Hàn Dục sửng sốt, nương theo đèn trong bãi đỗ xe cẩn thận quan sát người tới.
“Là cậu? Sao cậu lại ở đây?”
Khương Vệ lúc này cũng thấy rõ người què thần long thấy đầu không thấy đuôi kia. Chỉ thấy hắn mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, trên đầu đội mũ lưỡi trai, hơn phân nửa khuôn mặt đều bị che lấp bởi bóng đêm. Tuy rằng chỉ thấy được nửa bên mặt, nhưng từ hình dáng cằm, môi, cũng là một người dễ nhìn. Chỉ là tư thế bước đi của anh đẹp trai không được đẹp mắt lắm, hai bên lệch nhau đến lợi hại, tuy rằng vóc người hơn một mét tám, nhưng hoàn toàn không có khí thế cao ngất, sau lưng khom xuống làm cả người rút đi một đoạn.
Anh đẹp trai này hơi nghiêng đầu liếc Khương Vệ, dường như muốn nói lại thôi.
Hàn Dục quay đầu nhìn Khương Vệ một chút, nói với cậu: “Em… đi cửa hàng tiện lợi mua mấy bình nước đi!”
Loại hành vi đẩy người đi không chút nào che giấu này, thật sự khiến người ta phỉ nhổ. Trong lòng Khương Vệ nhất thời như bị đổ thêm dầu vào lửa, cháy càng thêm mạnh.
“Nếu mi khát thì tự đi mua đi, có cái gì ta không thể biết chứ?”
Hàn Dục đại khái cũng nghĩ tới, hiện tại Khương Vệ chính là con lừa sặc lông, làm thế nào cũng không sờ đúng. Nếu bây giờ đẩy Khương Vệ đi, sau này công tác trấn an cũng không dễ làm.
Chỉ có thể xoay người nói với người què kia: “Cậu có việc gì thì nói đi, Khương Vệ không phải người ngoài.”
Nhưng người què kia hiển nhiên không ủng hộ cách nói Khương Vệ là “người trong nhà” (người ngoài là ‘ngoại nhân’, người trong nhà nguyên văn là ‘nội nhân’, cũng có nghĩa là bà xã), chỉ thấp giọng nói: “Anh Hàn… có thể cho em mượn… 30 vạn không?”
Hàn Dục không hỏi hắn dùng làm gì, lập tức sòng phẳng nói: “Được! Bây giờ ngân hàng đóng cửa, ngày mai cậu đến công ty tôi lấy đi… Chờ chút, cậu vẫn đứng dưới lầu à?” Hàn Dục lại hỏi.
Người nọ gật đầu.
Hàn Dục móc ra mấy trăm tệ từ trong túi, đặt vào tay người nọ: “Có phải không có tiền không? Cũng không có chỗ nào đi? Cậu chung quy là như vậy, có khó khăn thì nói với tôi, đừng coi tôi là người ngoài.”
Người què gật đầu, chớp mắt đã đi, rất có phong thái ninja thời cổ.
Giỏi thật, người nào đây? Còn gọn hơn cả máy rút tiền.
Nhìn người nọ đi xa, Khương Vệ quái gở hỏi: “Anh Hàn, em muốn mượn 50 vạn.”
Hàn Dục nhéo mặt cậu: “Cho em mượn cũng được, có tính lãi đó, dùng nửa đời sau của em nhé?”
Khương Vệ nhẫn nhịn hỏi: “Vậy hắn thì bao lâu hả?”
“Hắn?” Hàn Dục đưa mắt nhìn người khập khiễng kia, “Hắn không nợ bất cứ ai cả, thay đổi xong, đời này cũng gần như xong rồi…”
Khương Vệ không nhịn nổi nữa: “Rốt cuộc hắn là ai?”
“… Hắn tên Cao Khang Hoa… là tình nhân trước đây của Lộ Mã Lực.”
Mặc dù chỉ là một cái tên đơn giản, nhưng trong nháy mắt Khương Vệ đã nối lại rất nhiều chuyện.
Lộ Mã Lực từng đoạt người yêu của em gái, người kia về sau đã chết.
Tập đoàn của Lộ Mã Lực tên Khang Hoa… Lộ Mã Lực muốn chiếm tiện nghi của mình, lại bị một người què dùng gạch vụn…
Mà tất cả, rõ ràng Hàn Dục đều thấy cảm kích.
“Vậy mi có quan hệ gì với hắn?”
“Tôi mướn hắn…”
“Mướn hắn làm gì?”
“Theo dõi em.”
Khương Vệ nói không ra lời, tay chỉ vào Hàn Dục run run: “Giỏi lắm, mi còn mướn thám tử tư! Tìm hồng hạnh xuất tường hả! Ta không bắt mi nên tưởng rằng ta cần mi hả!”
“Tôi đã sớm quen tiểu Cao, cũng biết đoạn tình cũ giữa hắn và Lộ Mã Lực, khi đó tôi vội vàng ra nước ngoài có việc, Lộ Mã Lực kia vẫn cứng đầu nhớ nhung em. Tôi không có cách nào khác mới ra hạ sách ấy. Nếu như là người khác, nhất định không có bản lĩnh ngăn cản Lộ Mã Lực, nhưng nếu là hắn, Lộ Mã Lực hẳn có điều cố kỵ… Tôi không phải muốn gạt em, chỉ là dựa vào người khác để bảo vệ em, tôi cảm thấy mình vô cùng vô dụng.”
Dựa vào hắn bảo vệ? Lẽ nào… “Cho nên mi bảo hắn đâm Lộ Mã Lực một dao ở bãi đỗ xe?”