Tù Lung

Chương 35: Bánh Bao – Kết Thúc




Hứa Tuấn Thiên cảm thấy rất mệt mỏi, vừa mới tỉnh dậy đã mơ mơ hồ hồ thiếp đi. Hắn có cảm giác mình đã ngủ một giấc thật dài, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên tai, chính là hắn ngay cả một ngón tay cũng lười cử động. Cuối cùng khi hoàn toàn tỉnh táo, toàn thân liền có cảm giác rã rời.

Duỗi tay xuống thắt lưng, cánh tay mới vươn ra không trung một chút liền cứng đờ.

Có chút kỳ quái.

Xốc mạnh chăn lên, bụng…. bụng xẹp xuống rồi.

Đầu óc trống rỗng, qua một hồi lâu mới chậm rãi nhớ lại.

“Y Ân.” Phần nệm sát bên cạnh hơi lõm xuống, vẫn còn dư âm hơi nóng ấm áp. Quay đầu lại, bên cạnh giường là một chiếc nôi nhỏ, bên trong chăn gối hỗn độn xếp chồng lên nhau. Hứa Tuấn Thiên khẽ cười tràn ngập ôn nhu, cầm lấy cái chăn bé xíu, đặt trong lòng bàn tay dịu dàng vuốt ve.

“Đã tỉnh sao.”

Ngẩng đầu, Y Ân đang đứng dựa ở cửa, phía sau là mặt trời chói chang, làm hắn không nhìn rõ mặt y.

Hứa Tuấn Thiên ngồi nhích về phía sau, dựa vào đầu giường, hơi nghiêng mặt nhìn Y Ân.

“Để ta ôm tên nhóc kia một chút.”

“Nó là con của ngươi, gọi như vậy nó sẽ không vui.” Y Ân đến gần, đôi mắt xanh biết ôn nhu tựa mặt nước hồ thu, đặt tiểu bánh bao y đang ôm trong lòng vào ngực Hứa Tuấn Thiên.

Thật nhỏ!

Hứa Tuấn Thiên đột nhiên không biết nên làm thế nào, tay chân lóng ngóng không biết đặt ở đâu. Nó nhỏ bé như vậy, mềm mại như vậy, gương mặt bé xíu còn không to bằng bàn tay của hắn. Hứa Tuấn Thiên thật cẩn thận, sợ làm đau nó.

Bánh bao ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực Hứa Tuấn Thiên, làn lông mi mềm mại như một làn khói nhẹ. Hiện tại còn quá bé nên không thể nhìn ra được nó giống ai. Trong khoảnh khắc, cảm giác vui sướng của người làm cha lấp đầy trái tim: “Đây là con của chúng ta.” Hắn khẽ nói: “Bé bỏng như vậy….” Hắn nheo mắt liếc Y Ân một cái: “Gây sức ép cho ta lâu như thế, phải hảo hảo đánh mông nó.”

Y Ân cười ha ha, ngồi xuống bên cạnh Hứa Tuấn Thiên, nghịch ngợm mái tóc của hắn: “Ngươi nỡ sao?”

Bởi vì mang thai, tóc của Hứa Tuấn Thiên ra rất nhanh, mới đây đã dài qua vai.

Những ngọn tóc ương bướng xoắn trong tay Y Ân, lặng lẽ trốn chạy giữa các ngón tay.

Y Ân nghe thấy hơi thở của Hứa Tuấn Thiên, trong lòng dần bốc lên một ngọn lửa.

Bồi bổ suốt một năm trời, Hứa Tuấn Thiên đã nở nang hơn nhiều. Y Ân nghiêng người sang hít lấy hơi thở trên người Hứa Tuấn Thiên, mùi hương mê người có vị sữa nhàn nhạt, ngay cả loài hoa rực rỡ nhất trên dòng sông Thánh Hà thiêng liêng cũng không sánh bằng.

“…….Thiên Thiên.” Y nhẹ nhàng gặm nhắm vành tai Hứa Tuấn thiên.

Hứa Tuấn Thiên trừng mắt liếc y: “Đứa con còn đang ở đây!”

Y Ân cười khẽ: “Nó đang ngủ.” Mi mắt rũ xuống che khuất ánh mắt, bắt đầu cởi quần áo Hứa Tuấn Thiên. “Ta ôm nó đi ngủ.” Tay y vói vào bên trong, vuốt ve phần da thịt trần trụi. Thở dài một tiếng, giống như nắng hạn gặp mưa rào. “Thiên Thiên.” Y nhéo hai viên thịt trước ngực nam nhân, đôi môi gấp rút đặt vô số nụ hôn lên gáy cổ hắn.

“Y Ân.” Hứa Tuấn Thiên cũng bị y khơi mào dục vọng, bắt đầu thở dốc. Nhưng hắn vẫn còn một tia lí trí, đứa con vẫn đang ôm trong lòng!

“Đừng lo lắng, ta sẽ ôm nó đi, bây giờ thì….” Y Ân níu chặt người Hứa Tuấn Thiên, đặt lên môi hắn một nụ hôn sâu. Kỹ xảo hay thủ đoạn gì cũng quăng mất lên chín tầng mây, hiện tại Y Ân chính là một con lang đang chìm trong biển dục vọng. Tham lam xâm nhập vào khoang miệng bá đạo quấn lấy đầu lưỡi Hứa Tuấn Thiên, quấn chặt, mút vào đến mức đối phương không thể hô hấp.

“Ô ô…… aha…..”

Y Ân cuối cùng cũng buông tha hắn, liếm lên đôi môi sưng đỏ, hôn khẽ lên đôi mắt đã hơi ướt át.

Ý thức Hứa Tuấn Thiên mờ mịt, đột nhiên có cảm giác bàn tay nhẹ bổng, đứa con đã bị Y Ân bế đi.

Căn phòng sát bên cạnh, nhưng Y Ân sử dụng pháp lực chỉ di chuyển trong nháy mắt. Hứa Tuấn Thiên nằm trên giường không thốt nên lời.

Y Ân bước vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt bánh bao vào nôi.

Tiểu hài từ vô cùng mẫn cảm, mặc dù động tác Y Ân rất ôn nhu, nhưng bánh bao vẫn phát hiện được biến hóa xảy ra. Hàng lông mi run nhẹ, mở to đôi mắt: “Nha…..”

“Suỵt.” Y Ân cười tủm tỉm, xoa nhẹ hai gò má mềm mại của tiểu bánh bao: “Ngoan nào, đừng khóc nháo, ba ba phải đi hầu hạ mụ mụ của ngươi.”

“Ngô a!” Tiểu bánh bao nháy mắt mấy cái, đôi mắt ập nước đen tròn như một quả nho.

Y Ân nhìn đôi mắt xinh đẹp hệt như Hứa Tuấn Thiên, nghĩ đến nam nhân phòng bên đang lộ ra mị thái, phúc hạ sưng to đến phát đau.

Tiểu oa nhi thấy y muốn rời đi, không hài lòng, cẳng chân béo núc khẽ giật giật, hé miệng, oa một tiếng khóc to kinh thiên động địa.

Y Ân đỡ trán, nghiến răng nghiến lợi. Vừa định mở kết giới ngăn lại tiếng khóc, Hứa Tuấn Thiên đã chạy tới.

“Sao vậy, vừa nãy còn tốt mà.” Hơn baba, mụ mụ lúc nào cũng lo lắng cho bánh bao hơn. Hứa Tuấn Thiên nghĩ là Y Ân khi dễ tiểu bánh bao, hung hăng trừng mắt liếc y một cái. “Không khóc không khóc.” Ôm lấy hài tử, nhẹ nhàng đong đưa.

Y Ân tức giận muốn mắng người, nhưng một người là bầu bạn, một người lại là đứa con chưa hiểu chuyện, y mắng ai được bây giờ.

“Thiên Thiên…..” Cọ cọ, y ôm lấy thắt lưng Hứa Tuấn Thiên làm nũng.

“Mơ tưởng.” Y Ân vểnh đuôi một cái Hứa Tuấn Thiên đã biết y đang nghĩ cái gì, đập tay y một cái, thuận tiện chỉnh lại quần áo: “Tối hôm nay, ta ngủ với con.”

Y Ân thực ủy khuất, y rõ ràng có làm gì đâu. “Còn ta thì sao?”

Hứa Tuấn Thiên khó hiểu: “Phòng nhiều như vậy, ngươi tùy tiện tìm một phòng ngủ đi!” Nói xong, liền bỏ mặt Y Ân, lo lắng kiểm tra đứa con có đói hay không, một chốc thì lại kiểm tra xem có đái dầm hay không, thật sự là toàn tâm toàn ý lo cho tiểu bánh bao.

“Thiên Thiên, đêm nay chuyển gió, trời rất lạnh a.”

Y Ân chắn trước mặt Hứa Tuấn thiên, nhưng mà hắn cũng không thèm liếc nhìn một cái: “Lông ngươi dầy như vậy, sợ cái gì.”

Y Ân chán nản cắn răng. Hứa Tuấn Thiên, ngươi nhớ đó, dám đối xử với ta như vậy.

Phịch một tiếng đóng sầm cửa lại, bước chân đạp mạnh xuống mặt đất, thủ lĩnh lang tộc hóa thân thành hỏa long phun lửa.