272: Ông Tên Là Thanh Phong
Từng đạo âm thanh nuốt nước miếng truyền khắp mấy vạn đại quân, khó có thể khống chế vẻ khiếp sợ trong lòng mình.
Cố Ưu Mặc cùng một đám tướng lĩnh Huyết Xích quân, cũng là ngây ngốc hồi lâu, mới chậm rãi khôi phục chút bình tĩnh.
Vừa rồi tinh thần ông lão điên có chút kì lạ, giống như bởi vì nguyên nhân của Cố Thiên Mệnh, ông ta mới không thật sự lâm vào trạng thái điên cuồng, đối với việc này, Cố Ưu Mặc cùng đám tướng lĩnh đều không có ý định đi hỏi thăm, bởi vì nhân vật như lão già điên này chắc chắn là một tuyệt thế cường giả, không phải người bọn họ có thể dò xét.
“Truyền lệnh! Đại quân vào thành, khống chế thành Ngọc Cốt”.
Cố Ưu Mặc mặc dù trong lòng vô cùng kinh hãi, nhưng vẫn không quên trách nhiệm cùng thân phận của mình, vội vàng hạ lệnh nói.
Chúng tướng lĩnh giật mình trong chốc lát, mới ấp úng gật đầu lĩnh mệnh nói: “Vâng!”
Vì thế, dưới sự dẫn dắt của một đám tướng lĩnh, vạn đại quân chậm rãi bước vào thành Ngọc Cốt.
Bầu không khí đại quân vào thành quỷ dị đến cực điểm, hoàn toàn không có loại ý chí bá đạo bốc lên, sĩ khí càng mờ ảo không biết đã bay đến đâu.
Trong đầu mọi người đang không ngừng phát lại cảnh ông lão điên một quyền đán chết Văn Nhân Ngọc Lương, cùng với cảnh làm sập một nửa tòa thành.
“Đi thôi, chúng ta vào trong thành mua rượu”.
Cố Thiên Mệnh đi theo một bên đại quân, nói với ông lão điên bên cạnh.
“Hắc hắc...!mua rượu uống”.
Ông ta li3m li3m đôi môi khô nứt nẻ của mình, gót chân trần lảo đảo đi theo bên cạnh Cố Thiên Mệnh.
Bao gồm cả Cố Ưu Mặc và vô số người, đều khó có thể tin tưởng thành Ngọc Cốt cứ thế dễ dàng dành được, thật giống như đang nằm mơ vậy.
Thật sự có chút làm cho người ta không cách nào bình tĩnh.
Quan trọng nhất là, khi nghe Văn Nhân Ngọc Lương hiện thân ở đây, tất cả mọi người đều có cảm giác phải chết không phải nghi ngờ, nhưng mà, ông lão điên lại một quyền đem tất cả mọi chuyện kết thúc, như mộng như ảo.
Bước vào thành Ngọc Cốt, Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên trực tiếp đi vào một tiểu lâu lớn, cho ông ta uống thỏa thích, trực tiếp uống cho đến khi màn đêm buông xuống.
Trước khi đi, ông lão điên mỗi tay còn cầm một vò rượu ngon, trên mặt có chút choáng váng, thoạt nhìn có vẻ thoải mái đến cực điểm.
Sau khi trở lại quân doanh, Cố Thiên Mệnh sắp xếp cho ông lão điên ở trong phòng mình.
Bởi vì nhiều nguyên nhân, hắn cũng không yên tâm để ông ta đi lang thang chung quanh.
Nếu ông ta lại điên một lần nữa, hậu quả gây ra sẽ nghiêm trọng hơn.
“Hắc hắc...!rượu...”, ông lão điên nhìn hai vò rượu đang cầm trong ngực, giống như một đứa trẻ vô ưu vô lo nhếch miệng cười, cực kỳ thỏa mãn.
Lúc này, cửa doanh trướng xuất hiện một tiếng bước chân, Cố Thiên Mệnh chậm rãi nhìn ra ngoài, thấy Cố Ưu Mặc cùng đám tướng lĩnh Huyết Xích quân bước vào.
Cố Ưu Mặc nhìn thoáng qua Cố Thiên Mệnh thật sâu, sau đó liền đem theo chúng tướng lĩnh trực tiếp đi tới trước người lão già điên, chậm rãi khom người xuống, cung kính không thôi nói: “Vãn bối mang theo tướng sĩ dưới trướng, bái kiến tiền bối”.
“Bái kiến tiền bối!”
Chúng tướng lĩnh cũng phụ họa theo, khom người hành lễ, trên trán dường như đều có một tầng mồ hôi lạnh, tựa hồ rất sợ hãi.
Một lát sau, ông lão điên mới tùy ý liếc mắt nhìn đám người Cố Ưu Mặc một cái, sau đó một câu cũng không nói, tiếp tục uống rượu.
Thoạt nhìn không có chút hứng thú với đám người Cố Ưu Mặc.
Cố Thiên Mệnh thấy vậy, không khỏi khẽ cười lắc đầu, sau đó đi đến bên cạnh Cố Ưu Mặc, nhỏ giọng nói: “Nhị thúc, không cần lo lắng, có cháu ở đây.
Mọi người ra ngoài trước đi”.
Cố Ưu Mặc dẫn đám tướng lĩnh đên bái kiến, hi vọng ông lão điên đừng ghi hận bọn họ, cũng lo lắng Cố Thiên Mệnh ở cùng ông ta sẽ xảy ra chuyện.
Nghe Cố Thiên Mệnh nói lời này, lại nhìn ông lão điên không để ý đến mình, Cố Ưu Mặc cũng đành phải đem tâm tư trong lòng đè nén xuống, nặng nề gật đầu trả lời: “Được, vậy cháu tiếp đón tiền bối cẩn thận, có gì cần thì cứ nói”.
“Vâng ạ”, Cố Thiên Mệnh trả lời.
Sau đó, Cố Ưu Mặc chỉ có thể mang theo thần sắc ngưng trọng cùng các tướng lĩnh trời khỏi doanh trướng của Cố Thiên Mệnh.
Ông lão điên vẫn như cũ ôm bình rượu khư khư như một người ăn mày, rất nhanh, 2 vò rượu ngon trong ngực ông ta liền trống rỗng.
“Hết rượu...”.
ông lão điên dường như có chút mất hứng đem bình rượu tiện tay ném xuống đất, sau đó chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, lại nhìn thoáng qua Kinh Hồng kiếm đặt bên cạnh Cố Thiên Mệnh, nghiêng đầu ngơ ngác nói: “Ngươi là ai?”
“Cố Thiên Mệnh”, Cố Thiên Mệnh hơi sửng sốt, khẽ cười, kiên nhẫn trả lời.
“Vậy ta là ai”, ông lão điên trầm ngâm trong chốc lát.
Ngay sau đó lại si ngốc hỏi tiếp.
“Ông tên là Thanh Phong”, Cố Thiên Mệnh nói.
“Ta là Thanh Phong”, ông lão điên chớp chớp vài cái đôi mắt đục ngầu, chậm rãi nhếch miệng cười, lẩm bẩm: “Hắc hắc...!ta tên là Thanh Phong, ta nhớ rồi”.
Cố Thiên Mệnh nhìn bộ dáng ngây ngô của ông ta, sâu trong ánh mắt không khỏi hiện lên một tia sắc bén..
Nhân vật như ông lão điên này, giơ tay nhấc chân là có thể phế bỏ một cường giả Địa Huyền hậu kỳ, trên Bách Quốc Chi Địa, nào ai có thể làm cho ông ta quên hết mọi chuyện, ngay cả mình là ai cũng không nhớ.
Nước ở Bách Quốc Chi Địa, có lẽ còn sâu hơn trong suy nghĩ của Cố Thiên Mệnh.
“Ba vò trần đàm trăm năm, ngươi nói, có đúng không?”, không lâu sau, ông lão điên nâng mắt lên, chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh khàn khàn nói.
“Đúng, chờ chuyện nơi này sắp xếp xong, ông trở về với ta, ta liền cho ông 3 vò rượu trăm năm”, Cố Thiên Mệnh vốn còn đang trầm tư khi nghe câu hỏi của ông ta, nhịn không được cười khẽ trả lời.
Ông già điên quên hết chuyện xưa cũ, ngay cả chính mình tên là gì cũng không biết, cũng không hề quên chuyện Cố Thiên Mệnh hứa hẹn cho ông ta ba vò rượu ngon, thật sự là làm Cố Thiên Mệnh không khỏi cười khổ.
...
Lúc này đây, Bách Quốc Chi Địa không có khiếp sợ, mà là... trực tiếp bùng nổ.
Một quyền đánh chết quốc lão Yến Vũ quốc cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ Văn Nhân Ngọc Lương. Một vị tuyệt thế cường giả giá lâm Bắc Việt quốc, thậm chí còn là bằng hữu của tiểu công tử Cố gia Cố Thiên Mệnh.
Chuyện này đã làm cho Bách Quốc Chi Địa trực tiếp chao đảo. Không chỉ có các nước xung quanh sợ hãi, hơn nữa ngay cả những hoàng triều đứng đầu cao cao tại thượng kia cũng cực kỳ rung động.
“Tra! Nhất định phải điều tra kĩ lai lịch cường thế vừa xuất hiện ở Bắc Việt quốc kia”, hoàng triều đỉnh phong của Bách Quốc Chi Địa, quân hoàng Mạch Dương quốc nghe được tin tức lần này, cực kỳ khiếp sợ mà hạ lệnh.
“Một hoàng triều trung lưu cấp thấp, làm sao có thể xuất hiện tuyết thế cường giả mức này? Chắc chắn phải tra kĩ càng, sử dụng tất cả sức mạnh, tra cho trẫm”, cùng là một hoàng triều đỉnh phong, Hạ Thành quốc, truyền ra một đạo hoàng uy với thanh âm sợ hãi.
“Quốc lão... Chết rồi à? Không thể nào, quốc lão tu vi cường hãn, làm sao có thể cứ như vậy chết đi chứ?”, quâ hoàng Yến Vũ quốc trực tiếp ngơ người ngồi trên long ỷ, hai mắt thất thần lẩm bẩm. “Chỉ là Thiên Phong quốc, làm sao có thể có tuyệt thế cường giả Địa Huyền đỉnh phong che chở? Trẫm không tin, không tin!”
Trong hoàng thành Bắc Việt quốc, càng là sóng to gió lớn, quân hoàng Bắc Việt quốc toàn thân rùng mình, sợ hãi đến cực độ lộ ra vẻ tái nhợt: “Quốc lão Yến Vũ quốc cũng đã chết trận, Bắc Việt quốc ta, xong rồi...”
Vốn dĩ ông lão điên là lá bài tẩy đầu tiên được quân hoàng Bắc Việt quốc che giấu, không ngờ lại biến thành cục diện như vậy.
Hơn nữa, quân hoàng Bắc Việt quốc hoàn toàn không ngờ ông ta lại là một tuyệt thế cường giả đỉnh phong, điều này quá mức khủng khiếp, quân hoàng Bắc Việt quốc căn bản không có cách nào giữ được bình tĩnh nữa.
Bách Quốc Chi Địa, thật sự không còn cách nào duy trì an bình nữa, hàng tỷ sinh linh đều chăm chú nhìn về phía Thiên Phong quốc cùng Cố gia, và ông lão điên kia.
“Địa Huyền đỉnh phong, tuyệt thế cường giả... cái này”, mỗi một góc của Thiên Phong quốc, đều cuồn cuộn nổi lên từng trận sóng to gió lớn, vô số người trợn mắt há miệng giật mình.
Thành Ngọc Cốt, rất nhanh liền bị Cố Ưu Mặc cùng đại quân tiếp nhận, hơn nữa còn bố trí trọng binh canh giữ ở cửa thành Ngọc Cốt, phòng ngừa Bắc Việt quốc đánh tới.
Về phần tường thành Ngọc Cốt, e rằng phải rất lâu sau mới sửa chữa lại được.
Thiên Phong quốc phái quân tới tiếp nhận binh lực của các thành trì lớn, cuối cùng cũng đã tới. Đem 10 tòa thành trì mà đám người Cố Ưu Mặc khổ sở huyết chiến chiếm được hoàn toàn khống chế, bố trí bảo hộ các thành trì đó.
Vì thế, đám người Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh sau khi tĩnh dưỡng nhiều ngày, liền bước lên con đường trở về Thiên Phong quốc, cũng không lựa chọn tiếp tục chiến tranh. Bởi vì nếu Bắc Việt quốc thật sự phát điên, như vậy cũng sẽ vô cùng phiền toái, cục diện hiện giờ đã được coi là không tệ rồi.
Ầm ầm ầm...
Đám người Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh dẫn theo hơn 1 vạn Huyết Xích quân còn sót lại, bước lên con đường trở về nhà.
Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hành quân về nước lần này không vội vã, một đường này ngược lại tương đối nhàn nhã.
Chỉ là khi mấy người Cố Ưu Mặc nhìn thấy ông lão điên đều kìm không được muốn hành lễ gọi một tiếng ‘tiền bối’, không dám tỏ ra nửa điểm bất kính.
Không còn cách nào khác, thực lực của ông ta thực sự quá mức kh ủng bố, một quyền liền hạ gục một vị cường giả đỉnh cấp Địa Huyền hậu kỳ, đây không phải chuyện đùa.
Nếu vì bọn họ không hành lễ hay dùng kính ngữ mà chọc ông ta nổi cơn thịnh nộ thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nhưng ông lão điên không quan tâm tới sự kính trọng của đám người Cố Ưu Mặc dành cho mình, ngoại trừ rượu, ông ta cũng chỉ nói vài câu với Cố Thiên Mệnh.
“Hết rượu rồi”, tốc độ hành quân không phải rất nhanh, ông lão điên nhìn Cố Thiên Mệnh đang ngồi trên chiến mã, dùng đôi mắt đục ngầu chất chứa mong chờ biểu đạt ý của mình.
“Sau khi trở về ta sẽ mua rượu cho ông, bây giờ đang là giữa sa mạc cát vàng, không có rượu phải chịu khó một chút thôi!”. Cố Thiên Mệnh cũng thực sự phục sát đất tửu lượng của ông ta rồi, thấp giọng đáp.
274: Bọn Họ Chiến Thắng Trở Về Rồi
Hắn vốn đã chuẩn bị vài chục vò rượu ngon trong quân, chính vì lo lắng ông lão điên sẽ không có rượu uống. Nhưng chỉ trong vài ngày, chúng đã bị ông ta rót hết xuống bụng, thực khiến hắn có chút bất lực.
“Ồ!”, sau khi trầm ngâm một hồi, ông lão điên chỉ gật đầu đáp: “Ba vò rượu ngon trăm năm tuổi, chớ quên”.
“Yên tâm, ta sẽ không quên”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười lắc đầu, liền tiếp tục kéo dây cương, tiến về phía Thiên Phong quốc.
“Hì hì….”, ông lão điên dường như có chút kỳ vọng mà li3m li3m khóe môi, nhếch miệng cười một tiếng.
Hành trình trở về này phải băng qua vùng cát vàng đầy trời, vượt qua sông sâu rừng rậm.
Sau khi lặn lội đường xa, họ cuối cùng cũng tới được Thiên Phong quốc, tiếp đó tiến thẳng tới kinh đô.
Khi đi ngang qua các thành trì đại quân hùng dũng đều thu hút vô số dân chúng tới chào đón và ngắm nhìn, chỉ để nhìn thoáng qua Kỳ Song tướng quân và nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc trong truyền thuyết.
Người đời tương truyền, nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc tay nắm thương máu chấn động vạn quân, chém chết cường giả Địa Huyền trung kỳ, cũng có người đồn, Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh là thiên tài ẩn giật của Bách Quốc Chi Địa, vạn người có một.
“Đó, chính là nguyên soái trấn quốc của Thiên Phong quốc ta sao? Trông thật uy nghiêm bá đạo!”, vô số bá tánh chen chúc hai bên đường ngước mắt nhìn mấy người Cố Ưu Mặc ngồi trên chiến mã ở hàng trước, không khỏi sùng kính nhỏ giọng nói.
“Thế gian kỳ công tử, người thanh niên này chính là Kỳ Song tướng quân sao?”
“Có nguyên soái và Kỳ Song tướng quân trấn thủ, Thiên Phong quốc ta từ nay về sau sẽ không có kẻ nào dám ức hiếp nữa!”
Tiếng nghị luận vang vọng khắp các thành trì lớn nhỏ của Thiên Phong quốc, tràn ngập trên mỗi một tấc đất đai của Thiên Phong quốc.
Đại quân đi qua các thành trì một cách có trật tự, cuối cùng cũng tới được trong hoàng thành.
Từ xa nhìn lại, trước cổng lớn của kinh thành đứng chật kín người, văn võ bá quan đều chỉnh tề xếp hàng ở hai bên, mà quân thượng Mạc Tu Ương cũng đã di giá tới đây.
Khắp các hướng của kinh thành đều được vây quanh bởi các tướng sĩ được trang bị đầy đủ vũ trang, vẽ lên một khung cảnh cực kỳ trang nghiêm.
Đùng đùng đùng…
Khi bóng dáng của nhóm người Cố Ưu Mặc xuất hiện, đội quân Huyết Xích hơn một vạn lính cũng theo sát phía sau.
“Đến rồi! Nguyên soái bọn họ chiến thắng trở về rồi!”
Tại cổng thành, một vị võ tướng nhìn thấy thân hình vạm vỡ của mấy người Cố Ưu Mặc dần dần đến gần, không kìm được phấn khích mà hét lớn đầy.
Dẫn dắt đại quân ba vạn bắc phạt Bắc Việt quốc, tuy rằng trong đó có nhiều trắc trở, nhưng cũng thuận lợi đánh chiếm được mười tòa thành, khải hoàn trở lại. Thử hỏi loại chiến tích và công lao này còn có ai ở Thiên Phong quốc có thể bì kịp?
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bóng dáng của tiểu công tử Cố gia, đúng là phong thái bất phàm! Rốt cuộc thì vẫn là có vài kẻ năm ấy cố ý bôi nhọ Cố tiểu công tử, với tài năng như hắn, vậy mà bị đồn thổi thành công tử bột phế vật, quá nực cười mà”.
“Kỳ Song tướng quân mới là thiên tài chân chính! Tam đại thiên kiêu của Thiên Phong quốc trong mắt hắn, căn bản không đáng một xu! Một kiếm có thể chém chết đại tướng Nam Uyên, môt hơi chao đảo vạn quân”.
Chúng quan viên nhìn hai người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc phức tạp, khẽ thì thầm.
Một lúc sau, Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc liền thống lĩnh đại quân Huyết Xích tới trước cổng thành.
Cố Ưu Mặc lập tức xuống ngựa, bộ giáp trên người ông phát ra tiếng leng keng thanh thúy theo từng chuyển động, Cố Thiên Mệnh giữ im lặng, cũng theo sau ông đi về Mạc Tu Ương đang đứng ở ngay phía trước.
“Tham kiến quân thượng!”
Theo sự đẫn đầu của Cố Ưu Mặc, hơn một vạn tướng sĩ Huyết Xích quân cũng đồng thanh hô to.
“Mạt tướng Cố Ưu Mặc bắc phạt trở về, đặc biệt dùng mười tòa thành Bắc Việt để làm quà sính lễ dành cho Vĩnh An công chúa, mạt tướng khẩn cầu quân thượng đồng ý!”
Khí thế bễ nghễ sa trường của Cố Ưu Mặc lan tràn khắp các bốn phương tám hướng của cổng kinh thành khiến chúng quan viên đều cảm thấy ớn lạnh.
Cố Ưu Mặc trịnh trọng ôm quyền, cúi người với quân thượng Mạc Tu Ương, khí thế mạnh mẽ có thể cuốn gió ngang trời khiến người ta phải nghẹt thở.
Cố Thiên Mệnh không lên tiếng, sau khi liếc Mạc Tu Ương một cái cũng hơi khum tay coi như hành lễ giống như Cố Ưu Mặc.
Chúng tướng sĩ khoác áo giáp không thể không quỳ lạy.
Bởi tư thế khẽ cúi đầu này của Cố Ưu Mặc dường như đã bao phủ cả hoàng uy của quân thượng là Mạc Tu Ương, khiến văn võ bá quan không nhịn được nuốt nước bọt khan, kinh ngạc không thôi.
275: Bái Kiến Tiền Bối
“Trẫm, phê chuẩn!”, Mạc Tu Ương nhìn Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh một cái thật sâu xong liền cười lớn: “Thiên Phong quốc có ái khanh là phúc phần của trẫm, cũng là phúc phận của Thiên Phong quốc!”
“Đa ta quân thượng!”, Cố Ưu Mặc giống như cởi bỏ được gánh nặng trong lòng mà thở phào một hơi, ông ấy cuối cùng cũng thực hiện được lời hứa của mình!
Mặc dù ông biết Vĩnh An công chúa không để tâm tới những nghi lễ xã giao này, nhưng Cố Ưu Mặc muốn để hàng trăm triệu sinh linh tại Bách Quốc Chi Địa này biết rằng, Cố Ưu Mặc ông sẽ thành hôn cùng với Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng, chỉ có món quà như vậy mới có thể xứng đôi với tư thái của nàng ấy.
“Kỳ Song tướng quân, Cố Thiên Mệnh, không hổ là thành viên của Cố gia, mỗi một lời nói hành động của ngươi đều khiến trẫm cảm thấy vui vẻ yên tâm!”, Mạc Tu Ương cực kỳ hài lòng với Cố Thiên Mệnh, nhìn hắn chăm chăm cười nhẹ: “Trẫm vẫn nhớ câu nói đó của tướng quân, nơi đại quân Thiên Phong quốc ta đi thì đều là thần dân và lãnh thổ của Thiên Phong quốc ta!”
“Khí thế ngạo nghễ chiếm hữu ngàn dặm non sông đúng là khiến danh tiếng của Thiên Phong quốc ta lừng lẫy vươn xa, khiến trẫm vô cùng xúc động”.
Vừa nhớ tới cảnh lần đầu tiên gặp Cố Thiên Mệnh, Mạc Tu Ương liền thổn thức không thôi. Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ tới được vị tiểu công tử Cố gia khét tiếng lúc đầu đó hôm nay lại đã đứng trên đỉnh cao trong lớp những người cùng trang lứa, thậm chí còn có thể gánh vác ngọn cờ võ tướng hiển hách của Cố gia.
“Quân thượng quá khen”, đối với lời tán thưởng này, Cố Thiên Mệnh chỉ cười nhạt coi như trả lời.
“Quân thượng anh minh, nguyên soái uy vũ, Kỳ Song tướng quân thiên kiêu vô song!”
Lập tức, liền có một vị quan văn cười to khen ngợi nói.
Trong một thoáng, các bá quan đều phụ họa hô to: “Quân Thượng anh minh, nguyên soái uy vũ, Kỳ Song tướng quân thiên kiêu vô song!”
Vô số tướng sĩ bá quan hô to, từng đạo sóng âm truyền đến mọi ngóc ngách trong Thiên Phong quốc, đem mây mù phía trên kinh thành đều xua tan, vạn dặm quang đãng.
Lúc này, một đạo âm thanh khàn khàn bất mãn phá vỡ cảnh tượng uy nghiêm này.
“Chúng ta có vào hay không đây, ta khát gần chết rồi, muốn uống rượu”, ông lão điên từ trong vạn quân chen ra, không để ý đến bá quan cùng Quân Thượng Mạc Tu Ương, trực tiếp đi tới bên cạnh Cố Thiên Mệnh, điên khùng nói.
Vừa rồi cũng không biết ông lão điên đi đâu, có lẽ là chạy đến nơi nào đó ngắm phong cảnh. Nhân vật sâu không lường được như ông ta, cho dù mất đi tất cả trí nhớ, cũng có thể theo bản năng vận dụng sức mạnh thân thể mình, không phải người bình thường có thể so sánh.
“Lát nữa sẽ vào, đừng vội”, Cố Thiên Mệnh cũng không có cách nào với ông lão điên, đành phải nhẹ nhàng trả lời.
Trong mắt Cố Thiên Mệnh, ông lão điên chính là một cao thủ bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên. Nếu để ông ấy không hài lòng, đột nhiên ra tay, như vậy sẽ phiền toái to.
“À”, ông già điên dần sinh ra một loại cảm giác ỷ lại vào Cố Thiên Mệnh, bởi vì hắn cho ông ta biết tên mình là Thanh Phong, cũng là Cố Thiên Mệnh cho ông ta một loại cảm giác vi diệu.
Giờ phút này, Quân Thượng Mạc Tu Ương cùng với tất cả mọi người, đều ghé mắt nhìn ông lão điên lôi thôi bên cạnh Cố Thiên Mệnh.
Tất cả mọi người không khỏi mở to hai mắt, thân hình chấn động đến cảm thấy hít thở không thông.
Chả lẽ, người này chính là tuyệt thế cường giả một quyền oanh sát tu vi Địa Huyền hậu kỳ?
Đám người Mạc Tu Ương nghĩ đến đây, vẻ mặt đều run lên nín thở, hoàn toàn không nhìn thấu nông sâu của ông lão điên, tựa như ông ta chỉ là một người bình thường.
“Ông ta chính là?”, Mạc Tu Ương hít một hơi sâu, sau đó mãi theo sợ hãi nồng đậm nhìn ông ta, đối với Cố Ưu Mặc nhẹ giọng hỏi.
Nói vậy Quân Thượng hẳn đã biết chuyện có một vị tuyệt thế cường giả đem quốc lão của Yến Vũ quốc một quyền đánh chết, Cố Ưu Mặc nghe Mạc Tu Ương hỏi, chậm rãi nặng nề gật đầu.
Tuy rằng Mạc Tu Ương đã đoán được thân phận của ông lão điên, nhưng khi Cố Ưu Mặc nghiêm túc ngưng trọng trả lời như vậy, ông ta vẫn không nhịn được dừng lại thân thể một chút, đáy lòng run lên.
Một vị tuyệt thế cường giả Địa Huyền đỉnh phong, có thể nói là đại nhân vật đứng đầu ở Bách Quốc Chi Địa. Nếu chọc giận loại người này, chỉ sợ toàn bộ hoàng thất Thiên Phong quốc đều sẽ bị tiêu diệt, thậm chí bại lạc.
Bởi vậy, Mạc Tu Ương không thể không kinh hãi.
“Bái kiến tiền bối!”
Quân Thượng Mạc Tu Ương thu hồi hoàng uy mênh mông của mình, chậm rãi khom người về phía ông lão điên bên cạnh Cố Thiên Mệnh, nhẹ giọng nói.
Soạt!
Bất luận là đại quân tướng sĩ hay văn võ bá quan, đều run rẩy sợ hãi nhìn về phía ông lão điên, nội tâm khiếp sợ như trời đất sắp sụp đổ.
“Chúng thần, tham kiến tiền bối!”
Sau đó, văn võ bá quan đều đoán được thân phận của ông lão điên, lập tức làm theo Mạc Tu Ương, cúi đầu bái kiến.