là Trần Duệ.
“Sau khi Hình thị chết, tiếp nhận ngôi vị hoàng hậu là Tần thị– mẫu thân của lục hoàng tử” Trương Sĩ Ngạn tiếp tục nói,“Lục hoàng tử là con trai út của tiên hoàng, bởi vậy được cưng chiều, mà Tần thị lại kỳ vọng cao vào đứa bé này. Chỉ tiếc lục hoàng tử trong một lần cùng thái tửđi săn bắn lại ngã ngựa mà chết, Tần thị hoài nghi thái tử cốý mưu hại, bởi thế mưu đồ chiếm ngôi vua cũng gặp khó khăn. Chính là người này dục tâm về quyền lực quá nặng, vẫn giữýđồ tham gia vào chính sự nhằm mở rộng thế lực gia tộc, Hoàng Thượng tuy nhường nhịn, cũng không thể bỏ qua, gần nhất lại vì chuyện Huyên phi chết mà bận túi bụi, chỉ sợ sớm muộn gìđều đã trở thành đối tượng diệt trừ của Hoàng Thượng.”
Ta nhắm mắt lại, sửa sang lại mớ suy nghĩ hỗn độn, bỗng nhiên hỏi:“Trần Duệ từng đi qua Nhạn Bắc không?”
Đối với vấn đềđột ngột này, hắn có vẻ không hiểu, nhưng vẫn đáp:“Trần Duệ từ nhỏở trong quân đội, tựa hồ cũng có dịp theo quân đội qua Nhạn Bắc.”
Ta gật gật đầu, rồi sau đó không khỏi cười nói:“Trương đại nhân cư nhiên có thể hiểu thấu sự tình như vậy, thật sự là khiến Tử Phượng vô cùng bội phục.”
“Điện hạ khen lầm rồi,” Hắn bình tĩnh trả lời,“Trên đời này không có chuyện gì không thể biết, cái gọi làđiều tra không được chỉ là lý do của lũ người vô năng, bởi vì mọi việc đều có manh mối, chỉ cần cơ sở ngầm đủ rộng, xúc tua đủ dài, có thể từ một tia manh mối đả thông tầng tầng liên hệ, tìm hiểu nguồn gốc, tự nhiên chuyện gì cũng có thểđiều tra rõ.”
Ta nghe vậy, không khỏi cảm thán:“Nghe đại nhân nói chuyện hôm nay, Tử Phượng thật sự làđược lợi không ít.”
Trương Sĩ Ngạn, ngươi quả nhiên không đơn giản, chẳng trách Nghiêm đại nhân lại đem trọng trách giao vào tay ngươi. Xúc tua của ngươi đến tột cùng dài đến mức nào, cơ sở ngầm rốt cuộc có bao nhiêu rộng lớn, quả thật là người Tử Phượng ta mỏi mắt mong chờ.
“Nghe nói dạo này triều đình không yên ổn?” Ta ẩm một ngụm trà xanh, thuận miệng hỏi.
“Phải,” Hắn đáp,“Trên thực tế triều đình Tử Viên vẫn chỉ là mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, tranh đấu không ngừng. Thừa tướng cầm đầu nhiều thế lực, không thể nghi ngờ đây là thế lực cường đại nhất, mà gia tộc nhà Thái hậu mặc dù không còn cường thịnh, nhưng cũng có căn cơ thâm hậu. Hắn còn cùng không ít trọng thần chia bè kết phái, trong đó cũng không thể thiếu phần đông những người đã từng theo thái tử. Chính là sau khi thái tử thất thế, những người này làm việc có chút dè chừng, mà mấy ngày gần đây lại liên tiếp xuất hiện ở tướng phủ, hình như cóýđồ. Bên ngoài bởi vậy đoán thái tử cùng Thừa tướng cùng nhau bày mưu soán vị. Đương nhiên, bất quá cũng chỉ là lời đồn đại mà thôi, Hoàng Thượng thấy thế nào lại là chuyện khác.”
Ta nhu nhu trán, cười nói:“Xem ra làm hoàng đế thực là vất vả.”
Hắn cũng tùy ý mà cười, tiếp tục nói:“Mặt khác, Trần Duệ làđệ nhất võ tướng trong triều, thế lực này cũng không nên coi thường, hơn nữa gần đây cũng khuếch trương danh thế. Về phần thân thế hắn, chỉ sợđã không còn là bí mật. Thứ cho thần nói thẳng, Trần Duệ này, nếu biết lợi dụng thích đáng, sẽ là một bảo vật khó tìm.”
Ta giương mắt yên lặng nhìn hắn, một trận trầm mặc. Quân cờ sao? Đến tột cùng có nên lợi dụng hắn? Nếu hắn thật sự là người kia, ta còn có thểđem hắn làm quân cờ mà thực hiện mục đích thủđoạn sao?
“Việc này cần quan sát thêm,” Ta bình tĩnh nói,“Dù sao, chúng ta không phải vì người khác màâm mưu quyền vị, nếu đến lúc đó thế lực của hắn không thể khống chế, chẳng phải là tựđem đáđè nát chân mình? Nói sau đi, Hoàng Thượng cũng không phải người dễđối phó, ngay cả chúng ta còn biết thân thế Trần Duệ, hắn sao lại không biết? Vẫn nên yên lặng xem xét, trăm ngàn lần không thể nóng vội.”
Hắn gật đầu, đem tầm mắt dời về phía ngoài cửa sổ, nhìn một con diều chao liệng trong không trung, trầm mặc không nói.
Không khó đểđoán được suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ là luôn luôn cảm thấy hắn không ham quyền lực, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy vẻ mặt thẫn thờ này. Có lẽ mỗi người đều như vậy đi, mặc kệ bề ngoài như thế nào tự do tự tại, nhưng phía trong lại luôn bị một cái ***g sắt vô hình nhốt lại, vĩnh viễn cũng vô pháp thoát ra.
Tướng phủ ngày hôm nay trông thật vui tươi trong dương quang đầu xuân rực rỡ.
Công chúa ôm một con diều, từ khuê phòng chầm chậm chạy ra, thẳng đến trong đình.
“Công chúa.” Nghe được thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm vang lên phía sau, nàng khó chịu quay đầu lại, đem con diều giấu sau lưng.
“Muốn ra ngoài sao?” Thừa tướng chậm rãi theo từng bậc thang bước xuống, chậm rãi đến gần nàng.
“Hoài Viễn,” Nàng nhìn kỹ khuôn mặt hắn,“Tiếng ‘Công chúa’ này ngươi rốt cuộc định gọi đến bao giờ?”
Hắn ngây ngẩn cả người, không nghĩ mình sẽ bị lâm vào tính huống khó xử này, cuối cùng đành phải trưng ra ý cười thỏa hiệp:“Thiền nhi.”
“Ngô,” Nàng nhăn mi,“Nghe thật miễn cưỡng, chẳng có chút thành ý nào. Bất quá quên đi, lần này tạm tha chongươi.”
Hắn cười, tỏ vẻ muốn nhìn phía sau nàng:“Giáu cái gì sau lưng vậy?”
Nàng cúi đầu, do dự một lát rồi mới đưa con diều ra:“Hôm nào ngươi cũng một mình ra ngoài vội vã, bản công chúa muốn ra ngoài thả diều, không cần phái hạ nhân đi theo ta, ta cũng không thích bị một đám người vây quanh……”
“Cùng đi đi.” Hắn chặn lời nàng, lấy con diều của nàng cầm trong tay.
“Ngươi nói……” Nàng ngỡ ngàng mở to hai mắt,“Cùng nhau?”
“Như thế nào? Không muốn?” Hắn hỏi lại.
“Không phải……” Công chúa ấp úng nói,“Chỉ là có chút……”
“Quản gia,” Hắn nói với kẻđang đứng bên ngoài,“Chuẩn bị xe.”
Hai người ngồi cạnh nhau trong xe ngựa, nhưng thần thái thì hoàn toàn bất đồng. Thừa tướng tựa lưng trên ghế dựa, 1 tay đem công chúa ôm vào lòng, hai mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Mà công chúa bỗng dưng được đối xử thân mật đến nỗi không biết làm sao, thân thể tựa trong lòng hắn có chút cứng ngắc, tầm mắt cũng không biết nên phóng tới nơi nào.
“Thiền nhi,” Hắn đột nhiên hỏi,“Ngươi sợ ta?”
“Sợ?” Lời này thật ra đánh trúng điểm yếu của nàng,“Trên đời này có ai có thể làm ta sợ hãi được cơ chứ.”
“Nga?” Hắn cúi đầu nhìn nàng,“Vậy sao lại bày ra bộ dáng thất kinh này?”
Nàng không trả lời được, cũng biết mình trông ngốc đến mức nào.
“Chính là……” Nàng ấp a ấp úng nói,“Chỉ là có chút…… Không quen bị……ôm……như vậy…”
Hắn nâng mặt nàng lên, nhìn hai gò máđỏ bừng, đáp:“Vậy ngươi cũng nên dần làm quen đi.”
Nàng không dám nhìn vào mắt hắn, bắt đầu bối rối tránh né. Ngươi nói đúng, Hoài Viễn, ta sợ ngươi, sợ vô cùng, ngươi là người duy nhất trên thế gian này khiến ta sợ hãi, muốn trốn tránh, nhưng cũng muốn được đến gần.
Xe ngựa dừng lại ở khu rừng phía ngoài thành, Thừa tướng từ bên trong xe đi ra, trở lại hướng công chúa đưa hai tay ra, nàng hơi chần chừ, rồi đặt hai tay mình vào đó, để hắn đỡ xuống xe.
Dưới chân núi có một đồng cỏ xanh mướt, từng đợt gió mát xạc xào thổi qua, đúng thời tiết tốt để chơi diều. Nàng cầm dây diều, phân phó hạ nhân giơ con diều lên cao, sau đó bắt đầu chạy. Bắt lấy con diều rồi buông ra, nàng quay đầu nhìn con diều chậm rãi bay lên không trung, nhưng không cách nào cứ thế bay lượn mãi. Chạy tới chạy lui vài lần cũng không thành công, nàng có chút nổi giận.
Người phía sau giành lấy cuộn dây, công chúa quay đầu lại, nhìn thần sắc bình thản của hắn, một tay kéo lấy thừng bằng sợi bông kéo về phía sau vài lần, con diều kia liền vững vàng chao lượn giữa không trung, bay cao bay cao mãi. Hắn luôn hoàn thành xuất sắc tất cả, trong mắt nàng, hắn là hoàn mỹ, khuyết điểm duy nhất là, hắn không cười. Không, nàng không nói đến những nụ cười giả dối thường thấy, mà là nụ cười chân thành phát ra từ nội tâm, nàng cơ hồ chưa từng nhìn thấy hắn lộ ra nụ cười như vậy, trừ lúc hắn ở cạnh người kia.
Thừa tướng đứng phía sau nàng, cầm tay nàng hướng dẫn nàng điều khiển sợi dây. Mắt thấy trục dây nhỏ sắp dùng hết, hắn liền phân phó hạ nhân tìm một cuộn dây nữa, nhưng lại bị công chúa ngăn trở:“Mặc kệ dây diều có dài bao nhiêu, nó cuối cùng cũng sẽ rơi xuống đất.”
Hắn thất thần nhìn nàng, nhưng lại không biết nói ra sao.
“Nó có thểđi đến nơi xa như vậy, có thể bay về phía thiên không cao vút, nó có thể tới 1 thế giới mà người thường không thể chạm tới, thoạt nhìn sẽ tưởng rằng nó rất tự do, nhưng chung quy không phải vẫn bị trói buộc bởi sợi dây này hay sao? Không có trói buộc này, nó không thể tự do tự tại bay cao mãi, có trói buộc này, nó tất nhiên không được tính là tự do.(Câu này tối nghĩa vãi ***g) Hoài Viễn, ngươi nói nó rốt cuộc tự do hay không tự do?”
Hắn không thể trả lời, bởi vì hắn đãởđau khổ truy tìm trước đáp án. Trục dây diều dùng hết, hắn nhìn nó lướt qua trong lòng bàn tay, nhưng không kịp giữ lấy.
“Xem kìa,” Công chúa cười khổ mà nói,“Không có ai nắm giữ sợi dây, nó chắc chắn sẽ rơi xuống.”
“Đúng vậy,” Hắn đáp,“Bất quá là rơi ở 1 nơi nào đó rất xa.”
“Ta đi tìm nó về.” Nàng buông trục dây trống không, kéo vạt váy chạy về phía xa xa. Nàng biết, nàng thật sự không muốn đuổi theo con diều, chỉ làđột nhiên muốn tranh xa hắn 1 chút, bởi vì, nàng không thểđối mặt với hắn.
Thừa tướng đứng ngây người tại chỗ, nhìn nàng rời đi. Vô luận là nàng, hay là diều, tất cảđều rời bỏ hắn, bọn họđều đã từng thuộc về hắn, nhưng hiện tại hắn cũng đã hiểu, hắn căn bản cái gì cũng vô pháp bắt lấy.
Không khí thanh tân phảng phát một mùi hương thoang thoảng, hắn đối với hương thơm này thập phần quen thuộc, đó là hương linh lan thanh nhã u thấm. Giữa bụi cỏ, một đóa hoa trắng noãn mà kiều diễm xao động, trên cánh hoa còn đọng lại vài hạt sương trong suốt. Hắn cúi xuống ngắt 1 cành hoa, đưa lên chóp mũi, mùi thơm ngào ngạt làm hắn mê say.
Sau khi Trương Sĩ Ngạn rời đi, ta cũng ra khỏi trà lâu, theo dấu một con diều chao liệng trên không hướng về phía khu rừng sâu thẳm. Thị vệđi theo xa xa, vừa muốn theo sát ta vừa sợ bị ta quở trách. Chính là không biết vì sao, con diều kia như bịđứt dây, một chút lại môt chút từ không trung bay xuống, tiêu thất không tung tích khỏi tầm nhìn.
“Thừa tướng đại nhân!” Khi nhìn thấy Thừa Tướng cùng mặt cỏ trải đầy linh lan, ta vì cuộc gặp gỡđột ngột này mà nhất thời kinh ngạc, hay chăng cũng là do khung cảnh u nhã mà điềm nhiên hấp dẫn đi sự chúý.
Hắn không ngạc nhiên như ta, chỉ nói:“Ngươi đãđến.” Ngay cả lời nói cũng vẫn bình tĩnh hệt như mọi ngày.
Ta cúi đầu cười, không khỏi cảm thán:“Trên đời này sao lại có sự trùng hợp đến vậy.”
“Hôm nay lại có‘Chính sự’, vì giao du mà đến?” Hắn hỏi, hướng ta chầm chậm đi tới.
“Cứ cho là thế,” Ta trả lời,“Đại nhân đi đâu vậy?”
Hắn đứng trước mặt ta, lạnh nhạt đáp:“Bồi Thiền nhi đi thả diều.”
Ta khó nén vẻ mặt kinh ngạc, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ ngây người nhìn hắn.
“Như thế nào?” Hắn nhợt nhạt cười nói,“Bồi phu nhân nhà mình ra ngoài du ngoạn là chuyện lạ sao?”
“So ngài lại nói thế?” Ta cũng cười,“Hai vị phu thê tình thâm, thật sự không tiện có người ngoài pháđám.”
“Chỉ tiếc,” Hắn tiếc nuối nói,“Diều bay mất rồi.”
Nguyên lai con diều vừa rồi là công chúa thả, ta có một khắc thất thần, có lẽ mọi chuyện trên đời vốn trùng hợp như vậy đi.
“Điện hạ có thể vì ta chuyển hộ thứ này được không?” Hắn bỗng nhiên hỏi.
“Nga?” Ta tò mò nhìn hắn,“Là cái gì?”
“Linh lan,” Hắn cầm bó hoa trong tay đưa cho ta,“Giao nó cho Tử Nho.”
Ta tiếp nhận hoa, bị hương thơm mê người này làm ngây ngất.
“Này,” Hắn lại hái thêm vài bông hoa, đưa đến trước mặt ta,“Cho ngươi.”
Ta tiếp nhận bó hoa, đây là lần đầu tiên có người tặng hoa cho ta, hơn nữa, cư nhiên lại là người này.
“Đa tạ.” Ta cười đáp,“Tử Phượng nhất định đưa đến tận nơi.”
Sau khi về cung, ta lệnh cho hạ nhân trồng vài cọng linh lan trong bồn, rồi cầm chỗ còn lại tới Đông cung.
Ánh chiều tà không còn chói mắt nhưánh nắng ban trưa, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Tử Nho đang ngồi trong đình, phân phó hạ nhân tu bổ cùng sửa sang lại đám hoa cỏ.
Ta chậm rãi đi về phía y, những đóa linh lan trong tay theo gió nhẹ nhàng lay động, y chú tâm ngắm nhìn hoa cỏ tận đến khi ta tới trước mặt mới ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ta.
Tầm mắt lạc tới bó hoa trắng ngần, thần sắc y trở nên có chút phức tạp, là kinh hỉ, là cao hứng, cũng làđau thương.
Ta đem hoa đưa đến trước mắt y:“Là Thừa tướng đại nhân nhờ ta đưa cho ngươi.”
Y tiếp nhận, mang theo trong suốt ý cười, nhưng không kinh ngạc.
Vì cái gì là linh lan? Trong đó có hàm nghĩa gì sao? Hoặc, đây là thứ kỷ vật khiến bọn họ cùng nhớ lại?
Ta không truy vấn, đem thứ này đến đây rồi, liền vội vàng trở về Tử Mệ trai.
Bầu trời còn sót lại một chút dư quang, ta đứng dưới mái hiên, nhìn kỹ khung cửa sổđặt linh lan đến mức xuất thần.
Hắn từ sau lưng đem ta ôm lấy, cúi đầu ở ta bên tai nhẹ giọng hỏi:“Suy nghĩ cái gì vậy?”
Ta đưa tay vuốt ve cánh hoa trước mắt, quay mặt đi:“Hoàng Thượng, ở Tử Viên quốc, tặng linh lan là có hàm nghĩa gì sao?”
Hắn liếc nhìn ta, mang theo ý cười:“Từng có một truyền thuyết về linh lan.”
Ta tò mò nhìn hắn, ngưng thần nghe hắn kể chuyện.
“Nghe nói từng có một vị cô nương, mỗi ngày đều đứng trên núi cao nhìn về phía xa ngoài thành, chờđợi người tình viễn chinh (đi oánh trận xa), chờđến khi nước mặt cạn khô, nhưng thân ảnh hắn vẫn không xuất hiện. Cho đến lúc chết đi, cũng chưa một lần gặp lại hắn, nước mắt rơi trên lớp lớp cỏ xanh, kết thành một hạt châu trong suốt, biến thành một đóa hoa trắng nõn giữa núi rừng.” Hắn đưa tay nâng một gốc linh lan,“Ngươi xem bộ dáng của nó, có phải rất giống nước mắt hay không?”
Ta cúi đầu tinh tế nhìn, rồi sau đó hỏi:“Cho nên, tặng linh lan làđể tưởng niệm sao?”
Hắn gật đầu, nghịch ngợm mái tóc ta:“Như thế nào? Có người tặng ngươi hoa linh lan?”
Ta lắc lắc đầu:“Hôm nay ra ngoài thành tiện tay hái được.”
“Ngươi thật là thích chạy đến những nơi hẻo lánh.” Hắn cười nói.
Nguyên lai chỉ như vậy sao? Vô luận có bao nhiêu tưởng niệm, đều có thể mượn mấy cành hoa nho nhỏ nhắn giùm? Trong này đến tột cùng chất chứa bao nhiêu ưu tư cùng hoài niệm?
“Ta nhớ rõ, Tử Nho thích nhất linh lan.” Hắn xuất thần nhìn cánh hoa trong tay, như tự nói với bản thân.
Ta hồi đáp:“ Thực ra hoa này rất giống với y, tinh khiết trắng ngần như tuyết, thanh nhãđạm bạc giống nhau.”
“Ngươi thấy y như vậy?” Hắn hỏi.
“Hoàng Thượng không cho rằng như thế sao?” Ta hỏi lại.
Hắn hạ mắt, rút bàn tay đang đùa nghịch mái tóc ta:“Ngươi nói đúng, y chính là như vậy, tuyệt không giống bọn họ, không giống phụ thân, cũng không giống mẫu thân, so với tất cả càng thêm cao quý, so với bất luận kẻ nào cũng càng thiện lương, rất tinh khiết, cho nên cũng càng thêm yếu ớt.”
Ta nhìn thấy sự trìu mến trong mắt hắn, nghe ra chân ý trong lời nói, có lẽ hắn thật sự thực thích vị huynh trưởng này.
“Cho nên, mới càng cần che chở.” Ta vô tâm nói, cũng không có bao nhiêu thâm ý, chỉ là bất giác đối người nọ có một tia thương hại, bởi vì chuyện ta làm nhất định sẽ khiến y bị tổn thương.
Hắn không tiếng động nhìn bên ngoài cửa sổ hồi lâu mới hoàn hồn hỏi ta:“Tử Phượng, ngươi có tưởng niệm người nào không?”
“Không có.” Ta không chút do dựđáp.
“Nga? Trả lời nhanh như vậy?” Hắn tò mò nhìn ta,“Không phải trong tim mỗi người đều có bóng hình ai đó sao?”
“Vậy còn Hoàng Thượng?” Ta hỏi,“Hoàng Thượng trong lòng có tưởng niệm người nào đó sao?”
“Cũng không có.” Hắn trả lời như thểđó là chuyện đương nhiên.
“Vậy mà Hoàng Thượng còn nói ta……”
“Bởi vì,” Hắn chặn lời ta, tiếp tục nói,“Người có thể khiến cho trẫm tưởng niệm, không phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy sao?”
Ta che mặt mà cười:“Không biết là người nào may mắn đến vậy?”
“May mắn?” Hắn lặp lại,“Người nọ có lẽ cũng không cảm thấy may mắn đâu, chẳng những cáu kỉnh với trẫm, còn luôn cho rằng trẫm không có thành ý.”
“Nga? Có kẻ lớn mật đến thế?” Ta nhướng đôi lông mày, mặt lộ vẻ ngạc nhiên,“Hoàng Thượng chẳng lẽ không sinh khí sao?”
“Sinh khí? Trẫm nào dám sinh khí với y?” Hắn nói không nề hà,“Y không giận trẫm, trẫm đã phải cám ơn trời đất rồi.”
“Nhìn xem Hoàng Thượng ủy khuất kìa,” Ta nâng tay vỗ về khuôn mặt hắn,“Khiến cho người ta nghe xong rất đau lòng.”
“Tử Phượng,” Hắn cầm tay ta,“Vô luận ngươi tùy hứng làm bậy như thế nào, cố tình gây sự như thế nào, trẫm cũng không tức giận. Chỉ có một việc trẫm tuyệt đối không thể tha thứ.”
Đối diện khuôn mặt nghiêm túc của hắn, ta có chút e dè, chỉ có thể hỏi hắn:“Là việc gì?”
“Nói dối.” Hắn trả lời, ngắn gọn nhưng thẳng thắn,“Tử Phượng, vĩnh viễn đừng bao giờ nói dối trẫm, biết không?”
Ta cười, quần thần bách quan, tả hữu thân tín, khắp thiên hạ người nào không nói dối ngươi? Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta không thể nói dối? Huống hồ, từ khoảnh khắc đầu tiên khi ngươi xuất hiện trước mặt ta, ta đối với ngươi mỗi một câu đều là nói dối, ít nhất đến bây giờ ta vẫn cho là như vậy.
“Khắp thiên hạ mọi người ai cũng có thể lừa trẫm, duy chỉ có ngươi không thể.”
Ta nhìn hắn, mang theo ánh mắt cười:“Tử Phượng làm sao dám lừa gạt Hoàng Thượng?”
“Không phải không dám, mà hẳn là không nghĩ tới.”
“Phải, Tử Phượng đương nhiên không nghĩ tới.”Đúng vậy, không cần suy nghĩ ta cũng có thể nói dối ngươi, bởi vì lừa gạt ngươi là bản năng của ta.
Hắn trầm mặc, không hề truy vấn, nhưng ánh mắt lại lộ ra vài tia thất vọng, một lần kia hắn nói, chúng ta tuyệt vọng giống nhau, giờ phút này ta tựa hồ bắt đầu hiểu được.