Từ Mạt Thế Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 14: 14: Gây Chuyện





Cả nhà Trương gia vừa ăn bánh quẩy xong đang ngồi thảo luận mấy công việc cho ngày mai bỗng từ phía xa có mấy đứa nhóc chừng 9-10 tuổi chạy về phía này.

Vừa thấy Tô Cẩm Hương liền oang oang cáo trạng: Tô đại thẩm mấy người Đại Hổ, Đại Hưng đang đánh nhau ngoài đồng với đám Vương Trình kìa
Vừa nghe tới đó tức thì một nhà giật nảy mình.

Thẩm Thiệu Thanh nghe thấy có tên Đại Hưng cũng bất giác lo lắng, đem mấy cái bánh quẩy cho đám nhóc báo tin liền cùng Tô Cẩm Hương và Trương Nhị Bảo chạy ra đồng.
Không cần người dẫn đường ba người cũng tới được nơi phát sinh vụ việc.

Thôn quê vốn yên tĩnh nay có mấy đứa nhóc đánh nhau lộn thành một đoàn liền kéo theo mấy thôn dân gần xa chạy tới xem.

Có mấy hán tử thấy vậy liền chạy vào ngăn, xách mỗi đứa ra một chỗ.

Tiểu Hổ/Tiểu Hưng Thẩm Thiệu Thanh và Tô Cẩm Hương vừa chạy tới nơi đây đã loạn cào cào.

Trên mặt Trương Đại Hổ và Trương Đại Hưng đều lấm lem bùn đất nhìn kỹ sẽ thấy mấy vết cào cùng máu tươi đang rỉ ra.

Trương Tiểu Ny cùng Trương Tiểu Nhu được Trương Đại Tráng bảo vệ nhưng vừa thấy hai đại ca bị đánh cũng ào khóc đến đáng thương.
Thẩm Thiệu Thanh ôm Trương Đại Hưng vào lòng xem xét mấy vết thương trên người bé.

Trương Nhị Bảo cũng rối rít ôm Trương Tiểu Nhu vụng về dỗ dành bé con.


Tô Cẩm Hương đồng dạng cũng đang đỏ mắt ôm mấy hài tử vừa lau nước mắt cho con vừa sợ hài tử bị thương nặng.
Là đứa nào? Đứa nào dám đánh cháu đích tôn của ta? Ăn gan hùm hay sao? Ai ui Trình nhi đáng thương của bà, mau, mau nói là đứa nào dám đánh cháu bà thành thế này? Vương lão bà vừa được báo tin tức tốc vứt hết việc trên tay chạy tới.

Vừa thấy Vương Trình trên người bùn đất liền ôm vào lòng khóc đến tang thương.

Vương Trình căn bản không bị thương mấy.

Với hai cái cây khô kia làm sao mà có thể làm hắn bị thương chẳng qua do lúc vật lộn không may bị dính ít bùn đất trên mặt nên mới trông thê thảm vậy.

Vương Trình vừa nghe thấy Vương lão bà hỏi liền nâng cái tay đầy mỡ chỉ về phía Trương Đại Hổ và Trương Đại Hưng nói: Chính là hai cái đứa nghèo kiết xác kia.

Ta thấy bọn chúng có lồng đèn liền muốn chơi chung nhưng bọn nó không cho.

Nãi nãi bọn chúng nghèo như vậy thì làm gì có tiền mua mấy thứ đó, chắc chắn là đồ ăn trộm có đúng không?
Thôn dân đứng hóng chuyện vừa nghe Vương Trình nói vậy tức khắc hãi hùng.

Một đứa trẻ mới có 7 tuổi lại có thể nói năng độc miệng như vậy sao.

Thôn dân ở đây nhà ai mà chẳng nghèo.

Chẳng qua nhà Trương gia so với bọn họ thì nghèo hơn một chút.

Nói như vậy sau này bọn họ có chút đồ đắt giá liền trở thành đồ ăn trộm hay sao.

Nhìn mọi người đứng thì thầm to nhỏ Vương lão bà cũng không thèm để ý.

Hai mắt chỉ lăng lăng nhìn về phía Trương Đại Hổ và Trương Đại Hưng như muốn phanh thây hai đứa nhỏ vậy.

Bà ta buông Vương Trình ra trực tiếp đứng dậy tiến về phía Thẩm Thiệu Thanh hòng muốn lôi Trương Đại Hưng ra đánh một trận.

Thẩm Thiệu Thanh thấy bà ta như vậy tức khắc né tránh đem Trương Đại Hưng nhét vào trong lòng Trương Nhị Bảo sau đó quay người chạy đến gần Vương Trình.

Thôn dân vừa thấy cục diện thay đổi liền ngốc lăng không hiểu gì.

Sau đó là một tràng la hét khóc lóc của Vương Trình kéo bọn họ về thực tại.
Vương lão bà cùng một đống thôn dân ngây người nhìn một màn trước mắt.

Chỉ thấy Thẩm Thiệu Thanh chân như lướt gió lắc mình đến gần Vương Trình đem thằng nhóc còn đang vênh váo ấn nằm xuống đất.


Một tay Thẩm Thiệu Thanh ghì cổ Vương Trình một tay dùng hết sức đánh lên mông Vương Trình khiến thằng nhóc vùng vẫy không được liền khóc oa oa.

Nếu người trong nhà đã dậy không được liền để ta ra mặt dậy dỗ lại nó đi Vừa nói Thẩm Thiệu Thanh vừa tăng thêm lực.

Hai mắt lộ ra sát khí khiến mọi người nhìn mà khiếp sợ.

Âm thanh chát chát vang lên liên tục khiến Vương lão bà xanh mặt.

Không quan tâm chuyện gì nữa bước nhanh về phía Thẩm Thiệu Thanh muốn lôi cháu đích tôn lại nhưng căn bản là không nhanh bằng Thẩm Thiệu Thanh.
Vương lão bà vừa xót cháu vừa chửi Thẩm Thiệu Thanh.

Thôn dân đứng xem chán chê mới từ từ đến kéo Thẩm Thiệu Thanh ra.

Dù sao bọn họ cũng chương mắt một nhà Vương lão bà lâu lắm rồi.

Ỷ có chút tiền liền cậy mạnh, đứa cháu này của bà ta sớm nên dậy dỗ một chút để hắn ở trong thôn không còn dám vênh váo như vậy nữa.

Được rồi, Thanh ca nhi nhiêu đó đủ rồi Mấy đại thẩm kéo hắn ra khuyên nhủ vài câu.

Thẩm Thiệu Thanh căn bản chưa biết đủ là gì nhưng vẫn phải nhịn vào sau này tính hết lên đầu một nhà Vương lão bà là được.

Vương lão bà thấy Vương Trình được thả liền khóc lóc chạy tới ôm vào lòng lại thấy Thẩm Thiệu Thanh được người dân kéo đi tức đến nổ phổi.

Không thèm suy nghĩ gì chạy lại nắm tóc Thẩm Thiệu Thanh kéo ngược về sau khiến Thẩm Thiệu Thanh bị bất ngờ mà la lên vì đau.
Trương Nhị Bảo vừa thấy Thẩm Thiệu Thanh bị đánh cũng chạy tới gỡ bàn tay đang nắm tóc Thẩm Thiệu Thanh của bà ta ra.

Vương lão bà bị chọc tức đến phát điên thấy người tới là Trương Nhị Bảo liền bạo phát, buông tay nắm tóc Thẩm Thiệu Thanh ra quay lại tát thẳng vào mặt Trương Nhị Bảo rồi hét lên: Thứ đần độn nhà ngươi thú được cái loại tức phụ như thế này là để làm vẻ vang Trương gia đó sao? Ta nói ngươi đó, nếu đã đần độn, ngu ngốc như vậy sao không chết quách đi

Chát.
Vương lão bà lời vừa thốt ra ngay tức khắc bị ăn một bạt tai.

Mẹ Trương nghe mấy vị phụ thân trong thôn nói cũng cùng Trương Tiểu Nương chạy tới.

Vừa tới liền nghe được mấy lời Vương lão bà nói ra liền tức giận đến mất lý trí mà chạy tới tát thẳng vào mặt bà ta.

Từ xưa đến nay mẹ Trương vốn là người có tiếng hiền lành chưa từng chửi ai.

Nhưng người trong thôn ai cũng biết vảy ngược của mẹ Trương chính là hai tử và gia đình của bà.

Bà già nhà ngươi đúng là thứ miệng tiện.

Bà có giám nói lại những lời vừa nãy không? Con bà là con vậy con của ta không phải là con hay sao? Vừa nói mẹ Trương lại tát thêm cái nữa vào mặt Vương lão bà khiến hai má bà ta sưng vù lên như cái đầu heo.

Hai người không ai nhường ai kéo nhau chửi bới đánh nhau thành một đoàn.

Mặc kệ mấy người khác căn ngăn vẫn hừng hực khí thế lao vào.

Mãi cho tới khi người nhà họ Vương hay tin chạy tới kéo Vương lão bà về mọi chuyện mới kết thúc.
.......................