Từ Mạt Thế Xuyên Đến Cổ Đại Sinh Hoạt

Chương 17: Chương 17





Khi bọn họ đến trấn trên, Bùi Thiệu Nhung liền tách khỏi Tần thẩm, Mạc Tiểu Bảo và Lâm ca nhi.
Trước tiên là đi bán bộ da thỏ mà hắn đang có ở trong tay, sau đó đi dạo các cửa hàng trong trấn một lúc, hắn đi tìm hiểu giá cả của các loại mứt trái cây và các loại hạt, trước khi Bùi Thiệu Nhung đi mua dụng cụ để sử dụng.
Làm mứt trái cây cần một cái nồi sắt lớn để nấu, còn làm hồng sấy khô thì cần một cái chum lớn, đến lúc đó sẽ dùng dụng cụ sấy khô,......những thứ này ở nhà đều không có, cho nên hắn bắt buộc phải mua.
Muốn làm được mứt trái cây thì cần có một quy trình đun nấu, Bùi Thiệu Nhung sẽ sử dụng than củi, nhiệt độ lửa vừa phải, để đường ngấm vào trái cây đều và ngon hơn.
Ở trấn trên có bán than củi nhưng khá đắt, hắn định về nhà tự làm, lúc trước ở mạt thế thời tiết rất là lạnh, nền văn minh nhân loại đã bị sụp đổ, không còn dụng cụ tiện lợi để sưởi ấm, nhiều người phải tự đốt than để sưởi ấm, tất nhiên là hắn cũng sẽ làm như vậy.
Mua lần lượt từng thứ một, tìm một nơi không có người rồi đặt vào trong không gian, thời gian vẫn còn sớm, mới khoảng 11 giờ trưa.
Bùi Thiệu Nhung suy nghĩ một chút rồi đi về hướng bán đồ ăn, đi đến để xem Mạc Tiểu Bảo bán rau như thế nào......
Khi đi đến chỗ bán rau, liền nhìn thấy Mạc Tiểu Bảo đang đúng một mình ở ven đường, rau trong đòn gánh đã bán hết, cậu định thu dọn rồi rời đi.
"A Bảo, rau bán xong rồi sao? Tần thẩm và Lâm ca nhi đâu? Sao ngươi lại ở đây một mình vậy? Cùng đi ăn cơm đi, lần trước ta ăn ở một tiệm hoành thánh ngon lắm, ta dẫn ngươi đến đó ăn....."
Bùi Thiệu Nhung chạy tới vừa hỏi vừa giúp Mạc Tiểu Bảo dọn dẹp đồ đạc, khi hắn ở một mình với Mạc Tiểu Bảo, hắn cũng tự nhiên buông thả rất nhiều khi nói chuyện.
"Không cần đâu Bùi đại ca, ta lập tức trở về liền, về nhà rồi ăn sau vậy......"
Khi nhìn thấy Bùi Thiệu Nhung, cậu lại nhớ đến lời của Tần thẩm nói, Mạc Tiểu Bảo liền đỏ mặt khẩn trương, vẻ ngoài vô tư hấp tấp thường ngày của cậu trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Lâm ca nhi đến thăm nhà chồng của chị gái ở trong trấn, ngày mai mới trở về nhà, trong nhà Tần thẩm có chuyện nên về trước....."
"A? Vậy không phải lát nữa ngươi đi về nhà một mình sao?"

Bùi Thiệu Nhung ngẩng đầu "Bây giờ cũng không còn sớm, ngươi về nhà cũng là buổi chiều rồi sao còn ăn trưa được nữa? Hơn nữa, bây giờ một mình ngươi trở về nhà rất là nguy hiểm, đi thôi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm rồi quay trở về thôn........"
Trước khi cậu muốn nói cái gì đó, Bùi Thiệu Nhung đã thu dọn đồ đạc rồi kéo cậu đến quán hoành thánh, tay mình bị nắm lấy, mặt Mạc Tiểu Bảo lại đỏ bừng lên, sao Bùi đại ca lại nắm tay cậu trước mặt nhiều người như vậy, thật là.........
Nhưng bọn họ chưa kịp đến quán hoành thánh thì trời đột ngột đổ cơn mưa, cả hai phải chạy tới mái hiên gần nhất để tránh mưa.
"Khi nãy trời vẫn còn trong mà, chưa gì hết đã đổ mưa rồi......."
Bùi Thiệu Nhung buồn bực đứng ở dưới mái hiên, quán hoành thánh ăn rất ngon, lần nào đi lên trấn trên hắn cũng ăn một tô, lúc nãy còn nói sẽ dẫn Mạc Tiểu Bảo đi ăn thử, kết quả lại không được như ý muốn!
Trời mưa quá nhanh khiến nhiều người từ các thôn khác đến trấn trên không kịp về nhà, bọn họ cũng trốn dưới mái hiên như hắn.
Nhìn thấy Mạc Tiểu Bảo bị chen lấn sắp ngạt chết, Bùi Thiệu Nhung vội vàng vươn tay kéo người đến trước mặt hắn, không quan tâm đến lễ tiết gì gì đó, ôm Mạc Tiểu Bảo đứng ở trong góc, nghiêng người vây lấy cậu ở bên trong, còn lưng hắn thì ở bên ngoài chắn mưa.
Bởi vì diện tích dưới mái hiên chật hẹp, lại có nhiều người trú mưa, không gian nhỏ hẹp, khoảng cách hai người đối mặt gần như bằng không, xung quanh là mùi vị của Bùi Thiệu Nhung, Mạc Tiểu Bảo có cảm giác khẩn trương chưa từng thấy.
Khuôn mặt cậu càng lúc càng đỏ, Mạc Tiểu Bảo thậm chí còn thở gấp gáp, nhưng thay vì đẩy người trước mặt ra, cậu lại lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, đỏ mặt đưa cho Bùi Thiệu Nhung.
"Bùi đại ca, lau nước mưa đi....."
"Được......"
Bùi Thiệu Nhung cũng không khách sáo, cầm lấy chiếc khăn tay lau nước mưa trên mặt, nhưng hắn không biết mất dây thần kinh nào lại lau nước mưa trên mặt Mạc Tiểu Bảo, làm Mạc Tiểu Bảo lập tức cứng đờ tại chỗ, sắc mặt càng đỏ thêm, thu hút sự chú ý của những người bên cạnh.
Một vị đại nương bên cạnh tươi cười nhìn Bùi Thiệu Nhung vừa chắn mưa vừa lau nước mưa cho Mạc Tiểu Bảo, trêu ghẹo nói "Vị ca nhi này, tướng công của ngươi yêu thương ngươi quá....."
"........." Đại nương vừa nói xong, Mạc Tiểu Bảo càng đỏ mặt hơn, vội vàng nói: "Không, không phải, đại nương, chúng ta, chúng ta không có thành thân....."
"Không thành thân? À, vậy là sắp thành thân rồi, ha hả, chúc mừng chúc mừng......" Đại nương tiếp tục cười nói, cho rằng hai người là hán tử và ca nhi sắp thành thân.

"........."
Đại nương nói hết lời chúc mừng, Mạc Tiểu Bảo không ngắt ngang được để nói lời giải thích, sắc mặt đỏ vô cùng, thấy Bùi Thiệu Nhung bật cười nhưng không có tức giận, lập tức e lệ cúi đầu xuống.
Nghĩ đến lời của Tần thẩm và Lâm ca nhi nói trên đường đến trấn trên, Mạc Tiểu Bảo vừa khẩn trương vừa thẹn thùng, nhưng đồng thời cũng có chút mất mát ở trong lòng, nếu Bùi đại ca nguyện ý cưới cậu thì tốt rồi.........
Con người là sinh vật dễ bị ảnh hưởng bởi những lời mách bảo ở trong lòng, nhớ lại những chuyện đã xảy ra kể từ khi gặp Bùi Thiệu Nhung, Mạc Tiểu Bảo thỉnh thoảng ngẩng đầu lên bắt gặp ý cười trong đôi mắt của Bùi Thiệu Nhung, trái tim cậu lại bắt đầu đập loạn nhịp.
Ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Bùi Thiệu Nhung, Mạc Tiểu Bảo hơi lo lắng, trên mặt càng lộ rõ ​​nét ửng hồng, nhìn thấy hành động che mưa của Bùi Thiệu Nhung, trong lòng cậu bỗng dâng lên một tia ngọt ngào.
Bùi Thiệu Nhung cảm thấy thích thú trước dáng vẻ ngượng ngùng của cậu, nhìn chằm chằm giọt nước mưa trên lông mi dài của Mạc Tiểu Bảo, trong lòng hắn nổi lên gợn sóng, còn có ảo giác muốn hôn cậu.
Hắn không phải là thẳng nam hoàn toàn, trước mạt thế, khi hắn là một phú nhị đại vô tư và giàu có, hắn đi theo nhóm cẩu bằng hữu tiếp xúc với nam giới.
Nhưng khi đó, hắn vẫn thích phụ nữ mềm mại hơn, hơn nữa cũng thích loại nữ nhân như Mạnh Uyển, cũng không có hứng thú mấy với đàn ông.
Ngay lúc này, nhìn vào khuôn mặt thanh tú cùng vẻ mặt ngượng ngùng của Mạc Tiểu Bảo, trong lòng Bùi Thiệu Nhung cảm thấy hơi nóng.
Nhìn thấy Mạc Tiểu Bảo không dám nhìn hắn, hành động đều có dấu hiệu thích ai đó, trong lòng hắn đột nhiên có chút hưng phấn.
Mưa đến rồi cũng đi nhanh, tuy nhiên nhiều gian hàng trên phố cổ đã đóng cửa, ông chủ bán hoành thánh cũng đóng cửa theo.
Không ăn được hoành thánh, Bùi Thiệu Nhung dẫn Mạc Tiểu Bảo đi mua hai cái bánh mì thịt lừa* nói là thịt lừa kỳ thật đó chính là thịt heo, thời buổi này con lừa chính là sức lao động quý giá nên sẽ không ai đi ăn thịt lừa
Bánh mì thịt lừa*(burger thịt lừa): Món ăn có nguồn gốc từ tỉnh Hà Bắc cũng phổ biến tại thành phố Bắc Kinh.


Đây không hẳn là burger, bởi bánh kẹp không giống vỏ burger tròn thường thấy.

Bánh là những lát mỏng hình chữ nhật được nướng vàng, giòn giòn.

Phần nhân gồm hành tây, ớt và thịt lừa luộc màu hồng sẫm như thịt bò.

Vì thịt lừa chỉ toàn nạc, đầu bếp cho thêm một ít da và mỡ, vừa đủ để khi ăn không bị ngấy.
Tuy nhiên, là thịt heo cũng không hề rẻ, loại nhỏ có giá tới 10 văn tiền, nhưng hương vị rất ngon và cân nặng vừa đủ, Bùi Thiệu Nhung vẫn cảm thấy rất có lời.
Đưa đồ vào tay Mạc Tiểu Bảo, nói cái gì Mạc Tiểu Bảo cũng không chịu ăn "Bùi đại ca, cái này, cái này đắt quá, ta không ăn đâu, ngươi, ngươi ăn đi......."
Một cái bánh mì nhỏ có ít thịt heo mà tới giá 10 văn tiền, quá đắt, lúc trước Bùi đại ca giúp cậu có 3 quan tiền rồi, khi còn ở trong sơn động cũng cho cậu ăn nhiều đồ ăn ngon nữa, cậu có chút xấu hổ.
"Ăn đi, nếu ngươi cảm thấy xấu hổ thì có thể giúp ta may thêm quần áo, ta thích bộ quần áo lần trước do ngươi may, còn đôi giày nữa, rất vừa chân......"
Đưa bánh mì thịt lừa vào trong tay Mạc Tiểu Bảo, Bùi Thiệu Nhung lại lấy cái giỏ của Mạc Tiểu Bảo để vào cái sọt sau lưng hắn.
"Vậy thì, ta về nhà sẽ may liền cho ngươi......"
Nghe thấy Bùi Thiệu Nhung nhắc tới bộ quần áo và đôi giày vải, Mạc Tiểu Bảo càng thêm ngượng ngùng, vội vàng gật đầu đồng ý may thêm quần áo, không từ chối đồ vật mà Bùi Thiệu Nhung đưa, cái miệng nhỏ ăn từng chút một.
Cùng Bùi Thiệu Nhung đi dọc trên đường, Mạc Tiểu Bảo vùi đầu không nói chuyện, trong lòng khẩn trương muốn chết, thỉnh thoảng ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của Bùi Thiệu Nhung, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Nhìn thấy bộ dáng của cậu, Bùi Thiệu Nhung hít sâu một hơi, ma xui quỷ khiến lại vươn tay nắm lấy tay Mạc Tiểu Bảo, cùng nhau bước đi.
"Bùi, Bùi đại ca........."

Mạc Tiểu Bảo giật mình, sau đó nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai liền hơi giãy giụa một chút rồi đỏ mặt, đồng ý với cái nắm tay của Bùi Thiệu Nhung, trong đầu toàn là ý nghĩ, có phải Bùi đại ca coi trọng cậu hay không?
Nghĩ đến ý nghĩ này, trong lòng Mạc Tiểu Bảo cảm thấy thẹn thùng, nhìn nam nhân cao lớn ở bên cạnh, cắn cắn môi càng thêm khẩn trương.
Cậu lớn như vậy mà chưa có thành thân, hai lần định hôn đều bị hủy, mấy năm nay nam nhân ở mười dặm tám thôn đều tránh cậu như rắn rết, chẳng có ai thèm ngó ngàng gì đến cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu nắm tay thân mật với một nam nhân như vậy, cũng là lần đầu tiên cậu ở một mình với một nam nhân trên sơn động lâu như vậy.
Nghĩ đến những chuyện cậu biết về Bùi Thiệu Nhung không lâu, còn cậu là một ca nhi chưa lập gia đình đang may quần áo cho hắn, tim Mạc Tiểu Bảo càng lúc càng đập nhanh, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt của hai người, cậu không biết phải làm sao bây giờ!
Trên đường đi không có ai, Bùi Thiệu Nhung vẫn nắm tay Mạc Tiểu Bảo không buông ra, hai người đều không nói gì.
Khi gần đến thôn, Mạc Tiểu Bảo dừng lại, tách khỏi tay Bùi Thiệu Nhung, ngượng ngùng nhìn hắn, xoay người liền chạy về thôn mà không nói một lời.

Khi cậu chạy về nhà và đưa tiền bán đồ cho cha Mạc rồi quay trở về phòng của mình, Mạc Tiểu Bảo mới nhớ cái giỏ rau của cậu vẫn còn ở chỗ của Bùi Thiệu Nhung!
Ảo não vỗ vỗ đầu, nhớ tới hôm nay được Bùi Thiệu Nhung nắm tay đi trên đường, liền nằm ở trên giường ôm chăn, Mạc Tiểu Bảo nhịn không được kéo chăn che đầu lại.
Trong lòng rung động lên, trong đầu Mạc Tiểu Bảo toàn là hình ảnh hôm nay được Bùi đại ca mời đi ăn cơm, hôm nay được Bùi đại ca chắn mưa, Bùi đại ca còn nắm tay cậu nữa, chắc chắn là Bùi đại ca coi trọng cậu!
Có thật là Bùi đại ca coi trọng cậu sao? Chắc chắn luôn, nếu không, tại sao Bùi đại ca lại chủ động nắm tay cậu, trong lòng Mạc Tiểu Bảo càng lúc càng cao hứng, thật ra thì.........!cậu rất thích Bùi đại ca.
Đúng như những gì mà Tần thẩm và Lâm ca nhi đã nói, mặc dù Bùi đại ca từ nơi khác tới, trong nhà không có ruộng đất, nhưng Bùi đại ca là một người tốt, gả cho hắn cũng không tồi.
Đều sống cùng một thôn, nhà nghèo cũng không sao, chỉ cần bọn họ có thể làm việc, sau này thành thân rồi cùng nhau khai hoang ruộng đất là được, Bùi đại ca lại biết săn thú, chịu khổ một hai năm thì cuộc sống cũng từ từ tốt lên, đến lúc đó sinh một đứa bé trắng trẻo lại càng tốt hơn, hì hì......
Trời ơi, bát tự còn chưa viết ra, lạicòn suy nghĩ lung tung, còn sinh con nữa, thật là không biết xấu hổ!
Khuôn mặt dưới chăn của Mạc Tiểu Bảo càng thêm thẹn thùng, nhưng ngọt ngào trong lòng lại không ngừng trào ra, trong đầu tràn đầy hình ảnh Bùi Thiệu Nhung đang nắm tay cậu..