Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Chương 51




Editor: Aubrey.

Gốc cây tùng từng được Tiểu Hải Đường ôm về, trong suốt hai năm qua, đã hấp thụ không ít tinh hoa nhật nguyệt. Một điều thần kỳ đã xảy ra, trên thân cây khô héo đã có mầm non mọc ra, Lê Chân cũng có thể cảm nhận được sinh cơ của cây tùng này đã tốt hơn trước đây rất nhiều.

Khác hẳn với lúc trước, giống như ánh nến lung lay trong gió, mỏng manh đến mức bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt.

Vì vậy, Tiểu Hải Đường thật sự vô cùng cảm kích Lê Chân, không biết nên báo đáp với hắn như thế nào. Cuối cùng, bé dứt khoát lấy những quả hải đường mà mình kết được đưa cho Lê Chân bọn họ, xem như là một chút tâm ý của bé.

Phải biết rằng, nếu một thụ yêu kết quả, tất nhiên sẽ hoàn toàn khác hẳn với những trái cây bình thường. Sau khi thụ yêu tu luyện thành công, ra hoa kết trái, những chất dinh dưỡng trong trái cây sẽ được lấy từ linh khí trong thân thể của thụ yêu. Tiểu Hải Đường kết quả say trái như vậy, đã hao tổn không ít linh khí.

Sau đó, Tiểu Hải Đường hoá thành người, vóc dáng vốn đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, nhìn chỉ khoảng hai ba tuổi. Lê Chân bọn họ nhờ thế mới biết, hoá ra mỗi lần Tiểu Hải Đường hao tổn linh khí, vóc dáng khi hoá thành người sẽ nhỏ đi một vòng. Nhìn Tiểu Hải Đường càng ngày càng nhỏ, Hồ Mao Mao nhịn không được nói với bé sau này không được tùy ý làm hao tổn linh khí nữa.

Tiểu Hải Đường gật đầu, đôi chân nhỏ nhắn lại trở về bên cạnh Tiểu Tùng, tiếp tục cắm rễ. Tiểu Tùng cũng đang trong quá trình chậm rãi khôi phục, nếu như không có gì trở ngại, phỏng chừng sau này Tiểu Hải Đường sẽ không cần liều mạng tự làm hao tổn linh khí của mình nữa.

Những quả hải đường của Tiểu Hải Đường, Lê Chân đều đưa cho Hồ Mao Mao, cho y làm đồ ăn vặt, chỉ chừa lại một ít cho Du Nhi. Mấy năm nay, Hồ Mao Mao vẫn luôn ở trong trạng thái chưa thông suốt, Lê Chân đã từng ám chỉ qua vài lần, nhưng tiểu hồ ly ngốc này vẫn không hiểu. Khiến cho Bạch Hổ ở một bên xem kịch, nhân cơ hội cười nhạo Lê Chân một phen.

"Cha! Cha!" Tiểu Thạch Đầu vội vã chạy vào thư phòng, chưa kịp nói câu nào, phát hiện Lê Chân đang cẩn thận khắc gì đó, bé cũng quên luôn mình đang định nói gì.

Lê Chân vội vàng làm xong công việc trong tay, sau đó mới ngẩng đầu hỏi: "Sao lại gấp như vậy? Có chuyện gì?"

"Con nghe nhóm *tá điền đang ở bên ngoài bàn tán, bọn họ nói căn nhà này là chúng ta lừa được từ trong tay Trương gia. Hơn nữa, căn nhà này cũng là sản nghiệp của tổ tiên Trương gia. Hiện tại, Trương gia muốn trả giá cao để chuộc nhà và thôn trang này về." Tiểu Thạch Đầu rất ít khi quản chuyện trong nhà, mỗi ngày chỉ đi học, niệm kinh thư, mỗi khi nhàn rỗi sẽ luyện tập ba mươi sáu chiêu thức mà cha đã dạy cho bé.

*tá điền: một bộ phận nông dân làm thuê ruộng vườn cho địa chủ thời xưa.

Lời đồn này đã truyền ra gần một tháng, hôm nay Lê Chân mới được nghe, vừa nghe xong, hắn kinh ngạc. Thôn trang này rõ ràng là bọn họ chân chân chính chính mua về, sao lại nói là bọn họ lừa?

"Thì ra là việc này, việc này ngươi không cần xen vào, ta sẽ tự có cách." Lê Chân cười khẽ, nguyên nhân của việc này cũng đơn giản thôi, là do đám người Trương phủ bên kia cảm thấy thiệt thòi khi bán thôn trang này.

Lê Chân bọn họ ở trong căn nhà được gọi là quỷ trạch này hai năm, chẳng những không có việc gì, còn gộp mấy mẫu ruộng lại thành một *đồn điền.

*đồn điền: trang trại có quy mô lớn.

Năm đó, khi thôn trang này còn ở trong tay Trương phủ, vốn chỉ là một mảnh đất vô dụng, nhưng từ khi vào tay Lê Chân, giống như được khởi tử hồi sinh, loại lương thực nào cũng được trồng. Gần một ngàn mẫu ruộng trồng toàn là lương thực, riêng số tiền mỗi năm cho thuê ruộng cũng có thể lên đến mấy trăm lượng bạc. Huống chi, trong thôn trang này không chỉ có lương thực, Lê Chân còn sai nhóm tá điền dành ra một nửa đồn điền trồng cây công nghiệp, số tiền mỗi năm thu được tất nhiên cũng được tăng lên.

Hẳn là đối phương cũng đã nhận ra, bất kể là ai, chỉ cần nhặt được tiện nghi này thì đó chính là tiện nghi rất lớn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay. Kế hoạch của đám người kia, đơn giản chỉ là muốn ép Lê Chân huỷ bỏ giao dịch năm xưa. Đây là muốn khi dễ bọn hắn không phải là người địa phương, ở đây không có đồng hương hoặc gia tộc nào để dựa vào, nên mới dám dùng chiêu như vậy.

Lê Chân nào sợ bọn họ chơi chiêu thức ấy? Quậy một hồi, chỉ cần ra lệnh cho mấy dã quỷ bay quanh Trương phủ một vòng là được rồi, dù sao đám người Trương gia cũng không phải thứ gì tốt.

Năm đó, số lượng người chết trong căn nhà này, chỉ sợ cũng có liên quan với đám người Trương gia. Lê Chân hoài nghi như vậy cũng không phải không có lý do, cái ngày mà đám thổ phỉ tới nơi này, trùng hợp tên quản gia ở đây có việc phải hồi Trương phủ, ngay cả đám ma ma mà Trương phu nhân phái tới cũng trở về. Trương phu nhân cố ý phái đám ma ma đó đến đây với mục đích làm nội gián, thường ngày nếu không có việc gì thì sẽ không rời đi.

Lại nói, đám thổ phỉ kia giết Phương phu nhân rồi, vì sao còn phải lột da của người ta? Mối hận này phải lớn bao nhiêu? Mới có thể làm ra chuyện như vậy?

Cường đạo cùng lắm chỉ cầu tài, không có lý do gì để hành hạ một nữ nhân yếu đuối đến chết, nếu không phải là biến thái, thì chắc chắn là có thù oán, hoặc là có người nào đó sai đến giết. Trùng hợp lúc đó còn nghe nói Phương phu nhân đang mang thai, phỏng chừng đã tạo thành uy hiếp với Trương phu nhân, nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy.

Những chuyện này chỉ là suy đoán của Lê Chân, không có chứng cứ gì, hắn cũng lười đi kiểm chứng. Nhưng hiện tại, nếu đối phương đã chọc trên đầu hắn, vậy thì đừng trách hắn.

Không đợi Lê Chân ra tay thu thập đám người Trương gia, chợt có một vị khách ngoài dự liệu bất ngờ đến thăm Lê gia.

Sáng sớm hôm nay, Lê Chân chỉ vừa thức dậy, lão Vương trông cửa ở bên ngoài đã đến tìm hắn, ông nói ở bên ngoài có một lão hoà thượng muốn bái kiến gia chủ. Lê Chân nghe mà buồn bực, thường ngày lão Vương này rất tẫn trách, bất kỳ vị khách nào tới cửa, ông đều dò hỏi cẩn thận, vậy tại sao hôm nay không hỏi rõ ràng, còn lại đây thông báo với hắn.

Lão Vương này được Lê Chân thu nhận trong lúc hắn đi tuyển nhóm tá điền, trên đường tình cờ gặp được ông. Bởi vì không có con cái, nên lão nhân chỉ có một mình, không nơi nương tựa, thường ngày chỉ dựa vào công việc đánh xe để kiếm chút tiền dưỡng lão.

Chỉ là, không ngờ số tiền mà ông cực khổ tích góp, không biết đã bị ai trộm mất. Tiểu Thạch Đầu thấy lão nhân ôm túi tiền khóc rống trông vô cùng đáng thương, nên mang ông về nhà làm người gác cổng.

Dù sao trong nhà cũng có người sống, thường ngày Lê gia rất ít khi có khách tới thăm, một lão nhân không có bao nhiêu kiến thức vẫn có thể ứng phó được.

Lê Chân không phản đối, hắn cũng muốn mời vài người sống đến nơi này làm việc, không thể tất cả đều là quỷ.

Dù sao Quỷ Phó và người bình thường cũng không giống nhau, có vài chuyện, Quỷ Phó không tiện ra mặt. Trong Lê gia này, ngoại trừ lão Vương, hắn còn thuê thêm vài người, mỗi ngày trông coi đồn điền, chạy vặt, thu chi, tổng cộng năm sáu người. Nhóm tá điền của Lê gia không thể hiểu nổi vì sao chủ nhân không mua luôn người, mà lại đi thuê người? Chẳng những tốn nhiều tiền, lại còn không đáng tin cậy.

Bọn họ nào biết rằng, nếu hắn mua người, vậy đối phương phải sống trong nhà của hắn. Nhưng Lê gia không phải là một nơi thích hợp cho người ngoài ở, bởi vì phần lớn sinh vật trong nhà không phải là con người.

Lê Chân cau mày, nhìn lão hoà thượng xa lạ trước mặt, lão hoà thượng nhìn thấy biểu tình của Lê Chân, cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái.

"Vị sư phụ này, xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì?" Tinh thần lực của lão hoà thượng này rất cao, so với những người bình thường mà Lê Chân từng gặp, coi như ông là cao nhất, người như vậy Lê Chân không dám khinh thường.

Lão hoà thượng im lặng một lúc, sau đó mới phản ứng lại, hành lễ với hắn: "Lão nạp là tăng nhân ở chùa Linh Ẩn, mấy năm trước đã từng tới đây. Lúc ấy, ở nơi này âm khí rất dày đặc, oan hồn dã quỷ lại càng nhiều không kể xiết, sau hậu viện còn ẩn giấu tà khí. Oán khí trong căn nhà này thật sự rất nhiều, lúc ấy lão nạp không thể giải quyết, nên chỉ có thể đi ra ngoài tìm bằng hữu để hỗ trợ. Không ngờ lần này trở về, lão nạp phát hiện ra một chuyện, hình như là oán khí và cô hồn dã quỷ trong nhà đã bị đuổi đi hết rồi?"

Nói xong, ông lại nhìn Lê Chân bằng cặp mắt kỳ quái.

Trong mắt lão hoà thượng, Lê Chân là một người vô cùng kỳ quái, sát khí trên người hắn rất nhiều, thậm chí những người cực kỳ hung ác mà ông đã từng gặp, đều không có nặng sát khí bằng Lê Chân. Lượng sát khí nồng đậm như vậy, không biết phải giết bao nhiêu người mới có thể tích lũy được. Chỉ là, có một điều càng khiến cho ông cảm thấy kỳ quái hơn, lượng sát khí nồng đậm như vậy, tại sao vẫn chưa tổn hại đến vận khí của hắn?

Ngoại trừ lượng sát khí bên ngoài, trên người đối phương còn dính phải yêu khí, âm khí, vừa nhìn là biết đối phương đã tiếp xúc với yêu ma quỷ quái rất nhiều. Lẽ ra, loại người như hắn, hẳn phải bị hao tổn rất nhiều dương khí, nhưng khi quan sát thân thể của hắn, hình như chưa từng chịu bất kỳ thương tổn nào, người này thật sự rất kỳ lạ.

Tất nhiên, Lê Chân cũng biết lão hoà thượng này đang nghĩ gì, hắn cười nói: "Sư phụ không biết đó thôi, ban đầu không có ai dám mua căn nhà này. Nếu không phải một hôm ta gặp được một cao nhân, hắn nói sẽ giúp ta tiêu diệt ác quỷ trong nhà, thì ta đã không mua căn nhà này rồi. Sau khi cao nhân giúp ta đuổi ác quỷ đi, ngài ấy còn dặn ta làm pháp sự cho những người chết trong này. Chờ đến khi siêu độ cho những oan hồn kia xong, bọn ta mới có thể dọn vào ở. Lúc đó, ta còn mời vài vị tăng nhân đến làm pháp sự siêu độ suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, tốn không ít tiền, có điều số tiền đó rất đáng giá."

Lê Chân đã sớm chuẩn bị sẵn lời nói dối, trong mấy năm nay, hắn đều nói với người bên ngoài như vậy. Bởi vì không còn quỷ phá nữa, nên những người ở thôn xóm gần đây cũng tin Lê Chân thật sự đã mời cao nhân về hỗ trợ.

Nếu không phải Lê Chân nói vị cao nhân kia đã đi rồi, thì chỉ sợ những thôn dân kia gặp mấy sự kiện kỳ quái, sẽ nghĩ cách tìm cho bằng được cao nhân kia.

"Thì ra là vậy." Lão hòa thượng gật đầu, sau đó lại nói tiếp: "Chỉ là, lão nạp vẫn không yên tâm. Không biết thí chủ có thể cho lão nạp tham quan nơi này một chút được không? Xem có thứ gì không sạch sẽ hay không?"

"Chuyện này chỉ sợ là không tiện." Lê Chân lộ ra vẻ mặt khó xử, hắn làm sao có thể để cho một lão hoà thượng chuyên đuổi quỷ đi lòng vòng trong nhà mình? Hậu viện nhà hắn đang có một bầy tiểu hồ ly chơi đùa, còn có hai thụ yêu, cùng với một con chó đang đọc sách, lại cộng thêm một nhóm Quỷ Phó, náo nhiệt đến mức có thể mở tiệc liên hoan được luôn.

Lão hoà thượng thấy Lê Chân phòng bị như vậy, ông chỉ có thể thở dài: "Nếu thí chủ đã không muốn thì thôi, sau này trong nhà thí chủ có tà vật nào xuất hiện, thì cứ tới chùa Linh Ẩn tìm lão nạp, pháp hiệu của lão nạp là Tịnh Thiện."

Lê Chân lập tức nói lời cảm tạ, rồi tự mình tiễn Tịnh Thiện đại sư ra đến cửa. Chờ đến khi đối phương đi xa, hắn mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, lão hoà thượng này không đơn giản, vậy mà cũng có khả năng điều khiển ám chỉ tinh thần. Lúc nãy, ông ta còn lặng lẽ hạ ám chỉ tinh thần mỏng manh lên người hắn, để cho hắn dẫn ông ta đi ra hậu viện. Có điều, loại chiêu thức nhỏ như vậy, tất nhiên không có tác dụng với Lê Chân.

Hơn nữa, hắn còn cảm thấy lão hoà thượng này hẳn chỉ đến đây để thử, sẽ không thi triển bản lĩnh thật sự.

Sau này, hắn phải cẩn thận hơn, mấy ngày tới cũng không thể cho bầy tiểu hồ ly chơi ở bên ngoài.

Trong khi Lê Chân đang nghĩ cách làm sao để trông chừng bầy phi nhân loại nhà mình, đám người Trương gia đã trực tiếp tới cửa, nói là sẽ trả một cái giá gấp năm lần để thu hồi thôn trang. Lê Chân không muốn nói nhiều, chỉ sai người đuổi bọn họ ra ngoài, đám người Trương gia bị áp chế ở bên ngoài còn không ngừng kêu gào, năm đó bọn họ bán thôn trang này vốn chưa có thông qua sự cho phép của thân thích, giao dịch năm đó nếu quậy đến tai quan phủ, vẫn có thể được hủy bỏ.

Đám người Trương gia không ngờ, sau khi bọn họ quậy một trận như vậy, đã chính thức chọc giận Lê Chân. Nếu các ngươi đã thích tiền như vậy, vậy ta sẽ cho các ngươi nếm đủ!

Tối hôm đó, không hiểu sao sổ sách trong trướng phòng của Trương gia đột ngột không cánh mà bay, mấy tờ giấy nợ trong thư phòng cũng không còn thấy bóng dáng. Mỗi khi bọn họ đi đòi tiền hàng các thương nhân, không thể không có giấy nợ, mà một khi không có, những người kia sẽ nhất quyết không trả.

Sau lần đó, Trương gia tổn thất gần một vạn lượng. Còn Lê Chân thì chỉ cười lạnh, ra lệnh cho nhóm Quỷ Phó đốt sạch sẽ mấy tờ giấy nợ kia, chiêu này của hắn coi như là hại người thành công nhưng không tổn hại đến mình.

Từ khi Trương lão gia chết, trong mấy năm qua, Trương gia không làm được chuyện gì ra hồn. Chẳng những sinh ý không có khởi sắc, hai nhi tử thủ hiếu tang xong, cũng không thi đậu cử nhân, đến bây giờ chỉ có được danh hiệu tú tài.

Lê Chân lật xem sổ sách của Trương gia, lợi nhuận thiếu đáng thương, khó trách bọn họ lại đánh chủ ý lên thôn trang này. Mấy năm nay, chi tiêu của Trương gia giảm sút khá trầm trọng, lợi nhuận thu vào càng ngày càng ít, tháng nào cũng thu không đủ chi, nên tất nhiên bọn họ sẽ nghĩ cách tăng thu giảm chi.

Riêng mấy tờ giấy nợ kia, chỉ làm cho Trương gia khó chịu vài ngày rồi thôi, căn bản không ảnh hưởng nhiều đến ngân sách của bọn họ. Sát chiêu thực sự mà Lê Chân áp dụng chính là mấy cuốn sổ sách này, mấy cuốn sổ sách mà nhóm Quỷ Phó trộm về cho hắn, khiến cho hắn biết được bí mật đen tối của Trương gia.

Xem ra, chuyện này sẽ vô cùng náo nhiệt, bọn họ có qua lại với quan viên, còn ăn xén ăn bớt tiền, còn có thư tín, cùng vài sổ sách không biết là sinh ý của ai. Lê Chân sai nhóm Quỷ Phó sao chép ra một bản, sau đó, hắn nghĩ cách đưa mấy thứ này dâng lên cho một vị quan viên, tên quan viên có quan hệ với Trương gia tình cờ là đối thủ của vị quan viên này. Nhược điểm chí mạng của bọn họ đã dâng lên tới cửa, hắn ngu gì mà không nhanh chóng bắt lấy?

Sau này, Trương gia như thế nào, Lê Chân căn bản không quan tâm, sau khi tống khứ mấy cuốn sổ sách kia đi, hắn mới chân chính được yên tĩnh.

Ban đầu, quả thật đám thân thích của Trương gia cũng có ý định thăm dò, muốn gây náo loạn một phen. Nhưng từ sau khi Trương gia xảy ra chuyện, đám thân thích kia lập tức rụt cổ bỏ chạy, không dám náo loạn nữa. Những thôn dân xung quanh cũng không biết đầu đuôi thực hư ra sao, chỉ cho rằng sau Lê gia có người chống lưng.

Giải quyết xong chuyện của Trương gia, Lê Chân định đưa Hồ Mao Mao đi ra ngoài du ngoạn mấy ngày, nhưng không nghĩ tới ngay sau đó, trong nhà lại xảy ra chuyện. Trong lúc Đại Hoàng mang bầy tiểu hồ ly ra sau núi chơi, bất ngờ bị người bắt cóc. Trở về báo tin chính là Hồ Thảo Nhi, chỉ có một mình bé may mắn thoát được, còn những tiểu hồ ly khác đã bị người ta bắt đi rồi, bao gồm cả Đại Hoàng.

Đại Hoàng? Bị người bắt đi? Lê Chân thừa biết sức chiến đấu của Đại Hoàng, chẳng những đã khai linh trí, mà trong suốt hai năm qua nó cũng đã cọ không ít tinh hoa nhật nguyệt, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của nó.

"Là ai bắt?" Hồ Mao Mao cũng hoảng sợ.

Sau khi Hồ Thảo Nhi kể rõ đầu đuôi sự việc, Lê Chân mới biết hoá ra là vị đại sư Tịnh Thiện lần trước không hề có ý định bỏ qua nơi này. Hẳn là ngày nào ông ta cũng đến canh chừng ở xung quanh?

Theo như những gì Hồ Thảo Nhi kể, hẳn là lão hoà thượng đã cố ý chờ sẵn ở đó, còn cố ý chọn một nơi khá xa. Đại Hoàng bị Phật Châu của ông ta đánh mấy cái, lập tức hôn mê bất tỉnh, còn những tiểu hồ ly khác thì bị doạ chạy tán loạn khắp nơi, sau đó lại bị ông ta nhanh chóng túm đuôi từng con bỏ vào bao tải đã sớm chuẩn bị.

Lê Chân nhìn thần sắc của Hồ Thảo Nhi vẫn còn kinh hồn bạt vía, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ tiểu hồ ly này không phải may mắn chạy thoát, mà là lão hoà thượng kia cố ý thả về, mục đích là muốn thông tri cho hắn.

Xem ra, đối phương muốn hắn phải tới cửa một chuyến, Lê Chân sờ đầu Hồ Mao Mao, trấn an y một chút: "Không có việc gì, ngươi đừng vội hoảng, ta tự có biện pháp. Ngươi cứ ở nhà chờ trước đi, ta sẽ đi tìm người điều tra việc này."

Hồ Mao Mao hoảng loạn nắm lấy y phục của Lê Chân: "Ta cũng đi."

"Ngươi ở nhà trông chừng bọn họ, trong nhà không có ai, ta không yên tâm." Thật ra, Lê Chân định đến tìm lão hoà thượng kia tính sổ, làm sao có thể mang tiểu hồ ly này theo được? Ai biết được lão hoà thượng Tịnh Thiện kia có biện pháp nào đối phó với yêu tu hay không?

Hồ Mao Mao mở cặp mắt tròn xoe nhìn Lê Chân nửa ngày, sau đó y mới nói: "Thôi được rồi, ta ở nhà chờ ngươi."

Lúc Lê Chân đặt chân tới chùa Linh Ẩn, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, khách hành hương trong chùa lần lượt ra về. Lê Chân kéo một hoà thượng, vừa định nhờ đối phương dẫn hắn đi tìm đại sư Tịnh Thiện, thì đã có một vị hoà thượng trẻ tuổi đi tới trước mặt hắn: "Vị này chính là Lê thí chủ? Sư phụ của ta đã chờ ngươi lâu rồi."

Lê Chân vừa xoay đầu lại, lập tức bị kinh diễm, không vì cái gì khác, chính là vì hoà thượng trẻ tuổi này có dung mạo vô cùng tuấn mỹ, có thể so sánh với dung mạo của Hồ Mao Mao. Hơn nữa, trên người hoà thượng này còn có khí chất xuất trần, chẳng khác nào một vị tiên. Chỉ tiếc, tướng mạo tốt như vậy, vậy mà đã xuất gia.

"Sư phụ của ngươi thật là dự liệu mọi sự như thần." Lê Chân châm chọc một câu.

Hoà thượng tuấn mỹ kia khẽ cười: "Sư phụ luôn luôn là như thế."

Lê Chân không định cãi nhau với đối phương, hắn sờ Hoả Vân Đao trong áo, lão hoà thượng Tịnh Thiện kia nếu dám làm cho bầy tiểu hồ ly bị thương, hắn chắc chắn sẽ không tha cho ông.

Chùa Linh Ẩn không hổ là ngôi chùa nổi danh nhất Hàng Châu, cảnh sắc xung quanh vô cùng đẹp đẽ, hiện tại các tăng nhân đang ở trong phòng niệm kinh, ở hậu viện không có người. Lê Chân lén quan sát hoàn cảnh xung quanh, lỡ như lát nữa có đánh nhau, hắn cũng biết tìm đường để mà lui.

"Lê thí chủ, tới rồi, chính là nơi này." Hoà thượng trẻ tuổi dẫn Lê Chân đến một căn nhà nhỏ cách khá xa đại đường, lão hoà thượng Tịnh Thiện kia trông có bản lĩnh như vậy, sao lại ở một căn nhà hẻo lánh như thế này?

Không đợi Lê Chân suy nghĩ kỹ,

Tịnh Thiện đã cười tủm tỉm từ trong nhà bước ra.

"Lê thí chủ, lại gặp mặt."

"Ha hả! Tịnh đại sư! Người thẳng thắn như chúng ta không nên dài dòng làm gì, bầy tiểu hồ ly của ta đâu?" Lê Chân trực tiếp hỏi.

Tịnh Thiện chậm rãi lắc đầu: "Lê thí chủ, bọn chúng đều là yêu quái..."

Ông nói chưa xong, Lê Chân trực tiếp ngắt lời ông: "Chỉ là mấy đứa trẻ hồ ly, thường ngày ngoại trừ ăn vụn trái cây thì không còn bản lĩnh nào khác, đại sư không nên không biết xấu hổ nói bọn họ là yêu quái."

"Thí chủ có từng nghĩ tới, sau này bầy yêu quái kia lớn lên, sẽ làm ra chuyện gì không?" Tịnh Thiện lại hỏi thêm một câu.

Lê Chân nhíu mày: "Những hồ ly khác như thế nào thì ta không biết, còn bầy tiểu hồ ly nhà ta rất ngoan ngoãn. Nếu sau này bọn họ thật sự hại người, chính tay ta sẽ tự kết liễu tính mạng của bọn họ."

Tịnh Thiện lại thở dài: "Lão nạp nhìn ra thí chủ đã bị yêu khí quấn thân, chỉ sợ cũng khó có thể phân biệt thiện ác..."

Quả nhiên, ngay từ đầu không nên vô nghĩa, trực tiếp hạ ám chỉ tinh thần cho lão hoà thượng này là được rồi.

Lê Chân vừa làm bộ nghe lão hoà thượng này dong dài, vừa lặng lẽ thả tinh thần lực ra. Tinh thần lực của lão hoà thượng này ở trong cảm giác của Lê Chân chính là một vầng sáng màu vàng rực rỡ, so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, cũng lớn hơn không ít. Muốn hạ ám chỉ tinh thần lên người này, tất nhiên sẽ không dễ như hạ ám chỉ tinh thần lên người bình thường.

Lê Chân chậm rãi điều khiển tinh thần lực dò xét vầng sáng màu vàng rực rỡ kia, đang muốn thâm nhập vào, tinh thần lực của lão hoà thượng đột ngột kích động, năng lượng nhanh chóng tập trung lại thành một quả cầu rực sáng. Lê Chân thử đi thử lại vài lần, nhưng không thể thâm nhập vào được.

"Lê thí chủ, ngươi cho rằng ngươi ám toán lão nạp như vậy, là có thể cứu được bầy tiểu hồ ly kia sao?" Tịnh Thiện đột ngột nói.

Lê Chân đã sớm nhận ra, lúc đối phương tập trung tinh thần lực lại, tức là hắn đã bị bại lộ. Tinh thần lực của lão hoà thượng này quá mẫn cảm, chỉ sợ ban đầu hắn vừa thả tinh thần lực ra cũng đã bị đối phương phát hiện.

Nếu đã không thể hạ ám chỉ tinh thần, vậy cứ trực tiếp động thủ thôi. Lê Chân rút Hoả Vân Đao ra, thanh đao này vừa xuất hiện, sắc mặt của Tịnh Thiện lập tức trở nên ngưng trọng: "Thật không ngờ trên người thí chủ còn giấu thanh đao yêu nghiệt này."

"Rốt cuộc ngươi có chịu thả hay không? Nếu không thả, ta sẽ lập tức phá hủy ngôi chùa này!" Lê Chân trực tiếp chỉ thẳng mũi đao đến trước mặt Tịnh Thiện.

"Ta thấy thí chủ đây có duyên với phật, tại sao không..." Ông còn chưa nói xong, Lê Chân đã chém tới, tước mất một sợi râu của ông.

Lão hòa thượng hoàn toàn không để ý, mà chỉ nhàn nhạt nói: "Thí chủ nếu còn tiếp tục như vậy, vậy tính mạng của bầy tiểu hồ ly kia, lão nạp sẽ không bảo đảm."

Khó trách Bạch Hổ ghét nhất là mấy con lừa trọc như thế này, quả nhiên rất đáng ghét, Lê Chân cũng không muốn dong dài với ông, hắn trực tiếp nhìn về phía hoà thượng trẻ tuổi kia. Nếu ta đã không thể xâm nhập vào tinh thần lực của ngươi, chẳng lẽ cũng không thể xâm nhập vào người khác?

Lê Chân hạ ám chỉ tinh thần lên người hoà thượng trẻ tuổi: "Mang ta đi đến chỗ đang nhốt bầy tiểu hồ ly."

Hoà thượng trẻ tuổi không có tinh thần lực cường đại như lão hoà thượng, tinh thần lực của hắn chỉ là một đám sương mù màu vàng nhạt, mặc dù mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng vẫn không thể ngăn cản được Lê Chân. Lê Chân vừa thả tinh thần lực ra, hoà thượng trẻ tuổi lập tức trúng chiêu, mê mang dẫn Lê Chân đi đến nơi đang giam giữ bầy tiểu hồ ly.

Tịnh Thiện vội vàng tiến lên ngăn trở, Lê Chân lập tức trở tay muốn bắt lấy ông, lão hoà thượng thấy vậy, lập tức tung một chưởng phản đòn. Ông bật người một cái, muốn thừa cơ hội kéo hoà thượng trẻ tuổi kia về.

Lê Chân đời nào sẽ để cho ông thực hiện thành công, chân trái của hắn bước lên phía trước một bước, ngăn cản trước mặt hoà thượng trẻ tuổi, chỉ một quyền đã cản được cánh tay của lão hoà thượng đang đánh tới.

Hai người giao thủ không đến hai chiêu, Tịnh Thiện chợt nhận ra người trước mặt ông cũng không hề đơn giản, chỉ sợ mình không phải là đối thủ của hắn. Lão hoà thượng rất biết quan sát tình hình, ông không tiếp tục kiên trì nữa, đành lui về sau mấy bước, ôn tồn nói: "Thí chủ đừng vội, thật ra lão nạp không có ác ý. Nếu thí chủ đã muốn cứu bầy tiểu hồ ly kia, lão nạp sẽ dẫn thí chủ đi đến chỗ đang nhốt bọn chúng, chỉ xin thí chủ hãy buông tha cho đồ đệ của lão nạp."

Lê Chân không tin tưởng lão hoà thượng này, hắn liếc nhìn hoà thượng trẻ tuổi một cái, lại nói: "Vẫn nên để cho đồ đệ của ngươi đi theo đi, nhiều người cũng dễ ứng phó hơn một chút."

Nói xong, hắn lập tức tránh qua một bên để cho lão hoà thượng dẫn đường, còn hoà thượng trẻ tuổi này xem như là con tin của hắn, tất nhiên hắn sẽ không dễ dàng thả ra.