"Cô không thể vào trong đâu, cô à..."
Rầm! Cánh cửa lớn bị đẩy ra không thương tiếc, Phụng Cơ bước vào, gương mặt xinh đẹp vì phẫn nộ lại càng thêm mê người hơn. Đôi mắt đen lạnh lùng đảo về phía Trịnh Vỹ Thần, mái tóc đen dài được thắt bím rồi vén qua một bên vai làm cô trong vô cùng dịu dàng, vẫn là quần jean và áo sơ mi đơn giản nhưng lại vô cùng thanh thuần.
Trịnh Vỹ Thần ngẩn đầu nhìn, có chút bị mê hoặc bởi vẻ xinh đẹp của cô gái kia. Gary nhanh chân bước lên giải thích: "Trịnh tổng, cô ấy..."
"Được rồi, cô ra ngoài đi."
Gary quay người đi ra ngoài lúc anh chưa kịp phản ứng thì Phụng Cơ đã rất nhanh đi lại trước mặt mình, cô mạnh tay kéo cà vạt của Trịnh Vỹ Thần, lạnh giọng: "Anh dám đi tìm tôi?"
Trịnh Vỹ Thần cười: "Em không tìm tôi thì tôi chỉ có thể đi tìm em thôi, sao phải khẩn trương như vậy?"
Phụng Cơ khẽ nhíu mày: "Anh muốn tôi lấy đi khóa kim cương từ chỗ anh sao? Anh không cần nó?"
Trịnh Vỹ Thần chỉ cười chứ không nói, Phụng Cơ buông tay ra, cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại khẩn trương như vậy, khi nghe Nguyễn Long Tuyết nói câu đó, cảm giác của cô chính là muốn tìm anh, thật sự muốn gặp anh.
Trịnh Vỹ Thần chỉnh sửa y phục cho chỉnh tề lại rồi lấy một tập hồ sơ mới in ra đưa cho cô, Phụng Cơ nhận lấy mở ra xem, trong đó là một bản hợp đồng cô xem một lượt rồi hỏi: "Muốn tôi làm thư kí riêng?"- Cô cười khẩy rồi ném tập hồ sơ lên bàn, khoanh tay lạnh lùng nói: "Dựa vào đâu chứ?"
Trịnh Vỹ Thần nâng đôi mắt nhập nhèm lười biếng lên, âm thanh nhẹ nhàng đầy từ tính: "Dựa vào tôi nắm được điểm yếu của
em."
Phụng Cơ khó hiểu nheo mày, cô đi vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh Trịnh Vỹ Thần rồi khẽ tựa vào bàn làm việc của anh: "Điểm yếu? Tôi có điểm yếu sao?"
Trịnh Vỹ Thần cười vô hại: "Thứ em muốn lấy chính là điểm yếu của em, chắc em cũng biết dự án tân Trịnh Thi sắp thi hành, tôi cần em trợ giúp tôi, sau khi tân Trịnh Thị đi vào khuôn khổ thì Khóa Kim Cương sẽ là của em."
"Trợ giúp? Tôi chỉ là sát thủ, làm quen với dao súng còn nhiều hơn làm quen với giấy bút, anh muốn tôi giết đối thủ cạnh tranh dùm anh à?"- Trịnh Vỹ Thần, rốt cuộc đầu óc anh đang theo đuổi logic gì thế hả?
"Tôi biết thiếu chủ Kim Điêu Môn sẽ có bản lĩnh thế nào, tóm lại một câu, em đồng ý hay không?"
Phụng Cơ im lặng suy nghĩ, nếu cô trợ giúp Trịnh Vỹ Thần và sau khi xong việc anh sẽ đưa Khóa Kim Cương cho cô nhưng con người này thâm sâu khó hiểu nên cô phải cẩn thận. Trịnh Vỹ Thần ngay cả Trịnh Thị cũng sẵn sàng đánh đổi chỉ vì muốn kinh doang riêng sao? Còn nữa, chẳng lẽ Nguyễn Long Phụng Cơ cô không đủ sức lấy Khóa Kim Cương mà phải hợp tác với Trịnh Vỹ Thần?
Dường như mọi suy nghĩ của một cái đầu cao ngạo như Phụng Cơ đều bị Trịnh Vỹ Thần nhìn thấu, anh bật cười đứng lên, cả người nhướn về phía trước hai tay ấn xuống cạnh bàn, thu hẹp khoảnh cách rồi nói: "Cô gái, hợp tác chưa bao giờ là một điều không tốt, chúng ta hai bên cùng có lợi chẳng phải tốt hơn sao? Với lại một mình cô làm sao lấy được Khóa Kim Cương khi mà cô ngay cả hình dạng của nó cũng không biết?"
Phụng Cơ có chút mất tự nhiên vì tư thế có phần ái muội này, nhưng cô rất giỏi trong việc che dấu cảm xúc, nếu ai để lộ sự bối rối kẻ đó sẽ thua.
Phụng Cơ lưỡng lự một lúc rồi cầm bản hợp đồng lên kí tên vào.
"Tôi đồng ý, nhưng nếu anh dám có bất kỳ hành vi nào không đứng đắn tôi nhất định sẽ không tha cho anh."
Trịnh Vỹ Thần nghe vậy thì bật cười, tiếp tục áp sát lại gần gương mặt của cô, Phụng Cơ ngã người về phía sau cố né đi hơi thở nam tính của anh, Trịnh Vỹ Thần đặt một bàn tay lên lưng cô, âm thanh quyến rũ ái muội nói: "Theo em hành vi nào là không đứng đắn? Thế này? Hay thế này?"- Bàn tay đặt trên sóng lưng chậm rãi di chuyển như đang men theo từng khớp xương, trêu đùa lại vô cùng thuần thục.
Phụng Cơ trừng mắt, nhanh như chớp bắt lấy cổ tay Trịnh Vỹ Thần bẽ theo chiều ngược lại khiến anh suýt nữa đau tới ngất xỉu kêu lên: "Tổ tông của tôi, chỉ đùa thôi mà, đừng mạnh tay vậy chứ, bẽ gãy tay tôi thì sau này ai bôi thuốc cho em đây?"
Phụng Cơ nới lỏng tay thừa lúc đó anh giật mạnh tay ra, đúng là không thể đùa với ngọn lửa nhỏ này mà.
Trịnh Vỹ Thần bất đắc dĩ cười khổ, anh định nói gì thì điện thoại reo lên, Trịnh Vỹ Thần nói vài câu thì tắt máy, nhìn cô: "Hợp đồng ký rồi, tối nay cùng tôi đi San Fransisco một chuyến, có vấn đề gì không?"
"Không vấn đề."