Hứa Tuấn Thiên khom
người siết chặt cơ thể, hai tay đút vào túi áo, cả người cúi xuống hệt
như một con tôm. Đây là phương pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra lúc
này để chống lại cái rét, nhưng vẫn không có tác dụng nhiều lắm, cơn gió lạnh cắt da cùng bông tuyết hệt như từ địa ngục thổi tới, xuyên thấu
qua quần áo, dễ dàng đóng băng từng lỗ chân lông.
Hứa Tuấn Thiên
là một người rất nguyên tắc, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày
như thế này, như một tên ngốc đi bộ trong bão tuyết. Liếm liếm môi, một
chút hơi nước lưu lại trên môi lập tức biến thành một tầng sương mỏng
manh. Nơi chết tiệt, tuyết chết tiệc. Hắn oán hận mắng, cố hết sức nâng
bàn chân đang vùi lấp trong tuyết, tiếp tục loạng choạng bước về phía
trước.
Còn có thể duy trì được bao lâu?
Hắn quay đầu lại nhìn con đường mình vừa đi qua, trước mắt chỉ là một mảnh màu trắng khiến người ta tuyệt vọng.
Mệt chết mất, đói quá.
Nhưng hắn không thể tuyệt vọng, cũng không thể bỏ cuộc, hắn muốn thoát khỏi
nơi này, hắn còn muốn tìm kiếm những chiến hữu bị thất lạc.
Hắn vốn…không phải người của thế giới này!
◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎
Hứa Tuấn Thiên, năm nay 30 tuổi, 18 tuổi tham gia quân đội, sống trong quân đội 12 năm, nhưng tên của hắn không có trong bất kỳ tập hồ sơ nào. Hắn
vô cùng lãnh khốc, ý thức trách nhiệm rất cao, hắn cảm thấy vinh dự vì
là một quân nhân trời sinh, hoặc cũng có thể là một cỗ máy giết người
chỉ nghe theo sự quản lý của quân đội. Bởi vì hắn là bộ đội, không thuộc trong lục quân, không quân và hải quân, cũng không thuộc về một nhóm vũ trang cá nhân nào. Hắn và chiến hữu cho dù phải chết cũng không được
phép công khai tên. Nhưng hắn cảm thấy rất đáng giá, hắn đập nát mạng
lưới buôn lậu ma túy trên internet qua Việt Nam, trải qua cuộc chiến
tranh vùng Trung Đông, thâm nhập đảo Sicily. Cuộc sống của hắn phải đấu
tranh giữa bùn lầy và máu, có thể sống sót rất đáng giá.
Đối với
hắn mà nói, cái chết bình thường như ăn cơm uống nước. Nhưng không ngờ
gặp phải sự cố ngoài ý muốn khiến cho hắn lạc vào thế giới xa lạ này.
Hắn đang lái máy bay chuyên dụng thì gió đột ngột đổi hướng, đụng vào
vách vúi. Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy một ngọn lửa nóng rực càn quét hết tất cả. Đến lúc hắn tỉnh lại, chỉ nhìn thấy tuyết rơi trắng xóa và đống vỡ
nát của chiếc máy bay ở cách đó không xa.
Không phát hiện thi thể, đây là tin tốt, nhưng mà chỉ có một mình hắn ở đây.
Tình huống hiện tại, so với những gì hắn đã trải qua trong quá khứ còn ác
liệt hơn. Hắn chỉ có một mình, trong tay chỉ có một con dao của lính
nhảy dù. Tuyết rơi ngày càng nhiều, lớp tuyết trên mặt đất đã phủ tới
đầu gối, mỗi bước đi đều khiến hắn mất rất nhiều sức lực. Đột nhiên, hắn ngừng lại, ánh mắt nhanh chóng đảo qua xung quanh.
Lùm cây thấp bé trong cơn cuồng phong phát ra âm thanh đơn điệu! Có tiếng động. Có cái gì đó theo phía sau hắn.
Hứa Tuấn Thiên nắm chặt chuôi dao, chậm rãi chuyển sang bên hông. Chung
quanh vẫn là một mảnh mờ mịt, chỉ có chuỗi dấu chân của hắn đang dần bị
tuyết vùi lấp. Nhưng hắn sẽ không nhân thức sai, sức phán đoán của hắn
rất kinh người, không hề thua kém trực giác của dã thú. Loại trực giác
này, không chỉ cứu mạng hắn một lần. Hắn biết, chung quanh đây đang che
dấu một loại nguy hiểm rất lớn, hơi thở ẩn chứa mùi máu tanh.
Là dã thú!
Hứa Tuấn Thiên chậm rãi di chuyển cước bộ, hắn phát hiện cách đó không xa ở bên trái có một gốc cây tùng chết khô.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt…
Giày của hắn rút ra khỏi lớp tuyết dầy, lại lún xuống, hắn phải luôn chú ý
động tĩnh xung quanh, cố gắng làm cho động tác của mình không quá mạnh.
Rất nhanh hắn liền di chuyển tới phía sau gốc cây tùng khô, hắn nhẹ nhàng
thở dài một hơi, ít nhất hắn có thể đảm bảo chính mình không bị lộ trước tầm mắt địch nhân.
Đột nhiên một đạo ngân quang phóng về phía hắn, theo bản năng nghiêng đầu, hắn thậm chí còn không kịp rút dao ra.
Trong khoang mũi đều là mùi máu tanh, toàn bộ cơ thể đập mạnh vào thân cây.
Hắn gập đầu gối lại đá thật mạnh vào bụng dã thú. Một cước này, hắn đã
dùng hết sức lực bản thân. Nhưng chỉ có thể khiến dã thú nhích khỏi cơ
thể hắn.
Bước ra ba bước, hắn quay lại nhìn, đó là một con sói
bạc cực lớn. Lớp lông màu bạc hiếm thấy phản xạ lại ánh sáng rực rỡ đến
chói mắt, tuyệt đẹp. Nhưng Hứa Tuấn Thiên không phải nghệ thuật gia, hắn tình nguyện gặp một con đại hùng, cũng không muốn gặp phải một con sói
hoang.
Sói cô độc so với một bầy sói càng tàn nhẫn hơn, rất khát máu.
Hắn chăm chú nhìn con sói, nó cũng nhìn lại hắn. Keng keng, tuyết rơi xuống đọng trên một nhánh cây. Không khí giữa một người một thú bị kéo căng
như dây cung.
Con sói bắt đầu di chuyển, móng vuốt nhẹ nhàng bước qua tuyết, tao nhã giống như một người thuộc tầng lớp quý tộc.
Hứa Tuấn Thiên theo dõi động tác của con sói đang di chuyển thân thể, cố
gắng không để vết thương trên bả vai của mình bại lộ trong tầm mắt của
nó. Hắn biết sói là loại động vật có chỉ số thông minh cực cao, một bầy
sói là một quân đoàn, giống như con người biết hợp tác chiến đấu với
nhau. Hắn không biết sói cô độc có kiểu chiến đấu như trong bầy đàn hay
không, hoặc là còn cao cấp hơn sói bầy đàn. Dù sao đi nữa nếu muốn sinh
tồn trong hoàn cảnh ác liệt, thì cần phải có trí tuệ cao và sự nhẫn nại. Nhưng hắn có thể xác định được, sói là một sinh vật hành động rất có kế hoạch, một khi con mồi lộ ra bộ dáng yếu ớt, con sói sẽ giống như mũi
tên rời khỏi dây cung, một ngụm cắn đứt cổ con mồi.
Máu rơi xuống nền tuyết, im lặng không một tiếng động.
Con sói chớp đôi mắt xanh biếc, đầu lưỡi mỏng manh lướt qua hàm răng nanh sắc bén.
Hứa Tuấn Thiên cảm thấy bàn tay mình cứng đờ, hắn đá một vốc tuyết, thừa
dịp con sói bị phân tâm trong nháy mắt đem con dao cắm sâu vào cổ con
sói.
Phốc. Lưỡi dao đâm xuyên vào da thịt, ngọt ngào như điệp
khúc các loài chim hót véo von. Nhưng hắn cũng phải trả một cái giá lớn, chân của hắn, từ mắt cá tới đầu gối bị móng vuốt sói xé toạt một mảng
dài, máu không ngừng từ da thịt chảy ra. Hắn lăn vài vòng, bên tai nghe
thấy tiếng răng nanh cắn vào khoảng không.
Hắn thở hổn hển, vòng ra phía sau cây tùng, chăm chú nhìn dã thú đồng dạng đang thở gấp.
Trời dần dần tối đen, mắt con sói phát ra ánh sáng xanh biếc, giống như hai
đóm lửa ma trơi. Mùi máu tươi ngày càng nồng nặc, Hứa Tuấn Thiên vốc lên một nắm tuyết trát lên vết thương, tốc độ máy chảy dần chậm lại. Hứa
Tuấn Thiên cố gắng hít thở thật sâu, hắn biết vết thương trên người rất
nặng, dưới ánh sáng mỏng manh, hắn có thể nhìn thấy một đường máu đỏ
tươi nghệch ngoạc, từ móng vuốt sói kéo dài tới chân hắn. Nhưng con sói
cũng bị thương rất nặng, một dao kia, đâm sâu tận cán, đáng tiếc nó
tránh đi không trúng chổ hiểm.
Con sói chăm chú nhìn Hứa Tuấn Thiên, chậm rãi cúi đầu, liếm liếm máu dính trên móng vuốt.
Hứa Tuấn Thiên rùng mình một cái, hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt con
sói rất nguy hiểm, hắn đột nhiên ý thức được, con sói bây giờ mới thực
sự hành động, một dao của hắn đã khơi dậy ngọn lửa giận của nó.
Sẽ bị cắn một ngụm đứt cổ sao? Trong hoàn cảnh này, một khi nãy sinh sợ
hãi sẽ bắt đầu lan truyền toàn thân. Toàn thân Hứa Tuấn Thiên tê cóng
chăm chú nhìn con sói, bị cắn cổ chết cũng coi như là hạnh phúc đi! Bị
cắn chết, da thịt tách rời, kềnh kềnh và sài cẩu sẽ xúm lại ăn thịt
thối….
Hắn vẫn không nhúc nhích, trong mắt là bóng dáng con sói đang phóng tới.
Khoảng khắc răng nanh đâm vào cổ, hắn theo bản năng tránh đi, hai tay siết chặt cổ con sói.
Con ngươi đen chống lại ánh mắt xanh biếc, “Ta không thể chết được!” Hứa
Tuấn Thiên nói rất chậm, mỗi lời nói cứ như từ kẽ răng bật ra: “Bây giờ, không thể chết được!”
Con sói phát ra một tiếng gầm rú, Hứa Tuấn Thiên cảm giác có gì đó đâm vào đùi của hắn, rất sắc bén, xuyên thấu
qua mạch máu, đập vụn xương cốt. Nhưng hắn không quan tâm, hắn đem khí
lực toàn thân dồn vào hai tay, chỉ cần trước khi bị chảy máu đến chết
bóp chết con sói này cũng đáng giá.
Khí lực con sói so với Hứa
Tuấn Thiên lớn hơn rất nhiều, nó vùng vẫy tứ chi, xé toạt da thịt Hứa
Tuấn Thiên. Cả người Hứa Tuấn Thiên toàn là máu, giống hệt như một con
búp bê rách nát.
Hô hấp con sói ngày càng yếu, vài lần có ý đồ muốn cắn đứt yết hầu Hứa Tuấn Thiên đều bị hắn khéo léo né tránh được.
Không biết qua bao lâu, thân thể cao lớn của con sói cuối xùng xụi lơ trên
mình Hứa Tuấn Thiên. Hứa Tuấn Thiên không dám buông tay, hai tay của hắn cứng ngắc, bên tai vang lên tiếng tim đập thùng thùng. Lớp lông mềm mại của con sói lướt nhẹ qua gò má hắn, tay hắn vẫn siết chặt trên cổ con
sói, không chớp mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt con sói đang nhắm chặt.
Một phút, hai phút, ba phút….
Hứa Tuấn Thiên do dự, từng chút từng chút thả lỏng tay. Con sói không hề
động đậy, hắn nắm chặt con dao, nhắm ngay cổ con sói, nhưng tư thế con
sói ngã xuống khiến hắn không thể một dao trúng ngay chỗ hiểm.
Hắn quan sát một hồi, cuối cùng xác định con sói không thể tạo thành uy
hiếp cho mình, ít nhất… là trước mắt. Hắn phải nhanh hơn một chút, khiến cho dã thú nguy hiểm này vĩnh viễn ngừng hô hấp.
Hắn từ dưới
thân con sói trèo ra, khó khăn di chuyển thân thể. Con sói im lặng nằm
bên người hắn, lớp lông bạc dày mềm mại trơn nhẵn. Hai tay Hứa Tuấn
Thiên run rẩy, vài phút vừa rồi dường như đã hút hết tất cả sức lực
trong cơ thể hắn, hiện tại mỗi tấc da thịt, mỗi tế bào đang nhanh chóng
suy kiệt. Hắn muốn nằm xuống, hảo hảo nghĩ ngơi một chút.
Dao nhỏ rất nhanh rơi xuống, lưỡi dao sát qua lớp lông rậm trắng như tuyết.
Ngay trong nháy mắt này, con sói bạc đang nằm hấp hối mở to đôi mắt xanh biếc.
Răng nanh còn sắc bén hơn lưỡi dao, cắm phập vào cổ tay nam nhân.
“Ô!” Nam nhân kêu rên, bị con sói tung lên.
Cuối cùng… Trong tầm mắt hắn chỉ nhìn thấy một mảng đỏ tươi, tuyết chậm rãi
biến thành màu đỏ, móng vuốt dã thú đang từ từ tiến đến…