Tử Linh Chuông

Chương 37: Viên Chúc kết hôn (1)




Lúc này trên đường phố cũng không có nhiều người, xa phu bỏ roi, để tuấn mã thong thả bước chậm.

"Xuyyyy –"

Xe ngựa bình ổn dừng tại trước cửa Trữ Nhân khách sạn.

Đợi hai người bên trong bước xuống xe, xa phu vội vàng đem xe ngựa đến hậu viện khách sạn nghỉ ngơi. Hai người kia đã vào đặt hai phòng trọ, sau đó bước ra cửa đứng trò chuyện vui vẻ.

"Nghe nói rạp hát ở đây rất nổi tiếng." Trang Trừng nói.

"Tốt, nghỉ ngơi xong chúng ta liền đi." Tiết Tử Linh vừa nói vừa nhìn tiểu cô nương nào đó đang chạy tới, cười nói: "Sư phụ nào, đồ đệ nấy."

Trang Trừng lườm nàng một cái: "Trong mắt nàng đương nhiên là ai cũng chậm rồi."

"Chậm cũng tốt, như vậy ta vẫn luôn có thể đuổi kịp nàng." Tiết Tử Linh thuận miệng nói ra, nắm tay Trang Trừng, tay kia chuẩn xác đè lại đầu Trang Miêu, lại lần nữa không để mưu kế của Trang Miêu thực hiện được.

Trang Miêu giương nanh múa vuốt mà phản kháng trong chốc lát, rốt cuộc buông tha cho ý định cọ mồ hôi vào người sư mẫu, chuyển đổi mục tiêu muốn sư phụ giúp mình ra mặt, kết quả phát hiện sư phụ rõ ràng đang cười... Hơn nữa trong mắt vốn không hề thấy mình!

Trang Miêu uể oải bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, quay đầu chạy vào trong khách sạn, một bên thúc giúc các nàng: "Mau vào đây đi!"

Sau khi tắm rửa thoải mái, nhẹ nhàng sung sướng đổi một bộ y phục, Trang Miêu điểm mũi chân đứng ở trước gương đồng chỉnh trang, lại chạy tới phòng bên cạnh gõ cửa.

Chờ trong chốc lát mới có người ra mở cửa.

Trang Miêu nhìn xem Trang Trừng, hỏi: "Ồ? Sư phụ sao miệng người lại sưng như vậy?"

Trong phòng Tiết Tử Linh đáp: "Ta cắn đấy."

"Người cắn miệng sư phụ làm gì!" Trang Miêu bênh vực kẻ yếu, rất có khí thế mà ngồi vào đối diện Tiết Tử Linh.

"Sư phụ cùng sư mẫu cắn miệng, là chuyện 'đặc biệt đặc biệt đặc biệt' bình thường." Tiết Tử Linh dùng lại từ Trang Miêu thường dùng, rất nghiêm túc nói: "Sau này nếu như không cẩn thận thấy được, nhớ rõ che mắt lại."

"A." Trang Miêu nghĩ, có thể sư phụ và sư mẫu người khác cũng thường xuyên cắn miệng, bất quá: "Tại sao phải che mắt lại?"

Trang Trừng đỡ trán, hiện tại nàng đã biết rõ vì cái gì lúc nàng còn bé cha nàng luôn không kiên nhẫn nhíu mày nói: con nít con nôi hỏi nhiều như vậy làm gì!

"Bởi vì cắn miệng là chuyện mà người lớn mới có thể làm, mới có thể nhìn." Trang Trừng tận lực ôn hòa giải đáp.

"A, con biết rồi." Cuối cùng Trang Miêu cũng chịu buông tha vấn đề này, hào hứng bừng bừng hỏi: "Khi nào chúng ta mới ăn cơm?"

Tiết Tử Linh nói: "Ngươi trong cái đầu nhỏ này ngoại trừ ăn ra còn cái gì khác không? Dạy hô hấp ngươi đã học xong chưa?"

"Xong rồi á!" Trang Miêu ưỡn ngực: "Người xem con chạy từ cửa thành đến nơi này cũng không thấy mệt!"

"Rất tốt, lần sau chạy xa thêm chút nữa." Tiết Tử Linh cơ bản thỏa mãn.

Trang Miêu kháng nghị nói: "Người cũng không đau lòng con! Con đều chạy gầy!"

"Gầy?!" Tiết Tử Linh tỏ ra kinh ngạc: "Không biết bắp tay ai như ngó sen, vừa tròn vừa thô."

Trang Miêu căm giận mà trừng nàng.

Lúc này có người gõ cửa nói: "Khách quan, đồ ăn đến."

Trang Miêu lập tức chuyển phẫn nộ thành vui mừng, chạy đi mở cửa.

Mấy tên tiểu nhị đem đồ ăn vào dọn xong, lui ra ngoài. Chưởng quầy đứng bên cạnh vẫn luôn yên lặng mới móc một vật màu đỏ trong tay áo ra, xoay người dùng hai tay nâng lên, nói: "Chủ nhân phân phó tại hạ giao cho hai vị."

"Thiệp mời?" Tiết Tử Linh khiêu mi nhận lấy, chưởng quầy liền rời đi.

"Là Chúc cô nương?"

Tiết Tử Linh mở ra, vừa nhìn liền cười nói: "Là nàng, tháng sau nàng cùng Viên Nhân Tồn kết hôn. Chiếc thiệp này viết rất có ý tứ, nàng nhìn thử xem."

Trang Trừng nhận lấy, cũng không khỏi cảm thán: "Chúc cô nương thật sự thông minh."

"Ai muốn kết hôn nha, có thể cho con xem một chút không?" Trang Miêu sốt ruột ăn vài miếng đồ ăn, cũng nghiêng người nhìn qua. Nó biết chữ còn chưa nhiều, nhưng nhưng chữ phía trên vừa vặn có mấy từ đều là Trang Trừng đã dạy, vì vậy đọc lên: "Vạn Nhạc Sơn Trang, Trang Trừng, Tiết Tử Linh, ở đây vì sao lại để trống?"

"Bởi vì muốn điền tên của con." Trang Trừng mỉm cười. Trên thiệp mời chính là mời Vạn Nhạc Sơn Trang, Trang Trừng, Tiết Tử Linh, còn có một chỗ trống không đề tên, mời ba người đến Thanh Đàm Môn, hiển nhiên Chúc Tương Trữ đã xác định Tiết Tử Linh và Trang Miêu đều đã thuộc về Vạn Nhạc Sơn Trang.

Trang Trừng lập tức nhiều hơn vài phần hảo cảm với Chúc Tương Trữ.

Trang Miêu vỗ tay nói: "Chúng ta muốn đi xem tân nương tử sao? Tân nương tử là ai vậy? Có xinh đẹp không?"

"Là một người có rất nhiều tiền, nhưng không đẹp bằng sư phụ ngươi." Tiết Tử Linh nói.

"..." Trang Trừng lần nữa giới thiệu: "Là một vị nữ tử ôn hòa điển nhã, bằng hữu của chúng ta, con có thể gọi nàng là Chúc tỷ tỷ."

"Úc, Chúc tỷ tỷ!" Trang Miêu gật đầu: "Có lẽ là giống sư phụ và sư mẫu, là một người rất lợi hại."

Trang Trừng nói: "Không có lợi hại bằng sư mẫu con." Nói xong nàng mới ý thức được mình vừa nói gì đó, trừng mắt nhìn, hướng Tiết Tử Linh quăng đi một ánh mắt.

Tiết Tử Linh cong mắt cười, chu môi "ba" một tiếng bắn ra một nụ hôn gió. Trang Trừng đỏ mặt, cũng hàm súc mà vểnh môi dưới lên.

Trang Miêu chỉ vào thiệp mời hỏi: "Cái chữ này con biết, Nhân Tồn. Là tên của chú rể sao?"

Trang Trừng cúi đầu nhìn, mấp máy môi nói: "Đúng, tên của nàng là Viên Nhân Tồn."

"Băng nhân kiếm khách!" Trang Miêu kinh hỉ mà trợn tròn mắt. Đây chính là một nhân vật vô cùng nổi danh! Lúc cùng sư phụ nghe thuyết thư, luôn có thể nghe được chuyện của người này. Bằng hữu của sư phụ sư mẫu quả nhiên rất lợi hại!

Tiết Tử Linh: "Đồ ăn sắp nguội rồi."

Trang Miêu "A" một tiếng, lập tức quay về cái bàn vùi đầu ăn cơm.

Tiết Tử Linh hỏi Trang Trừng: "Nội công tâm pháp của Thanh Đàm Môn, như thế nào?"

Trang Trừng suy nghĩ một chút, đồng ý nói: "Có thể. Nhưng Tiểu Miêu không phải người của Thanh Đàm Môn, Chúc môn chủ sẽ đáp ứng sao?"

Tuy rằng đã lấy tên, hai người vẫn quen gọi Tiểu Miêu, đối với cái này Trang Miêu cũng trăm phần trăm tán thành.

"Chúc Thiên Ứng mọi chuyện đều nghe theo Tương Trữ, tiểu lâu và tâm pháp, nàng cảm thấy cái nào càng khác người?"

Trang Trừng hiểu, gật đầu.

Trang Miêu nghe được các nàng nhắc đến mình, liền cố gắng nuốt xuống cơm trong miệng, chờ được hỏi.

Khởi điểm, Trang Trừng luôn tuân thủ nguyên tắc ăn không nói, về sau dần dần cảm thấy cùng Tiểu Tiết vừa ăn cơm vừa nói chuyện cũng rất tốt, cũng không duy trì nữa. Thời điểm dạy bảo Trang Miêu, cũng chỉ dạy lúc ăn cơm không được vừa nhai cơm vừa nói.

Tiết Tử Linh nói với Trang Miêu: "Ngươi chạy thêm ước chừng mười lăm ngày nữa, chúng ta đến Thanh Đàm Môn, sau đó sẽ bắt đầu học tập nội công."

"Nội công?" Trang Miêu nghi ngờ hỏi: "Con chỉ biết chạy theo xe ngựa, bây giờ học thứ lợi hại như vậy không phải quá nhanh sao?"

Tiết Tử Linh sách một tiếng: "Đan dược ta cho ngươi ăn đều là kẹo sao? Được rồi, đừng nhét nữa, còn lại đơi lát nữa đến rạp hát ăn, bên trong vẫm còn đây."

"Con ăn thêm một chút!" Trang Miêu tranh thủ thời gian bới lấy một ngụm, nhảy xuống ghế, chạy trở về phòng rửa mặt.

Cả ngày hôm nay Trang Miêu đều ở bên ngoài chơi tận hứng, chờ trời tối mới trở lại khách sạn, sớm leo lên giường ngủ, chuẩn bị nghênh đón mười lăm ngày chạy theo xe ngựa cuối cùng.

Nói mười lăm ngày, không nhiều không ít.

Trang Miêu đón nắng ấm đầu hạ, gương mặt nhỏ hai rặng mây hồng hào, bước chân nhẹ nhàng, đi theo bên cạnh xe ngựa chạy.

Tiết Tử Linh mở cửa sổ ra nói: "Sắp tới rồi."

"Sư mẫu! Lần này người cho con xuống hơi sớm rồi phải không?" Trang Miêu ồn ào.

"Ta cố ý." Tiết Tử Linh đóng cửa sổ.

Rất nhanh Trang Miêu đã thấy được nơi Thanh Đàm Môn tổ chức hôn lễ, vì vậy dần giảm bớt tốt độ, đi bộ qua. Tiết Tử Linh và Trang Trừng đứng ở gần đó chờ người, đưa thiệp mời cùng nhau đi vào.

Tên đệ tử dẫn đường rất lanh lợi, trên đường chỉ bằng vài lời đã giới thiệu hết cảnh trí đặc sắc ở Thanh Đàm Môn, đưa các nàng đến viện của mình lại hướng dẫn đường đến viện của Chúc Tương Trữ, lúc này mới lui ra.

Trong sân có một gốc cây rất lớn, từ đó vươn ra một cành cây chắc khỏe, phía trên treo hai sợi dây thừng, phía dưới cố định một tấm ván gỗ, làm thành một chiếc xích đu đơn sơ.

Trang Miêu hoan hô một tiếng chạy tới ngồi lên chiếc xích đu, chân vừa vặn chạm tới mặt đất, giật giật dây thừng phát hiện không khó chơi, vui vẻ đạp hai chân xuống đất liền đu lên, phát ra tiếng cười ha ha.

"Chúc cô nương thật là chu đáo." Trang Trừng tán thưởng.

Tiết Tử Linh nắm tay nàng đi vào bên trong, nói: "Chúng ta đi nhìn xem giường thế nào."

Trong sân, Trang Miêu vẫn luôn đu a đu a, thẳng đến khi cảm thấy đầu choáng váng, mới buông dây thừng ra nằm xuống tấm ván gỗ nghỉ ngơi. Qua thật lâu, Trang Miêu mới chậm rãi đứng lên, hướng về phòng mình đi, vừa đi được hai bước, chỉ thấy sư phụ cùng sư mẫu đều sưng miệng đi ra.

Nguyên lai sư phụ cũng thích cắn miệng nha.

Tiết Tử Linh thỏa mãn mà híp mắt lại, lúc đi ngang qua Trang Miêu tóm lấy bím tóc nhỏ của nó: "Đi, đi tìm Chúc tỷ tỷ."

Đình viện của Chúc Tương Trữ cách các nàng không xa, rất nhanh liền đến.

Tựa hồ đoán được các nàng sẽ tới, lúc ba người vừa vào cửa, Chúc Tương Trữ đã ngâm trà xong chuẩn bị rót ra chén nhỏ.

"Trang thiếu trang chủ, nhiều ngày không gặp, ngươi lại đẹp hơn trước rồi."

Nghe như là một lời trêu chọc, nhưng nhìn vẻ mặt Chúc Tương Trữ, lại giống như không có ý gì khác. Trang Trừng trả lời: "Chúc cô nương mạnh khỏe. Chúc mừng Chúc cô nương cùng người hữu tình thành thân thuộc."

"Đa tạ." Chúc Tương Trữ tâm tình rất tốt, vẫn luôn mỉm cười, đưa chén trà qua theo thứ tự cho Trang Trừng, Tiết Tử Linh cùng Trang Miêu. Trang Trừng cùng Trang Miêu đều nói cảm ơn.

Tiết Tử Linh: "Tên này là độ đệ của chúng ta, Trang Miêu."

Chúc Tương Trữ: "Trang... meo meo?"

Tiết Tử Linh kiêu ngạo: "Ta đặt tên."

Chúc Tương Trữ mặt không đổi sắc: "Tên rất hay."

Trang Trừng: "..."

Trang Miêu: "..."

Thế nào là bằng hữu? Thế này chính là bằng hữu!

Tiết Tử Linh nói: "Ta nghĩ để Trang Miêu học nội công tâm pháp của Thanh Đàm Môn, có loại nào thích hợp không?"

Chúc Tương Trữ hỏi: "Nhập môn?"

Tiết Tử Linh gật đầu: "Tạo nền tảng, sau này vẫn là học võ công của Vạn Nhạc Sơn Trang."

Chúc Tương Trữ ừ một tiếng, nói: "Ta chọn không quá thích hợp, chạng vạng tối ta mang Tiểu Miêu đến cho cha ta nhìn xem."

"Tốt."

"Các ngươi ở lại bao lâu?"

Tiết Tử Linh quay đầu cùng Trang Trừng hai mắt nhìn nhau. Hai người nhất trí ý kiến, hồi đáp: "Sau ngày ngươi kết hôn hai ngày, chúng ta liền đi."

Hai người đồng loạt gật đầu.

Tiết Tử Linh hỏi: "Viên Nhân Tồn đâu?"

"Bị cha ta gọi đi."

"Muốn lễ vật gì?"

Chúc Tương Trữ há miệng nói một chuỗi. Có vài món Tiết Tử Linh mang ở bên người, liền trực tiếp cầm ra, nói: "Còn lại trên núi Độc Hoạt, sau này lại đưa ngươi."

"Bảo vật trên núi." Chúc Tương Trữ hỏi Tiết Tử Linh, nhưng lại nhìn Trang Trừng: "Ngươi định dùng thế nào?"

Tiết Tử Linh cười nói: "Đều là sính lễ của ta."

"Đồ cưới." Trang Trừng nhỏ giọng uốn nắn.

Tiết Tử Linh đổi giọng: "Đều là đồ cưới của ta."

Chúc Tương Trữ dáng cười ý vị hơn chút ít, đôi mị nhãn câu hồn làm Trang Miêu nhìn đến ngây người, trái tim nhỏ bị câu đến nhảy bịch bịch bịch, nhảy đến đặc biệt đặc biệt đặc biệt nhanh.

Chúc Tương Trữ nói với Trang Trừng: "Nếu đã thu đồ cưới, chính là phải cưới hỏi đàng hoàng a?"

Trang Trừng nghiêm mặt nói: "Sau này nhận được thiệp mời của Vạn Nhạc Sơn Trang, mời Chúc cô nương bớt thời gian đến tham dự."

"Đương nhiên." Chúc Tương Trữ cười đáp ứng, cúi đầu uống trà, sau đó nói: "Lại nói, hôm qua Trì Chí đã đến, cùng Trần Tương Tử."