Tu La Kiếm Thần

Chương 281: 281: Cơ Duyên Bái Sư





Hàn Ngụy ngoảnh đầu nhìn Cố Thiên Mệnh, ý trong mắt có lẽ đang hỏi ông già điên khùng này là ai vậy.

“Theo ông ấy”, Cố Thiên Mệnh liếc ông lão điên một cái, nhắc nhở Hàn Ngụy, cũng không nói thêm gì nhiều.

Hàn Ngụy nhìn Cố Thiên Mệnh thật sâu, hít một hơi như muốn lấy lại bình tĩnh, sau đó nói với ông lão điên bên cạnh: “Vài ngày nữa, ta sẽ mang cho ông tất cả rượu ngon trong nhà”.

"Thật sao?", đôi mắt đục ngầu của ông lão điên lóe lên một tia sáng rỡ, dường như có chút mong chờ mà liếm môi.

“Ừm”, Hàn Ngụy khẽ gật đầu.

“Ơ, sao ngươi chỉ có một tay?”, nghe Hàn Ngụy nói mấy ngày nữa sẽ mang rượu đến cho mình, ông lão điên có chút nhiệt tình đi tới vài bước, nhìn chòng chọc tay áo bên trái trống không của hắn ta, gãi đầu hỏi nghi ngờ.

“Chặt rồi”, trải qua một tràng ác mộng, Hàn Ngụy hiện tại tiếc chữ như vàng, nếu như muốn hắn ta trở về lúc đó, e rằng còn khó hơn lên trời.

Không còn cách nào khác, con người luôn cần trưởng thành.

Chỉ là cái giá mà Hàn Ngụy đánh đổi hơi lớn mà thôi.


Nhưng đây cũng có thể là cơ hội quý giá nhất của Hàn Ngụy giúp hắn sẽ không trải qua những tháng ngày ngây ngô dại dột nữa.

“Chặt rồi? Tại sao?", ông lão điên nghiêng đầu, đôi môi nứt nẻ lầu bầu, tò mò hỏi.

Vì Hàn Ngụy đã hứa cho rất nhiều rượu nên nên khiến ông ta khá hứng thú.

“Rút kiếm giết người”, Hàn Ngụy bình thản đáp.

"Kiếm?", ông lão điên nghe xong trong lòng liền dâng lên một trận kích động, buột miệng hỏi: "Chỉ vì rút kiếm mà chặt đứt tay mình? Ngươi yếu như vậy, có muốn ta dạy ngươi không?”
Nghe được lời này, Cố Thiên Mệnh người nãy giờ vẫn trầm mặc không nói không khỏi quay đầu lại nhìn ông lão điên.

“Ông biết dùng kiếm?”, Hàn Ngụy nheo đôi mắt, nghiêm giọng chất vấn.

"Không biết”, ông lão điên trực tiếp lắc đầu, sau đó bưng vò rượu trong ngực lên uống một ngụm.

“Vậy ông dạy ta cái gì?", Hàn Ngụy lạnh nhạt hỏi.

“Hì hì… ta dạy uống rượu”, ông lão điên nghe được Hàn Ngụy hỏi như vậy liền cúi đầu nhìn rượu ngon trong ngực, cười nhe răng.

Ông ta lại không kìm được tiếp tục tự mình thưởng rượu, mặc kệ sự tồn tại của những người khác.

Nhìn dáng vẻ điên khùng này của ông ta, Hàn Ngụy cũng lười phải trả lời mà quay đầu nhìn Cố Thiên Mệnh, hít sâu một hơi: "Ta muốn tu luyện trở nên mạnh mẽ hơn”.

Sau vài tháng sống trong địa ngục, Hàn Ngụy đã thực sự lột xác.

Hắn không còn muốn rong chơi lêu lổng nữa, mà dốc lòng tu luyện để mạnh hơn, như vậy mới có thể đứng vững trong thế giới tàn khốc này.

“Tiểu Ngụy, đi theo ông ấy là cơ duyên của ngươi”.

Cố Thiên Mệnh vừa nghe nói ông lão điên muốn chỉ dạy Hàn Ngụy, điều này thực sự khiến hắn phải ngạc nhiên một lúc.

Phải biết rằng ông lão điên là một sự tồn tại mà ngay cả linh hồn của hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, lai lịch của ông ta chắc chắn không nhỏ.


"Đi theo ông ta? Một lão ăn mày?”, Hàn Ngụy nhíu mày, ngoái đầu nhìn chăm chú ông lão điên đang thưởng thức rượu kia, không tài nào lý giải nổi.

“Tin ta, liền nghe theo ta.

Có một số việc, sau này ngươi sẽ hiểu”, Cố Thiên Mệnh không muốn giải thích nhiều, bởi cho dù hắn nói ra cũng không ích lợi gì, ngược lại còn khiến ông lão điên thay đổi ý định, hãy cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.

Lồng ngực Hàn Ngụy chùng xuống, đáp: “Được, ta tin huynh”.

Nhìn ống tay trái trống rỗng của Hàn Ngụy, Cố Thiên Mệnh thầm thở dài.

Xương thịt đã đứt, kinh mạch bị tổn hại, đã không còn khả năng khôi phục lại nữa.

Có lẽ đây là tạo hóa của Hàn Ngụy! Coi như đó là một cái giá phải trả cho sự lột xác tôi luyện của hắn!
“Đệ tử Hàn Ngụy bái kiến sư phụ!”
Hàn Ngụy vẫn rất tin tưởng vào Cố Thiên Mệnh, hắn ta trực tiếp từ bỏ tất cả thân phận và khúc mắc trong lòng, quỳ hai gối về phía ông lão điên rồi dập đầu.

Nếu Cố Thiên Mệnh đã muốn hắn đi theo ông ta, vậy nhất định phải có lý do.

Bởi vậy Hàn Ngụy dứt khoát bái sư.

Bởi vì hắn ta muốn trở nên mạnh mẽ! Không thể chờ đợi mà muốn tu hành ngay lập tức.


“Ngươi là ai?”, ông lão điên ngây ngốc hỏi lại, phỏng chừng đã quên béng cuộc đối thoại lúc trước với Hàn Ngụy rồi.

“Bẩm sư tôn, đệ tử tên là Hàn Ngụy”.

Hàn Ngụy cực kỳ cung kính trả lời.

“Ngươi có uống rượu không?”, ông lão điên gãi gãi đầu, hạ mi nhìn vò rỗng xung quanh, hỏi Hàn Ngụy đang quỳ hai gối dưới đất.

“Có ạ, ngày mai đệ tử sẽ mang rượu ngon tới cho sư tôn”, Hàn Ngụy nghiến răng đáp, tin chắc Cố Thiên Mệnh sẽ không lại lừa gạt mình nữa, chỉ đành cưỡng ép bản thân duy trì tôn kính đối với ông lão điên trước mắt.

“Hì hì… được”, ông lão điên cười khà khà đầy chờ mong.

Nhìn một màn này, Cố Thiên Mệnh liền biết sợi dây duyên phận giữa ông lão điên và Hàn Ngụy đã được kết nối, tương lai thế nào còn phải tùy thuộc vào cơ duyên của hắn ta rồi.

Huống hồ còn có Cố Thiên Mệnh ở bên cạnh trông chừng, sẽ không để Hàn Ngụy lầm đường lạc lối.

“Tiểu Ngụy, ngày nào đó ngươi sẽ hiểu ra thôi”..