Tu La Kiếm Thần

Chương 55: 55: Nếu Sống Được Như Hắn Ta Kiếp Này Cũng Đáng Rồi





Vốn dĩ đối mặt với đám người hung hãn nhà họ Tôn, Ninh gia đã chuẩn bị tinh thần cá chết lưới rách, ai ngờ lại xuất hiện tình huống như vậy, không biết nên mừng hay lo.

“Nếu Ninh gia ta vừa rồi có thái độ không tốt.

Có lẽ kết cục sẽ giống như Tôn gia!”, rất nhiều người thầm cảm thấy may mắn về sự quyết định của Ninh Hải, nhịn không được lau mồ hôi lạnh.

Lúc này, bên tai mọi người dường như vẫn còn vang lên những lời Cố Thiên Mệnh nói trước đó: cho dù là hoàng thân quốc thích cũng không dám nói cắt đứt tứ chi của bổn công tử...!
Thì ra, tất cả những gì hắn vừa nói đều là sự thật.

Bởi vì hắn họ Cố, là họ Cố của Cố gia.

Nghe đồn tiểu công tử Cố gia rất phách lối, mặc dù như vậy hắn vẫn sống sót đến ngày hôm nay, chính bởi vì hắn là công tử của Cố gia, cháu ruột của ông cụ Cố.

“Nếu sống được như hắn ta, kiếp này cũng đáng rồi”.


Trong đám người, không biết ai nói ra những lời này, phá vỡ bầu không khí vốn đang yên tĩnh.

Đáng tiếc, Thiên Phong quốc chỉ có một Cố gia, cũng chỉ có một Cố Thiên Mệnh.

...!
Kinh thành, phồn hoa như mộng, là nơi vô số người khao khát.

Ở đây, có rượu ngon gái đẹp, mang theo vô vàn giấc mơ của đệ tử Hàn môn.

Thế nhưng, mộng vẫn chỉ là mộng, nước kinh thành như vực sâu không thấy đáy, một khi không để ý sẽ bị rơi xuống, vạn kiếp bất phúc.

Ở kinh thành lưu truyền một câu nói kinh điển, đó chính là: Nguyện đắc tội quyền quý, chớ chọc giận Cố thiếu gia.

Bởi vì nếu có lỡ đắc đội quý nhân quyền quý có lẽ còn có thể cứu vãn, nhưng nếu như không cẩn thận chọc phải Cố gia Cố công tử, đó chính là tai họa vô tận.

Kinh thành Thiên phong quốc, vẫn náo nhiệt như cũ, không ai chú ý đến công tử áo bào trắng và nam tử áo đen cưỡi ngựa đi cùng.

Công tử kia đương nhiên là Cố Thiên Mệnh, còn nam tử là Yến Hàn.

“Nhiều năm qua rồi...!rất lâu...!rất lâu rồi không nhìn thấy cảnh phố xá nhộn nhịp này”, Yến Hàn nhìn bốn phía, tựa như có chút hoài niệm thì thào nói nhỏ.

Hắn bị giam trong Kiếm Khư trăm năm, mặc dù tu luyện thể oan hồn, nhưng không cách nào rời đi, ngày ngày cô tịch.

Bây giờ, Yến Hàn nhìn cảnh đường phố phồn hoa, phảng phất như nhìn thấy mình hồi còn trẻ của trăm năm trước.


Chỉ đáng tiếc, thời gian như qua nhanh như bóng câu qua khe cửa, vụt qua hư không, khó tìm lại.

“Con đường của ngươi, chỉ vừa mới bắt đầu thôi”, Cố Thiên Mệnh cảm nhận được tâm tư của Yến Hàn có biến đổi, không khỏi quay đầu nhẹ nhàng nói với hắn.

“Vâng”, Yến Hàn nặng nề gật đầu.

Nếu là trước kia, Yến Hàn vẫn luôn sống không có mục đích, mà hiện tại không giống trước kia, hắn ta gặp được Cố Thiên Mệnh, có thể bước vào con đường tu đạo kỳ diệu.

Không bao lâu sau, Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn đã đến Cố gia.

Cố gia, thế gia trấn quốc của Thiên Phong quốc, sừng sững ở khu vực phồn hoa nhất kinh thành, diện tích rộng lớn, uy nghiêm bễ nghễ.

“Xin dừng bước”, người gác cổng nhìn về phía Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn đang đi đến, trầm giọng nói.

Có điều, một giây sau, hộ về liền nhìn thấy rõ bộ mặt Cố Thiên Mệnh, sau đó kinh ngạc hét lớn:“Công tử, là công tử đã trở lại”.

“Được rồi, bổn công tử tự mình đi vào, các ngươi làm tốt việc của mình đi”, Cố Thiên Mệnh nhìn đám hộ vệ kích động ở cửa, đôi mắt lạnh nhạt trở nên ôn hòa hơn.


“Vâng, công tử”, đám hộ vệ đột nhiên chấn động, ưỡn ngực đồng thanh hô lên.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh đưa hai con ngựa cho hộ vệ gác cửa xử lý, liền dẫn theo Yến Hàn bước vào cửa Cố gia.

Lúc này, ngay khi Cố Thiên Mệnh vừa bước vào cổng Cố gia, sâu trong đại viên, ông cụ Cố liền nhận được tin tức.

Ông cụ Cố nghe tin Cố Thiên Mệnh bình yên vô sự trở về, chòm râu không nhịn được khẽ rung động, sắc mặt lo lắng trong nháy mắt trở nên mừng rỡ, sau đó thấp giọng cười mắng:“Thằng nhóc này, cuối cùng cũng trở về rồi, còn không lăn về đây, lão phu còn ính cho đại quân đi bắt nó về”.

Trong lời nói của ông cụ Cố tuy rằng đều là ý trách cứ nhưng đôi mắt đục ngầu của ông lại không có nửa điểm giận dữ, chỉ có yêu chiều cùng vui mừng hết mực.

Theo như câu cửa miệng ông cụ Cố vẫn nói: Chúng ta đều là đại trượng phu, không có tình cảm.

Cùng lúc đó, trong một viện tử yên tĩnh, Cố Ưu Mặc ngồi trên xe lăn nhắm mắt nghỉ ngơi cũng chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng lạnh lùng của ông ta cong lên, lẩm bẩm nói:“Thằng nhóc khốn này, thật sự làm lão phu nhọc lòng mà, về là tốt rồi...”.