Tứ Mạc Hí

Quyển 3 - Chương 35




Cô ấy nhớ đến Khang Tố La đã từng nói những câu nói kia, mà hiện tại dưới góc nhìn của Từ Ly Phỉ thì cô ấy đã chọn lựa những từ ngữ …nhẹ nhàng nhất rồi. Cô ấy không biết nội tâm Nhiếp Diệc có vì thế mà bị kích thích hay không. Vẻ mặt của hắn quá mức bình thản không chút gợn sóng, yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha, tư thế từ đầu đến cuối đều không có gì thay đổi. Thậm chí sau ba giây cô ấy nói ra những từ ngữ nặng nề kia, hắn còn có thể ôn hòa đáp lại: “Tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải bàn luận lại chủ đề này.” Tiết tấu cũng được kiểm soát đến đều đặn.

Cô ấy cũng không mong những câu nói này có thể lập tức đánh động đến hắn, bởi vậy thở dài thườn thượt một hơi: “Tôi chỉ muốn nói, tôi không hề hận anh, bởi vì tôi đã tìm được đáp án của mình. Còn anh thì sao, Nhiếp Diệc? Đến bao giờ thì anh mới chịu tiếp thu đáp án của anh, bắt đầu một cuộc sống mới?”

Vẫn là tiết tấu đều đều trả lời lại: “Đối với tôi mà nói đây chính là một mệnh đề rất khó giải đáp, bởi vậy sẽ không có đáp án. Dù là tôi có thật sự khát vọng kỳ tích phát sinh......” Giọng nói có chút lãnh khốc cùng chán ngán: “Thì cũng không liên quan đến bất cứ ai cả.”

Từ Ly Phỉ hô hấp có chút không thông, hai giây sau mới nói: “Nếu đó đã là lựa chọn của anh......” Cô ấy không nói hết câu mà nhìn chăn ở dưới tay, hời hợt chuyển đề tài: “Dù là thế nào thì cuộc nói chuyện này vẫn có ý nghĩa.” Cô ấy ngừng một lúc, khóe miệng kéo ra một nụ cười: “Kỳ thực tôi cũng không tin tưởng thứ tình yêu không thay đổi đến chết, tôi yêu một người, khi quay đầu lại chỉ muốn anh ta phải đau khổ. Có thể anh yêu Nhiếp Phi Phi, chỉ là hai người không chịu tin tưởng.” Cô ấy ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy thì cứ như thế đi, anh cũng không cần phải quay trở lại.”  Nhìn hắn nghi hoặc mà cau mày, cô ấy nghẹ giọng bổ sung: “Nếu như trơ mắt mà nhìn tôi rời khỏi nhân thế, có thể đối với anh cũng giống như nhìn thấy Nhiếp Phi Phi ngay trước mặt anh một lần nữa biến mất có phải không?” Cô ấy nhắm mắt lại: “Tôi nghĩ như vậy là quá tàn nhẫn, vậy nên anh tốt nhất là không cần phải quay lại nữa.”

Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh rộng lớn này, bọn họ tựa hồ có thể nghe được âm thanh của bụi sáng nhảy nhót.

Từ Ly Phỉ mở mắt ra, nhìn thấy Nhiếp Diệc ngẩn người ngồi đó, ánh mắt hoảng hốt rơi vào trong mắt cô ấy, cơ hồ còn có chút luống cuống. Cô ấy cười cười: “Có lẽ đây là …khoảnh khắc giống cô ấy nhất của tôi rồi?” Cô ấy thậm chí còn chống mắt lên nhìn lại: “Là tôi lần đầu tiên toàn tâm toàn ý lo lắng cho anh, có phải đặc biệt giống với Nhiếp Phi Phi? Khoảnh khắc duy nhất đời này của tôi giống cô ấy, hẳn là hiện tại đi?” Cô ấy biết vấn đề này mỗi một câu một chữ đều vô cùng tàn nhẫn, cô ấy cũng không phải muốn kích thích hắn, chỉ là muốn hắn tiếp thu sự thực mà hắn là người rõ ràng hơn ai hết kia, rằng cô ấy có thể giống Nhiếp Phi Phi, nhưng không phải; ai cũng có thể giống với Nhiếp Phi Phi, nhưng ai cũng không phải Nhiếp Phi Phi.

Cô ấy nói: “Tôi nghĩ lúc Nhiếp Phi Phi rời đi cũng không cảm thấy không thể giải thoát được khỏi đau khổ.” Cô ấy nhìn hắn: “Bởi vì ở trên đời này cô ấy tuyệt đối có một người tin tin tưởng vào. Tĩn ngưỡng của cô ấy là anh, anh là hòn đá sinh mệnh của cô ấy, anh là người dù cô ấy có rời đi thế giới này cũng sẽ ở một bến bờ của một thế giới khác chờ đợi. Sẽ không bao giờ có người thứ hai có thể như cô ấy được.”

Ánh mắt Nhiếp Diệc trong nháy mắt vỡ vụn, lại giống như thứ đồ vật trang trí thủy tinh đặc biệt lạnh lẽo mà tinh xảo đột nhiên rơi xuống nền đá hoa cương. Hắn ôm trán, bàn tay che đi đôi mắt.

Từ Ly Phỉ nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, nghiêng đầu thì nhìn thấy tuyết lớn bên ngoài cửa sổ. Tuyết lớn như lông ngỗng bay lượn trong màn đêm tĩnh lặng, nhìn thuần khiết lại tươi đẹp đến nhường nào. Cái bóng lờ của Nhiếp Diệc mờ được đèn chiếu rọi lên cửa sổ thủy tinh. Cô ấy yên lặng nhìn cái bóng kia, cảm giác cái bóng dáng đó quá bi thương, giống như một bài ca dao đặc biệt đa cảm, lại như một bài thơ tình thảm thiết sầu thương.

“Tôi sẽ không quay lại,” hắn thấp giọng nói: “Ít nhất thì có một điểm cô nói rất chính xác, đó chính là tôi không thể nhìn cô ấy ở trước mặt mình rời đi.”

Từ Ly Phỉ nhìn hắn, đây là Nhiếp Diệc mạnh mẽ, cũng là Nhiếp Diệc yếu đuối; đây là một Nhiếp Diệc dũng cảm, cũng là một Nhiếp Diệc nhút nhát; đây là Nhiếp Diệc thông minh nhất thế gian, những cũng là Nhiếp Diệc …ngốc ngếch nhất trần thế. Nhiếp Phi Phi, là cô đã biến Nhiếp Diệc thành một người như vậy, nếu như cô ở trên trời có linh, có phải sau khi nhìn thấy hết thảy những thứ này sẽ ngày ngày gào khóc đến tê tâm liệt phế?

Trong đêm tuyết nặng nề cô tịch của cao nguyên này, Từ Ly Phỉ cảm nhận được một thứ diễm lệ đau lòng đến thảm thiết.

Sáu ngày sau khi Từ Ly Phỉ mất trong bệnh viện, lúc chuẩn bị đến đó, trợ lý Chử giao chiếc bút ghi âm cho Nhiếp Diệc, di ngôn khá mơ hồ, chỉ nói đó là thứ đồ vật duy nhất cô ấy để lại, nhờ hắn bảo quản cho thật tốt.

Trợ lý Chử làm theo nguyện vọng của cô ấy, đem cô ấy an táng ở một nghĩa trang trên đảo Trường Minh. Nghĩa trang này nằm ở một nơi đặc biệt hẻo lánh trên đảo, địa chỉ lại như một dãy số đặc biệt may mắn, số 8 đường Thọ Nhân; số thứ tự ngôi mộ của cô ấy cũng rất may mắn: số 68.

Nhiếp Diệc cũng không đến, nhưng sau tang lễ kết thúc vẫn tiếp nhận chiếc bút ghi âm trong tay trợ lý Chử bỏ vào một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt ở căn phòng bảo tồn trong vườn hoa cô ấy đã từng đi qua tại biệt thự Thanh Hồ, cũng không hề thử mở nó ra.

Nguyễn Dịch Sầm tìm đến trợ lý Chử đã khiến ông hơi kinh ngạc. Đó là một tháng sau tang lễ của Từ Ly Phỉ, bọn họ gặp nhau ở phòng khách của Nhiếp thị. Người đàn ông lễ độ mà khách khí, dò hỏi ông có thể dành ra ba phút cho anh ta hay không. Trợ lý Chử đoán ra được anh ta đến đây là vì ai, chần chờ một giây sau đó đáp ứng.

Bọn họ  ngồi trong quán cà phê cạnh tòa nhà, người đàn ông nhấc lên từng đề tài đều vô cùng tao nhã, không hề gấp gáp hay nóng nảy, giống như là một người thương nhân kinh nghiệm dày dặn, khiến người ta nhất thời trong nửa khắc không thể nào đoán ra ý đồ của anh ta.

Nhưng dù sao ba phút cũng rất nhanh sẽ hết, hai người trò chuyện khá sôi nổi, đến cuối người đàn ông lại như lơ đãng hỏi ra: “Gần đây Từ Ly Phỉ là ở nhà Nhiếp Diệc sao? Có một số việc muốn tìm cô ấy nhưng không thể nào liên lạc được.”

Trợ lý Chử lập tức dừng lại.

Trên khuôn mặt người đàn ông vẫn còn mang theo một chút ý cười, trợ lý Chử biết rõ người đàn ông này cũng không phải là một người ôn hòa gì, nhưng lúc này giọng điệu của anh ta lại vô cùng ôn hòa đúng mực: “Làm sao vậy trợ lý Chử? Trà không hợp khẩu vị sao?” Phong thái vẫn duy trì như một thương nhân lão luyện. Trợ lý Chử nhớ tới nửa năm trước có điều tra về Nguyễn Dịch Sầm, nghe nói thời anh ta học kinh doanh rối tinh rối mù, lại nghĩ thầm, đây cũng đâu phải là quá tệ?

Bởi vì trước mấy ngày Từ Ly Phỉ ra đi cũng là ông ở bên cạnh trông nom nên cũng có rất nhiều việc riêng cô ấy đều nhờ đến ông. Cô ấy từng nói với ông về nghĩa trang, di vật, nhưng cũng không có nói đến có mang tin tức cô ấy đã qua đời cho Nguyễn Dịch Sầm biết hay không, cô ấy thậm chí còn không hề nhắc đến Nguyễn Dịch Sầm. Trợ lý Chử đoán chừng nguyên nhân là do mối quan hệ của bọn họ cũng khá lúng túng nên khiến cô ấy khó mở lời, một lúc lâu sau ông mới điều hòa hơi thở cười cười, úp mở nói: “Một tháng trước cô ấy đã rời đi, hiện tại không còn ở Nhiếp gia rồi.” Đây là lời nói thật.

Người đàn ông cúi đầu trầm ngâm một lúc, cũng không hỏi ông có biết địa chỉ của cô ấy hay không, giống như là hiểu rõ nói thẳng: “Thật sự là có một chút chuyện rất quan trọng muốn nói với cô ấy.” Nói xong gò má còn mơ hồ hơi đỏ lên, sau đó lại giống như nói câu xin lỗi nào đó.

Trợ lý Chử không rõ là Nguyễn Dịch Sầm muốn nói gì với Từ Ly Phỉ, cũng đoán không ra, chỉ càng cảm thấy tình trạng này thật sự khiến ông luống cuống tay chân. Trầm mặc hai giây mới nói: “Tôi cũng không rõ lắm địa chỉ bây giờ của cô ấy là gì.”

Người đàn ông mặt hơi đổi sắc, một hồi lâu sau mới bóng gió nói: “Tôi biết cô ấy có lẽ không muốn gặp tôi, giữa chúng tôi quả thật là có hiểu lầm lớn, lần này là tôi rất nghiêm túc, vậy nên nhờ......”

Trợ lý Chử mơ hồ cảm giác được Nguyễn Dịch Sầm là muốn tìm Từ Ly Phỉ làm gì, ông có chút khó có thể tin nhìn anh ta, ánh mắt đó khiến cho Nguyễn Dịch Sầm nghi hoặc. “Có vấn đề gì sao?” Anh ta hỏi.

Trợ lý Chử hơi lắc đầu, đúng lúc nhìn thấy Nhiếp Diệc đang đi vào. Cảm nhận được ánh mắt khác thường của trợ lý Chử, Nguyễn Dịch Sầm thuận thế nhìn lại, giọng điệu đột nhiên lạnh nhạt hẳn đi: “Nếu như cho tôi địa chỉ của Phỉ Phỉ cũng cần đến sự cho phép thì tôi sẽ đích thân đi hỏi anh ta vậy.”

Quán cà phê cũng không lớn, Nhiếp Diệc lại cách bọn họ không xa nên hẳn là nghe được câu nói kia, một tay cầm cốc nước rất nhanh đi về phía bọn họ, cũng không biết là đang hướng về phía ai hỏi: “Là muốn biết địa chỉ mới của Từ Ly Phỉ?”

Trợ lý Chử khó khăn gật đầu một cái.

Nhiếp Diệc thuận tay cầm lấy một tờ giấy ăn trên bàn, hơi cúi người viết địa chỉ lên đó rồi đưa cho Nguyễn Dịch Sầm.

Trợ lý Chử nhìn rõ ràng trên đó viết địa chỉ là: Số #68, đường Thọ Nhân, đảo Trường Minh.

Mí mắt ông giật giật mấy cái.

Nguyễn Dịch Sầm tựa như cũng không nhận ra điểm bất thường từ dãy địa chỉ này, gấp giấy ăn lại bỏ vào túi sau đó hỏi Nhiếp Diệc: “Số điện thoại hiện tại của cô ấy anh có biết không?”

Nhiếp Diệc rất tự nhiên đáp lại anh ta: “Không biết.”

Người đàn ông có vẻ hơi thất vọng, miễn cưỡng cười cười: “Anh không muốn nói, tôi cũng có thể hiểu được.”

Nhiếp Diệc cũng không để ý lắm, nhìn đồng hồ trên tay một cái rồi nói hắn phải đi họp rồi dẫn trợ lý Chử rời đi trước.

Ngày tiếp theo trợ lý Chử nhận được điện thoại của Nguyễn Dịch Sầm, giọng nói của người đàn ông qua điện thoại có vẻ khó hiểu: “Đây là trò đùa quái đản hay là Nhiếp Diệc ghi nhầm địa chỉ rồi? Số 8 đường Thọ Nhân? Tôi vừa mới đến, rõ ràng nơi này là một cái nghĩa trang.”

Trợ lý Chử à một cái nặng nề, một lúc lâu mới nói: “Địa chỉ không sai.”

Giọng nói của Nguyễn Dịch Sầm tựa như càng thêm mơ hồ: “Ông nói không sai là......”

Trợ lý Chử dừng một chút: “Từ Ly Phỉ được an táng ở chỗ đó.”

Có đến 30 giây trợ lý Chử không nghe được từ trong ống nghe truyền đến bất kỳ một âm thanh gì.

Ông lên tiếng hỏi thăm: “Nguyễn tiên sinh, ngài còn đang nghe không?” Trong loa đột nhiên vang lên một tiếng “Rầm”, giống như là có va chạm gì đó vô cùng mạnh, trong lòng ông hơi hồi hộp, lại lên tiếng: “Nguyễn tiên sinh? Nguyễn tiên sinh? Không sao chứ?” Vẫn không có ai đáp lại ông, điện thoại của đối phương giống như là từ trên cao rơi xuống, rất nhanh tín hiệu máy bận vang lên.

Nhiếp Diệc nghe được tin Nguyễn Dịch Sầm tai nạn xe từ miệng trợ lý Chử là hai ngày sau đó, nghe nói là xe đâm phải cây, may mà trên trán chỉ phải khâu ba mũi, đầu bị va chạm nhẹ, ngoài ra cũng không có gì đáng lo ngại. Trợ lý Chử vô cùng hổ thẹn: “Tôi không biết khi đó Nguyễn tiên sinh đang lái xe nên mới tùy tiện nói về chuyện của Từ tiểu thư, nếu không thì cậu ấy cũng không gặp phải tai nạn, chuyện này xem ra đã đả kích rất lớn đến cậu ấy.”

Nhiếp Diệc đang lật xem mấy tập báo cáo số liệu, lơ đãng đáp lại: “Vậy hẳn là đã cảm thấy rất đau khổ rồi.”

Trợ lý Chử không rõ hàm ý trong câu nói đó của hắn, vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác tội lỗi: “Sớm biết thì khi đó ở quán cà phê tôi đã nói cho Nguyễn tiên sinh chân tướng, may là người cũng không bị thương nặng gì.”

Nhiếp Diệc vẫn còn đang xem báo cáo, lại nói: “Nếu vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”

Trợ lý Chử mất thật lâu mới hiểu ra, đột nhiên nói: “Yee cậu là...... cố ý? Cậu cố ý nói dối cậu ấy, để cậu ấy đến nghĩa trang đó......” Trên khuôn mặt ông ấy xuất hiện khiếp sợ: “Tôi còn nghĩ là cậu sẽ không quản những việc riêng này của người khác.”

Nhiếp Diệc vẫn hờ hững, lật tiếp một trang: “Tôi cũng chưa làm được gì cho cô ấy, nếu cô ấy đã nói muốn khiến Nguyễn Dịch Sầm đau đớn thì tôi cũng có thể thỏa mãn tâm nguyện này, muốn anh ta đau, vậy thì để cho anh ta tận mắt đến nhìn ngôi mộ của cô ấy là được rồi.”

Trợ lý Chử nhìn hắn một hồi lâu, mới nói. “Đôi khi lời của con gái nói ra cũng không phải là suy nghĩ thật sự trong lòng của bọn họ.”

Nhiếp Diệc cúi đầu cười cười: “Vậy sao, chuyện này tôi lại không biết được.” Sau đó thuần thục ký tên lên báo cáo rồi đưa lại cho trợ lý Chử.

Lúc cắm bút vào trong nắp, hắn đột nhiên ngẩng đầu hỏi trợ lý Chử: “Ngài nói xem, Phi Phi cô ấy có phải cũng là muốn khiến tôi phải đau khổ?”

Trợ lý Chử nhìn hắn: “Cậu chưa bao giờ phụ lòng Phi Phi, cô ấy sẽ không muốn cậu như vậy.”

Hắn khép mi lại: “Ngài quên rồi sao......” Hắn tựa đầu lên chiếc ghế da, nhẹ giọng nói: “Tôi từng phụ cô ấy, nói cô ấy ký vào thỏa thuận ly hôn.”

Trợ lý Chử im lặng.

Hắn nhẹ giọng hỏi ông: “Khi ấy ngài gọi điện cho cô ấy, nói dự định ly hôn của tôi với cô ấy. Khi đó chưa từng hỏi ngài khi đó cô ấy trong điện thoại như thế nào, có khóc hay không?”

Trợ lý Chử nhớ lại cú điện thoại này, trong cổ họng tắc nghẽn, chỉ nói: “Cậu biết mà, cô ấy rất kiên cường.”

Vậy mà Nhiếp Diệc lại lắc đầu: “Cô ấy không kiên cường.”

Trợ lý Chử nhìn hắn ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại hồi tưởng: “Thật ra có một buổi tối mấy ngày sau tôi đã gọi cho cô ấy, cô ấy uống say, khóc vô cùng thương tâm, hỏi tôi vì sao không cần cô ấy nữa, nói cô ấy rất khó chịu, khi đó tôi......”

Hắn không nói gì thêm.

Trợ lý Chử thở dài một tiếng, đi tới chiếc đèn bàn làm việc chỉnh tối đi, thấp giọng nói: “Cậu nghỉ ngơi một lúc.”

Chờ đến khi ông mở cửa ra, đột nhiên tiếng của Nhiếp Diệc vang lên: “Đưa cho Nguyễn Dịch Sầm chiếc bút ghi âm kia của Từ Ly Phỉ đi, có lẽ ngài nói rất đúng......” Hắn dừng lại một chút: “Cho dù có hận và oán giận thì có lẽ Từ Ly Phỉ vẫn mong di vật của chính mình sẽ có thể được chuyển đến tay anh ta.”

Trợ lý Chử đáp một tiếng được, lúc đóng cửa nhìn thấy Nhiếp Diệc xoay chiếc ghế xoay về phía cửa.

Đêm nay ngoài cửa sổ lại có trăng tròn.

Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm cùng thiền quyên.(*)

(*) hi vọng bản thân cứ vậy yên yên ổn ổn mà nhớ người thật lâu, mặc kệ là cách xa thiên sơn vạn thủy thì vẫn có thể cùng nhau ngắm ánh trăng sáng.

Trăng tròn đáng lẽ nên là thời khắc đoàn tụ với người thân.

Nhưng đối với một số người mà nói, dưới vòng trăng tròn này, dù họ không cần phải bên người lâu dài, hay ngàn dặm thiền quyên, dù họ chỉ là đơn giản muốn một chút tiếc nuối với người phương xa, cũng không được.

Nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ và bóng lưng của Nhiếp Diệc, trợ lý Chử chợt cảm nhận được một thứ cảm giác bất lực đối với vận mệnh.

(Kết thúc màn thứ ba)