Buổi tối hôm nay, Hứa Tuấn Thiên lần đầu tiên mở cửa phòng.
Tòa thành rất lớn, lối đi vô cùng rộng rãi, một dãy các gian phòng chạy
dài. Mặt trên những cánh cửa phòng lớn hình vòm cung điêu khắc hoa văn
khác nhau. Phòng của hạ nhân sao? Hứa Tuấn Thiên vừa suy đoán, vừa cố
gắng nấp cơ thể mình vào bóng tối. May mắn đồ trang trí trong tòa thành
hoàn toàn mô phỏng theo thời xưa, những chiếc lồng đèn treo trên tường
tỏa ra ánh sáng cam, biến đổi hình dáng những chiếc bóng trên hành lang
thành những hình thù kì dị.
Đi tới khoảng 20m, hành lang không còn thẳng tắp nữa, xuất hiện rất nhiều lối rẽ.
Hứa Tuấn Thiên nhớ rõ đại môn nằm ở hướng tây bắc.
Tòa thành rất u ám, trừ bỏ những khung cửa sổ trong phòng, toàn bộ tòa
thành quả thực là một không gian ngăn cách với bên ngoài. Nhưng Hứa Tuấn Thiên không ngốc nghếch đến mức mở từng phòng để dò xét vị trí của
mình, ai biết trong đó che dấu quái vật gì a? Nhưng điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là mình đang đi xuống. Chắc cũng sắp tiếp cận đại môn
rồi!
Quẹo qua một ngã rẽ, cuối cùng đúng là đại môn đỏ thẩm. Hứa
Tuấn Thiên cố nén xuống niềm vui mừng như điên, cẩn thận bước tới trước
cửa đại môn. Màu đỏ, đây chính là cổng ra.
Rất nhiều năm về sau,
Hứa Tuấn Thiên không chỉ nhớ lại một lần, nếu lúc trước hắn không đẩy
cánh cửa này ra, tất cả mọi chuyện cũng không như bây giờ!
Có lẽ hắn sẽ chết, nhưng so với sự tình này, hắn tình nguyện chọn lựa cái chết.
Nhưng bây giờ là hiện tại, Hứa Tuấn Thiên dĩ nhiên không thể đoán trước sẽ
phát sinh ra việc này, vì thế hắn nhanh chóng dùng sức đẩy mạnh đại môn.
Trong nháy mắt ánh sáng mãnh liệt ập tới làm Hứa Tuấn Thiên không thể nhìn rõ này nọ. Hứa Tuấn Thiên nhắm mắt lại, bởi vì dự cảm có chuyện gì đó, đầu ngón tay bất giác tê tê.
“Con người? Ngoài ý muốn thật. Lô Dịch, hắn ta giống như một con gián thoát khỏi cống thoát nước.”
Âm thanh nhẹ nhàng trong vắt, tựa hồ như tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau.
“Chủ nhân.”
Nam nhân mặc áo bành tô cung kính khom thắt lưng:
“Đây là sơ sót của tôi, lại để cho con chuột bên ngoài chui vào thành.”
“Con chuột?”
Thiếu niên hơi ngừng lại một chút, giọng điệu lạnh lùng có một chút trào phúng:
“Con chuột cũng không có loại ánh mắt hung ác này!”
Bị so sánh thành con chuột Hứa Tuấn Thiên cũng không cảm thấy tức giận, hắn lẳng lặng đứng ở đó, như đang kiềm nén.
Đây là một buổi tiệc, các món điểm tâm tinh xảo được đặt trên một chiếc bàn tròn nhỏ, một nhóm nam nữ anh tuấn xinh đẹp mặc lễ phục dạ hội trên tay cầm ly rượu vang đỏ. Hứa Tuấn Thiên khẽ nhếch môi, hắn phát hiện Mễ Đạt Á đang ở giữa đám người. Đêm nay Mễ Đạt Á ăn mặc hết sức gợi cảm, cổ áo kéo xuống thật thấp lộ ra bộ ngực căng tròn mê người. Vài sợi tóc mai
vắt qua vành tai, Hứa Tuấn Thiên biết rõ những bộ vị Mễ Đạt Á cố tình để lộ ra có bao nhiêu co dãn tuyệt hảo. Bất quá hiện tại trong mắt Mễ Đạt Á chỉ có một người.
Ân, có lẽ nên gọi “người đó” là quái vật thì
thích hợp hơn, là quái vật còn cao cấp hơn Mễ Đạt Á. Hứa Tuấn Thiên nghe thấy tên quản gia xưng hô với y──chủ nhân.
Là một chủ nhân rất trẻ.
Nâng mắt lên, Hứa Tuấn Thiên lần đầu tiên đối diện với thiếu niên.
“Lô Dịch, giải quyết con chuột này đi!”
Thiếu niên không chút để tâm tới ra lệnh, cao cao tại thượng như một vị thần.
Hứa Tuấn Thiên nhanh chóng lui về phía sau, áo đã bị luồng kình phong cắt
thành một lỗ. Vị trí Lô Dịch đứng đã bị thay đổi, nếu không phải vạt áo
có chút rung động, căn bản không thể tưởng được một nam nhân bộ dáng nho nhã như vậy có thể trong nháy mắt tiến tới trước 20m, hơn nữa còn hoàn
thành đợt tập kích đầu tiên.
“Ngươi không phải là một con chuột bình thường.”
Lô Dịch để lộ ra nụ cười nho nhã trên gương mặt mình:
“Nhưng ngươi đã phá hủy buổi tiệc của chủ nhân, không thể tha thứ.”
Sát khí!
Rất nhanh.
Hứa Tuấn Thiên còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị một sức mạnh cực lớn ném ra ngoài.
Hướng bắc, cách năm met.
Phần eo dùng sức, cố gắng giữ cân bằng, Hứa Tuấn Thiên ở giữa không trung tự cuộn mình một cái, một giây trước khi đụng phải cột đá mới hạ xuống.
“Rất lợi hại.”
Con ngươi màu bạc của thiếu niên phản xạ dưới ánh đèn, nỗi lên màu đỏ quỷ dị:
“Nhưng ngươi không phải đối thủ của Lô Dịch.”
Dường như được nhận khen ngợi, Lô Dịch vừa rồi còn vô cùng ôn hòa lập tức tản mát ra luồng sát khí dày đặc. Hứa Tuấn Thiên chú ý thấy móng tay gã
ngày càng sắc nhọn hơn, tựa như mười lưỡi dao nhọn của lính nhảy dù.
Đôi mắt nhíu lại, bóng đen chợt lóe lên, mọi người nghe thấy một tiếng xích nhỏ, tiếp theo là mùi máu tươi nồng đậm.
.
Nồng đậm ngọt ngào xen lẫn mùi hôi thối tanh tưởi, đây không phải mùi hương của máu con người.
Lô Dịch nhìn cánh tay mình bị lưỡi dao cắm xuyên qua:
“Sao…có thể?”
Lâu lắm rồi chưa hề bị thương, đột nhiên một lần nữa cảm thụ cảm giác đau
đớn, ngay cả vị quản gia nổi tiếng khôn khéo cũng có chút sững sờ. Gã
chậm rãi rủ mắt xuống, đem ánh mắt tập trung trên bàn tay đang khống chế cổ họng mình:
“Ngươi lại có thể…. làm ra loại này….”
Hứa Tuấn Thiên không để gã nói hết lời, dứt khoát vặn gãy cổ.
“Kế tiếp, là ai?”
Buông thi thể xụi lơ trong tay ra, hắn khiêu khích nhìn thiếu niên.
Thiếu niên mỉm cười, dùng giọng điệu như đang dạy dỗ một đứa trẻ:
“Ngươi phải chém đứt đầu Lô Dịch.”
Đồng tử Hứa Tuấn Thiên co rút lại một chút, hắn nghe thấy dưới chân mình truyền tới âm thanh xương cốt răng rắc.
“Con người, lần sau, nhớ rõ đem đầu ta chặt bỏ!”
Lô Dịch đứng lên, phần đầu bị Hứa Tuấn Thiên vặn ngược về sau chậm rãi chuyển động xoay về trước.
Hứa Tuấn Thiên lui về phía sau. Hắn cảm thấy chính mình giống như rơi sâu
vào mạng nhện. Trong đại sảnh tràn ngập quái vật, Lô Dịch giết không
chết, còn có thiếu niên đang mỉm cười vô cùng xinh đẹp. Một chút phần
thắng cũng không có.
“Nếu chặt bỏ đầu có thể giết được gã, thì ngươi cũng như vậy đi!”
Hứa Tuấn Thiên lạnh lùng nói.
Thiếu niên nhìn Hứa Tuấn Thiên. Vậy ngươi….sẽ làm gì? Đang muốn hỏi như thế,
đột nhiên mũi dao bóng loáng đập vào trước đôi mắt lục sắc xinh đẹp.
“Chủ nhân.” Lô Dịch thất kinh lập tức lao về phía thiếu niên, ý đồ muốn dùng cơ thể mình ngăn cản hung khí đang bay tới.
Bất quá Hứa Tuấn Thiên rõ ràng có chủ ý riêng, mục tiêu của hắn là cánh cửa sổ chính giữa bức tường. Cánh cửa sổ có hình vòm cung, màu ngọc lưu ly. Hứa Tuấn Thiên mượn xung lực, đạp lên vách tường đánh vỡ cửa sổ. Bên
tai nghe thấy âm thanh ngọc lưu ly vỡ nát, đồng thời thân thể va chạm
với gì đó, ươn ướt.
Tự do. Xoang mũi hít vào luồng không khí lạnh khiến hắn mừng như điên. Hiện tại hắn chỉ cần tìm cách làm cơ thể rơi
xuống nhưng giảm mức độ thương tổn đến mức thấp nhất.
Đột nhiêt
cánh tay bị nắm chặt. Bởi vì lực nắm quá mạnh cộng với sức nặng cơ thể
đang rơi xuống, cánh tay lập tức phát ra âm thanh xương cốt trật khớp.
Cái….cái gì…..
Một bàn tay, xuyên thấu qua bức tường, bắt được hắn.
“Ngươi làm ta rất tức giận.”
Giống như dòng nước luồn qua khe đá, nửa thân trên của thiếu niên dần lộ ra.
“…..sao ngươi có thể làm vậy được.”
Ý cười trong mắt thiếu niên ngày càng sâu, so với lúc nãy giống như một
nụ cười trên một chiếc mặt nạ giả dối thì nhiều hơn một chút.
“Ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi biết, chúng ta có rất nhiều thời gian….”