Tu Ma Phi Thăng Quyển

Chương 15: Ta Lần Đầu Là Bị Cưỡng Gian




Huỳnh Trấn Thiên tại vì trước giờ còn chưa bao giờ được thấy qua cơ thể của nữ nhân,cho nên khi nảy lúc Trương Quỳnh Anh cởi quần áo ra thì hắn có hơi chút thất thố,chính việc này đã làm cho hắn bị bại lộ trước Triệu Phổ,hắn bây giờ nội tâm đang tự trách mình vạn phần,thầm nghĩ"Tại sao định lực của ta lại thấp đến thế chứ,chỉ mới xem qua cơ thể nữ nhân một xíu đã tựa thất thố,dẫn đến tên Triệu Phổ kia phát hiện ra tung tích rồi,bây giờ không biết phải làm sao để thoát thân đây"

Đúng lúc hắn đang không biết phải làm gì,thì bên cạnh hắn đột nhiên phát ra một tiếng mèo kêu Meo......tiếng đó Ngọc Ánh xuất hiện,thì ra nó cũng không có ly khai hắn,mà chỉ là ẩn thân một bên theo giỏi hắn mà thôi,bây giờ thấy hắn gặp tình cảnh như vậy,thì không còn cách nào khác đành phải ra mặt giúp đỡ hắn giải vây,nó cũng biết nếu Huỳnh Trấn Thiên bị Triệu Phổ phát hiện,thì rất khó bảo toàn được tính mạng,vì vậy nó kêu lên một tiếng mèo kêu,sau đó chủ động từ trong bụi cây bước ra,chạy đi một hướng nào đó.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì thầm cảm tạ 20 đời tổ tông của Ngọc Ánh,thầm nghĩ con mèo đen này đôi lúc trông cũng thật dễ thương.

Triệu Phổ thấy từ trong bụi cây đi ra một con mèo đen thì thoáng thở phào,thầm tự nói mình quá đa nghi,sau đó tiếp tục chuyển ánh mắt dâm tà của mình về phía Trương Quỳnh Anh,sau đó tự mình cởi quần áo ra,bước tới hôn hít sờ mó nàng.

Trương Quỳnh Anh bởi vì trúng xuân dược nên cũng không phản kháng gì cả,hơn nữa còn chủ động đáng trả lại Triệu Phổ,lâu lâu sẽ phát ra vài tiếng rên rỉ mê người.

Huỳnh Trấn Thiên núp ở bụi cây cách đó không xa,thấy một màn như vậy thì thầm rủa"Con mẹ nó,các ngươi làm thì làm nhanh nhanh đi,còn hôn hít làm cái quái gì,đây là muốn thách thức sự kiên nhẫn của ta a"

Tại tất cả mọi người ở chỗ này,đang tập trung ánh mắt nhìn về phía hai thân ảnh loã thể chuẩn bị chịch nhau ở đằng kia,thì một con nhím gai không biết từ đâu xuất hiện,chuyện sẽ không có gì đáng nói, nếu con nhím gai kia,không đi vào bụi cây chỗ Huỳnh Trấn Thiên đang ẩn núp,nhím gai bình thường thì sẽ không lộ gai nhọn của mình ra ngoài,nhưng nó sẽ lộ ra gai nhọn khi nó cảm thấy nguy hiểm.

Cũng tại vì Huỳnh Trấn Thiên ẩn nấu khí tức quá tốt,cho nên tựa con nhím gai kia cũng không phát hiện ra sự hiện diện của hắn,nó ngang nhiên di chuyển rồi bò bám lên chỗ chân của hắn,hắn theo quán tính cảm thấy có gì đó ở dưới chân của mình,không suy nghĩ nhìu,hắn ngay lập tức thò tay xuống bóc lên,muốn xem thử thứ bu lên chân hắn là gì,nhưng tựa hắn phải hối hận vì lần hành động này rồi,chỉ nghe thấy một tiếng hét to chói tai,vang lên từ trong bụi cây nơi Huỳnh Trấn Thiên núp: "Áaaaaaaaaa,con mẹ nó cánh tay của ta,cái quỷ quái gì thế này,á chết cha,lộ rồi"

Triệu Phổ thì trym cũng đã kề sát bướm của Trương Quỳnh Anh rồi,đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai của Huỳnh Trấn Thiên thì vội dừng động tác lại,yểm huyệt đạo vận động của Trương Quỳnh Anh,sau đó đằng đằng sát khí,nhìn về phía bụi cây nơi Huỳnh Trấn Thiên đang núp,quát to "Khốn khiếp,thì ra lúc nảy không phải ta đa nghi,có phải ngươi từ nảy đến giờ đã nghe toàn bộ câu chuyện rồi không,nếu vậy thì hôm nay ngươi phải chết,mau ra đây nhận chết đi"

Triệu Phổ vừa nói hết câu,thì đã thấy một bóng hình nhanh chóng xuất hiện trước mắt hắn,chỉ thấy một khuôn mặt mỉm cười tà dị,tay đang cầm một thanh binh khí dạng kiếm,xem ra là một kiếm khách ở trong võ lâm.

Huỳnh Trấn Thiên cười tà nói"Đúng là ta đã nghe thấy hết mọi chuyện đấy,thì sao?"nói xong,hắn thì triển Nhất Sát Kiếm,đánh về phía Triệu Phổ.

Triệu Phổ thấy vậy thì theo thói quen móc túi áo,ý đồ lấy ra linh khí hoặc phù chú gì đó đối địch,rất tiếc hắn tựa phát hiện ra mình hiện tại còn đang loã thể,không còn cách nào khác,hắn đành phải đánh ra hoả cầu thuật,ý đồ muốn chặn thế đánh của Nhất Sát Kiếm,ở hắn nghĩ thì Huỳnh Trấn Thiên chỉ là một cao thủ ở giới võ lâm thôi,bởi vì cách cầm kiếm của Huỳnh Trấn Thiên khác xa với người tu đạo,người tu đạo sẽ dùng ngự kiếm thuật thay cho dùng tay,Vì thế cho nên hắn mới làm ra lựa chọn khinh địch như thế này,nhưng cũng vì suy nghĩ này,mà hắn tựa đã phải trả giá đắc.

Huỳnh Trấn Thiên khinh miệt nói"Hừ, chỉ một đóm lửa nhỏ mà muốn chặn chiêu Nhất Sát Kiếm của ta,cái giá phải trả cho sự khinh địch của ngươi sẽ là mạng sống"nói xong đột nhiên thanh kiếm hắn cầm trong tay phát sinh dị biến,chỉ thấy nó từ một hoá thành 2,từ 2 hoá thành 4,cả 4 thanh kiếm đều biến thành màu đen,đây chính là chiêu Nhất Sát Kiếm đã được cải biến,được hắn dùng làm tuyệt chiêu kết liễu kẻ địch,để sử dụng nó Huỳnh Trấn Thiên phải tiêu hao toàn bộ pháp lực của mình,nếu chiêu này Triệu Phổ không chết,thì hắn sẽ chết.

Triệu Phổ thấy vậy thì cả kinh hô"Ma tu,ngươi là ma tu,khốn khiếp"hắn ngay lập tức nhún chân tránh sang một bên,nhưng tựa đã chậm đôi chút.

Phập........4 thanh kiếm lao nhanh như một tia chớt,đâm trúng vào ngực trái của Triệu Phổ,rất may mắn cho hắn là chưa có đâm trúng tim,hắn nhịn đâu cắn răng nhìn chằm chằm Huỳnh Trấn Thiên,sau đó không nói một lời nhanh chóng chạy ra khỏi Thiên Ấn Sơn Mạch.

Huỳnh Trấn Thiên dứng y tại chỗ bất động,sau khi xác định là Triệu Phổ đã đi rồi,thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm,ngã quỵ xuống đất ngất xỉu.

Mơ màng trong lúc ngất xỉu,Huỳnh Trấn Thiên cảm thấy mình có một giấc mộng đẹp,chỉ thấy mơ màng một thân ảnh xinh đẹp đang cùng mình làm tình,tiếng rên rỉ vênh vãng bên tai,hắn cảm thấy một cảm giác thư sướng không nói thành lời,không biết bao lâu,bên tai hắn hình như có một tiếng nữ nhân khóc,sau đó hắn cảm thấy có gì lành lạnh kề vào cổ hắn,tựa như là một thanh kiếm sắc bén,sau đó tiếng khóc lại vang lên,tiếp theo hắn cảm thấy có một cơ thể nhào vào người mình,sau đó tất cả đều thành màu đen.

..................●△●●▽●....................

Tối hôm đó.

Huỳnh Trấn Thiên cuối cùng cũng tĩnh lại sau khi bị ngất xỉu do đánh ra Nhất Sát Kiếm,hắn cảm thấy nhứt đầu,đau mõi và mơ hồ,hắn nhíu chặt đôi mắt lại kiểm tra nội thể của mình,kiểm tra một lát cảm thấy không có gì khác thường,lúc này hắn mới thở phào mở mắt ra,nhìn xung quanh thì thấy nơi đây là một hang động,lại chuyển ánh mắt nhìn xuống dưới người mình.

"Aaaaa......."một tiếng hét to vang lên.

Tiếng hét đó chính là của Huỳnh Trấn Thiên,hắn thấy gì thế này,một thân ảnh nữ nhân loã thể đang nằm trong lòng hắn,hơn nữa ngay cả hắn cũng loã thể theo luôn,hắn xem xét kỹ thì phát hiện nữ nhân kia là Trương Quỳnh Anh,hắn cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện,thì tựa cũng biết chuyện gì xảy ra,hắn thầm hô to trong lòng"Trời Ơi,lần đầu của ta lại là bị cưỡng gian,con mẹ nó,hơn nữa ta còn không biết chuyện gì nữa chứ,ta nhớ là nàng ta bị yểm huyệt rồi mà,sao lại có thể giải khai huyệt đạo mà hiếp dâm ta chứ,trời dụ nó"

Huỳnh Trấn Thiên sau khi qua cơn kinh ngạc thì bình tĩnh lại,hắn nhìn thân ảnh loã thể trước mắt, không tự chủ được con trym cương cứng,thấy vậy thì hắn hơi có cảm giác xấu hổ,thầm nghĩ"Ta thế mà còn chưa có cảm nhận được làm tình là như thế nào a,hay là đánh thức nàng dạy rồi ta thượng nàng,thôi thôi chắc nàng còn xót ở chỗ ấy,mà cũng chưa chắc nàng đã đồng ý làm tình với ta nữa"nghĩ đến đây Huỳnh Trấn Thiên cảm thấy số mình thật khổ a.

Trương Quỳnh Anh thật ra đã thức từ khi Huỳnh Trấn Thiên hét lớn khi nảy rồi,nàng chỉ là còn chưa dám mở mắt đối mặt với hắn thôi,hôm qua sau khi thượng hắn xong,thì nàng đã tựa chấp nhận hắn làm đạo lữ của mình rồi,thật ra lúc đầu nàng còn định giết hắn nữa cơ,nhưng nghĩ lại thì cảm thấy là nàng chủ động chịch

hắn trước,trong khi đó hắn còn hôn mê nữa,thêm nữa hắn còn là ân nhân cứu mạng của nàng nữa chứ,vì thế nên nàng mới chấp nhận hắn.(Mẹ nó,đã hiếp main rồi mà còn,viện lắm lý do thế).

Huỳnh Trấn Thiên cũng không phải đồ ngu,hắn biết mình làm ra động tĩnh lớn vậy,thì nàng cũng phải thức rồi,chắc có lẽ nàng còn đang mắc cỡ,nghĩ vậy hắn nhẹ nhàng nói"Này, ngươi tĩnh rồi đúng không,nếu đã tĩnh thì mau mau thức dạy mặc quần áo thôi,kẻo lại bị cảm lạnh nữa"(thật ra,ta có thể cho nhiều tình tiết ga lăng hơn vào đoạn này,nhưng viết mỏi tay quá,cho nên như vầy cho tiện).

Trương Quỳnh Anh nghe vậy thì mặt đỏ hết cả lên,chậm rãi đứng dạy mặc quần áo vào,xong xuôi nàng nhình Huỳnh Trấn Thiên nói"Ngươi định đối xử với ta như thế nào?"

Huỳnh Trấn Thiên mặc quần áo vào sau đó đứng lên,nghe nàng hỏi vậy thì cảm thấy hơi bối rối,thầm nghĩ"Ta là bị ngươi cưỡng gian a,bây giờ sao lại còn hỏi vấn đề này nữa chứ, chẳng lẽ ngươi ép ta phải cưới ngươi làm vợ hay sao"lòng thì thầm nghĩ vậy,nhưng ngoài miệng thì giả nai nói"Ý ngươi là sao a,ta không biết chuyện gì xảy ra hết nha,ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra không"ý đồ của hắn rất rỏ,là muốn nàng thừa nhận đã thượng hắn.

Trương Quỳnh Anh nghe vậy thì sửng sốt,sau đó mới tựa nhớ ra hồi sáng hắn hôn mê,có lẽ là hắn thật sự không biết chuyện gì xảy ra,nghĩ vậy nàng chần chừ không biết có nên nói ra chuyện giữa mình và hắn hay không,suy nghĩ hồi lâu,cuối cùng nàng quyết định giữ bí mật này cho riêng mình,tựa nàng cũng không muốn làm đạo lữ của một nam hài 10 tuổi,quyết định xong nàng lạnh lùng nói"Không có gì,chuyện hôm nay,ngươi tốt nhất đừng có truyền ra ngoài,hãy coi như chúng ta chưa từng gặp nhau"nói xong,nàng ngay lập tức phi thân đi mất.

Huỳnh Trấn Thiên cũng là không thật sự không muốn chịu trách nhiệm,ai ngờ nghe nàng nói như vậy,hắn cảm thấy rất tức giận,nhìn thân ảnh của nàng đi xa,hắn thì thầm"Được thôi, nếu đã muốn cắt đứt quan hệ thì tựa cắt đứt đi,dù gì chuyện này cũng không phải lỗi của ta"nghĩ vậy nhưng hắn vẫn có đôi chút tội lỗi ở trong lòng,có lẽ sẽ tìm cơ hội trợ giúp nàng một phen.

Nghĩ vậy Huỳnh Trấn Thiên lại bắt đầu chọn tùm bậy một phương hướng,sau đó bắt đầu lên đường,đi tìm kiếm Hoả Liên Thảo,hắn cảm thấy Ngọc Ánh khá tốt,vì thế nên mới tựa quyết định tìm về Hoả Liên Thảo cho nó.

Thế là cuộc hành trình lại bắt đầu,liệu chương sau Huỳnh Trấn Thiên sẽ gặp những sự tình gì,muốn biết thì đọc chương sau sẽ rõ.

..................●△●●▽●...................

HCVVCH

Hơi chán nên ra hơi chậm,mọi người nếu đọc thấy hài lòng,thì hãy cho ta 1 like để tiếp thêm động lực nào.