Trả phòng khách sạn xong, xe không nhanh không chậm lái về phía sân bay.
Khương Vệ ngồi trong xe không ngừng bực bội. Mịa nó kết hôn có thể kết thành dạng bà nội này, có thể không ấm ức sao?
“Không phải, mi có thể tự mình kết hôn, sau này cũng có thể tự mình có đứa nhỏ đi? Đây là tuyển thủ toàn năng đó!”
Lời nói cay nghiệt thoáng cái phun ra, nếu không nói chút gì Khương Vệ cảm thấy mình hẳn sẽ bùng nổ.
“Hai ta bao giờ lại đi Canada lần nữa nhỉ? Làm thủ tục ly hôn, mặc dù tờ chứng nhận kia chỉ là vật trang trí, nhưng vừa nghĩ đến kết hôn với mi, ruột ta lại ầm ĩ!”
Hàn Dục hừ mũi một cái, cũng không có hơi sức dỗ nàng dâu đang giận dỗi.
“Hàn Dục! Đang nói với mi đó! Nghe thấy không!” Khương Vệ tức đến mức chụp lấy tay Hàn Dục nắm vô lăng.
Hàn Dục ngay cả liếc cũng không liếc Khương Vệ một cái, vẫn chuyên tâm lái xe như cũ. Khương Vệ ở bên cạnh kêu càng hung dữ, y càng thoải mái. Tính cách đã từng là cái y ghét nhất ở Khương Vệ giờ giống như thì thầm, giống như tiếng nhạc.
Khương Vệ bình thường ngoan ngoãn phục tùng mình, vừa đến trước mặt người khác, liền hận không thể mọc thêm vài cánh tay để sai khiến mình, bộ dáng ông chủ kia, sau này không nghĩ được biện pháp chỉnh cậu thì quả thật trong lòng vô cùng mất thăng bằng.
Nhưng hôm nay mới thật sâu cảm nhận được, Khương Vệ lạnh nhạt với mình mới khiến người hận tới ngứa răng.
Sau khi biết Khương Vệ trầm mặc lạnh nhạt là bộ dạng gì, mới phát giác lải nhà lải nhải hoá ra cũng có thể là một loại phẩm chất tốt. Đối mặt với ông chủ đã lâu không giơ vuốt thịt cào bừa, ấy thế mà có loại cảm giác hạnh phúc không biết tên tràn đầy toàn thân.
Chờ khi hạnh phúc có phần quá trớn, Hàn Dục mượn lực, một tay bay qua ngăn Khương Vệ, che cái miệng kia lại.
“Ly dị? Vậy em phải đền bù thời gian mắc nợ tôi, đem tôi ép khô rồi rời đi!”
Khương Vệ nhìn Hàn Dục vô lại, tức đến không biết nói gì chống đỡ, trong lòng cũng dâng lên bi thương không có từ nào diễn tả. Cậu lại lần nữa rúc về chỗ ngồi, nhìn con đường đơn điệu, thẳng tắp phía trước.
Từ nhỏ đến lớn, cuộc đời cậu vẫn do cha trù tính, cái gọi là thời kỳ phản nghịch của thiếu niên, trên người cậu ngược lại không có xíu nào thể hiện. Cho dù đôi khi bị phê bình kín đáo, trong lòng cũng hiểu rằng cha đều là vì tốt cho mình.
Cậu không phải một đứa trẻ thông minh, may là chưa ngốc đến mức làm những điều phản kháng vô nghĩa để thể hiện cá tính. Cuộc sống theo khuôn phép này đã tiếp tục đến hiện giờ.
Thế nhưng đời người bây giờ, đã bị một người còn mạnh mẽ hơn cha vẽ loạn đến rối mù.
Cho dù là đứa ngốc, cuộc đời không thành công, nhưng cậu tin mình không cần chỉ số IQ rất cao, cũng biết chăm sóc một người thật tốt, lại thương y, cẩn thận thực hiện một đoạn tình cảm.
Nhưng nỗ lực bao năm qua của mình lại bị đủ loại lừa gạt giấu diếm của Hàn Dục xoá bỏ đến không còn một mẩu. Loại bực bội này giống cái gì chứ? Thật giống như chăm chỉ chịu khó ôn bài hồi lâu, cuối cùng đến lúc thi lại líu lưỡi, còn chưa kịp cao hứng, đã bị người phê là thầy cô làm bừa tạo thành tích giả.
Cùng với thất vọng, chính là hoài nghi khó có thể đè nén: bản thân không thể được việc sao?
Hàn Dục dùng dư quang nơi khoé mắt liếc Khương Vệ rơi vào trầm mặc, không cần đoán cũng biết vị này lại suy nghĩ lung tung.
Khi trở lại Phụng thành, Hàn Dục tự tin lần này tuyệt đối có thể giữ chặt Khương Vệ trong tay. Chỉ cần loại trừ hiểu lầm, hai người yêu nhau nên cùng một chỗ. Đây chẳng lẽ không phải là chân lý vĩnh viễn không thay đổi sao?
Kèm với tiếng nổ của máy bay, hai người mèo vờn chuột cuối cùng đã quay về Phụng thành.
Hàn Dục mua một hộp đông trùng hạ thảo, kéo Khương Vệ về gặp bố mẹ vợ.
Cha Khương sầm mặt ngồi trên ghế sô pha, mặt kéo thành núi Trường Bạch, nhìn đứa con trai không chịu tranh giành đang cúi đầu trước mặt.
Mẹ Khương ngược lại tận lực xoa dịu bầu không khí, chuẩn bị hoa quả và cơm nước. Còn kéo con trai yêu thương lẩm bẩm, “Gầy, sao lại gầy thành thế này chứ?”
Giọng điệu rõ ràng là đang xỉa Hàn Dục bên cạnh, ý là oán giận không quan tâm tốt tới con trai mình.
Hàn Dục lúc này còn giống con trai hơn Khương Vệ, chỉ thiếu nhào vào lòng hai ông bà Khương gia mừng rỡ. Dù mẹ Khương nói gì đều cười xoà. Dáng vẻ kia, diễn Hán gian nịnh hót, không cần hoá trang, cũng quá chuẩn rồi.
Trên bàn rượu Hàn Dục trò chuyện về việc buôn bán với cha Khương. Khương Vệ ở một bên cũng dần nghe hiểu. Hoá ra cha Khương dưới sự trợ giúp của Hàn Dục, sau khi quẳng công ty chỉ còn xác không cho Lộ Mã Lực, liền dùng vốn còn dư mua cổ phiếu của công ty Hàn Dục.
Mặc dù tiền không nhiều, nhưng khi công ty phân chia quyền lợi, chút cổ phiếu này cũng có sức nặng, như vậy vô hình trung lại làm tăng sức mạnh cho Hàn Dục. Khiến cho Hàn Dục vẫn dựa vào Lộ Dao, cuối cùng có thể vứt cây gậy đi, giành được quyền phát biểu trong hội đồng quản trị.
Về phần vì sao cha Khương thoải mái giúp đứa con rể chất lượng thấp này? Thật sự là ông cụ sau khi nghe con trai từ khi lên phổ thông liền lén nuôi đàn ông, đã bị những điều ngoài ý muốn lũ lượt nối đuôi đến luyện thành bất động sừng sững, gần như có thể thành tiên.
Dù sao tiền tích góp của Hàn Dục có hơn phân nửa mua bất động sản và cửa hàng ở Canada, những bất động sản kia đều viết tên Khương Vệ, mà công ty của Hàn Dục cũng lấy tên Khương Vệ để mua cổ phiếu. Con trai mình không chịu thiệt, vậy giúp Hàn Dục thu thập họ Lộ hồng tam đại (đời thứ 3 nhà cách mạng) kiêu ngạo kia cũng không phải chuyện quá khó nghĩ.
Về phần con trai… từ phổ thông đã vậy, thậm chí mấy năm trước còn lén lấy chồng, ra nước ngoài đăng ký kết hôn, không thừa nhận thì còn có thể làm gì? Nhìn đứa nhỏ Hàn Dục kia kính cẩn ngoan ngoãn, lúc cầm tờ chứng nhận kết hôn, bị mình đánh thành như vậy, cũng không né không hé răng, khí thế kia, uy hiếp đến ông – kẻ đánh người, cuối cùng trong lòng cũng có chút chột dạ.
Thằng nhóc này thật sự cũng là một con sói đói kiêu ngạo giống Lộ Mã Lực. Thế nhưng hiện tại thật tâm thật ý với con trai mình, tương lai… tương lai ông già này cũng không làm gì được. Con cháu tự có phúc của con cháu đi!
Hàn Dục nói chuyện với cha mẹ mình, nửa thật nửa giả. Hơn nữa bây giờ cha cũng là quan hệ hợp tác với y. Chút tủi thân không thể nói ra này của mình thoáng cái liền không quan trọng. Khương Vệ không nói lời nào, phụ trách ăn cơm, đầy miệng là cánh gà nướng mẹ Khương làm, ăn không vô cũng phải nuốt xuống.
Mẹ Khương thấy cậu con nuốt cơm như nuốt đinh sắt nung đỏ, liền nghĩ rót cho con chén nước. Đang muốn đứng dậy, bên kia Hàn Dục đã sớm rót một chén nước vào bát con trai. Xem ra thói quen thích ăn cơm chan canh của cậu con, y cũng rất tinh tường.
Mặc dù thấy vẻ mặt cậu con không quá vui mừng, nhưng thời gian hai người cùng một chỗ cũng không tính là ngắn, không giả được. Tình nhân giận dỗi làm mình làm mẩy cũng là bình thường. Nhưng nếu con trai quyết tâm tách ra, thì có bao nhiêu tốt chứ!
Rất nhiều đồng nghiệp cũ đều tranh giành nhau giới thiệu con dâu cho mình mà! Khụ, hai thằng nhóc đúng là nghiệp chướng!
“Đã nghe chưa? Lộ Mã Lực ra nước ngoài, nghe nói còn dẫn theo một người què đi Mỹ chữa trị. Công ty bị sứt đầu mẻ trán cũng không quản, hội đồng quản trị dự định kết tội gã tập thể. Ta thấy, vận số của gã cũng tới bến rồi!” Sau khi nói chuyện nghiêm chỉnh, cha Khương đột nhiên phun ra một câu bà tám như vậy.
Khương Vệ nghe xong ngẩng mạnh đầu, đột nhiên nhớ tới bóng dáng người đập cửa kính rồi khập khiễng chạy đi xa khi ở nhà Lộ Mã Lực.