Hỗn loạn, thấm đẫm vị máu, từng người đau đớn ngã xuống nhưng thủ lĩnh bọn họ vẫn chưa chịu dừng.
Quang Sẹo tung đòn về phía Huy, gã ta nhanh chóng né tránh đồng thời cũng tung chiêu âm độc.
"Đều là anh em, hà tất phải đến nước này. Nếu anh giao trả Ngọa Long, em tuyệt sẽ không nói với chủ thượng."
"Tao chẳng ngán người nào đâu!"- Huy tung nắm đấm về phía Quang sẹo. Cả hai nhóm đánh nhau làm ồn ào một góc trời đêm.
Đột nhiên, tay của Quang Sẹo và Huy bị một viên đá văng trúng, dù chỉ là viên đá nhỏ nhưng lực đạo lại không hề nhẹ, đủ để khiến bọn họ dừng lại ít giây.
"Quang Sẹo, mày thật hèn hạ, dám dùng ám khí."
"Anh Huy, chính anh mới là kẻ hèn."
"Hôm nay tao nhất định sống chết với mày!"- Huy định nhào vô đánh tiếp thì một cơn gió mạnh từ đâu tới thổi qua mang theo hơi lạnh băng giá, kèm theo giọng nói lãnh khốc của một cô gái: "Dừng tay!"
Cuộc hỗn loạn vì độ lạnh trong hai chữ vừa rồi cũng dừng lại, tất cả hướng mắt về một phía, sau đó sợ hãi buông dao xuống, đồng loạt cúi đầu: "Phụng tỷ!"
"Hừ, còn gọi được một tiếng Phụng tỷ, các người đang làm trò gì ở đây?"- Phụng Cơ không vui, đầy quyền uy nói.
Huy lên tiếng giải oan: "Phụng tỷ, thằng nhãi này ỷ được người trên trọng dụng, ngày càng không xem ai ra gì, còn dám đem thuộc hạ đánh em..."
Phụng Cơ đưa mắt nhìn qua Quang Sẹo rồi nói: "Quang Sẹo là thuộc hạ đắc lực của bổn thiếu chủ, Huy, cậu là đang nói bổn thiếu chủ bao dung kẻ dưới làm loạn sao?"
"Em, em không dám..."
"Mọi chuyện như thế nào?"- Phụng Cơ đưa mắt nhìn Quang Sẹo hỏi.
Quang Sẹo có sự cho phép của cô mới dám bước lên giãi bày: "Thưa Phụng tỷ cổ vật Ngọa Long của Chủ Thượng bị ăn cắp. Vào ngày hôm đó thuộc hạ của em nhìn thấy người của anh Huy lai vãng gần chổ để cổ vật."
"Mày dám vu oan cho tao, tao giết chết mày."- Huy là người nóng tính ưa bạo lực điển hình, ở đây mọi người đều biết. Gã ta lao vào định tấn công Quang Sẹo thì bị một viên đá bắn trúng đầu gối, Phụng Cơ nhanh như gió đã đứng sau lưng hai người, dùng chân đá mạnh một cước làm Quang Sẹo và Huy khụy gối ngã xuống. Đám lâu la phía sau hai người thấy đại ca quỳ cũng không dám đứng, đều đồng loạt quỳ xuống.
Cô chấp hai tay ra sau lưng, đứng giữa một đám đàn ông đang sợ hãi quỳ trên đất. Hàn khí của mùa đông cũng không sánh được với cô bây giờ, ngữ điệu uy nghiêm: "Một chiếc bình đã làm hai bên loạn như thế này, các người có phải muốn tạo phản không?"
"Thuộc hạ không dám!"
Phụng Cơ hừ lạnh một tiếng, cô quay lưng im lặng một lúc rồi nhìn Huy, lên tiếng: "Bình cổ Ngọa Long có phải do cậu lấy không?"
Sắc mặt Huy đại biến nhưng vẫn trả lời: "Không phải..."
"Hử?"- Phụng Cơ từ trên cao nhìn xuống, chỉ một âm thanh nhỏ cũng đủ khiến bàn tay của gã run rẩy vì sợ, mồ hôi trên trán cũng cũng lấm tấm rơi, bộ dáng hung hăng lúc đầu hoàn toàn biến mất, Huy lắp bắp nói: "Thuộc hạ, thuộc hạ lỡ dại..."
Phụng Cơ hình như cũng không quá tức giận, cô tiếp tục hỏi: "Cậu giấu nó ở đâu?"
"Thuộc hạ không biết..."- Huy ngẩn đầu thì bắt gắp ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén của cô liên lắp bắp: "Thuộc hạ bán cho một cửa hàng... chắc giờ đã bị đem đi tiêu thụ, Phụng tỷ tha tội..."
Hừ, Phụng Cơ hừ lạnh một tiếng, bước chân không nhanh không chậm di chuyển ra sau lưng Huy khiến gáy gã lạnh run, gã muốn quay lại nhưng lại không dám, để rồi một tiếng vang lên, vết máu thắm vào mặt đất, mùi tanh ói khó ngửi phảng phất trong không khí, Huy ngã xuống đất, hai mắt mở to, cả người bất động.
Phụng Cơ nhàn nhạt đưa súng trong tay cho Quang Sẹo, sau đó nhìn đám lâu la của Huy đang kinh hãi phía sau, nói: "Khu 8 do Huy quản sẽ tạm ngưng hoạt động, tôi sẽ báo với chủ thượng để tìm một người quản lý khu 8. Về phần lý do cái chết của Huy tôi tin chắc mọi người hiểu rõ, tôi không giải thích gì thêm, nếu sắp tới còn trường hợp nào tương tự hôm nay, thì hậu quả sẽ không nhẹ như vậy."
"Dạ, Phụng tỷ!"
Phụng Cơ bước nhanh ra khỏi nông trại, Quang Sẹo và thuộc hạ của mình cũng đi theo sau, để lại dám người của Huy ở đó lo...dọn xác.
Phụng Cơ và Quang Sẹo một trước một sau cùng đám đàn em rời khỏi Lapit, đi mem theo con đường mòn ra quốc lộ.
"Phụng tỷ, về chuyện cổ vật..."
"Cậu làm việc sơ suất để mất cổ vật của chủ thượng, tôi nhất định không bỏ qua."
"Em chấp nhận hình phạt..."
Phụng Cơ dừng lại, quay đầu nhìn Quang Sẹo, so với cô, cậu cao hơn rất nhiều: "Cậu phụ trách lô hàng lần này, xem như lấy công chuộc tội."
"Vậy cái bình..."
"Tôi tự có cách xử lý."
Nói rồi Phụng Cơ bước lên một bước gần hơn với Quang Sẹo khiến anh giật cả mình đến không biết làm gì, đang lúng túng thì nghe cô nói: "Ở hắc đạo có tình anh em nhưng không có chỗ cho sự bao dung, cậu còn quá khờ khạo đối với khái niệm vô tình."
Nói rồi cô giơ tay ra lấy xâu chìa khóa xe trong túi cậu rồi bỏ đi. Quang Sẹo lắc đầu cười khổ, cậu đoán chắc là Phụng tỷ đến từ sớm và đã nghe hết những câu nói của cậu với Huy nhưng lại cố tình đứng bên ngoài xem biểu hiện của hai bên.
Căn cứ Kim Điêu Môn là một tòa nhà lớn nằm ngay tại đường lớn, có lẽ mọi người sẽ không thể lường được một tổ chức sát thủ đáng lý ra phải trốn chui trốn chui trốn nhủi để tránh cảnh sát chứ sao lại xây căn cứ ngay tại trung tâm thủ đô như vậy?
Cảnh sát sẽ không ngờ được, căn cứ của Kim Điêu Môn là tập đoàn xa xỉ phẩm "Nguyễn Long" bề ngoài thì là một đại lý xa xỉ phẩm nhưng thực tế lại là một cái vỏ bọc hoàn hảo cho một tổ chức tội phạm khét tiếng thế giới. Bên cạnh đó, "Nguyễn Long" còn là một đường dây rửa tiền của Kim Điêu Môn.
Đậu xe vào tầng hầm, Phụng Cơ trực tiếp dùng thang máy dành cho ban quản trị đi thẳng lên tầng 27, cửa thang máy mở ra, cô đi trên hành lang dài vắng bóng người, khắp hành lang lấy tông màu chủ đạo là nâu đỏ làm tổng thể càng thêm phần lạnh lẽo.
Cả hành lang dài chỉ có một căn phòng ở cuối dãy, cô nhập mật mã, hệ thống an ninh tự động chụp lại ảnh cô để đối chiếu sau đó mở cửa. Bên trong là một phòng làm việc bình thường, không có gì khác biệt, Phụng Cơ đi đến một bức tường trống cạnh cửa sổ sát đất, cô đặt ngón tay cái của mình lên một vị trí bất kỳ trên tường, một âm anh "Ping!" vang lên, bức tường dịch chuyển, cô bước vào trong.
Một người phụ nữ quý phái đang ngồi trên chiếc ghế sofa dài thưởng thức món ăn do chính tay con gái làm, còn Phụng Nhã đứng kế bên đợi bà ăn xong rồi hỏi: "Mẹ, thấy thế nào?"
Nguyễn Long Tuyết gật đầu tấm tắc: "Nhã Nhã, con ngày càng tiến bộ."
"Có phải hơn hẳn Phụng Cơ không?"- Phụng Nhã vênh mặt.
"Sao con cứ mãi hơn thua mấy chuyện vớ vẩn như vậy chứ? Mấy nhiệm vụ mẹ giao con làm xong chưa?"
"Con đương nhiên giỏi hơn Phụng Cơ, mấy nhiệm vụ đó con chỉ trong một đêm làm hết."
Nguyễn Long Tuyết nhíu mày: "Con thích hơn thua với Phụng Cơ như vậy chi bằng mẹ điều nó đi chổ khác để con khỏi chướng mắt, bên Italy cũng đang cần người..."
"Đừng nha... cô ta phải ở lại đấu với con."- Phụng Nhã liền lên tiếng, sau đó ngồi xuống cạnh Nguyễn Long Tuyết nũng nịu: "Mẹ à, người ta muốn khẳng định thực lực cho mẹ thấy thôi mà..."
"Được rồi, bộ dáng như thế này để người ta thấy thì còn gì mặt mũi?"
"Sợ gì chứ, đâu có ai..."
"Sao lại không có ai?"- Phụng Cơ bước vào, lạnh nhạt nhìn qua Phụng Nhã, rồi nói với Nguyễn Long Tuyết: "Chủ thượng, cổ vật Ngọa Long bị tên Huy đánh cắp rồi bán cho một nhà thầu."
Nguyễn Long Tuyết nghe vậy thì đưa mắt ra hiệu Phụng Nhã đứng lên, cô ta ấm ức đứng cạnh bà. Bà chau mày suy nghĩ một chốc: "Tên đó sao rồi?"
"Thuộc hạ đã giải quyết."
"Bình cổ là món đồ quan trọng với ta, các con phải nhanh chóng tìm về bằng mọi giá."- Nguyễn Long Tuyết hít sâu một hơi, bà lại nghĩ đến quá khứ về cái bình đó rồi... "Phụng Cơ, ta có một nhiệm vụ mới muốn giao cho con và Phụng Nhã."