rong căn phòng to lớn tĩnh lặng.
Điệp Vũ đang ngồi đó, trên tay hắn là cái đầu của một người đàn ông với cặp mắt mở trừng ghê rợn. Hắn vuốt mắt cho người đàn ông đó. Nhẹ nhàng đặt cái đầu lên bàn, hắn kéo con dao xuống. ‘Phập’ phần cổ bị cắt ra một cách dễ dàng.
Bây giờ mặt của hắn tái chẳng thua gì cái đầu mình đang cầm trên tay.
Hắn đặt cái đầu vừa cắt lên kệ. Đây là cái đầu thứ 50 mà hắn xử lý vẫn còn 150 cái nữa.
‘Phụp’ Hắn đập đầu vào tường.
“Tại sao lại thành ra thế này?” nhớ lại những chuyện vừa qua.
Sau khi rời khỏi Lam gia hắn đã có một khởi đầu rất suôn sẻ khi trong ba ngày tấn cấp lên vũ đồ cấp 4.
Nhưng vừa chuyển nhà chưa kịp ngủ một giấc thì gặp ngay cái con điên này.
Trong tiểu thuyết thường thì khi nam nhân giúp đỡ nữ nhân lúc họ gặp khó khăn, nữ nhân sẽ nảy sinh hảo cảm với nam nhân đó, có khi sẽ lấy thân báo đáp. Đó chỉ là hư cấu thôi! như bây giờ nè! thân đâu chưa mà thấy toàn thấy đầu.
Điệp Vũ nhìn về phía Nhược Trúc đang nằm ngủ ngon lành trên ghế.
Nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ chứa đầy mị hoặc đó, tà tâm trong lòng tim hắn nổi lên.
Hắn nhẹ nhàng tiến lại gần nơi cô đang nằm. Miệng hắn nhếch lên nụ cười đê tiện. Bàn tay hắn vươn tới gương mặt ngủ say của cô…..
“Ồ! xong một nửa rồi à? nhanh đấy.” Nhược Trúc sau khi ngủ một giấc đã tỉnh dậy. Trước mặt nàng là một dãy đầu người hơn trăm cái được xếp ngay ngắn trên kệ.
Điệp Vũ nhìn vào gương mặt của cô, nhớ lại những việc hắn vừa làm miệng hắn bất giác nhếch lên nụ cười thỏa mãn.
“Ngươi cười cái gì?” Nhược Trúc nghi hoặc hỏi.
“Không có gì! Ta thắc mắc cái bàn cắt đầu người này là thứ gì mà có thể cắt ngọt như vậy.” Hắn đánh trống lảng.
“Dĩ nhiên rồi! Đó là [Lãnh Huyết Đao] mà ai trong bọn ta cũng có. Nó được đúc từ kim loại hiếm giá trị của nó còn cao hơn so với vũ khí sơ cấp. Nó có thể cắt sắt như cắt bùn cho nên mấy cái đầu này đối với nó chẳng hơn gì một tờ giấy cả!” Cô ta dõng dạc nói.
“Các người tạo ra một món vật phẩm sơ cấp đắt tiền chỉ để tỉa đầu người à?” Hắn ngạc nhiên vì không ngờ lũ điên này lại giàu như vậy.
“Đâu có! Thỉnh thoảng còn dùng để cắt chân và tay của mấy chủ thuê trả tiền muộn nữa.”
“....”
Cái lũ này tốt nhất không nên dây vào. Hắn tự nhủ.
“Tại sao lại phải cắt đầu? chỉ cần nhận nhiệm vụ của chủ thuê sau đó giết người rồi nhận tiền không được sao?” Hắn tiếp tục hỏi, đây cũng là điều hắn thắc mắc nhất.
Nhược Trúc nhìn hắn giống như nhìn một tên nhà quê.
“Bộ ngươi đến từ thời cổ đại à? Bây giờ còn ai dùng phương thức lạc hậu đó để kiếm tiền nữa!” Sau đó cô ta bắt đầu kể về cách thức hoạt động của các tổ chức sát thủ ở thế giới này.
Tất cả các tổ chức sát thủ thường không trực tiếp nhận nhiệm vụ từ khách hàng mà thông qua trung gian là Liên Minh Sát Thủ.
Cách thức hoạt động của Liên Minh Sát Thủ tương tự Hội Mạo Hiểm Giả. Đối tượng ám sát bị treo tên trên bản nhiệm vụ, tổ chức nào lấy được đầu của hắn nộp cho liên minh sẽ được tính là người hoàn thành nhiệm vụ. Liên Minh sẽ bảo mật danh tính của người ám sát, nên có thể giảm thiểu khả năng trả thù. Đồng thời dựa vào số lượng và độ khó của nhiệm vụ để tạo ra bảng xếp hạng những công hội sát thủ tốt nhất. Vì vậy các công hội sát thủ cạnh tranh với nhau ngày càng gay gắt, phát triển ngày càng mạnh đến mức mà Đế Quốc muốn can thiệp cũng phải bó tay, thậm chí họ còn phải thầm công nhận nó là một tổ chức hợp pháp.
“Nếu như Liên Minh Sát Thủ đã tốn công bảo mật danh tính cho các người mà công hội các người lại gọt tỉa đầu người để quảng bá thương hiệu chẳng phải là lộ hết danh tính luôn rồi sao?” Hắn tiếp tục hỏi.
“Hừ công hội bọn ta chẳng thèm quan tâm tới mấy thứ nhỏ nhặt đó!” Nhược Trúc khinh thường nói.
Cái công hội này thật sự điên hết rồi!
“Bây giờ ta có việc đi đến công hội, ngươi cố giải quyết xong hết đống đầu còn lại. Nếu như ngươi không sợ bị Lãnh Huyết Công Hội truy sát thì có thể thử chạy trốn.”
Điệp Vũ tưởng tượng đến việc bị một đám điên của Lãnh Huyết Công Hội truy sát thì hắn chợt rùng mình. Sau đó đáp:
“Cô yên tâm ta sẽ làm nốt phần còn lại, tuyệt đó không trốn chạy.”
“Rất tốt!” nói xong cô ta lắc mông đi ra ngoài.
Còn Điệp Vũ trở lại công việc cắt thịt của mình.
“Chậc chậc cái đầu này bị đập từ đằng sau nên mắt lồi luôn ra ngoài. Nếu như cứ thế mà giao cho khách thì còn gì thương hiệu! cũng may mà có ta ở đây.” Điệp Vũ vừa lẩm bẩm vừa nhét con mắt bị lồi vào lại trong hốc mắt, sau đó cẩn thận vuốt mí mắt lại.
Hắn cầm cái đầu sau đó để vào [Lãnh Huyết Đao]. ‘Phập’ một cái đầu nữa được cắt tỉa.
Hắn cầm lấy cái đầu nhìn đi nhìn lại, sau đó gật đầu hài lòng rồi đặt lên trên kệ. Đây là cái đầu thứ 150.
Lúc mới làm công việc kinh dị này thì hắn thấy hơi sợ nhưng khi cắt hơn trăm cái thì hắn đã quên mất cảm giác sợ là gì. Bởi vì … tâm hắn chết rồi còn biết sợ là gì đâu!
‘Cộc cộc’ tiếng gõ cửa vang lên kèm theo một giọng nói trong trẻo: “Nhược Trúc tỷ, tỷ có nhà không.”
Điệp Vũ do dự một chút nhưng hắn vẫn đi ra mở cửa. Trước mặt hắn là một cô nương tuổi khoảng 20 với khuôn mặt tươi trẻ xinh xắn, thân hình tuy không bằng Nhược Trúc nhưng vẫn lồi lõm đẩy đà. Cô ta bất ngờ khi nhìn thấy Điệp Vũ.
“Ngươi.. ngươi là ai? ngươi có quan hệ gì với Nhược Trúc tỷ?”
“Ta tên Điệp Vũ. Quan hệ của ta và Nhược Trúc à? Quan hệ của bọn ta mập mờ lắm cô nương tự hiểu đi!”
Nghe Điệp Vũ nói vậy mặt cô lúc trắng lúc xanh miệng lắp bắp kinh hãi: “không thể nào!”
“Cô không tin nhưng đó là sự thật! Đêm qua sau khi đưa Nhược Trúc vào trong ta định đi về nhưng cô ta giữ ta lại suốt đêm báo hại cả đêm ta không ngủ được. Ngươi nhìn xem! mắt ta thâm hết rồi đây này!” Hắn ta vừa nói vừa chỉ vào con mắt thâm quần của mình.
Cô gái kia đứng hình một lúc lâu không nói được chữ nào.
“Nhược Trúc vừa đi ra ngoài rồi một lúc. Cô nương vào trong đợi đi!” Hắn lịch sự mời cô nàng vào trong.
Cô ta thất thần đi theo hắn vào trong nhà.
Hắn rót một cốc nước sau đó đưa cho cô. Sau đó hỏi:
“Cô là ai?”
“Ta là Mộc Kiều, cấp dưới của Nhược Trúc tỷ.” Cô ta đáp
Sau khi nghe xong, Điệp Vũ nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.
Còn trẻ như vậy mà lại bị điên, thật đáng tiếc!
Đối với hắn thì Lãnh Huyết Công Hội chẳng khác gì nhà thương điên.
“Cô gia nhập được bao lâu rồi?” Hắn tiếp tục hỏi.
“Ta mới chỉ gia nhập được một năm.” Mộc Kiều đáp.
Hắn thở phào nhẹ sau đó chân thành nói:
“Bây giờ vẫn còn kịp! cô hãy ra khỏi đó đi trước khi không còn cách cứu chữa”