Tử Lê

Chương 16




Trái tim Băng Khôi tựa như muốn cảnh báo, thoáng thắt lại một chút, nhưng hắn cũng không có để ý nhiều hơn. Hắn chỉ là dừng bước lại lẳng lặng nhìn, nhìn cảnh tượng này như một hình ảnh thực ấm áp... Đứa bé nhỏ xinh ôm mẫu phi mình khóc đến khổ sở. Khoảnh khắc ấy, Băng Khôi sâu sắc cảm thấy được Băng Tà thật sự rất kính yêu người mẹ là Tử Lê này... Kính yêu đến si cuồng hơn cả loại rằng buộc huyết thống với thân mẫu ruột thịt.

Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười. Lại không biết, cảnh tượng hắn nhìn thấy trước mắt, căn bản không phải đơn thuần là tình yêu của đứa con trai dành cho mẹ như hắn nghĩ. Mà so với điều đó càng phức tạp hơn gấp trăm ngàn lần, chính là sự si mê dây dưa lưu luyến vượt qua cả sinh tử thời không.

Sự lưu luyến si mê kia sâu tựa như cái động không đáy, chặt như một nút thắt vô cùng bế tắc không tài nào gỡ ra được quấn quanh Tử Lê cùng vận mệnh của hắn... Cũng làm cho một kẻ đã chết bất chấp tất cả vượt qua hết thảy cấm kỵ, đột phá hết thảy khó khăn trở về nhân gian...

Hết thảy hết thảy... Chỉ vì kẻ ấy muốn thực hiện lời thề khi còn sống với ái nhân, đó là tình yêu say đắm vĩnh viễn đều không thể dứt bỏ được....

***

Đừng... Đau quá!! Tại sao lại biến thành như vậy?! Tại sao lại biến thành cái dạng này? Gương mặt dữ tợn ấy... ánh mắt không hề quen thuộc ấy... Thật đáng sợ!! Ai... Ai tới cứu ta?!! Ta rất sợ hãi... Đau quá... Đừng!! Đây nhất định là mộng.... Nhất định chỉ là một cơn ác mộng... Chờ ta tỉnh lại sẽ ngừng thôi...

A... Tử Lê... Tử Lê là ai... Là ta à? Tại sao người trước mắt này muốn dùng ánh mắt khổ sở lo lắng như vậy nhìn ta?

Tại sao ta nghe thấy có người đang khóc... Là ai đang khóc? Tại sao lại khóc bi thương như thế...

Dật đã nói với ta là không xa không rời..... Thế nhưng... Dật là ai? Tại sao ta lại nói ra tên của hắn? Ta là ai? Tại sao ta nghĩ không ra? Thật đáng sợ... tại sao ta không nhớ được chút gì cả?? Ai... Ai tới giúp ta?!!!!!!

“A!!!”

Tử Lê đột nhiên mở mắt ngồi dậy kêu to, trên khuôn mặt tái nhợt tất cả đều là nước mắt cùng mồ hôi lạnh. Đang nằm ngủ bên cạnh Tử Lê, Băng Tà lập tức bị tiếng kêu sợ hãi của y đánh thức.

“Tử Lê, xảy ra chuyện gì?! Em không sao chứ?” Băng Tà đứng dậy lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tử Lê, trong lúc nhất thời không đổi được thói quen trước kia liền gọi thẳng tên y mà hỏi.

Tử Lê vẻ mặt hoang mang nhìn hắn, rồi mới nhẹ nhàng mở miệng trả lời:

“Tử Lê? Tiểu công tử, ngươi là đang gọi ta sao?”

Băng Tà nghe vậy sắc mặt lập tức đổi đổi. Khi hắn đang định mở miệng, Tử Lê đột nhiên như là nhớ ra cái gì tranh trước hắn một bước.

“A, đúng rồi! Không biết tiểu công tử có quen một người tên là Huyền Dật không?” Tử Lê lễ phép hỏi, nhưng là biểu tình có chút lo lắng: “Bởi vì ta cái gì đều nghĩ không ra, chỉ nhớ rõ tên này... Cho nên muốn hỏi một chút tiểu công tử không biết có quen người này không...”

“Quen... Ta quen...” Giọng trẻ con non nớt của Băng Tà mang một chút âm rung trả lời, sắc mặt thoáng khôi phục huyết sắc. “Em mới vừa tỉnh lại nhất định đói bụng đi? Trước nằm xuống đã, ta kiếm cho em chút đồ ăn ngon nhé?”

Tử Lê nghe xong trên mặt mang biểu tình vui sướng gật gật đầu, rồi mới dịu ngoan nằm xuống. Băng Tà tao nhã nhảy xuống giường xuyên qua mành châu tiến vào hai căn phòng nằm kế bên đại sảnh đánh thức Thanh Liên cùng Tiểu Thích Tử gọi vào trong.

“Thanh Liên, Tiểu Thích Tử, mẫu phi tỉnh rồi, mau chuẩn bị cho mẫu phi ít cháo rồi gọi ngự y... Nhưng đừng vội báo cho phụ vương biết, bởi vì...” Ánh nến chiếu rọi khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng của Băng Tà, hắn đè thấp đồng âm ngọt ngào của mình, trong giọng nói có chứa một chút lo lắng: “Bởi vì mẫu phi đã mất đi ký ức, không còn nhớ gì cả, ngay cả mình gọi là gì cũng không biết! Hiện tại mẫu phi chỉ nhớ rõ cái tên ‘Huyền Dật’, ta sợ phụ vương nghe xong sẽ nổi giận... Cho nên muốn kéo dài thêm chút thời gian.”

Thanh Liên cùng Tiểu Thích Tử nghe xong sắc mặt đều rút hết máu gật gật đầu, rồi mới trở về phòng vội vàng phủ thêm quần áo liền ra đại sảnh phân công nhau đến phòng bếp lấy đồ và đi mời ngự y.

Băng Tà trở lại trong phòng, hắn phát hiện Tử Lê đã ngồi dậy. Nhưng lại ôm cổ Tiểu Nguyệt Nha không biết khi nào lén đi vào còn nhảy lên giường, tựa đầu rúc vào lông nó nhắm mắt thư giãn.

Băng Tà nhấp mím môi đi đến bên giường, Tiểu Nguyệt Nha vừa thấy được người đến là Băng Tà liền phe phẩy cái đuôi nhìn hắn. Tử Lê nghe được tiếng bước chân liền mở mắt, bắt gặp Băng Tà lập tức mang cười mở miệng:

“Dật, ngươi tới rồi!”

“Hả?!” Băng Tà vừa nghe có chút kinh ngạc. Sao Tử Lê lại biết mình chính là ‘Dật’ chứ?!

Tử Lê cười vui vẻ, buông ra cánh tay đang ôm Tiểu Nguyệt Nha, đi xuống giường kéo Băng Tà vẫn ngốc lăng đến. Y ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mở miệng:

“Thanh âm của ngươi giống hệt thanh âm đã nói câu ‘bên em cả đời, đến chết không rời’ trong giấc mộng của ta. Ta nhớ rõ chỉ có Dật mới nói với ta những lời này, cho nên... ngươi là Dật đúng không?”

Băng Tà mân môi gật gật đầu. Tử Lê cao hứng hấp hấp cái mũi.

“Ta biết mà!” Y đem thân thể nho nhỏ nhưng cường tráng rắn chắc của Băng Tà ôm vào trong lòng, tiếng nói mang một chút âm khóc: “Ta còn sợ là nhận sai người... Ta cái gì cũng quên, ngay cả mình tên gì cũng quên, nhưng chính là chỉ nhớ rõ tên của ngươi... Còn có câu mà ngươi đã nói.”

Băng Tà nghe xong kích động ngay cả tay đều không tự chủ được run lên. Hắn ôm lại Tử Lê, đứt quãng mở miệng:

“Không vấn đề gì... Không vấn đề gì, ta sẽ ở bên giúp em khôi phục ký ức, nhớ lại tất cả, được không?”

Tử Lê nghe xong gật gật đầu, khi định mở miệng nói chút gì đó, Thanh Liên mang khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhiễm lạnh đến đỏ hết lên khoác bộ quần áo màu xanh, bưng một chén cháo thịt nóng hầm hập cùng một ít đồ ăn sáng xuyên qua rèm cửa tiến vào cắt đứt. Tử Lê rụt rè nhìn Thanh Liên bưng đồ ăn vào, rồi mới quay đầu sang Băng Tà chỉ vào Thanh Liên nhẹ giọng hỏi nàng là ai.

“Nàng là Thanh Liên, là thị nữ bên cạnh em.” Băng Tà vỗ vỗ lưng Tử Lê ôn nhu nói, rồi mới ý bảo Thanh Liên vừa đặt đồ ăn lên bàn lại đây. “Em xem, nàng bưng đồ ăn tới cho em, em vừa sinh bệnh nặng thân thể còn yếu, không bằng để cho Thanh Liên dìu em dậy, ra bàn ăn chút gì được không?”

Tử Lê nhìn nhìn Thanh Liên vẻ mặt hiền lành, lại nhìn nhìn Băng Tà vẻ mặt cổ vũ liền gật gật đầu đáp ứng.

Thanh Liên sụt sịt cái mũi đỡ Tử Lê dậy ngồi vào chiếc bàn bốn chân đều có khắc hình kỳ lân hí cầu kia, rồi mới nhịn không được mang âm khóc cùng run rẩy mở miệng nhìn Tử Lê nói:

“Nương nương... Thật tốt quá!! Nương nương ngài cuối cùng cũng tỉnh!! Thanh Liên và Tiểu Thích Tử còn có bệ hạ đều rất lo sợ nương nương cứ như vậy mê man mãi!!”

“Ngươi gọi ta nương nương? Nhưng ta là con trai sao lại làm nương nương được?” Tử Lê có chút giật mình lại hoang mang nhìn Thanh Liên. Thanh Liên luống cuống quay đầu nhìn Băng Tà, Băng Tà chỉ mỉm cười với nàng.

“Thanh Liên, ngươi đi xem Tiểu Thích Tử đã mời ngự y tới chưa, nơi này cứ giao cho ta là được rồi.” Hắn ôn nhu bảo, trong giọng nói có chứa sự uy nghiêm không thể nào kháng cự.

Thanh Liên nghe xong gật gật đầu, xoay người rời đi. Chờ khi nàng xuyên qua rèm cửa trộm liếc nhìn Băng Tà, Băng Tà đã nhận ra liền trừng mắt nhìn lại, dọa nàng lập tức quay đầu về chạy ra đi tìm Tiểu Thích Tử.

Tuy rằng loại ý nghĩ này thật quái dị, nhưng là Thanh Liên thấy rằng vị tiểu Thái tử này có đôi khi thật sự không giống như chỉ mới 9 tuổi. Nàng thường thường cảm giác Băng Tà kỳ thật lớn hơn rất rất nhiều so với vẻ bề ngoài hiện giờ của hắn... chỉ là bị nhốt trong hình dạng của một đứa trẻ không thể cựa quậy.

Nàng cúi thấp đầu chạy trối chết, cũng không có chú ý tới phía trước có người chính đang nghênh diện mà đến. Rồi mới, nàng liền không kịp phản ứng mà va phải ngực đối phương ngã chổng vó lên trời.

“Đầu óc ngươi đang để đi đâu vậy hả, Thanh Liên?” Người tới thanh âm có chút tức giận hỏi Thanh Liên đang nằm trên đất.

Thanh Liên vừa nghe thanh âm liền giật mình ngẩng đầu lên nhìn về phía người bị nàng đụng vào lại vẫn đứng vững, rồi mới kinh ngạc mở miệng:

“Hoàng... Hoàng Thượng!”

Băng Khôi vẻ mặt mệt mỏi lại mang chút không vui nhìn thần tình kinh ngạc của Thanh Liên, nhíu mày cất tiếng:

“Muộn thế này ngươi còn ra đây làm gì, sao không canh giữ ở bên cạnh hoàng hậu hả?”

Thanh Liên vừa nghe liền lập tức bật thốt lên trả lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thanh Liên đang muốn đi tìm Tiểu Thích Tử xem hắn đã mời ngự y tới chưa...”

Băng Khôi nghe vậy lập tức trợn to mắt nhìn Thanh Liên còn ngồi dưới đất, ngữ khí chuyển biến thành kích động hỏi: “Sao lại đi mời ngự y vào giờ này? Chẳng lẽ hoàng hậu đã xảy ra chuyện gì rồi sao?!”

“Hồi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu vẫn tốt lắm... Chỉ là người vừa mới tỉnh, cho nên Thái tử điện hạ lệnh chúng nô tỳ đi mời ngự y đến khám cho nương nương...” Thanh Liên bị dọa đến phản xạ tính đáp lại, rồi mới lập tức ý thức được chính mình vừa nói gì vội lấy tay bịt mồm.

“Tỉnh?! Tử Lê tỉnh rồi?!!” Gương mặt tràn ngập mỏi mệt của Băng Khôi chuyển thành cao hứng hỏi Thanh Liên. Thanh Liên cứng còng đầu gật gật tỏ vẻ trả lời. Băng Khôi xem xong lập tức lướt qua bên người nàng lao tới Mai Phi Viện.

Thanh Liên ngồi ngây ra đó nhìn bóng dáng Băng Khôi càng ngày càng xa. Cho đến khi thanh âm Tiểu Thích Tử nói chuyện với ngự y vang lên phía sau nàng, mới giúp nàng lấy lại tinh thần quay đầu nhìn Tiểu Thích Tử vẻ mặt nghi hoặc không hiểu tại sao nàng lại ngồi dưới đất, tay ôm một hòm thuốc lớn đi cùng lão ngự y còn đang mang bộ dáng ngái ngủ.

“Ngươi ngồi ngẩn ra ở chỗ này làm gì hả? Bên chỗ nương nương và Thái tử điện hạ sao rồi?” Tiểu Thích Tử kéo Thanh Liên dậy hỏi. Thanh Liên vừa nghe, mặt lập tức suy sụp xuống ôm lấy Tiểu Thích Tử khóc lớn, dọa đến Tiểu Thích Tử không biết làm sao.

“Sao vậy? Sao lại đột nhiên khóc lên thế??” Tiểu Thích Tử lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ nương nương đã xảy ra chuyện gì sao?!!”

“Thôi rồi!! Ta vừa gặp được bệ hạ, kết quả liền buột miệng nói nương nương đã tỉnh!! Tính sao bây giờ?!!!!!!!” Thanh Liên oa oa khóc lớn, Tiểu Thích Tử nghe xong mặt đều cứng ngắc.

“Trời ạ! Ngươi vừa làm gì vậy hả! Hiện tại biết tính sao đây?! Ngươi cũng biết bệ hạ bây giờ thống hận nhất chính là nghe được chuyện có liên quan tới người nhà họ Huyền, vậy mà nương nương lại chỉ nhớ rõ cái tên Huyền Dật kia! Ngươi ngươi ngươi....” Tiểu Thích Tử muốn trách cũng nản. Hắn sau khi hít sâu một hơi liền kiềm chế cảm xúc, rồi mới lần thứ hai mở miệng: “Ta thấy hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể cứ mang ngự y trở về... Hy vọng bệ hạ sau khi biết chuyện đừng nổi giận mới tốt!”

Thanh Liên lau nước gật gật đầu, rồi mới hỗ trợ Tiểu Thích Tử đỡ lấy hòm thuốc nặng muốn chết kia cùng theo về Mai Phi Viện.

Nhưng mà, khi bọn họ vừa mới định bước vào viện, liền lập tức nghe được tiếng thét hoảng sợ lại thê lương của Tử Lê truyền ra, dọa đến ngự y đang mơ màng nháy mắt hoàn toàn thanh tỉnh. Mà Tiểu Thích Tử cùng Thanh Liên thì thiếu chút nữa đánh rớt hòm thốc nặng trịch kia xuống đất. Bọn họ hai mặt nhìn nhau một chút sau, liền không nói hai lời đem hòm thuốc vứt trả lại cho ngự y rồi lập tức chạy vội vào Mai Lạc cư.

Tiếp theo, bọn họ đã bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây dại.