Từ Luyến Trường Không

Chương 18-1: Loại 0.01 li kia, chỗ bạn em còn không? (Phần 1)




Editor: Mặt trăng nhỏ
Hướng Trường Không nhìn trên màn hình điện thoại 00:00, nhất thời không biết nên nói gì. Coi như là giữa ban ngày, vào nhà một cô gái trẻ đã không thích hợp, lại càng không cần nói đến hiện tại mười hai giờ khuya.
Từ Luyến  thấy anh nửa ngày không nói lời nào, liền hỏi: “Anh còn đơn hàng chưa giao sao?”
“Không, không có” 
“Vậy vào ngồi một chút đi, tôi đặt rất nhiều đồ nướng, một mình sẽ ăn không hết”
“Cái này, cái này không tốt lắm đâu…”
“Chỗ nào không tốt?” Từ Luyến  nhìn anh, cặp mắt kia xinh đẹp lại sạch sẽ, phảng phất như chỉ cần anh nói một lý do khiến cô hiểu nhầm, đều là do khinh nhờn nó.
Hướng Trường Không không biết mở miệng làm sao, anh cảm thấy những ý nghĩ dơ bẩn kia, chỉ mình anh có.
“Lần trước anh giúp tôi, đến giờ tôi vẫn không tìm được cơ hội báo đáp, hôm nay mời anh ăn khuya, trò chuyện tỏ tâm ý”. Đây là lý do của Từ Luyến , cô đứng tại cửa, kiên nhẫn chờ câu trả lời của anh. Khóe miệng Hướng Trường Không nhẹ nhàng nhếch lên, cuối cùng gật đầu: “Vậy được rồi, làm phiền cô”
Từ Luyến  tìm giúp anh đôi dép lê, gót dép hướng vào một bên, để ở cửa. Hướng Trường Không thay đổi dép đi trong nhà, theo Từ Luyến  vào.
Đi qua vườn hoa chào mừng là phòng khách rộng rãi, bộ ghế sô pha trắng dựa vào một bên tường, toàn bộ căn phòng đều dùng gạch men sứ trắng đen xen kẽ. Trên ghế đặt hai cái gối tựa, cũng là màu trắng tinh khiết, Từ Luyến  từ phòng bếp cầm đĩa tới, để ở bàn trà trước sô pha, nói với Hướng Trường Không đang đứng tại phòng khách: “Anh cứ ngồi thoải mái đi”
“Ừm, tốt” Hướng Trường Không có vẻ hơi câu lệ, anh sợ quần áo của mình làm bẩn ghế sô pha trắng của Từ Luyến , chỉ ngồi ở góc nhỏ trên ghế. Từ Luyến  ngồi xổm bên bàn trà, đem giấy thiếc gói đồ nướng xé ra, đưa một xiên thịt bò cho htk: “Anh ăn thịt bò không?”
“Cảm ơn” Hướng Trường Không nhận lấy, cầm xiên trúc trong tay, không ăn vội.
Từ Luyến  đem đồ ăn để hết lên đĩa, đem gói thiếc ném đi, đứng dậy: “Anh muốn uống gì không?”
Hướng Trường Không lắc đầu: “Không cần.”
Từ Luyến  nghĩ nghĩ, đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh nhìn một vòng. Bên trong còn mấy lon bia, ăn với đồ nướng thì đúng bài. Nhưng Hướng Trường Không đi xe điện tới, uống rượu bia sẽ không lái xe được.
Cô suy nghĩ một chút, không lấy bia ra, mà đem hai quả cam cuối cùng trong tủ, ép hai cốc nước cơm.
Bê nước cam đi tới, Hướng Trường Không vẫn đàng hoàng ngồi đó, giống như chưa từng cử động. Từ Luyến  cảm thấy trên đầu anh có thêm hai chữ “nhu thuận”, liền có thể trực tiếp lấy làm emoticon (meme ý).
Cô đem nước cam đặt trước mặt anh, nhìn Hướng Trường Không nói: “Sao anh không ăn đi? Không thích thịt bò sao? Muốn đổi sang chân gà không?”
“Không, không có, tôi ăn thịt bò là được rồi” Hướng Trường Không cầm xiên đồ ăn cắn một cái. Cửa hàng đồ nướng này hương thơm rất mê người, trên thịt cũng có không ít gia vị, Hướng Trường Không ăn vào miệng lại cảm thấy tựa như không ra hương vị gì.
Chính Từ Luyến cũng cầm một chuỗi thịt bò, ngồi xuống bên cạnh htk. Cô khẽ dựa gần, Hướng Trường Không càng bất động đến căng thẳng.
Anh khẩn trương quá lộ liễu, Từ Luyến vì để Hướng Trường Không thả lỏng một chút, liền chủ động cùng anh nói chuyện: “Trước kia tôi không biết muộn như vậy các anh còn giao đồ ăn.”
Hướng Trường Không  nói: “Những công ty khác tôi không rõ, nhưng chúng tôi giao đồ muộn nhất tới ba giờ sáng.”
“Muộn như vậy sao? Lúc đấy nhà hàng cũng đóng cửa rồi mà”
“Có một số nhà hàng khuya đóng cửa muộn, nhưng vẫn là không nên thường xuyên ăn muộn như vậy.”
“Ừm, tôi rất ít khi ăn khuya, hôm nay đang làm hộp quà, thật sự rất đói bụng”
Hướng Trường Không nhìn ra cô đói bụng, cứ như vậy nói hai ba câu, Từ Luyến  đã ăn hết hai xiên thịt bò cùng một xiên xương sườn. Cô vừa nói mình đặt nhiều như vậy ăn không hết, nhưng anh cảm thấy khả năng hai mươi xiên này cô ăn không đủ.
Anh ăn xong xiên thịt trên tay, liền không lấy thêm đồ trên đĩa, chỉ ôm cốc uống mấy ngụm nước cam. Đêm hôm khuya khoắt vốn đã yên tĩnh, hai người không nói chuyện, loại im lặng này còn tăng hơn gấp trăm lần.
“Cái kia….một mình cô ở đây sao? Hướng Trường Không hỏi.
Từ Luyến gật đầu nhẹ: “Cha mẹ tôi ở nhà cũ, bên này gần công viên Tinh Quang hơn nên tôi dọn đến đây. Nhưng cha mẹ vốn là không thường xuyên ở nhà, cha tôi làm việc ở công trường, hạng mục ở nơi nào ông liền đi nơi đó, mẹ tôi cũng vì thế mà theo cha đi khắp nơi chơi”
Ngoài trừ lần mua đồ ở cửa hàng cô, đây là lần Từ Luyến  nói chuyện nhiều nhất với anh, hơn nữa còn là vấn đề liên quan đến gia đình.
Hướng Trường Không thích nghe cô nói chuyện, dù anh vĩnh viễn chỉ là kẻ ngồi nghe.
“Anh tại sao không ăn?” Từ Luyến thấy Hướng Trường Không một mực uống nước, lấy cho anh thêm mấy xiên đồ “Anh đừng ngại”
“Ừm, tốt, cảm ơn” Hướng Trường Không tiếp nhận đồ cô đưa tới, trong tay liền nặng trĩu. Từ Luyến  cho anh một xiên chân gà cùng hai xiên xương sườn, đều là loại rất nhiều thịt.
Chính Từ Luyến  ăn xong chân gà trong tay, lấy giấy lau, thuận miệng trò chuyện: “Nhân viên làm thêm tại cửa hàng của tôi anh có nhớ không? Cô bé đối với anh rất hiếu kỳ”
Hướng Trường Không nhìn cô không hiểu: “Hiếu kỳ?”
“Ừm”. Từ Luyến cầm nước cam, uống một ngụm: “Cô bé học biên kịch, đối với các ngành nghề khác nhau đều cảm thấy hứng thú”
“Hóa ra là thế” giọng nói Hướng Trường Không có mấy phần thấu hiểu, khó trách anh cảm thấy, cô bé mỗi lần nhìn mình trong mắt đều ngập tràn tò mò.
“Tôi thấy con bé thật sự muốn phỏng vấn anh, hôm nay khó có được cơ hội này, tôi liền giúp một chút. Các anh làm nghề này có cảm tưởng gì không?”
“Cảm tưởng?” Hướng Trường Không nhìn cô, nhịn không được cười lên. Câu hỏi này, giống như lúc còn đi học thầy giáo đặc biệt thích hỏi. Anh suy nghĩ một chút, nói với Từ Luyến : “Không có cảm tưởng gì đặc biệt, chỉ là thắc mắc vì sao người hiện đại đều không tự mình nấu cơm?”
“Phốc” Từ Luyến  bưng cốc nước cường một tiếng, “Cũng có thể là không biết làm, như tôi này”
Cô nói đến đây, nghiêng đầu nhìn htk, “Lần trước đến nhà thấy anh đang nấu cơm, anh thật sự rất biết chuyện này sao?”
Hướng Trường Không bị cô hỏi lại có chút quẫn bách: “Cũng không đặc biệt am hiểu gì, tạm được thôi”
“Vậy khi nào anh rảnh, có thể đến dạy tôi nấu cơm không, tôi có thể trả học phí nha”
Hướng Trường Không hơi sửng sốt, Từ Luyến  nhìn anh, biểu cảm giống như bạn nhỏ không vui: “Anh không muốn sao?”
“Không, không phải, ý của tôi là, không cần học phí”
Khóe môi Từ Luyến hơi cong: “Cứ quyết định vậy đi”
“Ừm, tốt” Hướng Trường Không cảm thấy không thể tin nổi, anh vậy mà cùng Từ Luyến  giống như bạn tốt nhiều năm, ngồi cùng một chỗ ăn đồ nướng, nói chuyện việc nhà.
Lúc bước vào nhà cô anh cũng không dám nghĩ đến chuyện này.
Ánh mắt Hướng Trường Không không tự chủ rơi lên người Từ Luyến . Cô ở nhà cả người đều rất thoải mái, trên môi cũng không có dùng son gì, lộ ra màu sắc tự nhiên.
Nhàn nhạt, giống như hoa đào hồng đầu xuân.
Mái tóc đen cũng không giống bình thường buộc thành đuôi ngựa cao cao, mà tùy ý cột lại sau đầu, dùng kẹp tóc đơn giản cố định.
Anh thích lúc cô lộ ra khí thế lãnh đạm trong cửa hàng, cũng thích cô thoải mái tự nhiên thế này. Như vậy khiến anh có cảm giác bọn họ gần gũi hơn.
“Anh đang nhìn gì? Trên mặt tôi dính gì sao?” Từ Luyến  vô ý đưa tay lên sờ mặt mình.
“Không, không phải.” Hướng Trường Không tranh thủ thời gian thu hồi lại ánh mắt, cúi đầu nhìn cốc nước trong tay. Từ Luyến  đem xiên đồ cuối cùng trong đĩa ăn hết, uống một hơi cạn cốc nước cam.
Nước trong tay anh còn thừa một nửa, Từ Luyến  cầm cốc không đứng lên, hỏi anh: “Anh muốn uống thêm không? Ăn xong đồ nướng rất dễ khát nước”
Hướng Trường Không nói: “Không cần, tôi uống hết cốc nước cam này là được rồi”. Đồ nướng đã ăn xong, anh cũng nên đi rồi?
Lúc Từ Luyến  rót nước, anh đem cốc uống hết, sau đó từ trên sô pha đứng lên, chuẩn bị cùng cô tạm biệt. Trong tủ còn dư nửa quả chanh, cô cát hai miếng ngâm vào nước, đi ra ngoài, thấy Hướng Trường Không giống như chuẩn bị rời đi.
“Anh muốn đi sao?” Cô hỏi.
Hướng Trường Không gật đầu nói: “Bữa ăn khuya cũng xong rồi, thời gian không còn sớm, cảm ơn cô đã mời”
“À” Từ Luyến  thấy trong lòng buồn buồn, cô uống ngụm nước chanh, vị chua ê ẩm khiến cô dễ chịu đôi chút. Trong lòng Hướng Trường Không cũng mang theo khó chịu, anh đi tới cửa, quay đầu nhìn Từ Luyến  một chút: “Đúng rồi, có chuyện này…”
Anh không biết việc nhìn thấy ở quán cà phê hôm nay, có nên nói với Từ Luyến  hay không. Quan hệ giữa nam nữ khá mẫn cảm, người ngoài không tiện xen vào, thế nhưng nếu như người kia thật sự cùng cô gái khác xem mắt, Từ Luyến  phải tính toán thế nào đây? Anh rõ ràng thấy được, lại không nói cho cô, đây có tính là đồng lõa không?
“Chuyện gì?” Từ Luyến  đứng tại chỗ nhìn anh, đèn của phòng khách chiếu từ đằng sau tới, khiến hình dáng cô như dát thêm một lớp ánh sáng.
“Ừm… người lần trước tôi gặp ở cửa hàng, là bạn trai cô sao?”
Từ Luyến  sửng sốt một chút, hiểu được anh đang nói ai: “Ngụy Nhất Thần ? Ai nói với anh cậu ta là bạn trai tôi?”
Hướng Trường Không cũng ngẩn người:” Anh ta không phải sao? Tôi gặp anh ta mất lần ở chỗ cô, mà quan hệ giữa hai người nhìn qua cũng rất tốt…”
“Dĩ nhiên không phải.” Từ Luyến  bắt đầu nghiêm túc nghĩ lại xem cô cùng Ngụy Nhất Thần  có phải quá thân thiết hay không, “Lần trước mấy người đến gây chuyện kia nghĩ tôi là bạn gái cậu ta mới tìm tới. Tôi cũng chỉ là quen biết cậu ấy lâu rồi thôi.”
Khóe miệng Hướng Trường Không giật giật, nhất thời không nói được. Cho nên là anh hiểu lầm sao? Bọn họ cơ bản không phải người yêu.
A... may mắn anh không nói thẳng việc xem mắt của Ngụy Nhất Thần .
“Anh sao lại đột nhiên hỏi cái này?” Từ Luyến  hỏi anh.
Hướng Trường Không nói: “A, không có gì, nếu anh ta không phải bạn trai cô thì không có gì”
Từ Luyến  nghĩ nghĩ, không hiểu vì sao anh lại hỏi Ngụy Nhất Thần , nhưng nhắc đến chuyện này, lại nhắc nhở cô việc khác: “Đúng rồi, vết thương của anh thế nào?”
“Đã gần như khỏi hẳn.”
“Thật sao? Anh để tôi xem một chút”
Hướng Trường Không vô ý bắt đầu che quần áo: “Thực sự tốt”
Từ Luyến  không bị anh lừa gạt, lần trước ở phòng nghỉ nhìn thấy vết thương ở đầu gối rất nghiêm trọng, cũng không biết là chỉ dùng thuốc rượu, có thể tốt lên hay không.
“Anh để cho tôi nhìn xem” Cô đến trước mặt htk, phía sau lưng anh đều đã dán trên cửa. Từ Luyến  thấy anh không nguyện ý, cũng không kéo quần áo người ta lên được, đành phải lùi lại nói: “Vậy anh để tôi nhìn vết thương trên mặt, đừng nhúc nhích.”
Lời editor: Chương trước tác giả có thông báo chương 18 này dài bằng 3 chương gộp lại. T định edit hết mới up mà sợ mn chờ lâu nên up trước phần 1 này nha ^^
Với xin mn 500đ vote để có động lực up luôn phần 2 trong ngày mai với ạ 😘