Tử Lê

Chương 13




Giọng nói của Tử Lê bị hủy.

Ngự y sau khi chẩn đoán bệnh xong mồ hôi tuôn như mưa nơm nớp lo sợ báo cáo với Băng Khôi đang ngồi trên ghế, càng nghe mặt càng xanh mét. Băng Khôi đợi hắn báo cáo xong liền nhấp hé miệng, định nổi giận trách cứ lại bị Tử Lê ngăn cản.

“Đừng trách tội ngự y... Đây đều là do chính ta tự chuốc lấy mà.” Tử Lê dây thanh khàn khàn nói, ngữ khí bình tĩnh.

Băng Khôi nhìn vẻ mặt kiên trì của Tử Lê, phất tay đem toàn bộ lời muốn thốt ra miệng nuốt trở lại trong bụng mình, tiêu hóa sạch.

“... Ngươi lui xuống đi!” Băng Khôi quay đầu, mặt không chút thay đổi phất tay bảo ngự y cút đi.

“Cám ơn bệ hạ!!” Ngự y nghe vậy lập tức nhẹ nhàng thở ra, tạ ơn xong liền lao như bay ra ngoài, sợ đợi lát nữa Băng Khôi lại thay đổi chủ ý muốn trách tội hắn.

“Thanh âm như vậy cũng không tệ mà! Trầm trầm rất dễ nghe a ~ ” Tử Lê nhìn bóng dáng ngự y kích động chạy trối chết cười khẽ nói.

“Nhưng là ta muốn em hồi phục hoàn toàn!” Băng Khôi phồng miệng, không coi ai ra gì mà làm nũng với Tử Lê, khiến Tiểu Thích Tử đang ngồi cạnh đó ăn điểm tâm cùng Thanh Liên đang uống trà một người thiếu chút nữa đã nghẹn chết, một người thiếu chút nữa đã sặc chết.

“Hmm hmm hmm hmm ~~~~~~!!!”

“Khụ khụ khụ khụ ~~~~~~!!!”

“Ngao ngao ngao ngao ~~~~~~~~~~!!!!”

“Úi a a a ~~ Tiểu Nguyệt Nha đừng tức giận a!! Ta không phải cố ý mà ~~!!”

“Làm gì vậy?! Hai người các ngươi có ý kiến gì với trẫm sao!” Băng Khôi nhìn Tiểu Thích Tử ba chân bốn cẳng rót cốc trà thuận khí cùng Thanh Liên sặc đến đem trà một hơi phun hết lên người Tiểu Nguyệt Nha đang nằm ngủ trưa bên cạnh, hại Tiểu Nguyệt Nha bị dọa nhảy dựng lên, nhíu mày hỏi.

“Nô tỳ (nô tài) không dám!!” Hai người hoảng sợ vội vàng quỳ xuống.

“Được rồi mà ~ sao ngươi cứ thích hù dọa bọn họ vậy... Mau đứng dậy đi ~ Hoàng Thượng chỉ là trêu các ngươi thôi!” Tử Lê vừa nói vừa cầm khối bánh hạt sen tinh tế nhấm nháp. Hai người quỳ trên mặt đất nhẹ nhàng thở ra.

Tiểu Nguyệt Nha sau khi vẩy khô bộ lông mới vừa bị Thanh Liên phun ướt, dùng tư thế vô cùng tao nhã nhảy lên ghế, nằm chen vào giữa Băng Khôi và Tử Lê, vẻ mặt khoái chí đem đầu của mình gối lên đùi y thoải mái híp mắt lại.

“Này! Tiểu Nguyệt Nha! Ngươi đều đã lớn như thế rồi mà vẫn còn chạy tới tranh vị trí của trẫm hả... Còn nữa, cặp đùi kia chỉ có trẫm mới được nằm!!” Băng Khôi thấy vậy liền lập tức vươn tay hung hăng vỗ đầu Tiểu Nguyệt Nha một cái. Tiểu Nguyệt Nha ăn đau nhếch miệng khoe hàm răng trắng bóng với Băng Khôi, dọa hắn vội rụt tay về.

“Hừ.... lần này trẫm sẽ không so đo với ngươi...” Băng Khôi nhìn Tiểu Nguyệt Nha vẻ mặt đắc ý, căm giận nói.

“Mẫu phi a ~~ ôm Tà a!! Ôm ôm ôm!!” Ngồi giữa hai người bọn họ, Băng Tà nhìn đến Tiểu Nguyệt Nha tranh đi mẫu phi của hắn lập tức mếu máo, nước mắt lưng tròng nhìn Tử Lê.

“Rồi rồi ~~ mẹ ôm nào!” Tử Lê phủi phủi vụn bánh dính trên tay, đem Băng Tà vẻ mặt sắp khóc đến nơi ôm vào trong lòng hôn một cái.

“Tại sao các ngươi đều muốn tranh giành tình cảm với trẫm a ~~~~~~!!!!!” Băng Khôi nhìn đến Băng Tà cao hứng đem mặt vùi vào ngực Tử Lê làm nũng, kêu rên.

“Ai nha ~~ thật sự là khó nghe chết được, hoàng huynh!! Huynh mấy tuổi rồi còn ở đó tị nạnh với lão hổ cùng chính con mình chứ?” Một giọng nữ ngọt ngào mang ý cười truyền đến từ ngoài cửa.

“Bích Thủy! Muội thật lớn mật, dám nói trẫm như thế!” Băng Khôi đỏ mặt rống lên với Bích Thủy, Bích Thủy trợn trắng mắt làm bộ như không có nghe thấy.

“Mẫu phi ngọ an.” Đi theo sau Bích Thủy, Huyền Tư Dịch vẻ mặt tràn ngập quan ái thỉnh an Tử Lê. Tử Lê nở một nụ cười sáng lạn với Huyền Tư Dịch, Băng Khôi vừa nghe đến giọng hắn lại lập tức thối mặt nhướn mi.

“Trẫm không cho phép ngươi gọi Tử Lê là mẫu phi! Hắn bây giờ là hoàng hậu của trẫm, không phải Vương phi của phụ vương ngươi!” Băng Khôi lớn tiếng quát Huyền Tư Dịch: “Ngươi gọi hắn như vậy không phải cũng chính coi ta là phụ vương sao?! Trẫm muốn gả Bích Thủy cho ngươi, ngươi gọi như vậy không phải thành loạn luân rồi hả?!”

“Phụt ~~~~~~~~~~~~~~!!!!!!” Lời này làm cho Bích Thủy vừa tìm được chỗ ngồi xuống lập tức phun ra toàn bộ ngụm trà Long Tĩnh mà Tiểu Thích Tử mới rót cho nàng.

Huyền Tư Dịch nghe xong thì đỏ hết cả mặt, có chút luống cuống nhìn Tử Lê. Tử Lê lại là mang vẻ mặt kinh hỉ nhìn Băng Khôi.

“Hoàng huynh, hôm nay huynh uống lộn thuốc à? Sao toàn nói chuyện kỳ quái thế...” Tiếp nhận khăn Thanh Liên đưa lên chà lau miệng xong, Bích Thủy nửa là kinh ngạc nửa là buồn cười nhìn vẻ mặt mất hứng của Băng Khôi nói.

“A a a ~~~ các ngươi quyết định thành thân rồi à!” Tử Lê vui mừng hỏi Bích Thủy, Bích Thủy lập tức thẹn thùng mặt chuyển hồng gật gật.

“Là Tư Dịch chủ động tới tìm hoàng huynh cầu thân ~ hắn còn thề độc trước hoàng huynh rằng sẽ vĩnh viễn trung thành với Băng Luyện quốc!” Bích Thủy vui rạo rực nhìn Huyền Tư Dịch nói, Huyền Tư Dịch trên mặt rất nhanh hiện lên một tia ảm đạm, nhanh đến mức không có ai phát giác. Sau đó liền lập tức chuyển biến thành ngượng ngùng cười.

“Thế à... Như vậy cũng tốt... Huyền gia tối thiểu có hậu...” Tử Lê khi nghe bảo Huyền Tư Dịch phát lời thề độc thì nhíu mày, nhưng vẫn là ngữ khí vui mừng nói.

“Đúng vậy ~ hoàng huynh còn nói muốn phong Tư Dịch làm An Quốc thân vương đó! Đúng hay không hoàng huynh??” Bích Thủy hưng phấn quay đầu hỏi Băng Khôi. Nhưng là Băng Khôi lại như không có nghe thấy lời nàng, đang cố gắng thử kéo Tiểu Nguyệt Nha ra khỏi đùi Tử Lê để chính hắn được nằm xuống. Kết quả bị Tiểu Nguyệt Nha một phen hất văng ra.

“Á!! Con hổ chết tiệt này!!!!” Băng Khôi nhảy dựng lên hùng hổ rút ra thanh kiếm treo trên tường, chĩa vào mũi Tiểu Nguyệt Nha rống to: “Đi xuống ngay cho ta! Bằng không trẫm liền chặt cái đầu hổ của ngươi, lột cái da hổ của ngươi ra làm đồ trang trí!!!!!!!!!”

“Băng Khôi!!” Tử Lê thấy thế có chút muốn cười nhẹ giọng trách: “Ngươi đây là đang làm gì vậy? Cư nhiên ăn dấm chua với Tiểu Nguyệt Nha...”

“Trẫm mặc kệ!! Các ngươi mau cút hết cho trẫm!!!!” Băng Khôi thẹn quá thành giận căm phẫn vứt kiếm xuống đem Băng Tà bứt khỏi người Tử Lê đưa cho Thanh Liên, rồi mới không muốn sống đạp Tiểu Nguyệt Nha xuống ghế quay đầu rống to với những người khác.

“Các ngươi nếu không cút ra trẫm sẽ cho các ngươi rơi đầu cộng thêm chu di cửu tộc!!!!!!”

“Nhưng mà hoàng huynh...” Bích Thủy nhịn cười định mở miệng nói chuyện lại bị Băng Khôi hét to đánh gãy.

“Cút ngay! Bằng không hôn sự của các ngươi liền hủy bỏ!!!!!” Băng Khôi đem bọn họ lẫn cả Tiểu Nguyệt Nha toàn bộ đẩy ra ngoài, rồi mới dùng sức đóng cửa lại.

Thế là, Thanh Liên, Băng Tà, Tiểu Thích Tử, Bích Thủy, Huyền Tư Dịch cùng Tiểu Nguyệt Nha cứ như vậy không hiểu ra sao bị đuổi ra Mai Lạc cư, đứng ngây ở sân trước.

Thanh Liên ôm Băng Tà bởi vì bị đuổi ra mà mất hứng khóc nháo cùng Tiểu Thích Tử cười trộm rời đi Mai Phi Viện tìm vú nuôi của Băng Tà. Tiểu Nguyệt Nha thì gầm nhẹ một tiếng chạy đến dưới tàng cây mai tiếp tục ngủ trưa.

“Hoàng huynh thật sự là trẻ con!” Bích Thủy lắc đầu nói với Huyền Tư Dịch còn đang ngó qua cửa sổ nhìn Tử Lê cùng Băng Khôi trong đại sảnh: “Được rồi ~ chúng ta trở về đi!”

“Ừm...” Huyền Tư Dịch thản nhiên đáp lại, rồi mới đi theo sau Bích Thủy. Nhưng là ánh mắt lại vẫn như cũ nhìn chăm chú trong phòng. Hắn thấy Băng Khôi vùi đầu vào lồng ngực Tử Lê ôm chặt không tha, Tử Lê nhẹ nhàng cười. Rồi mới, hai người bọn họ liền bắt đầu ôm hôn....

Lòng có chút quặn thắt...

Huyền Tư Dịch bất giác siết chặt tay, nhìn thân ảnh bọn họ giao triền, môi rỉ đầy máu.

Một ngày nào đó...

Ta muốn em cũng nằm trong lồng ngực ta cười với ta như vậy...

Tử Lê...

Hắn xoay người rời đi, nhanh đuổi kịp Bích Thủy rồi đem nàng ôm chặt trong ngực, chặt giống như Băng Khôi ôm Tử Lê vậy... Si mê say đắm...

***

Chiến Khôi tháng bảy năm thứ 12.

Bích Thủy công chúa cùng con trai của tiền Nhiếp chính vương Huyền Khế quốc, Huyền Tư Dịch thành thân. Phong làm An Quốc thân vương.

Một năm sau, Bích Thủy công chúa sinh hạ tiểu vương gia, ban tên là Huyền Trữ.

Sau đó đảo mắt lại qua 8 cái xuân thu, Tử Lê tròn 36 tuổi. Nhưng là vẻ ngoài của y cũng không có thay đổi nhiều lắm, vẫn trẻ trung như mới chớm 20, chỉ thêm chút sợi bạc mang hương vị tang thương điểm xuyết trong làn tóc đen huyền. Băng Khôi năm nay cũng đầy 38, trừ bỏ bắt đầu để râu cùng khóe mắt xuất hiện chút nếp nhăn, hắn kỳ thật cũng không có thay đổi gì nhiều, vẫn mang thân thể cường tráng tinh thần sáng láng ngày ngày xử lý cùng cải cách quốc sự, thi thoảng lại dẫn Tử Lê trộm chuồn ra ngoài cung vui đùa một chút, đem quốc sự ném cho Tả thừa tướng Úy Mân Ngạn xử lý kiêm giúp hắn chùi mông, làm cho Úy Mân Ngạn kêu khổ thấu trời.