Editor: Aubrey.
Một chiếc gương nhỏ bay ra từ lòng bàn tay của Tả Dương, nếu Lê Chân bọn họ có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra chiếc gương này chính là tà vật mà trước kia bọn họ đã từng gặp.
Toàn bộ mặt gương vẫn đen thui, nhưng không giống như trước, nó toả ra hơi thở rất kỳ lạ, tà đến mức khó có thể hình dung. Nếu nhìn lâu một chút, có thể hồn phách sẽ bị hút vào trong.
Một làn khói đen từ mặt kính toả ra, trong chớp mắt, toàn bộ hoàng cung đột nhiên trở nên tĩnh lặng, ngay cả tiếng gió cũng biến mất, cứ như ở nơi này chỉ còn lại mấy người bọn họ. Hoàn cảnh xung quanh chuyển thành màu đỏ như máu, nước cũng biến thành màu đỏ, giống như một ao máu không có điểm giới hạn vậy, ngay cả rồng nước đang vây quanh bọn họ cũng thành màu đỏ.
Đây là ảo giác? Không! Kính Duyên cảm thấy cảnh tượng này giống như xen lẫn giữa thế giới ảo và thế giới thật, giống như một không gian khác trong gương, bọn họ đã bị vây bên trong.
Tả Dương đắc ý cười, chiếc gương này là kinh hỉ ngoài ý muốn của hắn, năm đó hắn cũng không ngờ hắn lại nhặt được một bảo vật lợi hại như vậy, chiếc gương này có thể sáng lập ra một không gian hoàn toàn độc lập trong gương. Những người bị nhốt trong gương, một là được gương thả ra, hai là cố gắng phá vỡ không gian trong gương để thoát ra ngoài. Trừ hai cách đó, không còn cách nào khác có thể thoát khỏi nơi này, mà thế giới trong gương được duy trì bởi giới hạn chịu đựng của người nắm giữ gương. Trừ phi có kẻ nào có tu vi cao hơn hắn hai bậc, mới có cơ hội phá vỡ thế giới trong gương.
Bây giờ, sẽ không có ai có thể thoát khỏi nơi này, Tả Dương vừa lòng nhìn bọn họ. Hắn bay xuống, định triệu hồi thứ đang ở dưới lòng đất.
Ban đầu, khu vực Thúy Tước Các luôn bị bỏ không, sâu dưới lòng đất khoảng mấy chục trượng, chỉ toàn là bùn đất đen sì. Bùn đất bên dưới không bình thường, toát ra mùi tanh khiến người khác rất buồn nôn, biểu tình của mấy tu sĩ bên cạnh Tả Dương trở nên kinh hoảng.
Nam nhân có cặp mắt kỳ dị dữ tợn nói: “Ta liều mạng với ngươi!”
Bây giờ, phải liều mới có cơ hội sống, Tả Dương lộ ra ánh mắt trào phúng nhìn đối phương, có lẽ bọn họ ỷ vào việc bản thân là Nguyên Anh, nên mới muốn liều mạng. Nhưng Tả Dương thân là một tu sĩ sống hơn một ngàn năm, kiến thức lẫn thủ đoạn cao hơn bọn họ rất nhiều, nhược điểm của bọn họ, hắn cũng nắm rất rõ.
Nam nhân còn chưa kịp nhào tới, đã bị móng vuốt của một con rồng nước đè lại, cắn xuống. Hàm răng của nó cũng giống rồng thật, một lát sau, nó đã cắn nát một phần thịt trên người hắn.
Vốn là dòng nước mềm mại, giờ phút này lợi hại như vũ khí sắc bén. Hắn biết mình không cầm cự được bao lâu, hắn ỷ vào việc mình đang ở kỳ Nguyên Anh, có thân thể kiên cường, dẻo dai, có thể chống đỡ, nhưng không chịu được bao lâu.
Hắn lấy hồ lô, phóng hết lửa bên trong ra, muốn thiêu chết con rồng này. Hơi nước không ngừng bốc hơi, trên đầu hắn toàn là sương mù, chính là hơi nước ngưng đọng lại tạo thành. Rồng nước đã nuốt một nửa nam nhân vào trong miệng, đột nhiên cơ thể của nó ngả đen, như có thứ gì vừa thâm nhập vào trong nước.
Nhàn Chân thân là đại sư trong lĩnh vực luyện khí, hắn đã nhìn ra được, thứ vừa chui vào cơ thể của rồng nước, có thể là một pháp bảo dạng khí linh. Không ngờ pháp bảo đó đã có thể tạo ra khí linh, hơn nữa khí linh này cũng không đơn giản.
Có khí linh thao túng dòng nước, biến nó như rồng thật, dòng nước tạo thành răng nanh, nghiền nam nhân xấu xí thành thịt nát. Những người xung quanh thấy vậy, sắc mặt trắng bệch, trước kia Tông Chủ chưa bao giờ lấy ra món pháp bảo nào như vậy, chỉ sợ từ lâu đã ôm ý đồ. Tả Dương lạnh lùng nhìn bọn họ, phất tay ra lệnh cho những rồng nước còn lại đi lên, chuyện kế tiếp mà hắn muốn làm không thể để cho những người này chen ngang.
Hồn phách của nam nhân xấu xí hoảng sợ muốn chạy trốn, Tả Dương duỗi tay, bắt hồn phách của đối phương lại, tuỳ tay nhét vào một cái bình ngọc, cuối cùng mới khiến cho hồn phách cường đại này im lặng. Rồng nước ngậm thi thể của nam nhân, trầm mình xuống hố sâu.
Tả Dương đổ chất lỏng màu đỏ xuống hố, đột nhiên, ánh sáng từ dưới lòng đất phát ra, mặt đất nhanh chóng mở sang hai bên.
Những oa nhi bị Quốc Sư chôn vùi trong đất như đang bị thứ gì đó hấp dẫn, cũng hướng tới cái hố kia. Quốc Sư không chỉ chôn oa nhi ở nơi mà Lê Chân bọn họ nhìn thấy, mà là khắp Thúy Tước Các, chỗ nào cũng có oa nhi bị chôn vùi, con số lên đến hàng vạn. Ánh mắt của các oa nhi tràn ngập sự sợ hãi, nhưng vẫn bị kéo đến cái hố kia.
Tả Dương cũng ném hồn phách của nam nhân xấu xí xuống, hồn phách của nam nhân cũng ở kỳ Nguyên Anh, hắn cho rằng mình có thể chống cự một chút, nhưng lực hút bên dưới quá mạnh mẽ, hắn còn chưa kịp giãy giụa, đã bị kéo xuống. Hắn nhìn những oa nhi cũng đang bị kéo xuống như mình, tuyệt vọng nhìn xuống dưới.
Bên dưới là một thi thể, không biết đã chết bao lâu rồi, da thịt đã sớm bị phân hủy, khô khốc. Thi thể này cao gần một trượng, vừa nhìn là biết thứ này không phải là con người, giữa trán của nó, có một hạt châu lộ ra.
Chất lỏng màu đỏ và máu thịt đáp xuống thi thể, chậm rãi thấm vào, khi chất lỏng màu đỏ chui vào, hình như thi thể có cử động một cái. Hồn phách của oa nhi thì bị hút vào hạt châu ở giữa trán, hồn phách của nam nhân xấu xí cũng bị hút vào nơi đó.
Lúc này, ở trong lồng bảo hộ, tuy Lê Chân bọn họ không biết ở bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có thể nhận ra cảnh vật xung quanh đột nhiên biến hoá. Không khí trở nên lạnh lẽo, mặt đất chuyển thành màu đỏ, ngay sau đó, Lê Chân cảm nhận được dao động tinh thần của một người đã biến mất, chính là tu sĩ Nguyên Anh lúc nãy, biến mất không để lại dấu vết.
Ngoài kia có người chết? Lê Chân tự hỏi, nhưng không dám nói ra, bây giờ tinh thần của Trạch Vân đang bất ổn, nếu hắn nói bên ngoài có người chết, chỉ sợ tiểu tử này sẽ càng hoảng loạn. Lúc này, Bối Uyên thình lình nói: “Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.”
“Chuyện gì?” Trạch Vân thất thần hỏi, hắn đang rất lo lắng cho sư phụ, bên ngoài không còn động tĩnh đấu pháp nữa, không biết tình hình ở bên ngoài như thế nào.
“Nếu luyện chế nấm thịt tiên theo một công thức bí mật, nó sẽ có công dụng hồi sinh. Rất có thể, Tả Dương muốn dùng nấm thịt tiên để hồi sinh một người nào đó.”
Trạch Vân ngẩn ra, sư thúc đã ra ngoài, hắn không thể nói việc này cho sư thúc biết! Bối Uyên lại nói tiếp: “Âm khí ở nơi này đột nhiên tăng lên, ta sợ tên tiểu nhân Tả Dương kia đã học được Âm Sát Trận. Trận pháp này vô cùng lợi hại, cho dù là tu sĩ, một khi bị Âm Sát Trận tấn công, thì chỉ có thể chờ chết. Ta biết cách phá trận pháp này, chỉ cần đạo hữu mang ta ra ngoài, ta sẽ chỉ lại phương pháp này cho sư phụ của đạo hữu.”
“Chuyện này…” Trạch Vân hơi do dự, hắn biết thực lực của mình, bây giờ đi ra ngoài chính là chịu chết. Nhưng nếu có thể giúp sư phụ bọn họ một tay, thì hắn muốn thử.
“Đạo hữu không cần lo lắng, ta có biết một pháp thuật, có thể che giấu hành tung của người khác.” Bối Uyên nói, còn muốn truyền bí thuật này cho Trạch Vân.
Lê Chân đột ngột ngắt lời: “Để ta đưa Bối Uyên đạo hữu ra ngoài, Trạch Vân ở lại với Mao Mao.”
“Nhưng… Lê đạo hữu, không phải ngươi vừa bị thương sao? Không nên đi ra ngoài thì tốt hơn.” Bối Uyên vội khuyên nhủ.
“Không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương nhỏ, ta đã điều tức rồi. Hơn nữa, ta có Bạch Hổ ở đây, thần hồn của Tả Dương đang bất ổn, đi ra ngoài nói không chừng có thể nhân cơ hội ám sát Tả Dương.” Lê Chân nói, sờ Lả Lướt Sát trong tay.
Trạch Vân là một người thật thà, hắn thấy Lê Chân bị thương, cũng muốn khuyên đối phương ở lại. Nhưng khi nghe Lê Chân nói xong, hắn cảm thấy để cho Lê Chân đi có lẽ còn tốt hơn mình. Trong lúc Trạch Vân do dự, Lê Chân đã cầm lấy chiếc thuyền của Bối Uyên: “Ngươi mau dạy cho ta pháp thuật che giấu hành tung đi.”
Bối Uyên sửng sốt, Lê Chân lại thúc giục, Bối Uyên thấy người đi ra ngoài cùng mình đã đổi thành Lê Chân, đành phải nói ra cách thi triển pháp thuật mà mình đã chuẩn bị trước.
Lê Chân niệm lại, cảm thấy tinh thần trở nên nhẹ nhàng, cả người giống như được bay lên. Trạch Vân và Hồ Mao Mao ở một bên phát hiện Lê Chân đã biến mất, lập tức cả kinh. Lê Chân nhanh chóng ngừng thi triển, quay trở lại, hỏi hai người: “Pháp thuật này có hiệu quả không?”
Trạch Vân khen: “Thật lợi hại, lúc nãy bọn ta hoàn toàn không nhìn thấy Lê đạo hữu.”
Hồ Mao Mao cũng gật đầu, y và Lê Chân có tâm tư tương thông với nhau, vừa nãy y hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, Lê Chân cười nói: “Vậy được rồi, ta sẽ ra ngoài thử.”
Hắn cầm Lả Lướt Sát, triệu hồi Hoàng Hoả trở lại đan điền. Biểu tình của Bối Uyên có chút kỳ quái, nhưng vẫn thành thật trở lại thuyền gỗ.
Lê Chân lại thi triển pháp thuật, ẩn giấu cơ thể, rồi lặng lẽ rời khỏi lồng bảo hộ.
Lồng bảo hộ là pháp bảo của Nhàn Chân, Lê Chân vừa bước ra, Nhàn Chân đã cảm nhận được có người vừa thoát ra. Hắn tức giận vô cùng, sao tiểu bối đó không nghe lời? Đã nói không cho ra, vậy mà chỉ mới qua có mấy phút là đã chạy ra ngoài. Hiện tại tình hình ở đây đang rất hỗn loạn, tu sĩ Kim Đan ra ngoài thì chẳng khác nào chịu chết.
Nhưng khi Nhàn Chân nhìn kỹ lại, không phát hiện có người nào đi ra, thầm cảm thấy kỳ quái. Không ra thì tốt, không có việc gì tự dưng ra khỏi lồng bảo hộ làm gì? Không thể không nói, pháp thuật ẩn thân của Bối Uyên rất hiệu quả, không một ai phát hiện ra Lê Chân. Có điều, có lẽ là lực chú ý của bọn họ đang tập trung vào bầy rồng nước và thi thể kỳ lạ bên dưới.
Lê Chân khẽ hỏi Bối Uyên: “Làm sao mới phá được Âm Sát Trận?”
Bối Uyên không nói gì, Lê Chân chợt cảm thấy hơi thở âm lãnh đột ngột chui vào não của mình. Quả nhiên là vậy!
Từ lúc Bối Uyên đòi ra ngoài, Lê Chân đã hoài nghi có phải đối phương lại có âm mưu gì không. Khi Bối Uyên nói có thể phá trận, muốn nhờ bọn hắn dẫn ra ngoài, trong lòng Lê Chân càng cảnh giác, nhưng không biết mục đích của đối phương là gì.
Tác dụng của thuật ẩn thân quả thật rất hiệu nghiệm, nhưng nó có một điểm yếu, lần đầu tiên thi triển, Lê Chân đã cảm thấy tinh thần của mình không được ổn định, sự liên kết giữa thần hồn và thể xác hơi tách ra một chút. Lúc ấy, hắn nhớ tới suy đoán ban đầu của mình, lúc đầu Bối Uyên nhất quyết muốn đi theo bọn họ, nguyên nhân không phải là tìm một nơi có âm khí nồng đậm để tu hành, cũng không phải vì báo thù. Chỉ e mục đích của đối phương chính là cơ thể của bọn họ, ngay từ đầu, gia hoả này đã có ý định đoạt xá.
Lần trước, có lẽ con sói yêu kia không định ăn thịt đứa trẻ, mà là muốn cho Bối Uyên chiếm lấy cơ thể của đứa trẻ đó. Sau khi bọn họ giết sói yêu, Bối Uyên đã bắt đầu suy xét xem nên đoạt xá ai trong số bọn họ, nhưng lo không khống chế được bọn họ, nên mới không lộ diện. Sau khi bị Hoàng Hoả bức ra, hắn mới nhờ vào tài ăn nói của mình mà lấy được sự tín nhiệm của bọn họ.
Chắc chắn lão cáo già này đã âm thầm đánh giá ba người trong một thời gian dài, Hồ Mao Mao là yêu tu, hắn chướng mắt, Trạch Vân là đối tượng thích hợp với Bối Uyên nhất. Còn Lê Chân hắn, biểu hiện của hắn có chút lỗ mãng, thích giết chóc, chỉ có Trạch Vân là đơn thuần, dễ lừa nhất. Vốn dĩ Bối Uyên cũng muốn đoạt xá Lê Chân, vì tu vi của hắn cao, tư chất còn được đan dược cải tạo, có thể nói là lựa chọn hoàn mỹ nhất. Đến khi chứng kiến bản lĩnh nuốt hồn phách của Bạch Hổ, lão cáo già này mới đổi mục tiêu sang Trạch Vân.
Lúc Lê Chân thi triển thuật ẩn thân, chính là lúc thần hồn không phòng bị nhất, cũng là thời điểm tốt nhất để Bối Uyên đoạt xá. Chỉ tiếc, Bối Uyên không ngờ tới, từ lâu Lê Chân đã phòng bị với hắn.
Lê Chân nghi ngờ Bối Uyên có ý định đoạt xá, nên đã lén thông báo với Bạch Hổ. Bạch Hổ tỏ vẻ nếu Bối Uyên thật sự đoạt xá, nó hoàn toàn có thể lôi hồn phách của Bối Uyên từ trong thân thể của Lê Chân ra ăn luôn.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lê Chân chủ động xin ra trận, vì Bạch Hổ đã nhận hắn làm chủ, nên mới có thể làm như vậy. Nếu đổi thành Trạch Vân bị trúng chiêu, chỉ có thể cưỡng ép lôi hồn phách của cả hai ra.
Ngay lúc Bối Uyên thực hiện ý đồ, Bạch Hổ đã nhận ra, nó lập tức chui vào thân thể của Lê Chân. Từ trước đến nay, Bối Uyên chưa từng tiết lộ tu vi của mình, mà biểu hiện cũng rất khiêm tốn, nhưng trước đây Tả Dương đã ở kỳ Nguyên Anh giết hắn mà còn phải tốn sức, không thể khinh thường lão cáo già này được. Dù sao cũng là một hồn phách hơn ngàn năm, Lê Chân chưa bao giờ dám khinh thường đối phương.
Một lát sau, Bạch Hổ đã tìm được hai hồn phách đang đấu đá nhau, hồn phách của Lê Chân là màu hoàng kim, còn của Bối Uyên là màu xám trắng. Bối Uyên vất vả lắm mới tìm được cơ hội, đang định hung hăng kết liễu Lê Chân, Bạch Hổ bất ngờ vọt tới, cắn mạnh một cái, cắn xé hồn phách của Bối Uyên.
Đau đớn khi hồn phách bị cấu xé không phải là thứ có thể so sánh với nỗi đau thể xác, loại đau đớn này rất khó có thể hình dung. Đau một lần, là tuyệt đối không muốn nếm trải lần thứ hai.
Lê Chân nhân cơ hội công kích hồn phách của Bối Uyên, mỗi một lần công kích, hồn phách của Bối Uyên sẽ có khói bay lên, khói rời khỏi hồn phách của đối phương, sẽ dung nhập vào hồn phách của Lê Chân. Lê Chân thấy khói càng ngày càng nhiều, lập tức ngừng lại, nhìn về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ lười biếng nói: “Đây là đồ tốt, là tinh hoa của hồn phách, nếu ngươi hấp thụ, có thể tẩm bổ cho thần hồn của mình. Ngươi chưa ăn hồn phách bao giờ, bây giờ có cơ hội, ta nhường cho ngươi. Sau khi hấp thụ xong, thần hồn của ngươi sẽ mạnh lên, cũng rất có ích cho tu vi sau này của ngươi.”
Nếu đã như thế, Lê Chân không do dự nữa, cơ hội để tẩm bổ thần hồn rất khó có được. Bối Uyên bị Lê Chân đánh tơi tả, mỗi lần muốn tìm cơ hội phản kích, Bạch Hổ lại cắn hắn, một người một hổ thi nhau bắt nạt một mình Bối Uyên.
Bối Uyên bắt đầu cảm thấy hối hận, hắn nhận ra tiểu tử Lê Chân này, chỉ sợ ngay từ đầu đã phòng bị hắn. Lúc hắn đoạt xá, tiểu tử này không có một chút hoảng loạn nào, mà đã sớm có chuẩn bị để chiến đấu với hắn, Bối Uyên không chiếm được thế thượng phong. Mà bây giờ, đã cưỡi lên lưng cọp thì rất khó leo xuống, chỉ có thể đánh bừa với Lê Chân.
Một lúc sau, hồn phách của Bối Uyên chỉ còn dư lại một chút, không còn giống như lúc đầu có ý định đoạt xá. Hồn phách của hắn đã nhỏ đi gấp mười lần, còn thần hồn của Lê Chân thì đang mở rộng.
Ngay lúc Bối Uyên cho rằng mình sắp bị tiêu diệt rồi, Lê Chân chợt ngừng lại, sai Bạch Hổ ngậm hồn phách của Bối Uyên ra ngoài, thả vào Lả Lướt Sát. Sở dĩ không hoàn toàn tiêu diệt, hắn tự có tính toán của riêng mình. Hắn đã quan sát tình hình ở bên ngoài, cũng đã phát hiện ra chiếc gương mà trước đây bọn họ đã từng gặp trên không trung, không ngờ lại gặp lại ở chỗ này. Hơi thở của nó còn mạnh hơn trước kia, bây giờ muốn phá vỡ ảo cảnh mà nó tạo ra, chỉ sợ không dễ như trước.
Mà thứ khiến cho hắn kinh hãi nhất là thi thể dưới cái hố sâu kỳ lạ kia, trong tiềm thức, hắn cực kỳ không muốn tiếp xúc với nó: “Đó là gì vậy? Ngươi có biết không?” Hắn huơ Lả Lướt Sát trong tay, hỏi tàn hồn của Bối Uyên.
Bối Uyên bị Lê Chân chỉnh thê thảm, tất nhiên sẽ không trả lời, chỉ yên lặng.
“Ngươi nói xem, nếu ta ném ngươi cho Tả Dương, ngươi đoán hắn sẽ làm gì ngươi?” Lê Chân lại nói.
Bối Uyên hữu khí vô lực đáp: “Tiểu nhân vô sỉ, ngươi đã sớm tính kế ta. Bây giờ ngươi hại ta thành như vậy, còn muốn lợi dụng ta.”
Lúc này, Tả Dương lại có hành động tiếp theo, hắn rạch một đường trên cánh tay của Hư Chiếu, nhỏ máu xuống thi thể bên dưới. Sau khi thi thể dính máu của Hư Chiếu, bỗng dưng chậm rãi mở mắt.
Thi thể này có cặp mắt màu đỏ nâu, không có tròng trắng, nó nhìn những người ở bên trên, khoé miệng khẽ cong, Tả Dương bị nụ cười này làm cho kinh hãi.
Cuối cùng Kính Duyên cũng tiêu diệt hết những con rồng nước bao vây mình, thấy Tả Dương định ném một người xuống, bọn họ vội dùng pháp bảo ngăn lại, bất chấp người bị ném xuống là ma tu hay đạo tu. Bây giờ, quan trọng nhất là không thể để Tả Dương đánh thức thi thể kia, mức độ nguy hiểm của nó, bọn họ có thể cảm nhận được, một khi nó thức tỉnh, chỉ sợ những người ở đây sẽ rơi vào tình trạng thập tử vô sinh. Thậm chí, người dân trong Kinh Thành cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Người mà Tả Dương chuẩn bị ném xuống, là một nữ tu đã đi theo hắn mấy trăm năm, tên là Liễu Dực. Liễu Dực rất xinh đẹp, thường ngày rất được Tả Dương coi trọng, nhưng bây giờ hắn không thèm nhìn đến dung nhan như hoa như ngọc của nàng, nàng đã bị Tả Dương đánh gần chết. Ngay lúc rồng nước sắp cắn nàng thành thịt nát, pháp bảo của Kính Duyên là một thanh bảo kiếm lao tới, bảo kiếm được luyện chế bằng xích đồng, đã có khí linh.
Bảo kiếm chém trên không trung một nhát, bổ nát đầu rồng, Liễu Dực có ý chí muốn tiếp tục sống, liều mạng giãy giụa trong miệng rồng, muốn thoát ra ngoài. Tả Dương lạnh lùng cười, nói: “Không biết sống chết, vốn không đến phiên ngươi, nhưng ngươi tự đưa mình tới cửa, vậy cùng chết đi!”
Hắn nói xong, ra lệnh một con rồng nước bay tới chỗ Kính Duyên.
Nhàn Chân thấy vậy, biết đối phương lại thả khí linh vào rồng nước, pháp bảo này quá mức lợi hại, bọn họ không thể đánh bừa được. Hắn đành kéo sư huynh và hai vị tu sĩ bên cạnh ngồi lên pháp bảo của mình tẩu thoát, rồng nước ở phía sau điên cuồng đuổi theo bọn họ.
Lê Chân cúi đầu hỏi Bạch Hổ: “Lả Lướt Sát có thể hút khí linh của pháp bảo đó không?”
Bạch Hổ nhìn Lê Chân, nói: “Cấp bậc của pháp bảo đó rất cao, Lả Lướt Sát rất khó hút khí linh, trừ phi hiện tại tu vi của ngươi ở Hoá Thần hoặc Luyện Hư. Nếu không, cứ mơ đi.”
Mặc kệ rồng nước đang đuổi theo Kính Duyên bọn họ, Tả Dương không để ý tới, mà lại bắt Liễu Dực về, giết chết, ném thi thể xuống, hồn phách cũng ném xuống. Sau khi thi thể bên dưới hút hồn phách của Liễu Dực vào giữa trán, hạt châu chậm rãi nhô lên, phát ra ánh sáng màu đỏ, Tả Dương mừng rỡ, hắn sắp thành công rồi. Quả nhiên hồn phách của Nguyên Anh đủ mạnh, chỉ mới hai người, mà đã bằng với hàng vạn hồn phách của linh thể.
Tả Dương lại điên cuồng bắt một tu sĩ, người này chính là một trong những tu sĩ mà Kính Duyên đã mời tới. Vì lúc nãy hắn cách quá xa Nhàn Chân bọn họ, nên không kịp ngồi lên pháp bảo của Nhàn Chân chạy trốn, hắn chậm một bước, nên đã bị Tả Dương bắt được.
“Thứ quái quỷ gì vậy?!” Lê Chân đã phát hiện ra hạt châu màu đỏ, không giống với Tả Dương, Lê Chân có thể nhìn thấy trong hạt châu có vô số hồn phách đang kêu rên, như một địa ngục thu nhỏ vậy.
“Ngự Hồn Châu.” Bảo Châu trước ngực Lê Chân đột nhiên lên tiếng: “Ta mượn cơ thể của ngươi dùng một chút.”
Lê Chân đột nhiên nhận ra, cơ thể của mình đã mất sự khống chế