Từ Mạt Thế Xuyên Đến Cổ Đại Sinh Hoạt

Chương 7: Chương 7





Thịt xiên nướng trái đất
Sau khi xuống núi Bùi Thiệu Nhung cầm con thỏ săn được đi về nhà, trên đường về gặp rất nhiều thôn dân, hắn mỉm cười chào hỏi mọi người, nếu muốn sống ở đây lâu dài thì hắn phải có quan hệ tốt với thôn dân xung quanh trước đã.
Ở nông thôn không giống như thành phố, hơn nữa ở đây là thời cổ đại, quan hệ giữa hàng xóm láng giềng là điều quan trọng nhất, nếu trong nhà có xảy ra chuyện gì thì cũng có người trợ giúp.
Về nhà đóng cửa lại, Bùi Thiệu Nhung ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi, sau đó bắt đầu xử lý con mồi trong không gian.
Lần này hắn thật sự thu hoạch không ít nhưng đều là con mồi không có giá trị lớn, ngọn núi phía sau thôn Lâm Giang cũng không phải là rừng già, ngoài mấy chục con thỏ rừng, thu hoạch lớn nhất của Bùi Thiệu Nhung chính là một con dê rừng.
Giống như những thợ săn ở đây, họ thường bán con mồi trực tiếp cho tửu lầu ở trấn trên, nhưng Bùi Thiệu Nhung sẽ không bán trực tiếp cho tửu lầu.
Hắn cảm thấy bán như vậy không có lời, những con mồi này không chỉ ăn được mà da lông cũng có giá trị nữa, xử lý tốt có thể bán lấy tiền.
Dù sao không gian của hắn cũng là một tủ lạnh khổng lồ tự nhiên, đống thịt này dù có đặt ở trong không gian lâu cũng không hỏng, chậm rãi có thể xử lý.
Bảo quản thịt thì Bùi Thiệu Nhung đã tìm ra cách xừ lý, hắn không thể ăn hết đống thịt này một mình, giữ ở trong không gian mãi cũng không phải là một lựa chọn hay, hắn phải đổi đống thịt để lấy bạc.
Bởi vì nơi đây là một xã hội bình thường, là nơi cần tiền để ăn, mặc, ở, đi lại, không có tiền là không được, hiện tại hắn không có việc làm và không có thu nhập.
Vì vậy, Bùi Thiệu Nhung quyết định sử dụng thịt của những con mồi này để bán thịt xiên nướng ở trấn trên, mặc dù là bán không nhanh và dễ dàng như bán trực tiếp cho tửu lầu, nhưng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Điều hắn không thiếu nhất bây giờ chính là thời gian, dù sao ở trong thôn cũng chán lắm, ở nhà một mình cũng không có ai nói chuyện, bán thịt xiên nướng cũng coi như là công việc tạm thời để giết thời gian.
Con mồi ở trong không gian gần như đã xử lý xong, trời cũng tối dần, nhìn không rõ nữa nên Bùi Thiệu Nhung đành phải tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
"Thảo nào người cổ đại toàn sinh ra ba bốn đứa con, không có hoạt động giải trí về đêm, nên ngoài chuyện tạo ra sinh mệnh vẫn là tạo ra sinh mệnh....."
Bùi Thiệu Nhung nằm trên giường không hề buồn ngủ, tuy rằng ngoài trời đã tối nhưng thật ra vẫn còn rất sớm, dù là trước mạt thế hay sau mạt thế, cuộc sống về đêm của hắn đều rất phong phú.

Bây giờ đột nhiên cô độc ở cổ đại, Bùi Thiệu Nhung vốn xa lạ với cuộc sống mới, bề ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất cô đơn.
Hai ngày tiếp theo, Bùi Thiệu Nhung ở nhà xử lý con mồi mang từ trên núi về, gia vị đồ nướng BBQ trong không gian rất nhiều, chỉ cần có thể nghĩ ra đồ vật gì hắn đều chuẩn bị một ít trong lúc thu thập vật tư.
Những loại gia vị như ớt, thìa là,...!lại càng cần thiết hơn, những ngày ở mạt thế, có đôi khi ngủ ngoài trời lấy gói gia vị ra nấu mì, nướng thịt còn thoải mái hơn nhiều so với ăn bánh quy, lực chiến tăng vọt sau khi ăn xong!
Nhưng hắn không chuẩn bị sẵn xiênque, hắn phải tự làm cũng như than củi, vỉ nướng, xe đẩy....!hắn đều phải tự mình chuẩn bị.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Bùi Thiệu Nhung chọn ngày họp chợ tiếp theo đến trấn trên để mở một quán bán thịt xiên nướng.
"Bùi đại huynh đệ, ngươi đang đi đâu vậy? Có mùi gì đó rất lạ"
Vừa rời khỏi thôn, Bùi Thiệu Nhung đã gặp Tần thẩm và thôn dân khác cũng đang ở trấn trên, thời cổ đại không có siêu thị như ở hiện đại, mọi người đều phải đến trấn trên mua đồ.
"Hai ngày trước ta ở trên núi săn được một ít con mồi, tranh thủ hôm nay là ngày họp chợ nên mang theo thịt đến trấn trên bán......" Bùi Thiệu Nhung cười đáp.
Họp chợ là ngày náo nhiệt nhất, mọi người không chỉ đi mua đồ mà còn đi bán đồ, về cơ bản mỗi hộ trong thôn đều cử ra một người đại diện đến trấn trên.
Thậm chí có cả gia đình đều đi, người lớn dẫn theo trẻ em xem ngày họp chợ là ngày đi chơi, đổ xô về trấn trên vui chơi, hôm nay là ngày tốt nhất để mở quán.
Ngay khi đến trấn Nhạc Dương, Bùi Thiệu Nhung đã tách khỏi Tần thẩm và những người khác, tìm một nơi náo nhiệt rồi trả 2 văn tiền để mở quán, sau đó lấy một lò nướng ra để nướng thịt xiên.
"Thịt xiên nướng đây, dê nướng xiên siêu ngon đây, heo nướng xiên, thỏ nướng xiên, gà nướng xiên đây, 1 văn tiền 1 xiên...."
Bùi Thiệu Nhung vừa nướng xiên vừa gao hàng một cách điêu luyện, hắn đã quen với việc la cà quán xá trên phố vào những ngày đầu tiên xuyên không đến cổ đại, hắn cũng không hề cảm thấy mất mặt.
Sau khi thịt xiên được nướng lên, quét thêm một lớp dầu và rắc thêm chút lên gia vị, mùi thơm liền lan tỏa ra, vốn dĩ mọi người không ăn thịt thường xuyên, nhưmg món thịt nướng với gia vị hiện đại này mọi người chưa ăn bao giờ, ngửi thấy mùi thơm trong miệng liền ứa nước miếng.
"Thơm quá, ông chủ, bán cho ta 2 xiên thịt heo....."
"Ông chủ, ta cũng muốn 2 xiên..."

Đã có người không nhịn được mà rủ nhau đi ăn, 1 văn tiền với 1 thịt xiên nướng là không đắt, ăn một cái màn thầu thì tốn 1 văn tiền, còn bánh bao thịt thì 2 văn tiền.
Bùi Thiệu Nhung bán giá rẻ, về cơ bản hắn cũng không tốn nhiều tiền cho đống thịt này, mỗi một xiên nướng cũng không nhiều thịt lắm, lãi ít nhưng tiêu thụ mạnh, cuối cùng hắn là người kiếm được tiền.
Nếu có một thì sẽ có hai, chẳng mấy chốc quán thịt xiên nướng đông nghẹt người, heo nướng xiên là bán chạy nhất, hiển nhiên là những người cổ đại này thích heo nướng xiên hơn là thỏ nướng xiên.
Hôm nay họp chợ đông đúc, không khí sôi động hẳn lên, khắp nơi đều có tiểu thương và người bán hàng rong càng kích thích mọi người mua sắm nhiều hơn.

Đến trưa, món thịt xiên nướng do Bùi Thiệu Nhung chế biến gần như đã bán sạch hết.
Tiếng tiền đồng đập mạnh vào túi, Bùi Thiệu Nhung cười càng rạng rỡ hơn, buổi trưa hắn đi đến quán hoành thánh bên cạnh ăn một chén hoành thánh, sau đó hắn tìm một nơi không có ai rồi lấy ra thịt xiên nướng đã chuẩn bị sẵn trong không gian để buổi chiều bán tiếp.
Khi hoàng hôn đến tất cả mọi người đều đi về gần hết, Bùi Thiệu Nhung xoa xoa cánh tay nướng nướng thịt rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, chờ sau này kiếm đủ tiền rồi hắn sẽ mua một căn nhà ở trấn trên, vội vàng từ trong thôn đi ra trấn trên quá bất tiện.
Hắn trở về nhà với cái sọt tre trên lưng, ăn một bữa ăn đơn giản, tắm rửa rồi ngồi xuống giường bắt đầu tính toán doanh thu hôm nay.
Bởi vì hôm nay là ngày họp chợ, nên trấn trên có rất nhiều người qua lại, cho nên Bùi Thiệu Nhung bán được rất nhiều thịt xiên nướng, 1 văn tiền 1 xiên thịt, hắn cũng bán được gần 2.000 xiên, 1 lượng bạc = 1.500 văn tiền, tính ra là hắn lời được 1 lượng 500 văn tiền.
Sở dĩ hắn lại bán được nhiều như vậy, ngoài số lượng lớn người đi chợ hôm nay, tất nhiên là do gian thương Bùi Thiệu Nhung cố tình giảm số lượng thịt trong từng xiên.
Về cơ bản là thịt không có tốn tiền, đều là thịt săn được săn từ trong núi và thịt heo có sẵn trong không gian, xiên que do hắn tự làm nên không tốn tiền, gia vị có sẵn, than củi là do hắn đổi hai gói mì với Tần thẩm, chi phí tính ra cũng rất thấp.
Nếu tiếp tục bán thịt xiên nướng, dựa theo doanh thu của ngày hôm nay, gia vị trong không gian có thể duy trì khoảng nửa năm.
Tuy nhiên không phải lần nào cũng bán được nhiều như vậy, hôm nay là do có rất nhiều người và là lần đầu tiên có người bán thịt xiên nướng, nên việc kinh doanh mới tốt như vậy, trong tương lai chắc chắn sẽ bán được hơn trăm xiên mỗi ngày, dân cư của trấn Nhạc Dương có hạn.
Nhưng dù vậy, lợi nhuận vài trăm văn một ngày cũng rất tốt, hiện giờ hắn bán thịt xiên nướng chờ khi thời tiết lạnh hơn một chút, trong không gian của hắn vẫn còn nguyên liệu để nấu lẩu, khi đó hắn sẽ bán lẩu nhúng xiên que.

Vào mùa hè, hắn sẽ chuyển sang bán nước giải khát, dù sao trong không gian có rất nhiều mà hắn thì không thể uống hết được, khi làm tiểu thương được hai năm rồi, hắn cũng tiết kiệm đủ tiền để có thể mua mấy trăm mẫu đất để làm địa chủ!
Trong không gian có rất nhiều trái cây mà nơi này không có, đến lúc làm địa chủ rồi hắn có thể trồng một số loại trái cây dễ trồng, dễ chăm bón, hẳn là rất có lãi.
Tất nhiên là hắn phải làm mọi việc thật cẩn thận, không cần nổi bật quá, mục tiêu làm một địa chủ không lo ăn uống vẫn dễ dàng hơn, tương lai vẫn tốt đẹp hơn!
Cuối cùng sau khi tìm được cách sống sót, Bùi Thiệu nhung tạm thời đặt mục tiêu trở thành một địa chủ nhỏ, nguyện vọng lớn nhất của hắn sau khi trọng sinh chính là được ăn uống thoải mái an ổn suốt đời.
Hiện tại Bùi Thiệu Nhung đã rất tự giác, con đường đạt tới đỉnh cao của nhân vật chính căn bản không liên quan gì đến hắn.
Đây là thời cổ đại, hắn là người xuyên không, xuyên đến một triều đại hư cấu, không giống những người khác có thể xuyên không đến làm quan, công thành danh toại, hắn làm sao có thể thay đổi được lịch sử?
Chỉ bằng thành tích học tra của hắn trước ngày mạt thế, chỉ số thông minh của hắn chắc chắn không vượt quá phạm vi của người bình thường, muốn lập công để lưu danh sử sách căn bản là viễn vông.
Nếu không có đoạn thời gian rèn luyện ở mạt thế, Bùi Thiệu Nhung rất chắc chắn rằng độ ngu ngốc và tính ăn chơi trác táng của hắn trước ngày mạt thế, sẽ không sống sót nổi khi mới đến thời cổ đại.
Về nguyên nhân thì phải nói là từ rất lâu rồi, lúc đó hắn đã đọc một cuốn tiểu thuyết, nhân vật chính tên là Long Ngạo Thiên*......
Long Ngạo Thiên*: cái tên thường thấy trong các truyện, hàm ý châm chọc, nhận đủ khinh bỉ.

Loại nhân vật này khi xuất hiện với tư cách là NVC thì đồng nghĩa với " vô địch ", còn nếu xuất hiện trên NVP thì đồng nghĩa với " phi thường mạnh " ( thực lực hoặc gia thế).

Cả hai đều có điểm chung là làm việc không theo lẽ thường và đặc biệt không có não.

Coi như không có thực lực mạnh mẽ thì cũng sẽ có vận khí siêu tốt, mà làm việc luôn luôn thuận buồm xuôi gió.
Dù cho tác giả có sắp đặt một chút ngăn trở thì mục đích cũng chỉ là vì gia tăng độ thiện cảm để cua gái.


Kỳ lạ là, cứ việc biết những tên " Long Ngạo Thiên " này đều không xứng với mình, nhưng nữ chính sẽ bị một lực hút nào đó hấp dẫn, rồi dính chặt vào đối phương.

Nữ chính có cấp bậc lại cao đi chăng nữa thì vẫn có thể bị tên " Long Ngạo Thiên " này công lược nhẹ nhõm! Thực sự là vũ nhục trí thông minh độc giả nghiêm trọng!
Sau khi phát hiện ra lợi nhuận đáng kinh ngạc của thịt xiên nướng, Bùi Thiệu Nhung bắt đầu mở một quán trong trấn mỗi ngày, thậm chí còn đặt tên cho món thịt xiên của mình là thịt xiên nướng trái đất!
Mọi người đều không hiểu ý nghĩa của món thịt xiên nướng trái đất, nhưng khi thấy món thịt xiên nướng mới hiểu ra, bọn họ suy đoán trái đất nên là tên của một địa danh nào đó.
Theo đúng dự đoán của Bùi Thiệu Nhung, lợi nhuận trong vài ngày tới không quá kinh ngạc như ngày đầu, nhưng cũng không tệ có thể kiếm khoảng 100-200 văn tiền mỗi ngày.
Phải biết rằng hầu hết những người làm công nhật* ở đây chỉ được 20-30 văn tiền một ngày, nếu người khác biết thu nhập của hắn chắc chắn sẽ rất sốc.
Công nhật*: tiền lương tính từng ngày.
Để kiếm tiền bằng cách bán thịt xiên nướng, tất nhiên là sẽ có người chạy theo trào lưu, vài ngày nữa cũng có người bắt chước hắn bán thịt xiên nướng, nhưng vì mỗi người có gia vị khác nhau nên Bùi Thiệu Nhung vẫn bán chạy nhất.
Hắn cũng không ngại có người tranh giành công việc làm ăn với mình, dù sao thì trấn trên có rất nhiều người nên hắn không thể độc quyền được, thời cổ đại không có bằng độc quyền sáng chế.
Để không khiến mọi người đỏ mắt và gây rắc rối cho hắn, Bùi Thiệu Nhung không phải ngày nào cũng đến trấn trên để bán thịt xiên nướng, cách một ngày bán một lần, không phải lúc nào hắn cũng dựa vào cái này để kiếm sống, chỉ là một cách kiếm tiền tạm thời thôi.
Thời gian còn lại hắn ở trong thôn học cách làm ruộng và tìm hiểu các loại cây trồng, để khi làm địa chủ còn lên kế hoạch trồng trọt trong tương lai, vì cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa phân biệt được ngũ cốc và lục súc!
Lục súc*: là một cách diễn đạt tại Trung Quốc, hàm ý chỉ sáu loại nuôi trong hoặc gần nhà là: ngựa (mã), trâu/bò (ngưu), dê/cừu (dương), chó (cẩu), heo (trư) và gà (kê).
Để có một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai, Bùi Thiệu Nhung đã mua một vài cuốn sách trong trấn để học chữ phồn thể.
Cho dù trước kia có học bao nhiêu đi chăng nữa, là một người hiện đại, hắn hiểu việc biết chữ quan trọng như thế nào, thậm chí hắn còn xem không thể hiểu tờ khế nhà của mình.
Bây giờ hắn gần như đã nhận biết hết tất cả người trong thôn, hắn có thể gọi tên họ bất kể họ có quen biết hay không, cho dù trong thôn có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng phải để ý một chút.
Về phần ca nhi tên là A Bảo mà hắn gặp trên núi ngày hôm đó, Bùi Thiệu Nhung không biết mình mất dây thần kinh nào nữa, chạy tới đó hỏi thăm một chút.........