Tu La Kiếm Thần

Chương 30: Chương 30





“Ông nội, có khách tới, sao người vẫn còn ngơ ngác ở đó thế? Đúng thật là”.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên, đằng sau hậu viện có một cô nương chạy tới.
Ông lão nghe thấy tiếng thì vẫn ngồi yên không hề cử động, cũng chẳng ngẩng đầu lên, tiếp tục vùi đầu trong góc tường lẳng lặng mài thanh kim loại nặng trong tay.

Như thể trên đời này chẳng có thứ gì liên quan tới ông ta, chỉ có hắc thiết trong tay mới là quan trọng nhất.
Mặt mũi cô nương hơi vàng, ngũ quan cũng không mấy xinh xắn nhưng lại sở hữu khí chất khiến con người ta không dám khinh thường.
“Công tử, cho hỏi người cần cái gì?”, cô nương mặc bố y màu trắng, vội vàng đi tới chỗ Cố Thiên Mệnh, mỉm cười nói.
Cố Thiên Mệnh lẳng lặng quan sát cô nương và ông lão kỳ quái trước mặt, gương mặt hắn lạnh lùng và thản nhiên nói: "Lên cho ta rượu và vài món ăn, ta muốn nghỉ lại một đêm nữa, không biết có được chăng?”

“Tất nhiên là được rồi, công tử ngồi chờ một lát, ta đi chuẩn bị rượu và thức ăn cho người, thuận tiện quét dọn một gian phòng thượng hạn để ngủ lại”, cô nương cười khẽ đáp lời, đôi mắt sáng ngời khẽ híp lại.
Cố Thiên Mệnh gật đầu, chậm rãi ngồi xuống bàn.
Âm cao âm thấp, dường như ông lão kia đã bước vào trạng thái quên mình, tốc độ mài thiết trong tay ông ta mang tới một cảm giác thú vị không thể nói thành lời.

Với việc này, Cố Thiên Mệnh cảm thấy mình không thể nhìn thấu, chỉ lặng lẽ quan sát từng hành động của ông ta.
Chỉ một lát sau, cô nương kia đã mang rượu và thức ăn lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ và ánh mắt quan sát ông lão kia mài thiết: "Công tử, rượu và thức ăn không phải loại thượng hạng gì, công tử lượng thứ cho, dùng thong thả nhé”,
“Cảm ơn cô nương”, Cố Thiên Mệnh vẫn giữ trạng thái và vẻ mặt lạnh lùng, khẽ gật đầu.
Với lượng kiến thức rộng lớn của Cố Thiên Mệnh, tất nhiên hắn biết rượu và thức ăn này là sạch sẽ, vì thế hắn cũng khá yên tâm bắt đầu dùng bữa.
Chẳng mấy chốc, sắc trời đã dần tối, cô nương trong tửu lâu đã sắp xếp một căn phòng sạch sẽ, mời Cố Thiên Mệnh vào.
Tất nhiên Cố Thiên Mệnh sẽ không ăn chực, hắn trực tiếp đưa cho cô nương kia mười lượng bạc, khiến nàng ta càng thêm vui vẻ, nụ cười bên khóe miệng sắp lan đến mang tai.
Nhận bạc, cô nương vô cùng nhiệt tình nói rất nhiều điều với Cố Thiên Mệnh.
Tất nhiên, Cố Thiên Mệnh cũng đã biết tên của nàng ta, Ôn Nhược Mai chính là tên của cô nương trong tửu lâu.

Ông lão đang mài thiết kia là ông nội của Ôn Nhược Mai.


Theo Ôn Nhược Mai nói, nàng ta và ông nội sống nương tựa lẫn nhau, mười năm trước đã lưu lạc đến trấn Trần Sa, bèn sửa sang lại tửu lâu này để mưu sinh.
Tuy trấn Trần Sa không có ai định cư, nhưng cũng có người thường xuyên lui tới.

Dù sao trấn Trần Sa này cũng rất gần Kiếm Khư, có rất nhiều người khao khát muốn có được chút cơ duyên từ Kiếm Khư.
Vì thế, Ôn Nhược Mai bèn mở tửu lâu nhỏ này trong trấn, thỉnh thoảng kiếm được một ít bạc cũng đủ để nàng ta với ông nội lấp bụng.
Trò chuyện hàn huyên đôi câu thì Cố Thiên Mệnh không còn hứng thú nữa, xoay người vào phòng, đóng kỹ cửa và cửa sổ.
“Nơi này… Đúng là thú vị”, Cố Thiên Mệnh ngồi xếp bằng trên giường, khóe miệng nở một nụ cười bí ẩn rồi dẫn khí vào mạch, chuẩn bị thật tốt trước khi tiến vào Kiếm Khư.
Một hít một thở, huyền khí chậm rãi chạy dọc theo kinh mạch của Cố Thiên Mệnh đi khắp cơ thể.
Dần dần, khí thế trên người Cố Thiên Mệnh ngày càng mạnh.
Ầm!
Một tiếng kêu r3n chỉ đủ để Cố Thiên Mệnh nghe thấy vang lên, hai mắt khép hờ của hắn chợt mở ra, thở dài một hơi: "Chững lại suốt nhiều ngày, cuối cùng cũng bước lên cảnh giới Nhân Huyền trung kỳ một lần nữa”.

Cố Thiên Mệnh siết chặt nắm đấm, cảm thấy sức mạnh của mình đã tăng hơn trước mấy lần, cũng ngày càng có niềm tin để tiến vào Kiếm Khư.
Một đêm không ai nói chuyện, yên tĩnh đến cùng cực.
Mở mắt ra khi sắc trời vẫn còn mờ ảo, Cố Thiên Mệnh đã xuống lầu chào hỏi Ôn Nhược Mai: "Ôn cô nương, cảm ơn hôm qua đã chiêu đãi!”
Nhìn Cố Thiên Mệnh đi từng bước ra cửa, Ôn Nhược Mai giật mình chớp chớp hai mắt, khẽ cười nói: "Công tử đi thong thả, có cơ hội xin hãy ghé lại chiếu cố việc làm ăn của tiệm nhỏ này nhé”.
Cố Thiên Mệnh khẽ gật đầu xem như đáp lời, sau đó bèn ra khỏi cửa tửu lâu, để lại một bóng lưng đầy kiêu ngạo lạnh lùng.
Khi Cố Thiên Mệnh vừa ra cửa thì ông lão vẫn cặm cụi mài thiết trong góc tường chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh.
Con ngươi trống rỗng và tịch mịch của ông lão vội vàng liếc nhìn bóng lưng của Cố Thiên Mệnh một cái rồi lại cúi xuống, tiếp tục mài hắc thiết trong tay mình..