Hệ thống hấp thụ linh lực từ kẻ thù là một hệ thống kỳ lạ. Hệ thống này rất rắc rối.
Nó không giống như hệ thống farm quái trong game. Không nhất thiết phải tự tay giết chết đối thủ mới có thể hấp thụ linh lực. Mà chỉ cần có nhúng tay vào quá trình hạ sát là được rồi.
Ví dụ ta ăn cắp thức ăn từ kẻ khác làm cho kẻ đó chết đói, thì lượng linh lực đó sẽ được ta nhận vào. Nhưng nếu ta nhờ người khác giết hộ thì hệ thống sẽ không công nhận ta là người hạ sát và lượng linh lực đó sẽ không được hấp thụ.
Điệp Vũ vừa nhận ra điều này. Và thứ giúp hắn nhận ra là….
Sau vụ cháy rừng linh lực từ phía rừng rậm tử vong cứ ào ào chảy vào người hắn. Trong vòng một ngày hắn đã tấn cấp từ Vũ đồ cấp 4 sang vũ đồ cấp 8. Mà lượng linh lực trong người hắn vẫn chưa chuyển hóa hết, nếu chuyển hóa hết thì có thể dư sức đưa hắn lên Cấp Sư. Nhưng nhờ Chân Nguyên nhãn hắn đã phát hiện ra căn cơ của mình bắt đầu có dấu hiệu không vững nên phải dừng lại.
Đây có thể coi là một đại cơ duyên. Nhưng hắn ếu vui nổi với cái cơ duyên kiểu này. Bởi vì càng nhận nhiều linh lực chứng tỏa vụ cháy càng nghiêm trọng.
Hy vọng đừng có ai chết nha. -Hắn thầm cầu nguyện.
Mang tâm trạng thấp thỏm, hắn tới công hội.
Khi đến nơi thì hắn phát hiện không khí trong công hội có cái gì đó rất trầm trọng.
‘Ực’ nuốt một ngụm nước bọt, hắn bước chân tới phía bàn tiếp tân.
Cô tiếp tân nhìn thấy hắn thì thở phào nhẹ nhõm.
“May quá! anh không bị gì.” Cô ấy nói.
“Hôm qua ta hơi mệt nên về nghỉ sớm, hôm nay tới đây báo cáo nhiệm vụ. Công hội hôm nay hình như.. hơi kỳ lạ thì phải?” Hắn vừa nói vừa cố tỏ ra bình tỉnh.
“Anh thật may mắn! nếu anh ở khu rừng thêm một chút nữa thì đã có tai nạn giáng đầu rồi.”
Sau đó cô ta nói tiếp:
“Hôm qua phần rìa của rừng rậm tử vong bỗng nhiên bốc cháy. Ngọn lửa lan ra rất nhanh, chẳng mấy chốc phần rìa của khu rừng đã thành biển lửa.”
“Kinh khủng nhỉ! có thiệt hại gì không?” Hắn hỏi trong khi mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.
“Vô số ma thú hạ cấp và sơ cấp bị chết cháy. Những con mạnh hơn thì tràng xuống vùng an toàn làm cho mạo hiểm giả bọn tôi vất vả cả đêm mới ngăn chặn được. Tuy không có người chết nhưng có rất nhiều người bị thương, nhà cửa, đường xá, hoa màu thì bị tàn phá nặng nề, ngay cả số dược liệu hiếm trong rừng cũng bị cháy sạch. Thiệt hại ước tính là 50.000 vàng. Bao nhiêu đó đủ để xây cả một tòa lâu đài a!” Cô tiếp tân buồn bã trả lời.
“Không.. không biết là tên nào đã làm ra chuyện thất đức đó nhỉ?” Điệp Vũ vu vơ hỏi trong khi tim đập thình thịch. Đây là điều mà hắn quan tâm nhất.
“Sẽ sớm tìm ra hắn thôi! hiện giờ công hội mạo hiểm giả đã treo nhiệm vụ tìm kiếm hắn trên bảng nhiệm vụ cấp B, Tên khốn đó phải bị trừng trị!” Cô tiếp tân tức giận nghiến răng nói.
Thật ra tên khốn cô tìm đang ở đây này! Điệp Vũ thầm trả lời.
Hắn lặng lẽ mang ra thu hoạch của ngày hôm qua đưa cho cô, trong lòng thầm cân nhắc có nên hay không nên rời khỏi Đế Quốc này.
Sau khi làm xong mọi thứ, hắn lấy trong người ra một túi tiền chứa 10.000 vàng đưa cho cô tiếp tân, hắn nói:
“Đây là chút lòng thành của ta, mong cô chuyển nó tới những người không may gặp nạn trong vụ cháy.”
Cô tiếp tân nhận lấy cái túi, cô bất ngờ vì số tiền khổng lồ bên trong. Cô hỏi lại hắn:
“Anh có chắc không? Mặc dù tôi biết anh rất giàu nhưng đây là số tiền lớn, anh không cần phải…”
“Giúp người là chuyện nên làm mà! con người không thể chỉ sống vì lợi ích của bản thân được.” Hắn ta cắt ngang lời nói của cô.
“Cảm ơn anh! Ta thay mặt bọn họ cảm ơn anh! Anh đúng là người tốt!” Cô ta nói với hắn.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô đang cảm kích nhìn hắn, hắn thấy hơi nhột.
Nếu như biết mình là thủ phạm thì không biết cô ta cảm thấy thế nào nhỉ?
“Không cần bận tâm, nếu như có tin tức của tên đó thì hãy nói cho ta biết, nếu giúp được ta sẽ giúp.” Hắn nói.
Do dự một chút cô tiếp tân mở lời:
“Thật ra.. bọn ta đã tìm thấy một ít chứng cứ để xác minh hung thủ rồi, nhưng chưa chắc chắn thôi.”
Điệp Vũ Nghe vậy tim đập chân rung, mồ hôi lạnh chảy ra như tắm. Cố gắn bình tỉnh lại, hắn hỏi:
“Ồ vậy à! cô có thể nói cho ta biết không.”
“Thật ra.. bọn ta nghi ngờ việc này là do phượng hoàng tộc làm!”
Phượng hoàng là một trong những loài yêu thú có huyết mạch siêu VIP ở [Yêu Vực]. Yêu thú khác với ma thú ở chỗ bọn họ có trí tuệ và có thể tu luyện, khi tu luyện đến đẳng cấp nhất định thì có thể hóa thành hình người.
Do trên cơ thể Yêu Thú có yêu đan và một số vật phẩm tốt để chế tạo đan dược và vũ khí cho nên họ thường là mục tiêu nhắm đến của các tu chân giả. Nhưng yêu thú không phải quả hồng mềm, cường giả nhân loại chết dưới vuốt của họ cũng không ít.
Vì vậy quan hệ của hai bên vốn không tốt lắm.
“Ồ! tại sao cô lại nghĩ việc đó là do phượng hoàng tộc gây ra?” Hắn lại hỏi.
“Khi xảy ra đám cháy có nhiều người thấy một con chim lớn, trên người bốc lên hỏa diễm. Đây chính là đặc điểm của phượng hoàng tộc!” Cô ta đáp.
Nghe vậy hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn biết đó là con [Thiết Đực Phi Ưng] mà hắn đã đối mặt hôm qua.
Khi chuẩn bị ra về thì cô tiếp tân gọi hắn:
“Hôm nay ở trung tâm Đế Quốc có tổ chức [Thi Nhân Hội] anh nên đến đó nghỉ ngơi một hôm.”
Do tâm lý tội phạm cho nên hắn cũng không muốn đến rừng rậm tử vong, vã lại do vừa gặp ‘kỳ ngộ’ cho nên bây giờ hắn không cần lo về lời nguyền trong một thời gian.
“Cảm ơn cô, ta sẽ đến đó!” Nói xong hắn tiến về phía trung tâm Đế Quốc.
Trung tâm đế quốc là nơi ở của tầng lớp quan lại của Đế Quốc, nơi đây quanh năm yên bình nên rất nhiều hoạt động được tổ chức. Một trong những hoạt động lớn nhất đó là [Thi Nhân Hội].
“Lam Nhu cô nương! thật trùng hợp được gặp cô ở đây!” một âm thanh vang lên.
Nó xuất phát từ một thanh niên có gương mặt chữ điền, mặt mày thanh tú, mặc áo bào trắng, tay ve vẩy chiếc quạt làm điệu bộ thư sinh.
Lam Nhu nhìn sang phía tên kia, cố rặn ra một nụ cười trên mặt, cô lịch thiệp đáp:
“Chào Lương công tử. Thật là trùng hợp!”
“Haha không ngờ cô nương không chỉ xinh đẹp mà còn đam mê thi ca, đúng là tài sắc vẹn toàn!” Lương công tử nói với giọng điệu lấy lòng.
“Đa tạ công tử đã khen! Nếu không có gì thì xin cáo từ!” Cô ta khiêm tốn đáp lại sau đó định rời đi.
“Nếu đã gặp tức có duyên sau chúng ta không đi cùng nhau!” Hắn ta nói.
Lam Nhu mặc dù khó chịu nhưng cũng không trực tiếp từ chối bởi vì hắn là đại công tử của Lương gia -một trong tứ đại gia tộc của Bạch ngân đế quốc.
“Tiểu Nhu! thật trùng hợp gặp được muội ở đây!” Một giọng nói khác cất lên. Nghe thấy giọng nói này, gương mặt của Lam Nhu trở nên vui vẻ.
“Tiêu Ngưng tỷ! tỷ cũng đến đây à!”
Người xuất hiện là Tiêu tiểu thư của Tiêu gia.
Kẻ mỉm cười cô nói:
“Ở nhà buồn chán nên ta tới đây giải khuây. Tình cờ gặp muội ở đây, sao chúng ta không đi cùng nhau nhỉ?”
“Vâng! ta cùng đi.” Lam Nhu vui vẻ đáp.
“Thật vinh hạnh khi được gặp Tiêu cô nương, nếu các cô không chê thì tại hạ tình nguyện phụng bồi hai cô!” Tên kia mặt dày cất tiếng nói.
Lời nói của hắn làm cả hai người thấy khó chịu, lúc Lam Nhu đang định thẳng thừng từ chối thì bỗng một bóng người phía xa làm cho cô ta im lặng. Mặt cô lộ vẻ vui mừng, cô chạy về phía hắn.
Hai người còn lại cũng tò mò đi theo.
“Điệp Vũ! ngươi cũng tới đây à, ta cứ tưởng ngươi bị ma thú ăn thịt rồi chứ.”
Điệp Vũ quay về phía Lam Nhu, hắn cũng bất ngờ khi thấy cô xuất hiện ở đây.
Hắn nhìn gương mặt cô sau đó ánh mắt dời xuống ngực. Khẽ thở dài hắn nói:
“Cô không cần che dấu khuyết điểm của mình bằng những thứ giả tạo đâu!”
Lam Nhu nghiến răng nghiến lợi, gân xanh gân đỏ thi nhau chạy dọc trên trán. Khi đang định đập hắn một cái thì một giọng nói khác cất lên:
“Lam Nhu cô nương, cô không nên có quan hệ với loại người như thế này, nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.” Lương công tử thấy biểu hiện vui vẻ của Lam Nhu khi gặp Điệp Vũ thì trong lòng trở nên trầm xuống.
Điệp Vũ nhìn sang hắn ta sau đó nhìn lại Lam Nhu, hắn hỏi:
“Gia đinh mới à?”
Nghe vậy tên kia mặt lúc trắng lúc đỏ đang định nói thì Lam Nhu đã giành lời:
“Không phải!”
“Cũng đúng! trong Lam Gia có ai mà không biết quan hệ của chúng ta!”
Nghe vậy mặt Lam Nhu đỏ lên.
“Ngươi.. ngươi nói năng bậy bạ gì đó.”
Lương công tử nghe cuộc nói chuyện của hai người, càng nghe hắn càng khó chịu. Đang định lên tiếng thì Điệp Vũ đã nói trước:
“Còn ngươi nữa! Là đàn ông mà ăn nói khúm núm làm ta cứ tưởng ngươi là gia đinh, lần sau ra đường làm ơn ưởng ngực nói chuyện dùm ta!”
Lương công tử nghe vậy mặt tái đi vì giận, hô hấp không thông. Đang định lên tiếng thì lại bị giọng nói khác chen vào lần nữa hắn có tức cũng không phát ra được. Chỉ đành bất lực ôm cục tức đó trong lòng.
“Công tử! chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tiêu Ngưng -Tiêu tiểu thư nói, nàng cũng không ngờ gặp mặt Điệp Vũ ở đây.
Hắn nhìn sang cô, đôi mắt hắn chạy ngang chạy dọc khắp người cô.
Ánh mắt của hắn làm cho cả ba người trở nên tức giận. Đặc biệt là Lam Nhu, cô hận không thể tát chết tên sắc lang này.
Sau khi đánh giá xong thì hắn nhìn vào mặt Tiêu tiểu thư, hắn hỏi:
“Ai đây?”
Câu nói này làm cho Tiêu Ngưng tức giận đỏ mặt, nàng chưa từng gặp nam nhân nào cực phẩm như tên nam nhân trước mặt này!
Mới gặp mặt nói chuyện có mấy câu mà hắn đã làm cho cả ba người tức giận tái mặt.
Điệp Vũ đúng là có thiên phú trêu người.