Tu La Kiếm Thần

Chương 264-267




264: Ta Muốn Đi Theo Ngươi


Ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt từ cửa truyền vào, đám quan viên không kìm được nuốt nước bọt khan, mồ hôi lạnh trên trán lại thấm ra một tầng, kinh hãi không thôi.

“Truyền lệnh trẫm, cầu viện Yến Vũ quốc, dùng tốc độ nhanh nhất!”, quân thượng Bắc Việt biết, Bắc Việt quốc của ông ta lần này đã thực sự trở thành trò cười cho toàn thiên hạ, cho nên cũng không cần phải cố níu kéo một phần tôn nghiêm kia nữa, trực tiếp hạ lệnh xin viện trợ.

“Vâng!”
Vì vậy, dưới thánh lệnh của quân hoàng Bắc Việt, một đội tinh binh gấp rút xuất phát từ Bắc Việt quốc, hướng về Yến Vũ quốc, hy vọng có thể mời được quân tiếp viện.

…………
Sau một thời gian dài, Cố Ưu Mặc và mấy người Cố Thiên Mệnh mới xử lý sạch sẽ đống xác chết ở Diệp Thành, tiếp đó liền để các tướng sĩ vừa trải qua một trận huyết chiến cam go nghỉ ngơi dưỡng thương lấy sức trong thành hai ngày.


Bọn họ hoàn toàn không lo lắng Bắc Việt quốc sẽ tập kích bất ngờ Diệp Thành, bởi sĩ khí của Bắc Việt quốc đã sụp đổ, mười tám vạn quân bị giết hại đẫm máu, ai có bản lĩnh ngăn cản đây?
Trừ khi Bắc Việt quốc huy động tất cả binh lính từ các nơi khác lại, có lẽ có thể khiến Cố Ưu Mặc dè chừng không dám tiến công nữa.

Nhưng những phần binh lực đó của Bắc Việt quốc đều là bố trí để ngăn cản các hoàng triều khác lăm le, có thể dễ dàng điều động được sao?
Vì thế Bắc Việt quốc hiện tại thực sự là cưỡi hổ khó xuống, rơi vào tình thế lúng túng.

Tại một tửu lâu trong Diệp Thành, Cố Thiên Mệnh và ông lão điên đang ngồi đối diện nhau.

Trên bàn bày rất nhiều vò rượu thơm nồng, khiến ông lão điên mặt mày rạng rỡ mà tu ừng ực không ngừng.

"Rượu ngon…", ông lão điên trực tiếp cầm lên vò rượu, ngẩng đầu uống từng ngụm lớn, cực kỳ phóng khoáng.

Cố Thiên Mệnh nhìn ông ta, cảnh giác đánh giá kỹ lưỡng một trận, hắn tin chắc mình chưa bao giờ gặp qua ông lão điên này nhưng ông ta lại nói bản thân có một mùi quen thuộc khiến hắn có hơi kinh ngạc.

"Chút rượu này không đủ!", ông lão một hơi nốc cạn một vò rượu nhưng bụng vẫn chẳng hề thấy no đủ, ông ta nhìn hắn thấp giọng lẩm bẩm.

Cố Thiên Mệnh sao có thể không nghe ra ý ở mặt chữ của ông ta đây?
"Tiểu nhị, mạng thêm mười vò rượu ngon!", Cố Thiên Mệnh lập tức quay đầu nói với gã hầu chờ phục vụ bên cạnh.

"Có ngay", tiểu nhị hoàn toàn không bận tâm tới việc Cố Thiên Mệnh bọn họ không trả nổi tiền bởi vừa rồi hắn đã ném thẳng cho hắn ta một nghìn lượng bạc, đủ mua được nửa căn tửu lâu rồi.

Tiểu nhị hưng phấn vội vàng đi bưng rượu, chẳng mấy chốc đã đặt mười vò rượu thượng hạng xuống bên cạnh chân ông lão điên, rồi cung kính chờ đợi ở một bên, trên mặt mang theo nét hân hoan khó giấu.

"Hì hì…", ông lão điên thấy lại có nhiều rượu như vậy được bê lên thì khoé miệng cười ngoác tới mang tai, lúc này trông ông ta chẳng khác gì một con sâu rượu bình thường.

"Chia cho ngươi một vò, uống cùng ta, ha ha…", thấy bên cạnh bày nhiều rượu ngon như vậy, ông lão điên dường như có chút ngại ngùng ném cho Cố Thiên Mệnh một vò, cười toe toét nói.

"Được", Cố Thiên Mệnh khẽ cười một tiếng, mở ra nắp vò, hương rượu thơm ngát lập tức tràn ra tứ phía, quấn quýt nơi chóp mũi.

Tuy rằng hắn rất muốn tìm hiểu lai lịch của ông lão điên này nhưng cũng biết có một vài chuyện không thể nóng vội, chỉ đành chôn chặt chuyện này xuống đáy lòng trước, sau này có cơ hội lại nói.

Do đó hắn liền cùng ông lão thưởng thức rượu ngon, khiến trong ngoài tửu lâu tràn ngập một mùi hương mê mẩn lòng người.


Rượu quá ba tuần, bên cạnh bàn nằm lăn lốc vò rượu rỗng, tựa hồ cả hầm rượu của tửu lâu đã được mang đến đây vậy.

"Rượu mà ta đồng ý với ông coi như trả xong, hai chúng ta không nợ nần gì nhau nữa", nhìn vẻ mặt hài lòng của ông lão, Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng nói.

Gương mặt ông lão điên phảng phất nét choáng váng vì men rượu, say mà như không say nấc lên một tiếng, khàn giọng nói: "Ta muốn đi theo ngươi".

"Tại sao?", Cố Thiên Mệnh không muốn một nhân vật quái lạ như ông ta ở bên cạnh mình bởi ông ta mang đến cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm khó lường.

"Ta cảm thấy đi theo ngươi có thể biết được bản thân rốt cuộc là ai, hơn nữa, đi theo ngươi có rượu uống, ha ha…"
Nói đến đoạn có rượu uống, ông ta lại nhếch môi cười điên khùng không thôi..

265: Đánh Hạ 9 Tòa Thành Bắc Việt Quốc

"Cái này…", Cố Thiên Mệnh do dự, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trũng sâu đục ngầu của ông lão, yên lặng suy nghĩ hồi lâu mới đáp: "Được thôi, nhưng ta có một điều kiện, ông phải nghe theo lời ta, không được gây chuyện, thế nào?"

Ông lão nhoẻn miệng cười thản nhiên đáp: "Chỉ cần có rượu uống, đều được!"

"Được", Cố Thiên Mệnh nghiêm nghị gật đầu.

"Ha ha… ta là Thanh Phong, ta có rượu uống rồi", ông lão lại như điên như dại cầm lấy một vò rượu khác mà uống thỏa thích, trong miệng còn không ngừng lầm bầm.

Cõi lòng Cố Thiên Mệnh chậm chạp trầm xuống, thầm lặng dâng lên một tia cảnh giác, hắn có chút nhìn không thấu ông lão này rốt cuộc là điên thật hay giả vờ.

Vì vậy, ông lão điên mặc bộ quần áo tả tơi, tay vung vẩy vò rượu đi theo Cố Thiên Mệnh về về phía doanh trại ở Diệp Thành.

Đầu tóc ông ta rối bù, trên khuôn mặt nhem nhuốc lờ mờ hiện lên một tia chuếnh choáng, trong miệng liên tục thì thào tự nói: "Ta là ai? Ta là Thanh Phong. Vậy… Thanh Phong lại là ai?”

Trên thế giới luôn xảy ra một số chuyện khác thường, rất khó truy nguyên nguồn gốc. Giống như ông lão điên khùng này, không ai biết ông ta từ đâu đến, cũng chẳng ai hiểu ông ta đi đâu, càng không biết ông ta đang tìm kiếm thứ gì trên thế gian này.

Chỉ là hiện tại ông lão điên đã dính lấy Cố Thiên Mệnh, bởi hắn mang đến cho ông ta một cảm giác quen thuộc mơ hồ, hơn nữa đi theo hắn còn có rượu uống.

Trong doanh trại tại Diệp Thành còn có đại quân gần năm vạn lính đang đứng, khí thế oai hùng chọc thủng trời xanh.

Sau những ngày nghỉ dưỡng này, Cố Ưu Mặc cùng các tướng lĩnh đều đã hồi phục lại sức sống và huyền khí.


Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên đứng bên ngoài doanh trại, lặng lẽ quan sát cảnh tượng này.

Trên người Cố Ưu Mặc khoác bộ giáp đỏ như máu, đứng ở trung tâm bục cao, phía sau ông ấy chính là chúng tướng lĩnh.

“Các tướng sĩ, nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều ngày như vậy rồi, bây giờ đã sẵn sàng cùng bổn soái tiếp tục xuất chinh, vươn cao lá cờ tổ quốc, củng cố quân uy chưa?”

Cố Ưu Mặc giương cao trường thương, giọng nói giống như sấm rền mang theo gió mạnh truyền tới tai mỗi người.

“Sẵn sàng!”

"Mở cổng thành, xuất chinh, thảo phạt Bắc Việt quốc!"

Cố Ưu Mặc phất tay, mệnh lệnh vừa vang liền khiến đại quân trong Diệp Thành trật tự đi đều, tiếp tục cuộc viễn chinh về nơi sâu trong Bắc Việt quốc.

Rầm rập…

Tiếng vó sắt đinh tai nhức óc khiến mặt đất khẽ rung chuyển cùng tiếng trống đánh dồn dập như sấm rền cũng vang lên.

Cố Thiên Mệnh cưỡi trên lưng chiến mã Ngọc Câu, theo sát bước tiến của đại quân.

Còn ông lão điên thì theo bên cạnh Cố Thiên Mệnh với đôi chân lấm lem bùn đất, trên tay cầm một vò rượu thơm ngon.

Bất luận tốc độ hành quân nhanh như thế nào thì ông ta đều có thể theo sát Cố Thiên Mệnh mà không cảm thấy nửa điểm mệt mỏi. Mỗi bước chân của ông ta giống như vượt qua hư không, chớp mắt liền có thể bắt kịp Cố Thiên Mệnh.


Đối với điểm này, đáy mắt Cố Thiên Mệnh không khỏi xẹt qua một tia ngưng trọng, bởi hắn căn bản không cảm nhận được bất kỳ sự dao động huyền khí nào, nhìn ông ta chỉ giống như một người bình thường vô hại.

"Thật là kỳ quái, ông ta rốt cuộc có lai lịch gì?", Cố Thiên Mệnh dùng khóe mắt liếc ông lão bên cạnh, không kìm được suy đoán.

Hiện tại, ngoài ba vạn quân Huyết Xích ban đầu, ngoại trừ những tướng sĩ bị thương và không còn năng lực chiến đấu thì chỉ còn lại một vạn người. Mà quân tiếp viện Cố Thiên Mệnh đưa tới cũng chỉ còn hai vạn lính, cộng thêm hai vạn tinh binh trong Diệp Thành của Tư Như Tâm.

Tổng cộng có đại quân năm vạn, dưới sự chỉ huy của Cố Ưu Mặc mà bừng bừng khí thế tiến thẳng vào sâu trong Bắc Việt quốc.

Tuy rằng Bắc Việt quốc biết Cố Ưu Mặc sắp dẫn đại quân tiếp tục Bắc phạt công thành nhưng cũng không còn cách nào khác. Bởi họ đang chờ chi viện, chờ Yến Vũ quốc trợ giúp.

Vì vậy trong một tháng tiếp theo đó, Cố Ưu Mặc dẫn đầu đại quân năm vạn lính như thể bước vào vùng đất không người.

Một đường thảo phạt này, trực tiếp công chiếm được thành Ảnh Trì, thành Văn Sơn, thành Lương Hòa, thành Mậu Nhiễm, thành Thủy Tần, tổng cộng năm thành trì.

Cộng thêm thành Vân Liễu, thành Kim Lan, thành Ly Giản cùng Diệp Thành trước đó thì số lượng đã đạt tới con số chín. Thế công hung mãnh như chẻ tre này căn bản không ai có thể ngăn chặn được.

“Mười tòa thành làm sính lễ mà nguyên soái nói lúc đầu sắp thành sự thực rồi sao?”, tại Thiên Phong quốc, một vài quan viên nghe được tin báo thì chết lặng, trong mắt ngập tràn vẻ khó tin.

“Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ này có mấy người có thể sở hữu loại bễ nghễ này?”, một vị võ tướng tràn đầy sùng kính với Cố Ưu Mặc, không khỏi siết chặt nắm đấm.

“Lập tức phái quân tiếp quản những thành trì này!”, quân thượng Mạc Tu Ương cực kỳ kích động, ngay tức khắc điều binh khiển tướng tới Bắc Việt quốc, tiếp nhận những thành trì mà Cố Ưu Mặc đã đánh hạ kia, tránh việc Bắc Việt quốc cướp trở lại.


266: Kỳ Lạ

Tại nơi sâu trong hoàng cung Thiên Phong quốc, đôi mắt đẹp mê ly của Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng lúc này ánh lên từng tia lấp lánh, đôi môi đỏ mọng khẽ mím dõi mắt nhìn về hướng Bắc Việt quốc, thì thầm: “Sắp ba tháng rồi, chàng ấy cũng nên trở về thôi”.

Cố gia, sau khi từ chức đại nguyên soái, cuộc sống của ông cụ Cố có thể gọi là thanh thản dễ chịu. Mỗi ngày trồng hoa xem kịch đều vô cùng thoải mái.

“Ha ha ha… không hổ là nòi giống của ông đây, có phong thái của ta năm đó”.

Sau khi nghe được chiến tích của Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh, ông cụ không khỏi phá lên cười đầy tự hào, dáng vẻ giống như một ông lão đắc ý khoe khoang vậy.

Bách Quốc Chi Địa đều đang thảo luận về chuyện của Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh Cố gia, quả thực giống như mọc cánh bay tới mọi ngóc ngách.

Cố Ưu Mặc, nguyên soái trấn quốc, người có thể gánh vác cả một quốc gia trên vai.

Cố Thiên Mệnh, Kỳ Song tướng quân một lời có thể làm chao đảo vạn quân.

Thiên Phong quốc có hai người này, còn cần phải sầu lo sao?

Các quốc gia xung quanh đều nhận định chỉ có thể giao hảo với Thiên Phong quốc, tuyệt đối không được kết thù. Nếu không dáng vẻ nhục nhã cùng điêu đứng hiện tại của Bắc Việt quốc chính là bài học cho bọn họ.

Bắc Việt quốc ngay cả sức mạnh đối kháng lại đại quân của Cố Ưu Mặc cũng không còn, bởi họ nhất định không thể can thiệp điều động tới quân đội được bố trí tại các điểm biên giới khác nữa, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Vì vậy, Bắc Việt quốc chỉ có thể trơ mắt dâng không lên những thành trì kia cho Cố Ưu Mặc, mong ngóng quân chi viện của Yến Vũ quốc.


Hôm nay, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh thống lĩnh đại quân đến được tòa thành trì thứ mười- thành Ngọc Cốt.

Chỉ cần đánh hạ được thành Ngọc Cốt, Cố Ưu Mặc liền có thể hoàn thành lời hứa táo bạo lúc đầu, dùng mười tòa thành làm sính lễ kia.

“Thành Ngọc Cốt”, Cố Ưu Mặc liếc mắt nhìn tòa thành trước mắt, thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Khi Cố Thiên Mệnh nhìn thành này thì không kìm được cảm thấy một mùi vị lạ thường nhàn nhạt.

Thành Ngọc Cốt, yên tĩnh không một tiếng động, hết thảy đều có vẻ cực kỳ qủy dị

Tường thành cao lớn, trên đó lại trống rỗng, ngay cả một tướng sĩ thủ thành cũng không thấy đâu.

Khi Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh dẫn theo đại quân tới gần thành Ngọc Cốt, nhìn thành Ngọc Cốt không người trấn thủ, đều lộ ra thần sắc ngưng trọng.

“Làm sao ngay cả 1 tướng sĩ thủ thành cũng không có chứ? Thật kỳ lạ, sợ là có mai phục”. Cố Ưu Mặc nhíu mày khẽ nói.

Chẳng lẽ Bắc Việt quốc từ bỏ bảo vệ thành Ngọc Cốt, trực tiếp chắp tay nhường cho chúng ta?

Cái này không có khả năng, dù sao Bắc Việt quốc ngay cả đánh cũng không đánh, liền đem thành Ngọc Cốt đưa cho Cố Ưu Mặc cùng Thiên Phong quốc, đó chính là một điều vô cùng sỉ nhục, ngày sau sao còn có thể có mặt mũi đứng ở Bách Quốc Chi Địa nữa.

“Nhị thúc, có chút kì quái, quá yên tĩnh”. Cố Thiên Mệnh cảm giác trong thành Ngọc Cốt có chút không thích hợp, sau đó quay đầu nhìn Cố Ưu Mặc trầm giọng nói.

“Ừm, đúng là kì lạ”, Cố Ưu Mặc gật đầu.


Một đám tướng lĩnh Huyết Xích quân cũng không khỏi nín thở, cảnh giác không thôi đánh giá thành Ngọc Cốt, sợ có mai phục.

Ông lão điên thì giống như người không có việc gì, điên điên khùng khùng ngồi trên bãi cỏ bên cạnh Cố Thiên Mệnh, bưng một bình rượu rỗng li3m láp, còn chưa thỏa mãn li3m li3m đầu môi.

“Không có rượu...”, ông lão điên tùy ý vứt bình rượu rỗng qua một bên, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh cưỡi chiến mã trên chiến trường, khàn giọng nói.

Cố Thiên Mệnh nhìn thoáng qua thành Ngọc Cốt thật sâu, sau đó quay đầu nhẹ giọng nói với ông lão điên: “Đợi lát nữa vào thành, ta lại mua rượu cho ông uống”.

“Hắc hắc... được”. Ông lão điên rất thích sự tự giác này của Cố Thiên Mệnh, nhếch miệng cười.

Sau đó Cố Thiên Mệnh liền không để ý tới ông ta nữa, mà đem ánh mắt ngưng tụ trên tường thành Ngọc Cốt.

Lúc này, khi mọi người đang suy nghĩ nguyên nhân vì sao thành Ngọc Cốt không có người trấn thủ, trên tường thành liền xuất hiện từng đạo thân ảnh.

Một đám sĩ tốt Bắc Việt quốc khẩn trương đến cực điểm dựng cung tiễn lên, xuất hiện trong mắt đám người Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc.

“Trấn quốc đại nguyên soái Cố Ưu Mặc của Thiên Phong quốc, nghe danh dã lâu”.

Sau đó, một đạo âm thanh thô kệch trầm sa từ trên tường thành Ngọc Cốt truyền đến. Nương theo tiếng trầm thanh xen lẫn xu thế bàng bạc này, một lão đầu tuổi tám mươi sắc mặt hồng nhuận hiện thân.

Cố Ưu Mặc nhìn lão giả đứng trên tường thành, con ngươi như gặp phải đại địch kịch liệt co rút, ông ấy cảm giác được nguy hiểm nồng đậm đập vào mặt, trầm giọng đáp: “Dám hỏi các hạ là ai?”


267: Lão Bất Tử, Ông Quá Càn Rỡ Rồi

Cố Thiên Mệnh nheo mắt lại, nhìn lão giả trên tường thành Ngọc Cốt, đáy lòng hơi trầm xuống tự lẩm bẩm nói: “Khí tức này, rõ ràng là võ giả Địa Huyền hậu kỳ”.

Dựa vào nhãn lực của Cố Thiên Mệnh, liếc mắt một cái liền nhìn ra sự nông sâu của ông ta, không khỏi cảm thấy có chút khó giải quyết.

Các tướng lĩnh Huyết Xích quân cũng cảm thấy một cỗ cảm giác áp bách nồng đậm đánh úp lại từ trên người lão giả đột nhiên xuất hiện trên tường thành Ngọc Cốt.

Chúng tướng lĩnh đều lộ vẻ ngưng trọng, theo bản năng nắm chặt lưỡi dao sắc bén.

“Làm càn!”, Thủ tướng thành Ngọc Cốt xuất hiện, uy thế mãnh liệt quát lớn đám người Cố Ưu Mặc: “Tiền bối đây chính là quốc lão của Yến Vũ quốc, há có thể để các ngươi làm càn, còn không mau xuống ngựa hành lễ”.

Rầm rầm!

Vạn quân đều kinh hãi, không khỏi lùi lại nửa bước, ngay cả đám tướng lĩnh như Cố Ưu Mặc cũng có cảm giác khiếp sợ.

Quốc lão của Yến Vũ quốc, đó không phỉa là cường giả Địa Huyền hậu kỳ sao?

Bắc Việt quốc làm sao có thể mời quốc lão Yến Vũ quốc tới? Bắc Việt quốc đã hứa hẹn thế nào, mới để cho Yến Vũ quốc phái người giúp đỡ như vậy? Hơn nữa, quốc lão của Yến Vũ quốc chẳng lẽ có thể tùy ý ra tay?

Lúc trước, trên dưới Cố gia xông vào Nam Uyên quốc đại sát tứ phương, cũng không để cho hoàng thất Nam Uyên quốc mời ra quốc lão. Thứ nhất là bởi vì Hiên Viên Hạo Vận ngăn cản, thứ hai là bởi vì Bách Quốc Chi Địa từng có quy định, cường giả cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ không thể tùy ý ra tay, bằng không sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Thế nhưng, hiện tại Bắc Việt quốc lại mời quốc lão Yến Vũ quốc ra tay, đối với đám người Cố Ưu Mặc mà nói, cũng không phải là một tin tức tốt.


Vì sao quốc lão Yến Vũ quốc có thể nhúng tay vào phân tranh của các hoàng triều khác? Chẳng lẽ không sợ những nước khác trách cứ sao?

Cố Ưu Mặc khó hiểu, chúng tướng sĩ Huyết Xích quân cùng là nghi hoặc nhao nhao.

“Tham kiến quốc lão Yến Vũ quốc, không biết quốc lão tới đây có việc gì?”, mặc dù đối mặt với cường giả cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ, Cố Ưu Mặc cũng duy trì đủ bình tĩnh cùng ngạo khí, hơi chắp tay nói.

“Lão phu là Văn Nhân Ngọc Lương, nghe nói ngươi nhấc lên chiến tranh giữa hai nước, đặc biệt đến ngăn cản”. Quốc lão của Yến Vũ quốc Văn Nhân Ngọc Lương, khí thế ngạo nghễ không thôi, bộ dáng cao cao tại thượng nhìn xuống mọi người.

Hỏng rồi!

Cố Ưu Mặc nghe thấy tiếng, không khỏi cắn răng nắm chặt hai quyền.

Mà chúng Huyết Xích quân cùng đại quân, cũng lộ ra cảm giác sợ hãi, toàn thân lạnh lẽo, không biết nên làm gì.

Văn Nhân Ngọc Lương, khi còn trẻ Cố Ưu Mặc đã từng nghe qua truyền thuyết của ông ta. Nghe đồn, Văn Nhân Ngọc Lương sáu mươi tuổi bước vào cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ, là kỳ tài trong cùng thế hệ, một đôi thiết quyền không biết đánh chết bao nhiêu giặc địch, cực kỳ hung hãn.

Từng có truyền thuyết, sau khi Văn Nhân Ngọc Lương bước vào cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ, có quân địch xâm phạm, ông ta một mình xuất chiến, dưa vào tu ti của mình, từng quyền chém giết gần 10 vạn đại quân, ngoại trừ huyền khí tiêu hao quá lớn ra, không hề tổn hao gì.

Sau trận chiến đó, Văn Nhân Ngọc Lương danh chấn thiên hạ, không ai còn dám tới khinh phạm Yến Vũ quốc nữa, hơn nữa cũng làm cho thế nhân hiểu được cường giả cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ có ý nghĩa như thế nào.

Địa Huyền trung kỳ cùng Địa Huyền hậu kỳ mặc dù chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng lại giống như rãnh trời, không cách nào so sánh.


Năm đó, ông cụ Cố từng chống đỡ được 10 chiêu của quốc lão Nam Uyên quốc, liền được xưng tụng là nhân vật cái thế. Cũng chính bởi vậy, quân thượng Nam Uyên thương tiếc người tài, hi vọng có thể chiêu nạp ông cụ Cố. Hơn nữa không có xuất binh đánh Thiên Phong quốc, cùng Thiên Phong quốc trở thành quan hệ phụ thuộc.

“Tiền bối, đây là chuyện của Thiên Phong quốc ta cùng Bắc Việt quốc, tiền bối thân là quốc lão của Yến Vũ quốc mà muốn ra tay ngăn cản, có chút không hợp tình hợp lý!”

Cố Ưu Mặc hít sâu một hơi, không muốn rút quân, chăm chú nhìn Văn Nhân Ngọc Lương, trầm giọng nói.

“Lão phu làm việc, há cần phải giải thích cho ngươi”. Văn Nhân Ngọc Lương hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí tức bàng bạc tràn vào chân trời áp bách mà đến, làm cho vạn quân đều cảm thấy khủng hoảng: “Hoặc là ngươi cho lui binh, đem thành trì đã chiếm được trả lại. Hoặc là, lão phu tự mình giết ngươi tại đây”.

Ầm!

Cố Ưu Mặc cùng với chúng tướng sĩ đều hoảng sợ không thôi, cảm thấy một cỗ sát ý tràn ngập quanh người, cảm thấy hít thở không thông.

Mấy vạn đại quân tướng sĩ phía sau đám người Cố Ưu Mặc lại không nhịn được run rẩy, chiến ý giảm xuống một phần.

Đây là một cường giả cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ, một câu nói mang theo sát ý nồng đậm thôi có thể kinh thiên vạn quân, tuyệt đối không thể so sánh với cảnh giới trung kỳ.

“Này, lão bất tử. Có phải ông quá càn rỡ rồi hay không?”

Ngay khi vô số người còn đang bàng hoàng, Cố Thiên Mệnh bất động nãy giờ ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Ngọc Lương trên tường thành, cười lạnh lớn tiếng nói.

Trong một thời gian ngắn, bất kể là quân Bắc Việt quốc trong thành Ngọc Cốt, hay là đám người Cố Ưu Mặc, nhao nhao mở mắt giật mình.