Ngày chủ nhật là vậy, đông đúc xe cộ trên con đường lớn. Cả tuần con người ta phải gồng lưng lên làm việc, nói không mệt mỏi và áp lực là nói dối, hơn nữa thời tiết hôm nay khá thoải mái, không nắng cũng không mưa nên dạo phố là việc lý tưởng nhất.
Thế nhưng Trịnh Vỹ Thần hình như không hài lòng cho lắm, anh bước phía sau Phụng Cơ vài bước, cô vừa đi vừa cầm trên tay một hộp nhạc, khi bật ra sẽ có tiếng dương cầm du dương trong đó cũng có một hình nộm công chúa xinh xắn chậm rãi quay tròn, đây là món trẻ con nhất mà cô từng thấy.
Đi một lúc thì nhìn sang bên cạnh thấy trống trơn, quay đầu nhìn ra sau thì lại thấy Trịnh Vỹ Thần đã mặc kệ tất cả, anh vứt bỏ luôn hình tượng cao quý của mình mà ngồi bẹp xuống đường nhìn cô. Khóe miệng Phụng Cơ giật giật, mà nói cho cùng thì tên này cũng chả có hình tượng để mất.
“Đó chẳng phải là Trịnh Vỹ Thần sao? Bị đá khỏi Trịnh Thị rồi bây giờ thê thảm đến mức ra đường ngồi à?”
“Còn nhớ lúc trước anh ta hống hách lắm, liên tục hủy lịch hẹn với công ty chú tôi.”
“Nhưng tội thật, anh ta dù có thê thảm nhưng sao vẫn đẹp trai thế kia... thật ngang trái.”
Phụng Cơ thật sự chỉ muốn bỏ đi luôn, cô không muốn nhận bà con với tên kia nữa, mất mặt chết được. Nghĩ là làm, Phụng Cơ len lén quay đầu đi...
“Cơ Cơ, bỏ tôi hả?”
Mọi người xung quanh quay đầu nhìn cô, Phụng Cơ nghiến răng bước tới chỗ anh: “Anh làm sao vậy?”
“Vừa đói vừa mệt.”
Phụng Cơ nhìn xung quanh rồi lại ngồi xuống: “chẳng phải anh nói sẽ dồn toàn bộ sức lực người trai mà đi dạo vòng quanh nước Pháp sao?
“Nhưng cũng đâu phải thỉnh kinh, cần gì phải đội nắng như vậy mà đi bộ.”
“Hôm nay là chủ nhật, trên đường sẽ kẹt xe, hơn nữa anh hai à, chính anh lôi tôi ra ngoài đi dạo đó, ở đây than thở cái gì?”
Trịnh Vỹ Thần nhìn mấy người xung quanh đang chỉ trỏ về phía mình rồi im lặng, một lúc sau anh đột nhiên ngẩn đầu: “Mặc kệ, tôi mệt, ngồi nghỉ một lúc.”
Phụng Cơ thở dài, thấy bên đường có quán ăn nhỏ thì thỏa hiệp: “Thôi được rồi, khổ nhục kế của anh thắng rồi đó, đi thôi.”
“Gì chứ, rõ ràng tôi dùng mỹ nam kế mà.”
Phụng Cơ không thèm ngó tới Trịnh Vỹ Thần nữa, cô đi về phía quán ăn nhỏ kia, Trịnh Vỹ Thần thấy vậy đứng lên lẽo đẽo theo sau.
Cả hai vào một quán hàng rong ven đường, Phụng Cơ gọi một đĩa đồ nướng rồi quay qua nhìn Trịnh Vỹ Thần thấy sắc mặt anh có phần quái dị, ánh mắt cứ ngó xung quanh thì nói.
“Không quen ăn hàng ven đường thì đừng có ăn.”
Trịnh Vỹ Thần nhìn sang khay đồ nướng bằng than của chủ quán thỉ mím môi. Quán này chắc có từ lâu rồi, nhân viên khoảng hai ba người chia nhau nướng chả đem ra cho khách, người đến ăn cũng khá đông khiến anh không tài nào lý giải được.
“Chất bột nướng sẽ tạo thành hydrat cacbon bị cháy ở nhiệt độ cao, tạo ra acrylamide gây ung thư đó, khí độc khiến con người mắc chứng tê liệt vì oxy không được vận chuyển đi nuôi cơ thể, còn nữa...”
“Đủ rồi, đủ rồi.”- Phụng Cơ mất kiên nhẫn ngắt ngang một mớ lý thuyết dài dòng của Trịnh Vỹ Thần: “Thích thì ăn thôi, dài dòng làm gì. Tôi trước giờ có gì ăn nấy vẫn sống khỏe mạnh đây, tôi thấy là đại thiếu gia như anh vốn quen ăn sơn hào hải vị nên có thành kiến với đồ nhân gian.”
Trịnh Vỹ Thần nhướng mày, dường như câu nói của cô khiến anh cảm thấy hứng thú.
“Em dù gì cũng là thiếu chủ của Kim Điêu Môn người người khiếp sợ, sao lại...”
“Lại thế nào?”- Phụng Cơ trừng mắt nhìn anh, đúng lúc đồ nướng được đem lên. Khói từ đồ ăn làm Trịnh Vỹ Thần hơi khí chịu nhíu mày né ra chỗ khác. Nhìn bộ dáng này của anh, Phụng Cơ có chút buồn cười, xem ra anh đúng là nhiễm thói công tử rồi. “Người của Kim Điêu Môn chúng tôi đều bình dân như vậy, có cơm ăn cơm có cháu ăn cháu, không quan trọng. Chúng tôi xem nhẹ tất cả các loại tình cảm đặt mạng sống lên hàng đầu, tôi nói cho anh biết, anh đừng xem thường chúng tôi, kỳ thực anh em ở Kim Điêu Môn của tôi còn đáng tin hơn mấy đám thương gia giả tạo của bạch đạo các anh.”
“Cơ Cơ à...”- Giọng nói anh trầm ấm của anh cất lên mang theo chút sủng nịnh: “Em nói đúng nhưng đừng quy chụp như vậy, ít nhất tôi không như bọn họ, em xem tôi thích ăn chơi nên tôi đến vũ trường, tôi cảm thấy áp lực thì đi tìm phụ nữ, lúc tôi mệt thì thẳng thừng bỏ công việc sang một bên, em xem tôi có chút nào giả tạo không?”
Phụng Cơ tao nhã gắp một miếng chả cá đưa lên miệng ăn ngon lành: “Cái đó không phải sống thật, kỳ thật anh đang sống giả đấy thôi. Tuy tôi không hiểu nhiều về anh cho lắm nhưng tôi biết con người thật sự của anh không phóng túng như vậy, anh chỉ đang...”
Phụng Cơ hơi ngừng lại, suýt chút thì cô lại nói tới quá khứ của anh rồi, nếu đụng chạm đến nỗi đau của người khác chắc chắn sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng sao cô lại đi quan tâm cảm giác của Trịnh Vỹ Thần như vậy?
Trịnh Vỹ Thần cũng không đặt nặng vấn đề quá khứ nữa, anh thoải mái nói: “Không sao, nói đi. Đôi lúc tôi cũng muốn nghe Phụng tỷ thốt ra lời vàng ngọc, con người thật của tôi không phóng túng như vậy? Tôi không biết đó, em giải thích đi.”
Đôi lúc? Miệng của cô luôn luôn nói lời vàng ngọc đấy thôi. Phụng Cơ mím môi rồi tiếp tục xử lý mớ chả cá trên bàn, cô gọi thêm một ly trà uống một chút rồi nói: “Anh đã từng nhập ngũ thế nhưng anh hoàn toàn không có hứng thú với quân ngũ, mục đích của anh năm 18 tuổi đó là tốt nghiệp rồi học đại học sao đó trở thành một doanh nhân như mẹ mình, tuy anh không nói nhưng tôi có thể nhìn ra người anh thật sự thần tượng là mẹ anh.”
“là Trịnh phu nhân.”- Trịnh Vỹ Thần khéo léo nhắc lời. Phụng Cơ hơi dừng lại rồi thong thả nói tiếp.
“Bản chất con người của anh không như vậy, anh không phóng túng bởi vì anh có thể nghiêm túc từ bỏ ước mơ kinh doanh của mình mà nhập ngũ, làm những việc anh không hề hứng thú, chịu đựng những giờ huấn luyện quá sức đối với một thiếu gia sống trong nhung lụa như anh. Anh chịu đựng như vậy tất cả đều vì...một cô gái.”
“Nếu không biết tôi còn tưởng em là bác sĩ tâm lý cơ đấy, sao, phân tích tôi à?”- Trịnh Vỹ Thần nheo mắt nhìn Phụng Cơ, trong lời nói của anh ẩn chứa ý mỉa mai.
Phụng Cơ nuốt thức ăn xuống cổ họng, hương vị cay xé màn mưa của bột ớt khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái, Phụng Cơ uống chút nước ấm xoa dịu cái lưỡi tê rần vì bột ớt.
“Kinh nghiệm nhìn thấu tâm lý của tôi so với bác sĩ tâm lý còn lợi hại hơn gấp mấy lần. Bác sĩ tâm lý họ chỉ nhìn vào những khiếm khuyết về tâm lý của đối phương, còn tôi... tôi nhìn vào ý định của người khác.”
Người xung quanh ra vào quán ăn rất nhiều, mặt trời cũng dần lặng xuống. Trịnh Vỹ Thần im lặng không nói chỉ nhìn Phụng Cơ, cô cũng tập trung ăn phần của mình. Bầu không khí im lặng này tựa như một áp lực vô hình, Phụng Cơ thấy vậy thì đưa một ít thức ăn trong đĩa cho anh, Trịnh Vỹ Thần nhíu mày khó chịu: “Thức ăn thừa?”
Phụng Cơ nhướng mày: “Hoặc ăn hoặc không ăn, đừng nói mấy câu khó ưa như vậy.”
Phụng Cơ rút tay về, không ăn thì thôi, cuối cùng cô cũng thấy được còn có người cao ngạo hơn mình. Ở đây không có đàn em chứ nếu Evan và mấy anh em ở đây chắc chắn Phụng Cơ sẽ cho bốn người giữ chặt tứ chi của anh rồi sao đó nhét cả đống đồ nướng có chứa chất gì gì gây ung thư kia vào miệng anh, để xem Trịnh Vỹ Thần anh lúc đó còn hống hách được không.
Đúng lúc Phụng Cơ đinh tiếp tục ăn thì mâm đồ trước mặt cô bị Trịnh Vỹ Thần kéo về phía mình, anh thậm chí còn thong thả gắp từng viên chả ăn trông rất ngon lành, ngay sau đó liền nhíu mày nhìn cô: “Em thích ăn cay à?”
Phụng Cơ không kịp phảm ứng, cô cả kinh.
Anh dùng đũa của cô gắp thức ăn lại còn thong thả như vậy. Lần trước lúc ở buổi đấu gia Trịnh Vỹ Thần cũng ngang nhiên uống ly nước của cô. Chẳng lẽ anh không cảm thấy có gì sai sai sao?
Phụng Cơ cúi đầu không dám nhìn anh, hai má cô bắt đầu ửng đỏ, vết đỏ đó lan đến tận man tai. Trịnh Vỹ Thần quan sát rất tỉ mĩ, thu hết phản ứng của cô vào mắt, anh chỉ mỉm cười im lặng ăn thức ăn còn sót lại.
Phụng Cơ tận lực làm cho mình trở nên bình thường nhất có thể, cô nói: “Thật ra... thật ra tôi thấy chúng ta cũng có rất nhiều điểm chung hay là mình kết nghĩa anh em đi.”
Trịnh Vỹ Thần không lập tức trả lời mà đợi một lúc sau mới lên tiếng, giọng nói không lạnh không nhạt: “Vậy sao? Chúng ta có điểm chung gì?”
Phụng Cơ suy nghĩ một lúc, phải ha... ngoại trừ việc cả hai đều từng mất đi người mình yêu ra thì thói quen sống hoàn toàn khác biệt...
Cuối cùng Phụng Cơ cũng nghĩ ra: “Chúng ta có hai bà mẹ cực kỳ giống nhau, mẹ của anh... à không là Trịnh phu nhân trước giờ luôn áp đặt những điều anh không thích lên người anh, mẹ tôi cũng vậy đó thôi, thế nên chúng ta có điểm chung, có thể kết giao.”
Anh thu lại nụ cười nhìn cô: “Mẹ của em?”
“Mẹ tôi là chủ thượng...”
Lời vừa nói ra Phụng Cơ chợt cảm thấy hối hận, sao cô lại đi nói ra chuyện này cơ chứ, Phụng Cơ nhớ rõ lời răn đe của bà...
Trịnh Vỹ Thần nhìn thấy vẻ mặt hoang mang kia thì bắt đầu cảm thấy buồn cười nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, không muốn nói anh cũng ép, thế nhưng việc Nguyễn Long Tuyết lại là mẹ của Phụng Cơ thật sự khiến anh chấn động.
“Tôi đang nghèo, không muốn nhận em nuôi.”
“Không cần, sau khi nhận nuôi anh chỉ cần giao ra Khóa Kim Cương là được.”
Lời vừa nói ra Phụng Cơ nhận thức mình lại hớ hênh tập 2...trời ạ Phụng Cơ ơi mày bị ma nhập hay sao?
Trịnh Vỹ Thần đứng lên đi vòng qua chỗ cô, anh đột ngột cúi người chống hai tay lên thành ghế, nụ cười trên môi hệt như yêu ma, không hiểu vì sao lại đặc biệt rạng rỡ, giữa đôi môi mỏng là những lời nói mê hoặc.
'Cơ Cơ, tôi thật không ngờ thiếu chủ Kim Điêu Môn lãnh khốc vô tình mà tôi luôn ngưỡng mộ còn có cái tính... ranh ma này!”- Nói xong chữ cuối cùng Trịnh Vỹ Thần búng nhẹ lên trán cô một cái đầy sủng nịnh.