Tu La Tình Nhân

Chương 13: Đồng bọn thứ ba




"Các cậu hôm nay làm sao vậy? Thuộc hạ của tôi, ngay cả đánh mấy tên lính quèn của một gã côn đồ cũng không lại? Các cậu tham gia đặc huấn làm gì, làm thuộc hạ của tôi làm gì?"

Phụng Cơ tựa lưng vào xe bất mãn nhìn mấy người đang bị thương đầy mình trước mặt. Bọn họ chỉ biết cúi đầu, ngay cả trả lời cũng không dám, Phụng Cơ ban đầu có chút tức giận nhưng nhìn bộ dáng thê thảm của bọn họ, cô chỉ biết thở dài. Cô nhìn qua một phía nói: "Evan, cậu nói tôi nghe, nếu vừa rồi tôi không đến, cậu sẽ uống hết cả chai rượu đó? "

"Dạ... "- Evan không ngẩn đầu, nuốt một ngụm nước bọt rồi ra sức giải thích: "Phụng tỷ, em không còn lựa chọn nào khác, lúc đó rõ ràng Bold kia muốn ép thế hữu thượng, bọn em chết cũng không sao nhưng nếu để hữu thượng bị mất mặt thì đồng nghĩa là cả Kim Điêu Môn cũng không còn thể diện."

Mấy người đứng sau Evan cũng đồng loạt lên tiếng: "Đúng vậy, tổ chức nuôi thuộc hạ, thuộc hạ có nghĩa vụ liều mạng vì tổ chức."

Quang Sẹo từ đầu đến cuối đều im lặng đứng phía sau Phụng Cơ. Nhìn thấy mọi người đồng lòng như vậy cũng cảm thấy có chút phấn khích, thuộc hạ của ai hắn không biết nhưng thuộc hạ của Phụng tỷ chắc chắn phải là như vậy. Đang cảm thán lòng can đảm của anh em thì hắn nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của ai đó.

"Thể diện của Kim Điêu Môn từ khi nào đến phiên các cậu lo?"- Phụng Cơ nâng cao ngữ khí, có thể thấy cô càng ngày càng không vui, những người vừa rồi can đảm lên tiếng cũng bị loại khí thế này của cô đàn áp, không dám hó hé một câu. Phụng Cơ từng bước từng bước đi đến trước mặt bọn họ, lạnh lẽo nói từng chữ: "Các cậu là thuộc hạ của tôi, tổ chức hay chủ thượng chưa bao giờ nuôi các cậu một ngày nào cả. Nên quan tâm đến thể diện của Kim Điêu Môn là tôi, Phụng Nhã và Thiết Hạo chứ không phải đám lính lác các cậu, các cậu phải ghi nhớ một điều, các cậu là thuộc hạ của tôi, nhiệm vụ của các cậu chỉ là phục tùng mệnh lệnh của tôi và bảo vệ tốt bản thân của mình. "

Phụng Cơ nhìn thẳng vào Evan: "Còn cậu, đưa cậu đi đặc huấn thì cậu kêu la là không chịu đựng được, khăng khăng đòi làm hacker, cũng được có ích nên tôi đồng ý. Nhưng cho đến hôm nay tôi thật sự không ngờ được là cậu ngay cả não cũng không chịu lấy ra dùng, cậu thừa biết là thứ chứa trong cái chai đó không đơn thuần là rượu vậy mà còn dám uống."

Không ai lên tiếng, tất cả chỉ cúi đầu không dám cử động. Lần này e là Phụng tỷ giận rồi, chắc chắn hậu quả cho việc lần này sẽ không hề nhẹ, trước giờ Phụng tỷ nổi tiếng là công tư phân minh, là thuộc hạ của cô mà phạm sai lầm thì hình phạt còn nặng hơn người ngoài.

Bình tĩnh nhìn qua từng người một, bọn họ không dám nhìn cô, đang sợ sao? Mà họ sợ cái gì? Thứ mà cô muốn chưa bao giờ là sự sợ hãi của bọn họ.

"Ngẩn đầu lên, các cậu là nam nhi sao lại cúi đầu dễ dàng như vậy. Từ hôm nay, bắt buộc các cậu phải tham gia khóa đặc huấn lần hai, các cậu nằm trong danh sách thành viên kém nhất thì phải cùng những người mới huấn luyện. Nếu ai không đạt chẩn."- Cô ngừng lại, nhìn qua một lượt mấy người kia, nói từng chữ: "Cút khỏi Kim Điêu Môn. "

Tất cả đồng loạt ngẩn đầu, họ dường như không tin vào những gì mình nói mà sửng sốt nhìn cô. Phụng Cơ một ánh mắt cũng không nhìn tới, quay lưng đi một mạch tới chiếc xe đậu phía xa. Quang Sẹo vỗ vai khích lệ Evan rồi cũng quay đi theo cô.

Ba giờ sáng, ngày cuối mùa thu, thời tiết trở nên lạnh, tuyết bắt đầu rơi, chỉ trong một đêm toàn Paris đã nhuộm một màu trắng.

"Xin hỏi phải cô Cơ Cơ không? Chúng tôi gọi đến từ Trịnh Thị, chúc mừng cô, cô đã trúng tuyển vào tập đoàn, mời cô sáng bảy giờ đến bộ phận nhân sự nhận chức, xin chào. "

Âm thanh tít từ điện thoại tự động ngắt giọng nói của cô gái kia. Cô nằm trên giường nhắm mắt, không hề có bất kỳ động thái nào. Có điều ở bộ sofa phía xa đã có một dáng người đàn ông đang cầm trên tay một con dao, trong bóng tối không nhìn rõ diện mạo của hắn, chỉ nghe âm thanh nhẹ nhàng mà tà mị vang lên: "Bước chân vào Trịnh Thị được rồi, không tồi."

Phụng Cơ vẫn không mở mắt, hơi hé miệng phát ra giọng nói vô cùng tỉnh táo không chút nào giống vừa mới ngủ dậy: "Tôi nằm đây năm tiếng anh cũng ngồi đó năm tiếng, kiên nhẫn như vậy là đang chờ chết sao? "

Đèn đột nhiên được mở, cả căn phòng lớn đột ngột sáng lên. Thiết Hạo cầm trên tay con dao đi đến cạnh giường Phụng Cơ, từ trên cao nhìn xuống, hắn đưa hai tay ra: "Anh vốn định đợi em ngủ dậy ai ngờ khát nước, tiện thể thấy trên bàn có quá trời táo, định gọt ăn cho đỡ khát ai ngờ gọt mãi mà cuối cùng chỉ còn lại cái hạt, anh tức quá nên, nên... "

Phụng Cơ từ từ ngồi dậy tựa vào giường, ánh mắt sắt bén nhìn vào trái táo đang ở trên tay hắn rồi lại nhìn sang một đống vỏ trái cây đằng xa, khẽ chau mày: "Nên anh phá hoại hơn ba kí táo?"

Thiết Hạo cười xòa: "Không sao, anh mua đền lại cho em, táo New York chứ gì, vài bữa có qua đó thì anh mua là được, không cần nóng giận, không cần nóng giận ha. "

Phụng Cơ gật đầu, Thiết Hạo chớp chớp mắt, mặt cô nhóc này lúc nào cũng không biểu cảm như vậy thật là làm đối phương vô cùng áp lực, ít ra thì vui buồn hay giận cũng phải biểu hiện cho hắn biết chút ít để biết lời mình nói có đúng không chứ. Hắn thật ghét Tư Dĩnh, chết thì thôi đi còn để lại nguyên một tảng băng di động này, nếu là trước kia cô nhóc này mà như vầy thì có cho tiền hắn cũng không thèm kết giao với cô đâu.

Thiết Hạo cảm thấy bây giờ mình nên chuồn là tốt, ở đây thêm một phút chắc là bị đả kích tinh thần tiếp thôi.

Hắn vừa quay lưng định chuồn thì cảm giác sau gáy có gió lạnh lùa qua, một vật sắc nhọn với tốc độ xé gió bay đến thẳng hướng gáy hắn, Thiết Hạo cầm trái táo trong tay đặt lên gáy mình. Con dao nhỏ ngoan ngoãn ghim chặt trái táo, thậm chí mũi dao sâu đến độ Thiết Hạo phải cảm thán. Cũng may là con nhóc này không muốn lấy mạng người, nếu nó chỉ cấn dùng sức thêm xíu nữa thì thứ bị dao ghim trúng đơn giản là trái táo này rồi.

Thiết Hạo quay lại nhìn người đang như không có gì mà thong thả nâng ly nước lọc lên uống bên kia. Hắn tức giận nhưng so với tức giận thì sự kinh hồn còn hơn vạn lần, Thiết Hạo ai oán nhìn cô: "Phụng Cơ, em muốn lấy mạng anh sao? "

"Không có, tôi chỉ muốn hỏi một chút chuyện. "

Thiết Hạo đưa tay sờ gáy mình xem có mất miếng da nào không, nghe cô nói vậy thì hít sâu vào: "Mới hỏi thôi mà đã dọa người như vậy, lúc em giận lên thì sẽ thế nào, ây da, hỏi đi hỏi đi. "

Phụng Cơ đưa mắt nhìn Thiết Hạo khiến hắn dựng cả tóc gáy: "Anh muốn sang New York để mua táo cho tôi hay là đến mấy sòng bạc chợ đen kia?"

Thiết Hạo nuốt một ngụm nước bọt, quả nhiên vòng vèo một hồi thì nhóc con này cũng không bỏ qua.

Không đợi hắn lên tiếng, cô nói tiếp : "Chắc hẳn anh biết Bold tới gây sự ở Low Go Go, đánh thuộc hạ của tôi trọng thương. Anh biết chứ?"

Thiết Hạo nói: "Biết, thật ra anh... "

"Biết thì tốt rồi, anh có đi chơi bời thì cũng giữ kẽ một chút, lần này bị người khác tới tận chỗ đòi nợ, anh nói có phải mất mặt không? "

Thiết Hạo xuống nước: "Anh biết là anh có chơi quá chớn, nhưng mà, anh cũng là vì nhiệm vụ thôi, em không nhớ chủ thượng giao cho anh tên nghiện bài bạc mà, anh phải giả trang thành dân đánh bài mới tiếp cận được con mồi. Ai ngờ số thật đen đuổi mà, đánh tài ra xỉu đánh xỉu lại ra tài, chơi tiến lên bài cào cái nào cũng thua, đồng thời nợ tiền gã Bold kia, lúc đó tình thế nguy cấp anh chỉ kịp đem theo cái mạng quèn của con mồi bỏ đi thôi. "

Nói rồi Thiết Hạo cố gắng quan sát vẻ mặt của cô, nhưng thật thất vọng, chả tìm được chút cảm xúc nào.

Phụng Cơ kiên nhẫn nghe Thiết Hạo giải thích, thi thoảng cô nhìn đồng hồ, trời sắp sáng rồi, cô còn phải chuẩn bị đi đến Trịnh Thị nữa, cùng cái tên dở hơi này dây dưa ở đây cũng không có ích lợi gì.

"Thôi được rồi, anh đi đi. "

Thiết Hạo mở to hai mắt nhìn cô: "Em cho anh đi thật sao?"

Thật chứ? Hắn hại cô cả đêm chỉ nằm chứ không chợp mắt được, hại thuộc hạ của cô bị thương đầy người, hại cô đắc tội Bold rồi sắp tới chắc chắn 0c sẽ phải chịu phạt. Hại nhiều vậy mà cô tha cho hắn? Con nhóc này tu hồi nào vậy? Sao tự nhiên dễ dàng vậy chứ?

Phụng Cơ rất kiên nhẫn gật đầu một cái. Thiết Hạo như được ban sống, cẩn thận lui từng bước cho tới khi ra cửa thì quay người xoắn chân chạy.

Thiết Hạo đâu biết, lý do cô không động thủ là... vết thương ở chân bắt đầu ứa máu, miệng vết thương không khép lại mà còn bị nhiễm trùng, cô lấy tấm chăn ra nhìn vào đùi mình, trên làn da trắng mịn kia có một miếng băng trắng, mà máu đã sớm nhuộm đỏ tất cả.

Nếu không phải vì vết thương thì Phụng Cơ sẽ đạp cho tên Thiết Hạo đó vài cái.