Tử Linh Chuông

Chương 13: Bà mối Đoàn?!




Cửa phòng vừa đóng chính là bảy ngày bảy đêm.

Trì Chí ra sức chín trâu hai hổ, rốt cuộc có thể thêm một tác phẩm hài lòng trong danh sách cứu người cao thượng của mình. Hắn bắt mạch lần cuối cùng, đứng lên, co giãn thân thể, thở dài một tiếng, mở cửa sổ thông gió ra để thở. Sau đó hắn phủi phủi quần áo, vuốt lại mái tóc, chậm rãi dạo bước ra cửa, cằm hơi hất lên.

Thần y tiên sinh tuấn tú mở cửa phòng.

Bên ngoài không một bóng người.

Trì Chí: "...?"

"Khụ." Hắn phất ống tay áo, nện bước thong dong, từ căn phòng đang ở đê đến gian phòng xa nhất trong lâu.

"Khụ Khụ." Hắn lại thong thả chắp tay sau lưng, bước chân nặng nề, lại từ đầu bên này vòng trở về căn phòng vừa rồi.

Xảy ra chuyện gì vậy? Người đâu? Hắn bất mãn hết sức, đi thẳng đến phòng Tiết Tử Linh, ho một tiếng, lại đến đến trước cửa phòng Trang Trừng, làm lại lần nữa, đang chuẩn bị đi xuống lầu tới phòng Chúc Tương Trữ cùng Viên Nhân Tồn ho một tiếng, Tiết Tử Linh mở cửa đi ra.

"Ngươi sắp chết?"

Khóe miệng Trì Chí co rút.

"Giờ này giờ nào, ngươi không đi ngủ ở đây giả thần giả quỷ làm chi."

Trì Chí: "Giờ sửu."

Tiết Tử Linh quay người trở về phòng.

Trì Chí: "Cô không hỏi kết quả giải độc sao?"

Tiết Tử Linh quay đầu quét mắt nhìn hắn một cái: "Nếu như không thành công, ngươi cũng không sống được." Nói xong, đóng cửa.

Trì Chí: "..." Trước đây cứ nghĩ nàng là người dễ nói chuyện thật sự là lúc đó mắt mù.

Sắc trời dần sáng, mọi người trong nhà lục tục rời giường.

Đoàn Xuân Châu ở trong phòng nghỉ ngơi lấy sức, lúc đi ra, sắc mặt dù có chút tái nhợt, nhưng tinh thần không còn suy sụp.

Sau khi trừ đi độc tính, khí chất của nàng cũng xảy ra biến hóa. Hiện giờ nhìn qua có chút giống đại đa số nữ hiệp giang hồ lắng đọng sau bao năm tháng. Khách quan mà nói so với hình tượng trước kia của nàng, ôn hòa hơn một ít; về phần trước khi giải độc, lại có vẻ bất cần một ít.

Đúng, chính là bất cần.

Thay đổi như vậy đúng là không ai lường trước được, nhất thời mọi người đều cảm thấy không thích ứng.

Đoàn Xuân Châu thúc giục nói: "Ăn nhanh lên chút, ăn xong còn lên đường."

Chúc Tương Trữ: "Mẹ, không muốn ở đây vài ngày sao."

Đoàn Xuân Châu: "Ngươi còn nói ta? Trong lúc ta sinh tử không rõ, các ngươi đang làm gì? Đừng tưởng là ta không nhìn ra được, ta thế nhưng là người từng trải."

Viên Nhân Tồn xấu hổ cúi đầu.

Đoàn Xuân Châu nói: "Được ăn cũng không cần xấu hổ. Ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi, chỗ nào giống một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất?" Dừng một chút, "Chỗ nào giống một nữ nhân giả vờ làm nam nhân đầu đội trời chân đạp đất?"

Viên Nhân Tồn hự hự: "Đoàn tiền bối, vãn bối thụ giáo."

Chúc Tương Trữ ấm giọng hỏi: "Ngươi gọi bà là gì?"

Viên Nhân Tồn nhìn Chúc Tương Trữ, lại nhìn Đoàn Xuân Châu, lúng ta lúng túng nói: "Mẹ."

Đoàn Xuân Châu không quá hài lòng mà liếc nàng: "Ai, con rể."

Cái nhìn này vốn là nên mang theo vẻ bắt bẻ và bất mãn của người lớn tuổi, nhưng trên thực tế lại là một cái nhìn phong tình vạn chủng. Trang Trừng cuối cùng cũng được nhìn thấy phong vận của "Xích Diễm nương tử" năm nào. "Đoàn tiền bối, ngài biết rõ chúng ta sắp đi đâu sao?"

Đoàn Xuân Châu cong môi cười, trong kiều mị ngậm lấy vài phần thẹn thùng. "Biết rõ."

Trang Trừng xin giúp đỡ mà nhìn về phía Tiết Tử Linh.

"Nếu nhu Ngọc Băng Khiết ra tay với bà, bà muốn chúng ta là thế nào?" Tiết Tử Linh hỏi.

Đoàn Xuân Châu nói: "Đừng để ta chết là tốt rồi."

"Ý ngươi thế nào?" Tiết Tử Linh hỏi Chúc Tương Trữ.

"Theo ý mẹ đi."

Tiết Tử Linh gật đầu đồng ý.

Trang Trừng và những người còn lại cũng không thân thuộc đến có thể hỏi thăm việc riêng của nhau, mặc dù đầy mình hiếu kỳ ngứa ngáy, cũng không dám hỏi nên lời. Thế nhưng, rõ ràng đối với những việc này Tiết Tử Linh cũng không có hứng thú. Trang Trừng vụn trộm liếc nhìn Tiết Tử Linh, bị Tiết Tử Linh quay đầu nhìn nàng vừa vặn bắt gặp.

Trong mắt Tiết Tử Linh mang cười, dưới bàn nhéo nhéo lòng bàn tay Trang Trừng, hỏi Đoàn Xuân Châu: "Độc công của bà đã bị phế, luyện lại cũng không được rồi, giữ lại nội công còn có tác dụng gì?"

"Ta đã từng vì dạy nàng võ công thượng đẳng của Kim Thiền Phái mà học trước một lần, bây giờ còn nhớ rõ tám, chín phần." Tựa hồ là nhớ lại đoạn thời gian kia, vẻ mặt Đoàn Xuân trở nên ôn nhu quyến luyến. "Giang hồ từ nay không còn Xích Diễm nương tử, ta muốn bỏ xuống những chuyện đã qua, theo nàng cùng sinh sống tại Kim Thiền."

"Làm sao ngươi biết nàng nguyện ý không tính toán chuyện lúc trước?"

Ánh mắt Đoàn Xuân Châu mông lung: "Nửa đời trước ta đem chuyện luyện công đặt ở vị trí đầu tiên, lúc yêu nàng, không hiểu quý trọng người trước mắt, sau khi tách ra, mơ hồ mất phương hướng. Hiện giờ Độc công đã không còn, rốt cuộc mới thanh tỉnh. Không có người hiểu nàng hơn ta, nàng chán ghét hết thảy những thứ không hoàn hảo, cho nên ngoại trừ ta nàng sẽ không lại yêu thêm người nữa. Các ngươi nói, đến tuổi của ta hiện giờ, còn không dám buông tay đánh cược một lần sao?"

Tất cả mọi người nhớ lại câu "không biết quý trọng người trước mắt".

Viên Nhân Tồn nhìn qua Chúc Tương Trữ, áy náy không thôi.

Tiết Tử Linh không còn gì muốn hỏi nữa, con mắt nhìn loạn, lúc xẹt qua Trang Trừng, đối với nàng cười một cái, lại dời mắt đi chỗ khác.

Trang Trừng lại bị cái nhìn làm nội tâm tùng tùng, hớp một ngụm trà, có chút ngây thơ.

Thấy Đoàn Xuân Châu thật sự nôn nóng, đoàn người không trì hoãn lâu, liền từ biệt mà đi.

Chúc Tương Trữ cùng Viên Nhân Tồn đứng trên trúc lâu, nhìn bóng lưng bốn người càng lúc càng nhỏ, ánh sách chiếu qua táng lá rậm rạp của rừng trúc, vẽ nên một cảnh vô cùng ấm áp.

"Ngươi muốn đi sao?" Chúc Tương Trữ hỏi.

Viên Nhân Tồn trịnh trọng nói: "Ta sẽ không buông tay nàng nữa."

Chúc Tương Trữ quay đầu nhìn lại, cười dịu dàng: "Tốt nhất ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."

Viên Nhân Tồn nắm tay nàng ôm vào lòng: "Tuyệt đối sẽ không nghĩ."

Bên kia, dưới sự hối thúc của Đoàn Xuân Châu, Tiết Tử Linh đành phải từ bỏ ý định tiện đường đến xem A Ngọc.

Không thể không nói. Đoàn Xuân Châu "sống lại" sức sống lúc nào cũng tràn đầy, làm cho người ta hoài nghi hai mươi năm kia có phải hay không cũng theo độc công cùng nhau tan thành sương mù. Nàng quả thực như một cô gái hơn hai mươi tuổi, mang theo tâm tình khẩn trương cùng vui mừng đi gặp tình nhân. Đối với loại trạng thái này của Đoàn Xuân Châu, Tiết Tử Linh chỉ đánh giá bằng một chữ: ngu xuẩn.

Trong hai ngày này, tội nghiệp nhất chính là Trì Chí.

Đoàn Xuân Châu vì muốn luyện lại tâm pháp của Kim Thiền phía, hảo hảo lấy niềm vui của tình nhân, nhưng chung quy là người vừa từ địa ngục dạo qua một lần, thân thể có chút không chịu đựng nổi. Vì Vậy Trì Chí bị sử dụng triệt để.

Cũng may, chỉ cần nộp đan dược lên đầy đủ, lại định chế ra kế hoạch luyện công mỗi ngày, ánh mắt Đoàn Xuân Châu liền dời khỏi Trì Chí.

Nàng cho rằng mình đã tìm được một việc vô cùng thú vị trong lúc nhàn rỗi.

Một việc thú vị làm Trì Chí bên ngoài cương mặt trong lòng lại há miệng ha hả cười to.

Nàng bắt đầu làm bà mối rồi.

Sảnh lớn khách sạn Trữ Nhân, bàn lớn ở giữa, ngồi bốn người.

Đoàn Xuân Châu ném mị nhãn: "Như thế nào, cái này có thể mất miếng thịt à? Đáng thương lão thái bà hai bàn tay trắng như ta, chút yêu cầu nho nhỏ như vậy, các ngươi cũng không chịu thành toàn?"

Tiết Tử Linh: "Trong cái sảnh này tròng mắt của tất cả đàn ông đều dính trên người bà, bà là lão thái bà sao?"

"Phụ nữ bốn mươi, không phải chính là lão thái bà sao." Đoàn Xuân Châu cụp mắt, u buồn cũng không giảm xinh đẹp, các nam nhân lập tức đau lòng, chỉ muốn nhào tới an ủi vị mỹ nhân áo đỏ này.

"Ha Ha." Tiết Tử Linh không ý kiến nhắc nhở: "Bà bốn mươi lăm rồi, không phải bốn mươi."

Đoàn Xuân Châu nghiêm mặt lại: "Trang Trừng, ngươi thật sự không chịu?"

Trang Trừng xấu hổ đỏ mặt: "Thỉnh Đoàn tiền bối thông cảm, yêu cầu này vãn bối làm không được."

Đoàn Xuân Châu trừng mắt nhìn các nàng: "Bảo các ngươi hôn môi một cái khó như vậy à? Chiếm Độc Nhện của ta, ngay cả một chút thiệt thòi cũng không chịu, trên đời làm gì có đạo lý như vậy?"

"Ta chính là đạo lý." Tiết Tử Linh nói, "Trang Trang, chúng ta đi, không cần để ý lão bà ngu xuẩn này."

Đoàn Xuân Châu cả giận nói: "Láo xược! Trong mắt các ngươi còn có... trưởng bối hay không!"

Tiết Tử Linh không nhịn được nói: "Tính tình nóng nảy của bà, quả thật cùng Ngọc Băng Khiết chính là tuyệt phối."

Đang phẫn nộ Đoàn tiền bối lập tức được câu này vỗ yên, không hề uy áp mà hừ một tiếng, mặt mài vui vẻ, mắt hàm xuân ý.

Đối với người này, Tiết Tử Linh lại có bốn chữ để hình dung: ngu không thể tả.

Trở về phòng, Tiết Tử Linh đóng cửa lại. Nàng nhìn Trang Trừng đứng trước cửa, hỏi: "Có vào không?"

Trang Trừng lắc đầu, dừng một chút, nói: "Lời nói của Đoàn tiền bối, cô không cần để ở trong lòng."

"Tại sao ta phải để lời của bà ta trong lòng?" Tiết Tử Linh cười nói. "Hay là nói, ngươi thật sự muốn hôn ta?"

"Nói lung tung!" Trang Trừng trừng mắt, đạp đạp bước nhanh trở về phòng.

Tiết Tử Linh sửng sốt, thì thầm: "Chẳng lẽ nàng thật sự muốn hôn ta?"