Hứa Tuấn Thiên nhếch môi: “Nếu y dễ dàng bị đánh bại như vậy thì y không phải Y Ân.”
Tiếng kêu của con chim khổng lồ ngày càng chói tai, đột nhiên phía trước vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, khói bụi bay mù mịt. Hứa Tuấn Thiên
không thể không nheo mắt lại, qua đám bụi mù mịt có thể thấy một bóng
người đang tiến về phía bọn họ.
“Chặn đường tiếp theo, ta đi một
mình.” Bộ dáng Y Ân rất thong thả, trừ bỏ máu tươi đang nhiễu xuống từ
lòng bàn tay, hoàn toàn không để lộ ra vẻ gì y vừa trải qua một cuộc
chiến kịch liệt.
“Được, chúng ta ở đây chờ ngươi.” Hứa Tuấn Thiên không hỏi lý do, hắn không muốn làm gánh nặng của Y Ân.
Y Ân bình tĩnh nhìn Hứa Tuấn Thiên: “Sẽ không lâu đâu, nơi này vẫn còn
mùi của hạo thiên, đám ma thú bình thường sẽ không dám tới gần. Chờ ta
một ngày, ngày mai khi mặt trời lên ta sẽ quay lại.”
Lúc tới là ba người, hiện tại chỉ còn hai.
Trời dần dần tối, Hứa Tuấn Thiên nhóm một đống lửa, dùng chủy thủ cắt thịt hạo thiên xiên vào cây nướng.
“Thịt hạo thiên là dược phẩm rất quý, ngươi lại dùng nó làm thức ăn để no bụng.”
Hứa Tuấn Thiên cắn một ngụm thịt, chậm rãi nói: “Mùi vị không tồi. Ngươi muốn ăn thử không?”
Chung Hạo cũng đang rất đói, thấy miếng thịt thơm ngào ngạt đưa đến bên miệng cũng không nhịn được nhận lấy. Ăn xong một miếng còn muốn miếng thứ
hai: “Tay nghề ngươi không tồi.”
Hứa Tuấn Thiên nói: “Không có gì, trước kia luôn có công tác ở bên ngoài, thành thói quen rồi.”
Rừng rậm yên tĩnh, chỉ còn hai người trong cùng thế giới vô cùng cô đơn. Bắt đầu nói chuyện với nhau, một lúc sau liền bắt đầu sôi nổi. Chung Hạo
không hề nghi kị Hứa Tuấn Thiên, những chuyện xảy ra khi tới thế giới
này đều kể ra, chỉ là che dấu quan hệ giữa mình và Lưu Sa. Hứa Tuấn
Thiên trong lòng hiểu rất rõ nhưng vẫn thuận theo Chung Hạo, không có ý
vạch trần.
“Ngươi có tính toán gì cho sau này không. Người ở nơi
này đều là quái vật, nhìn Y Ân cũng biết rồi.” Hứa Tuấn Thiên bĩu môi:
“Với thân thủ của chúng ta, cho dù đánh cũng không lại bọn họ.”
“Ngươi muốn rời khỏi y?” Chung Hạo kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, không có khả năng này đi! Hai người bọn họ ở chung rất tốt mà.
Hứa Tuấn Thiên yên lặng một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Lúc bắt đầu quả
thực có suy nghĩ đó!” Hắn nghiến răn nghiến lợi. “Y là một tên hỗn đản.”
Chung Hạo im lặng, hai chữ hỗn đản này, cậu ta cũng từng nói với Lưu Sa.
Trong lòng khẽ thắt lại vừa chua vừa xót, thở dài một hơi: “Thế còn bây
giờ?”
“Bây giờ?” Hứa Tuấn Thiên rủ mắt xuống: “Ta cũng không biết, bất quá… cũng không còn chán ghét nữa.”
Mình cũng từng nếm qua cảm giác này không phải sao? Chung Hạo ôm gối nhìn
ngọn lửa bập bùng. Gió đêm rất lạnh, nhưng vẫn không thể thổi bay những
suy nghĩ trong lòng.
Con người sở dĩ khác với cây cỏ chỉ vì một
chữ tình. Trên thế gian này chuyện gì khó quyết đoán nhất, chuyện gì khó chấm dứt nhất, không phải chính là một chữ tình sao. Sự tình giữa cậu
và Lưu Sa, trong một sớm một chiều không biết nên kết thúc như thế nào.
“Ngươi rất lạnh sao?” Hứa Tuấn Thiên thấy Chung Hạo co người ngồi ôm gối, sắc
mặt lại tái nhợt. Thầm mắng chính mình một tiếng, sao hắn lại quên mất
Chung Hạo đang mang thai! Nghĩ đến đây lại nhịn không được mà nhìn
thoáng qua bụng Chung Hạo. Bởi vì tư thế ngồi làm địa phương kia lộ ra
rất rõ.
“Ngươi…..” Hắn cố nhịn lại nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được: “Ta nghe Y Ân nói, ngươi đang mang đứa nhỏ của Lưu Sa.”
Chung Hạo lắp bắp kinh hãi, ngay cả đôi môi cũng mất đi huyết sắc.
Hứa Tuấn Thiên nhìn thấy bộ dáng cậu ta như vậy, có chút không đành lòng
khẽ ho khan một tiếng: “Kỳ thật cũng không phải chuyện không thể, bọn họ là quái vật, những chuyện xảy ra ở nơi này cũng quái dị như vậy.” Hứa
Tuấn Thiên kéo tấm thảm che lên cho Chung Hạo. “Bất quá ngươi cũng không nên chạy loạn một mình như vậy, lỡ có người xấu bám theo, cha của đứa
nhỏ…..” Những lời sau đó hắn cũng không nói ra, nếu không phải đã xảy ra biến cố, Lưu Sa sao có thể để Chung Hạo một mình lang thang bên ngoài.
Cứ nhìn Y Ân thì rõ, tính độc chiếm của đám quái vật này rất đáng sợ.
“Người đó không biết.” Chung Hạo cắt ngang lời hắn.
Cái gì! Đầu óc nhất thời rối loạn. Ngây ngốc mém hai mảnh gỗ vào đống lửa.
“Người đó không biết.” Chung Hạo ngẩng đầu lên, khóe miệng cứng ngắc để lộ ra
một nụ cười yếu ớt: “Ta không có ý nói cho anh ta biết. Dù sao thì anh
ta cũng không quan tâm tới.” Âm thanh cậu ta nói rất chậm, giống như lọt ra từ kẽ răng. “Phản bội, lừa gạt, lợi dụng….. thứ gọi là tình yêu, bất quá cũng chỉ vậy mà thôi.”
“Đừng bi quan như vậy.” Mặc dù Hứa
Tuấn Thiên biết cậu ta đang mang thai, nhưng không hề xem cậu ta là nữ
nhân mà đối xử. Nam nhân thì phải có bộ dáng của nam nhân, cho dù trời
sập xuống cũng phải đỡ. Dùng sức vỗ vài cái lên vai Chung Hạo: “Vui lên
đi, nếu ngươi không thương anh ta thì cũng tốt. Cứ sinh đứa nhỏ ra, sau
đó theo chúng ta trở về, cùng lắm thì ta giúp ngươi nuôi nó.” Hắn không
tính sinh đứa nhỏ cho Y Ân, không phải hắn không thương Y Ân mà là hắn
cảm thấy mình không thể nào làm được. Hiện tại tự dưng lại rơi xuống một đứa bé. Lưu Sa có tìm đến hay không cũng là chuyện sau này.
Chung Hạo mỉm cười, trong lòng thoải mái hơn một chút: “Cám ơn ngươi. Nếu
người kia cũng rộng l;ượng như ngươi thì mọi chuyện sẽ không thế này.”
Hứa Tuấn Thiên nghiêng mặt, không để Chung Hạo nhìn thấy khóe miệng đang
nhếch lên của mình. Hắn rộng rãi sao? Chẳng qua hắn chỉ không muốn những chuyện tình này sẽ phát sinh trên người mình thôi. Cái này gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Chính xác là như vậy.
Im lặng
suốt một đêm, hai người vẫn nghe thấy hơi thở trầm ổn của đối phương
nhưng không ai ngủ. Mãi đến khi tờ mờ sáng mới bắt đầu mơ mơ màng màng
ngủ gật.
“Chung Hạo, ngươi lạnh không?” Không biết đã ngủ bao
lâu, Hứa Tuấn Thiên run run một chút sờ sờ sang bên cạnh. Không đụng
trúng người. Hắn lập tức thanh tỉnh, lướt nhìn nhanh bốn phía, không một bóng người. Trên mặt đất cũng không có dấu chân của dã thú.
“Chung Hạo!” Hắn lớn tiếng gọi to.
Đột nhiên hắn ngừng lại. Ngày hôm qua không có thứ này.
Dây?
Hắn ngồi xổm xuống chặt đứt sợi dây, bên trong không ngừng chảy ra chất lỏng xanh biếc.
Đột ngột nghĩ tới chuyện gì, lòng bàn tay đang cầm dao chảy đầy mồ hôi.
Hy vọng….. vẫn còn kịp…..
Đi theo dấu vết còn lưu lại, hắn chạy như bay. Vạch bụi cỏ dầy đặc, có thể nhìn thấy khoảng một trăm mét ở phía trước có một đóa hoa diễm lệ,
những cánh hoa đang khẽ run rẩy.
Nó đẹp hơn tất cả những loài hoa Hứa Tuấn Thiên đã từng gặp qua. Màu sắc rực rỡ, từ hoa tâm lan rộng ra
ngoài, long lanh sắc tím, một ít phấn hồng, lại có một chút gợn vàng
nhàn nhạt. Lá cây xanh biếc, tầng tầng lớp lớp bao quanh đài hoa.
Nhưng Hứa Tuấn Thiên không hề cảm thấy nó xinh đẹp, hắn đứng trước mặt bông
hoa khổng lồ, từ đây có thể nhìn thấy bên trong nhụy hoa đang mở ra tràn ngập răng nhọn.
Nó là một loại cây ăn thịt.
Một nửa cơ thể của Chung Hạo đã bị nó nuốt vào.
Hứa Tuấn Thiên vội vàng lao tới, dùng sức ôm lấy phần cơ thể còn lộ ra bên ngoài của Chung Hạo, liều mạng kéo cậu ta ra ngoài.
Hai mắt Chung Hạo nhắm nghiền, đã lâm vào hôn mê.
Lúc sắp kéo Chung Hạo ra khỏi đóa hoa thì đám dây leo im lặng xung quanh bắt đầu động đậy, cuốn lấy chân Hứa Tuấn Thiên.
“Chết tiệt!” Hứa Tuấn Thiên không dám buông tay, nếu hắn thả ra, Chung Hạo sẽ bị nuốt vào nhụy hoa một lần nữa, đến lúc đó cho dù hối hận cũng không
kịp. Một tay hắn ôm chặt Chung Hạo, một tay sờ bên hông. Nơi này có một
ít bột phấn Y Ân lưu lại.
Lấy ra, sau đó vẩy vào nhụy hoa.
Bột phấn trắng tinh rớt xuống cánh hoa chậm rãi tiến đến phần nhụy hoa.
Cự hoa phát ra tiếng kêu rống thảm thiết, tựa như tiếng móng tay cào vào
mặt kính thủy tinh, đâm thẳng vào màng tai làm Hứa Tuấn Thiên có cảm
giác đau đớn.