Đại viện Cố gia.
Sau khi Cố Thiên Mệnh trở về Cố gia, liền sắp xếp Yến Hàn ở trong trạch viện của mình, không phép cho hắn đi lung tung.
Mà Cố Thiên Mệnh thì nghe theo lệnh của ông cụ Cố, đến đại viện.
Trong đại viện, ông cụ Cố thâm trầm ngồi trên một cái ghế cổ màu đen, Cố Ưu Mặc vẫn làm bạn với xe lăn, ngồi phía bên trái ông cụ.
Xung quanh yên tĩnh không người, phảng phất tất thảy đều có vẻ an tĩnh như vậy.
“Ông nội, nhị thúc”, đối với hai người trước mắt, Cố Thiên Mệnh cực kỳ cung kính, khom người ôm quyền nói.
Nhìn thấy Cố Thiên Mệnh bình yên vô sự, nghe thấy tiếng chào hỏi của hắn, khuôn mặt ông cụ Cố dịu dàng hơn vài phần:“Thằng nhóc thối, trở về là tốt rồi”.
Nhìn mái tọc bạc phơ cùng nếp nhăn trên mặt ông cụ Cố, tâm tình vững vàng như bàn thạch của Cố Thiên Mệnh cũng khẽ rung động vài phần.
“Thiên Mệnh, cháu biến mất khỏi kinh thành một tháng, ta cùng ông nội vì không muốn người khác chú ý đến, liền tuyên bố với bên ngoài đem cháu nhốt lại, tiểu tử cháu đừng nói lỡ miệng đó”.
Trên gò má cao ngạo của Cố Ưu Mặc lộ ra một tia cưng chiều, ông ấy khẽ nhắc nhở Cố Thiên Mệnh.
“Vâng, nhị thúc, Thiên Mệnh hiểu rồi”, Cố Thiên Mệnh gật đầu đáp, đáy lòng có một dòng ấm áp chảy qua.
Vì không muốn để một số người có tâm tư bất chính để ý, đương nhiên phải tìm một lý do hợp lý về việc Cố Thiên Mệnh biến mất một tháng qua.
Dù Cố Thiên Mệnh có vô dụng đến mấy thì hắn cũng là con cháu của Cố gia, khó tránh khỏi có một số người nhìn hắn không thuận mắt.
Qua một hồi, ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc chăm chú nhìn vào Cố Thiên Mệnh, tựa hồ muốn lột tr@n hắn để nhìn xem có gì thay đổi không.
“Tiểu từ thối...!cháu đi đâu, có thu hoạch gì không?”, ông cụ Cố trầm trâm trong chốc lát, cuối cùng cũng không cách nào tránh khỏi đề tài khiến người ta cảm thấy nặng nề này.
Cố Ưu Mặc đối với việc này tựa hồ cực kỳ có hứng thú, thân thể tàn tạ của ông ấy ngồi trên xe lăn không nhịn được khẽ run rẩy, hai tròng mắt như sao nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh ung dung thản nhiên, nội tâm thầm đưa ra quyết định, sau đó ngẩng đầu nhìn ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc, ra vẻ xấu hổ nói:“Ông nội, nhị thúc, thật sự xin lỗi, con vẫn giống như trước kia, không có chút tiến bộ nào”.
Nói xong, Cố Thiên Mệnh chầm chậm cúi đầu, phảng phất bởi vì mình phụ kỳ vọng của trưởng bối mà dằn vặt tự trách.
“Ai...”, nghe vậy, ông cụ Cố dường như đã đoán trước được kết quả như vậy, chỉ là khẽ thở dài, đi tới trước người Cố Thiên Mệnh, vỗ vai hắn an ủi:“Không sao, không cần tự trách, chúng ta từ từ nghĩ cách”.
Ánh mắt mong chờ của Cố Ưu Mặc sau khi nghe câu trả lời của Cố Thiên Mệnh cũng dần ảm đạm, ngón tay vốn run rẩy kích động bây giờ cũng không cách nào cử động được nữa.
Cố Thiên Mệnh tự có cách ẩn giấu tu vi của mình, nếu hắn không tự để lộ ra, e rằng không ai có thể thấy rõ sự sâu nông của hắn.
Bởi vậy, trong mắt ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh vẫn chỉ là một người bình thường không có tu vi.
Bọn họ chỉ hy vọng Cố Thiên Mệnh có thể đả thông kinh mạch, bước vào con đường tu hành.
Chỉ đáng tiếc, càng hi vọng thì càng thất vọng.
Có điều mặc dù như vậy, bọn họ cũng không có chút trách cứ Cố Thiên Mệnh, chỉ là sắc mặt có chút bi thương mà thôi.
Vốn dĩ bọn họ còn hi vọng Cố Thiên Mệnh đi vào trong Kiếm Khư, tìm được chút cơ duyên tu hành, nếu như hắn có thể ngưng tụ huyền khí, cho dù thiên phú kém cỏi cỡ nào, bọn họ cũng sẽ đốc hết tất cả những gì mình có để bồi dưỡng Cố Thiên Mệnh thành tài.
Nhưng mà, giờ phút này ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc đều không khỏi toát ra một tia bi thương, cảm giác như trăng trong nước, rất khó thay đổi.
Cố gia đời đời anh hùng, từ ông cụ Cố đến hai người huynh trưởng đã chết của Cố Ưu Mặc, họ đều là nhân kiệt.
Nhưng duy nhất chỉ có Cố Thiên Mệnh, cho dù dùng tất cả mọi biện pháp cũng không thể thay đổi thể chất của hắn.
“Chẳng lẽ...!trời, muốn diệt Cố gia ta?”, ông cụ Cố nhìn lên bầu trời, đôi môi khô nứt chầm chậm trắng bệch, nội tâm buồn rầu, thê lương vô tận.
Hô hấp của Cố Ưu Mặc cũng dần trầm xuống, con ngươi ảm đạm vô thần, sau đó trầm giọng nói với Cố Thiên Mệnh:“Nếu đã như vậy, cháu cứ chuẩn bị thật tốt đi.
Qua hai ngày nữa chính là ngày kết thân cùng Lý gia rồi”.
Cố Thiên Mệnh nghe được sự thay đổi trong lời nói của Cố Ưu Mặc, nội tâm cũng buồn rầu, không biết nên mở miệng phản kháng như thế như thế nào.
“Thằng nhóc này, yên tâm đi, việc này trước đây đã được quân thượng đồng ý, đến lúc đó Lý gia sẽ không làm khó cháu, nếu như...”, Cố Ưu Mặc dường như không đành lòng liếc nhìn Cố Thiên Mệnh, sau đó rất nhanh nhìn về phía hư không vô tận phía trước, nặng nề nói:“Nếu như...!nếu như thật sự có người làm khó cháu, thì...!...!cháu cứ đánh lại họ giống như trước đây, chỉ cần ta và ông nội cháu còn sống, cháu cứ làm những gì mình thích, không cần sợ”.
Lời nói của Cố Ưu Mặc nhỏ dần nhỏ dần, nhưng lại như hòa vào trong lòng Cố Thiên Mệnh, giống như ngọn lửa diêm vương đang thiêu đốt đến trời xanh, không cách nào bình tĩnh được..