Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Chương 22




Editor: Aubrey.

Sống ở cổ đại thật sự vô cùng yên tĩnh, căn bản là do không có cái gì để giải trí. Về chuyện hiến tế, trong mắt nhiều người chỉ xem nó như xướng tuồng, nhưng lại rất đáng chú ý.

Lê Chân vốn dĩ không có hứng thú, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi, hắn đành phải gật đầu đáp ứng, coi như là mang hai hài tử đi chơi.

Đối với những thương nhân đến từ phương Nam, Lê Chân có chút hứng thú với những đặc sản mà bọn họ mang tới. Nếu là hải sản, hoặc là cá khô gì đó, hắn sẽ mua một ít, vừa lúc có thể thay đổi khẩu vị.

Nghe cha nói sẽ mang bọn họ đến chợ chơi, Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi đều kích động nhảy dựng lên. Đây là lần đầu tiên bọn họ được đi dạo chợ, trước kia cũng đã từng nghe những hài tử khác trong thôn nói còn có thể được xem tế thần.

Cả ngày hôm nay, hai tiểu gia hoả đều vô cùng vui vẻ, Tiểu Thạch Đầu đang nấu cơm mà còn bị thất thần, thiếu chút nữa đã khiến cho nồi cơm bị cháy.

Hai đứa trẻ đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng đã tới ngày đó. Hôm nay, vào lúc trời vẫn còn chưa sáng, Lê Chân cảm thấy bên cạnh có gì đó không đúng, vừa mở mắt ra, hắn lập tức nhìn thấy hai tiểu gia hoả đang dùng cặp mắt sáng ngời nhìn hắn. Không phải ngày nào Lê Chân cũng tu luyện, cứ cách vài ngày là hắn sẽ dựa theo phương thức nghỉ ngơi của người bình thường mà ngủ một chút, hắn cảm thấy như vậy tốt hơn.

"Cha! Mau rửa mặt đi, chúng ta đi chợ." Tiểu Thạch Đầu đã bưng sẵn chậu rửa mặt tới, Lê Chân liếc mắt nhìn ra ánh trăng bên ngoài. Từ khi xuyên về cổ đại, hắn đã học được cách nhìn ánh trăng và ánh nắng để phân biệt thời gian. Lúc này chắc cũng khoảng ba bốn giờ sáng? Mấy đứa trẻ này thật là có tinh thần.

Nếu đã dậy rồi, Lê Chân cũng không thể tiếp tục nằm lại, giấc ngủ hiện tại đối với hắn mà nói cũng không quan trọng lắm, chỉ cần cách vài ngày ngủ khoảng ba bốn tiếng, vậy là đủ rồi.

Mùa thu hoạch vừa trôi qua, trong không khí, nơi nơi đều tràn ngập mùi hương của lúa mới.

Lê Chân mang tiền theo, đưa cho hai đứa Tiểu Thạch Đầu một ít bạc vụn và vài văn tiền để bọn chúng tiêu vặt.

Trong thôn đã có vài nhà dậy sớm, thấy cả nhà Lê Chân đi chợ, bọn họ lập tức sôi nổi chào hỏi. Có vài người còn có ý định cọ xe, nhưng xe lừa không đủ lớn, chỉ đủ chỗ cho ba người ngồi, nên bọn họ chỉ có thể từ bỏ.

Ba người lắc lư trên xe lừa, con lừa này sống ở nhà Lê Chân mấy tháng nay chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy. Chẳng những mỡ phì thể tráng, mà đám lông trên thân nó cũng sáng rực cả lên. Mỗi lần Lê Chân tu luyện, nó cũng cọ được không ít tinh hoa, ngày nào cũng được cung cấp rất nhiều lương thực và dược liệu mà con chuột đầu đàn kia tha về, ăn ngon đến mức phì ra một vòng.

Mỗi ngày, Lê gia không có nhiều việc để làm. Bởi vì căn bản Lê gia không có trồng trọt, điều này khiến cho không ít lão nhân trong thôn không hài lòng, họ nói đường đường là một trụ cột của gia đình mà lại chẳng làm việc gì thật sự quá kỳ cục.

Nhưng đời nào Lê Chân sẽ phung phí tinh lực của bản thân vào việc trồng trọt, sau này Lê Chân cũng không động tới một mẫu ruộng nào, nhưng cuộc sống cũng không đi xuống, mà lại còn khá giả hơn trước. Những lão nhân trong thôn thấy vậy mới ngưng cằn nhằn, nhưng lại có không ít nữ nhân thường hay nói xấu sau lưng hắn. Những chuyện đó cũng không tạo ra ảnh hưởng gì đối với Lê Chân, nên hắn mặc kệ.

Là một người từ thời mạt thế hỗn loạn xuyên đến cổ đại, thật sự là Lê Chân không định để tâm đến những lời đàm tiếu xung quanh. Cái gì thanh danh? Cái gì bị người chỉ trích? Căn bản không phải là chuyện của hắn. Hắn cũng sẽ không tranh cãi với họ, vì bọn họ chưa được chứng kiến bộ mặt thật của hắn, nên mới không biết hung tàn chân chính là như thế nào. Chỉ cần hắn cảm thấy người nào có uy hiếp đến tính mạng của hắn, hắn sẽ trực tiếp ra tay tàn nhẫn.

Giống như bốn người nhà Lê Nguyên Đức, ngày xưa bọn chúng từng tung hoành uy hiếp người khác như thế nào, Lê Chân vốn không để ý tới. Nhưng đến khi hắn cảm thấy đối phương có uy hiếp đến tính mạng của hắn, thì hắn sẽ trực tiếp hạ thủ, căn bản không cần phải nói nhiều.

Con lừa này thật ra cũng rất hiểu ý người, không cần Lê Chân điều khiển, nó vẫn tự mình lộc cộc kéo cả nhà Lê Chân đến huyện thành. Dù sao thì nó cũng đã được hấp thụ tinh hoa ánh sáng, mấy tháng qua nó còn được ăn rất nhiều dược liệu và thức ăn đắt tiền, nên thể lực của nó so với trước kia tăng lên rất nhiều. Kéo cả nhà bọn họ, nhưng không cảm thấy tiêu hao thể lực.

Lê gia thôn cách huyện thành khoảng năm mươi, sáu mươi dặm. Con lừa kia nghĩ thầm, mình nên ở trước mặt chủ nhân khoe khoang rằng mình vẫn hữu dụng, nó lập tức chạy thật nhanh. Nhưng đến khi tới cửa huyện thành, cánh cổng vẫn chưa được mở.

Lê Chân đã có dự kiến trước nên lập tức mang đệm và chăn bông ra, để cho Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi nằm ở trên đùi hắn, rồi đắp chăn cho hai tiểu gia hoả tiếp tục ngủ. Hai đứa trẻ này bởi vì quá phấn khích nên đã dậy rất sớm, phỏng chừng đến chiều sẽ bị mệt. Không bằng, tranh thủ ngủ một lát, trên người Lê Chân vốn đã nóng hầm hập, giống như một cái lò lửa lớn, hai tiểu gia hoả cùng nhau dựa vào người cha mình, cảm thấy vô cùng ấm áp. Trên người còn được đắp thêm một cái chăn, không bao lâu sau đã ngủ say.

Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi bị mùi thơm đánh thức, vừa mở mắt ra, không biết từ khi nào đã được vào huyện thành. Đã có không ít quán ăn mở cửa, bán mì nước, bánh màn thầu và một số vật dụng linh tinh.

Ba người ăn sáng xong, nhìn người trên đường càng ngày càng đông. Năm nay vốn là một năm được mùa, lương thực tuy có hơi thấp, nhưng các gia đình nhà nông năm nay coi như cũng có dư giả một chút. Không ít người trong thôn đi tới từng nhà bán đồ khô do chính tay họ làm, cũng có không ít người bán một ít thổ sản vùng núi.

Lê Chân cũng mua được không ít nấm, hạt thông, hạch đào và vài thứ khác. Mà những thứ này là được các thương nhân đến từ phương Nam mang theo, Lê Chân đã từng được ăn, những món này cũng có thể bảo quản lâu. Hắn mua gần nửa xe, cùng với một ít cá khô, bột củ sen và thạch quả.

Sau một hồi ăn uống, mua sắm, cả nhà lại kéo nhau đi xem tế thần. Lê Chân chưa từng gặp qua loại náo nhiệt cổ đại như thế này, nhưng mà, người có cùng suy nghĩ với hắn cũng rất nhiều. Họ vây quanh dàn tế bên kia thành ba vòng từ bên ngoài đến bên trong, vây kín đến nỗi không có một khe hở nào, Lê Chân khó có thể vào được.

Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi thì đang liều mạng chui vào bên trong, Lê Chân lười xem, đành dứt khoác buông tay mặc kệ, để cho bọn trẻ vào trong, còn hắn thì ở bên ngoài dùng tinh thần lực để trông chừng hai đứa nhỏ. Đối với loại náo nhiệt như thế này, có không ít những kẻ giả dạng làm ăn mày, rồi thừa cơ hội mà bắt cóc trẻ con.

Chỉ mới thả tinh thần lực, Lê Chân đã phát hiện một trường hợp rất kỳ quái.

Trong đám người kia, có một người có tinh thần lực rất yếu, thậm chí có thể dùng từ ảm đạm để hình dung. Tinh thần lực của người này gần như chỉ bằng một phần mười của người bình thường, hẳn là người này sắp chết rồi? Ánh mắt của Lê Chân đã nhận ra phương hướng nên lập tức nhìn qua, phát hiện người nọ là một người bán hàng rong. Thoạt nhìn không giống một người sắp chết, tuy trông người đó cũng khá gầy, nhưng tinh thần trông cũng khá tốt, đang cò kè mặc cả với người khác.

Lê Chân hiếu kỳ, hắn lập tức thám thính tiếng lòng của đối phương. Hoàn toàn trống rỗng?! Nhưng rõ ràng đối phương đang cò kè mặc cả với người khác mà? Dù có như thế nào, cũng không thể trống rỗng như vậy.

Lúc buôn bán, người ta sẽ thường nghĩ đến vấn đề giá cả trong đầu. Nào có ai như người này? Hoàn toàn trống rỗng.

Đại khái là do ánh mắt của Lê Chân nhìn chằm chằm người kia quá lâu, nên mới khiến cho người đó chú ý. Đối phương liếc mắt nhìn Lê Chân một cái, rồi vội vàng cầm quang gánh rời đi.

Lúc rời đi, cái bóng của người kia bỗng nhiên vặn vẹo kỳ quái, nhưng không có ai để ý tới. Lê Chân chỉ lo nhìn chằm chằm người nọ, mà không hề chú ý tới cái bóng ở dưới đất.

Trong đầu Tiểu Thạch Đầu đột ngột vang lên một giọng nói "Sao mấy người này cứ tiếp cận ta và muội muội hoài vậy? Ây da! Không nhìn được, tại sao người này lại đứng che trước mặt ta? Thật đáng ghét, mùi hôi trên người hắn thật là khó ngửi."

Lê Chân vẫn luôn cảnh giác, hắn lập tức thám thính tiếng lòng của tên đang đứng cạnh Tiểu Thạch Đầu, tạm thời bỏ qua người bán hàng rong kia.

Mấy người này đúng là những tên ăn mày, thấy hai đứa trẻ ăn mặc chỉnh tề. Đặc biệt là nữ hài, khuôn mặt trắng trắng hồng hồng, trông rất ngoan ngoãn, lại còn rất sạch sẽ, bên người cũng không có người lớn nào, đứng cùng một tiểu tử choai choai, nên bọn họ lập tức xem Du Nhi là mục tiêu. Đối với cái thứ buôn bán trẻ con như thế này, Lê Chân căm thù đến tận xương tuỷ.

Ở mạt thế, những chuyện như thế này cũng không ít, Lê Chân vô cùng chán ghét loại hành vi này.

Trong sân, ánh mắt của ba tên ăn mày kia đột nhiên trở nên ngẩn ngơ, đứng trên đường không nhúc nhích.

Lê Chân vốn không định quấy rầy hứng thú của hai tiểu gia hoả, nên để cho bọn ăn mày cứ đứng yên như vậy, đứng cho tới khi lễ tế thần kết thúc thì thôi. Sau khi chấm dứt, mấy người này mơ mơ màng màng đi đến huyện nha tự thú, còn mang nha dịch đến nơi mà bọn họ giấu trẻ con.

Hơn một năm nay, thỉnh thoảng có vài người đến huyện nha tự thú. Ban đầu, đám nha dịch kia rất khiếp sợ, không dám tin. Nhưng đến bây giờ thì bọn họ đã chết lặng rồi, à... Lại có thêm vài tên đến tự thú.

Dù sao thì chỉ cần qua hai ngày, là bọn chúng sẽ ở trong tù la hét om sòm, nói bọn chúng không phạm tội, lại còn cực kỳ sợ hãi, không một tên nào có biểu hiện bình thường.

Huyện lão gia thì lại cho rằng, có một vị thần nào đó đang bảo vệ huyện thành này, đây cũng là lý do vì sao năm nay tổ chức lễ tế thần. Những người đến tự thú càng ngày càng nhiều, những tên ăn trộm ở trong huyện, côn đồ náo loạn ở thị trấn cơ hồ đều không còn, cuộc sống của người dân vô cùng bình yên.

Thật ra, Lê Chân không cố tình đi tìm những tên tội phạm đó để khiến cho bọn họ đi tự thú, mà là do bọn họ tự chui đầu vào lưới. Lê Chân vốn rất *trạch, một tháng chỉ đi lên huyện một chuyến để mua một ít lương thực, vài vật dụng linh tinh. Chỉ là, mỗi lần hắn đến huyện, đều gặp phải những kẻ làm cho hắn rất khó chịu. Nào là trộm cắp, lừa gạt, hãm hại người khác đều bị hắn tống hết vô tù.

*trạch: thích ở nhà.

Xem xong lễ tế thần, cả hai đứa trẻ đều vô cùng hưng phấn, cứ như chim hót mà ríu ra ríu rít không ngừng kể cho hắn nghe những gì mà bọn chúng vừa thấy. Trang phục thì rườm rà, lễ nghi thì kỳ lạ, còn có rất nhiều vật phẩm tế thần rất phong phú.

Lê Chân vừa trả lời với hai tiểu gia hoả, vừa suy xét xem có nên mang văn hoá của thế giới trước đây đến nơi này hay không? Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi đang lớn lên từng ngày, không thể cứ để cho bọn nhỏ cứ sống không có lý tưởng như vậy được, đọc sách học tập không phải chỉ là lời nói suông.

"Đi! Chúng ta đi mua vài thứ." Trước tiên, Lê Chân sẽ mua một cuốn Tam Tự Kinh và vài cuốn kinh thư khác. Cho bọn nhỏ học vỡ lòng trước, còn chuyện đi Tư Thục, Lê Chân tính toán sẽ xem xét tư chất của Tiểu Thạch Đầu trước. Nếu tốt, sẽ đưa đến huyện thành, còn nếu bé chỉ có tư chất bình thường, thì chỉ cần học ở trường trong thôn là được rồi.

Hắn đang đi về phía trước, đột nhiên có một nữ nhân bị người ta đẩy một cái, đụng vào xe lừa của Lê Chân. Nàng kêu ai ui một tiếng, rồi lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

Ý nghĩ đầu tiên của Lê Chân là người này đang muốn ăn vạ sao? Kết quả, hắn thử thăm dò một vòng, phát hiện tiếng lòng của người dân xung quanh đều rất bình thường, không có ai có ý muốn đòi tiền. Hắn cũng đã quên mất một chuyện, hơn một năm qua hắn đã ném hết những tên ăn vạ vào tù rồi. Hiện tại, người trên đường không còn ai dám làm loại hành động đó nữa.

Nghe xong tiếng lòng, nhưng không thể nghe được tiếng lòng của nữ nhân kia. Lê Chân vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, tinh thần lực của nàng ta cực kỳ sáng ngời. Cấp độ của tinh thần lực này, cư nhiên đã đạt tới cấp bốn của một dị năng giả hệ tinh thần?!

Nữ nhân này chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, ngoại hình xinh đẹp nhưng có hơi nhu nhược. Tuy không tính là một cực đại mỹ nhân, nhưng cũng đã khiến cho không ít người xung quanh cảm thấy thương hoa tiếc ngọc. Lúc này, trong mắt của nàng dường như đã trào ra nước mắt, cố gắng duỗi tay về phía cổ chân, hình như không thể đứng lên nổi.

Trong lòng Lê Chân thì lại âm thầm cảnh giác, tinh thần lực của nữ nhân này thoạt nhìn rất mạnh, lại còn đạt tới cấp bốn, nên hắn không thể nghe được tiếng lòng của đối phương.

Lê Chân không cho rằng ở cổ đại không có cao thủ, tuy ở đây hắn chưa từng nghe qua về dị năng giả. Nhưng khi nghe chuyện gia gia của Tần chân nhân đã từng trải qua, chính bản thân hắn cũng gặp được không ít chuyện, Lê Chân biết, yêu ma quỷ quái hay thần tiên gì đó đều tồn tại ở nơi này.

Như vậy, nữ nhân trước mắt này là ai? Hoặc là nói... Nàng là loài gì?